Đọc truyện Thời Gian Sánh Bước Bên Em – Chương 10Mỗi Người Đều Có Số Phận Của Riêng Mình
Edit: Nguyễn Xuân Phương | Beta: Tâm Tít Tắp + Oanh Kiyomi
Đêm đó siêu bão Đài Loan “Alice” đổ bộ vào thành phố A, “The Best Chinese Singer” cũng chính thức công bố kết quả thứ hạng vòng ba, gây ra một làn sóng điên cuồng trên Internet. Mai Mộng Nhiên đã vượt qua thiên hậu Dư Thanh và vài vị tiền bối trong giới, thành công nhận được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng.
Những người hâm mộ để lại lời nhắn bày tỏ sự chúc mừng rất sôi nổi: Chúc mừng chúc mừng, nữ thần của tôi mà ra tay thì thắng chắc.
Cảm động phát khóc! MR, em là fan trung thành của chị, chị mãi mãi là nữ thần!
Vị trí thứ nhất này ngay từ đầu là giới âm nhạc nợ chị, là chúng em nợ chị. Chị vĩnh viễn là nữ thần duy nhất trong lòng chúng em.
Điều này nhanh chóng trở thành đề tài nóng hổi nhất: MR tái xuất, bất khả chiến bại.
Đầu tiên, Mai Mộng Nhiên chia sẻ thông báo chính thức của “The Best Chinese Singer” lên Weibo, lại nói thêm: “Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!” [Tim]
Thoắt cái bình luận trong đề tài này đã lên đến gần ba mươi triệu, thậm chí còn có xu hướng tăng lên. Lúc Mai Mộng Nhiên đăng nhập thì phát hiện fan của mình đang đấu khẩu với fan của Dư Thanh.
Không còn gì để nói: Mai Mộng Nhiên này hát cũng bình thường thôi, so với gia của ta hôm trước vẫn còn kém. Kết quả lần này tôi không phục!
Mèo con của San Siro: MR của bọn tao nếu sớm quay lại từ vài năm trước thì thiên hậu nhà mày là cái thá gì?
Một người thích ăn cá uông: Ha ha, phía sau tên có chữ MR thì cô ta chính là MR? Nhờ mẹ chúng mày đem não từ trong bụng ra ngoài cho nhé [Mỉm cười]
Lưu luyến màu xanh: Có một vài người tốt nhất đừng xuất hiện làm gì, mất mặt lắm! Cách một màn hình mà còn ngửi thấy cả vại dấm chua lâu năm. Fan vote vì thần tượng, chúng mày đừng bôi đen người ta để được lợi cho người nhà mày nhé [bái bai][tạm biệt]
Mai Mộng Nhiên nhíu mày. Tuy bình luận nghi ngờ này cuối cùng đều bị nhóm fan nhiệt tình đẩy xuống nhưng vẫn có vài bình luận nhắm trúng vào điểm yếu của cô. “Nếu có một ngày thân phận MR bị người ta vạch trần thì chẳng phải là…”
Người đại diện cười một cách ý vị sâu xa: “Chẳng lẽ MR chỉ là MR mà không thể là tên viết tắt của “Mộng Nhiên” sao?”
Đúng vậy! Mai Mộng Nhiên tỉnh táo lại, cô chưa từng công khai thừa nhận bản thân là truyền kỳ âm nhạc MR năm đó, mọi chuyện đều là do fan của MR ngộ nhận rồi quạt gió thêm củi. Cho dù một ngày nào đó trong tương lai, lời nói dối này bị vạch trần, cô cũng có thể nói chuyện này chỉ là “sự hiểu lầm đẹp đẽ” mà phủi sạch trách nhiệm.
“Đúng rồi, bên anh Phó có hồi âm gì không?”
Vừa nhắc tới điều này, trong lòng Mai Mộng Nhiên lại tràn đầy đau khổ: “Chị nói xem, người trên mạng vô cùng nhiệt tình, fan của em đều gọi anh ấy là nam thần, nóng lòng vào Weibo của anh ấy giúp em thổ lộ, em cũng gửi tin nhắn riêng cho anh ấy, nhắc anh mau quay lại.” Cô ta than thở: “Thế mà chỉ nhận được hai chữ “Cảm ơn”, khiến em không thể hiểu nổi tâm tư của anh ấy.”
Người đại diện lại hỏi: “Vậy anh ấy có follow lại không?”
Mai Mộng Nhiên càng nản chí: “Không.”
“Không sao đâu” người đại diện an ủi cô ta: “Chị nghĩ tài khoản này lập ra do yêu cầu công việc thôi, bài viết gần nhất trên Weibo cũng là nửa năm trước rồi. Việc này không cần gấp, chuyện quan trọng hiện giờ là…”
Dù nói vậy nhưng Mai Mộng Nhiên vẫn cảm thấy không cam tâm. Lúc cô ta vào Weibo của anh thấy được tin mới nhất, bình luận yêu thích nhất được đẩy lên đầu: “Nam thần à, vốn em định vào để bày tỏ giúp Nữ thần, nhưng hiện tại em chỉ muốn giấu anh chiếm làm của riêng thôi!”
Bình luận này được hơn trăm ngàn lượt thích, tiếp tục nhìn xuống, một hàng chữ đều là: “Nam thần ơi, em yêu anh, em phải sinh con cho nam thần, em còn muốn đến trang trại rượu nho của nam thần nữa.”
Mai Mộng Nhiên hơi dừng động tác, bình luận được yêu thích ở giữa còn có một cái: Chỉ có tôi phát hiện ra chỗ follow của nam thần vẫn là số không sao? Phỏng đoán một chút, chẳng lẽ nữ thần của chúng ta là tình đơn phương sao?
Một lời nói toạc ra.
Mai Mộng Nhiên hoảng hốt rời khỏi trang, cảm giác không cam lòng ngày càng mãnh liệt.
Ansel, tại sao em đã đứng ở vị trí cao như vậy mà anh vẫn không chịu liếc mắt nhìn em dù chỉ một lần.
Vì sao chứ?
Di động vang lên, Mai Mộng Nhiên nhìn thấy dãy số lạ hiển thị trên màn hình, phản ứng đầu tiên là không nhận nhưng đầu bên kia không từ bỏ ý định, liên tục gọi lại hai lần.
Trong lòng cô ta đột nhiên có dự cảm không tốt, tiếng chuông reo đến lần thứ ba thì điện thoại cũng thông: “Alo”
Đầu kia truyền qua tiếng cười lạnh lẽo như loài rắn độc đang thè lưỡi: “Nhiên Nhiên.”
“Là bà!” Mai Mộng Nhiên kinh hoảng liếc quanh bốn phía, hạ giọng xuống hết mức có thể: “Bà lại tìm tôi làm gì? Lần trước không phải đã gửi tiền cho bà rồi sao…”
“Nhiên Nhiên, tiền lần trước con đưa, mẹ đều đầu tư cổ phiếu rồi.” Ngô Ngọc Uyển nhỏ giọng cười: “Con biết đó, hiện tại thị trường chứng khoán đều đang đình trệ, tiền đều bị kẹt rồi.”
Mai Mộng Nhiên cắn chặt răng đến phát đau: “Bà lại muốn thế nào nữa?”
“Đúng là con gái ngoan của mẹ. Như vậy đi, con gửi mẹ một trăm vạn nữa.”
“Bà đừng nằm mơ nữa!”
“Đừng vội từ chối, nghe nói “The Best Chinese Singer” vòng này con đứng thứ nhất? Nếu mà để đám fan biết quá khứ của con như thế nào…”
Trong lòng Mai Mộng Nhiên hiểu rõ người phụ nữ này đã nắm “gót chân Asin” của mình, hơn nữa càng được voi đòi tiên, cô ta không thể không nhượng bộ. Bởi vì những vết nhơ kia vĩnh viễn không nên xuất hiện lại một lần nữa trong tương lai tươi sáng của cô sau này!
Cô ta nhắm mắt lại, trong miệng phảng phất mùi máu tanh: “Đưa tài khoản cho tôi.”
Bên ngoài mưa như trút nước, gió lớn gào thét qua từng tấc đất. Trong nháy mắt, thành phố A bị mưa to gió lớn làm đổ cả tòa thành.
Mỗi tòa thành đều có số mệnh của nó, mỗi người đều có số phận của riêng mình, hai loại vận mệnh này đôi khi lại chuyển động song song.
Đứng trước siêu bão Đài Loan trăm năm khó gặp này, thành phố A vốn quen với gió nhẹ mưa phùn phương Nam, bây giờ giống như học sinh tiểu học bị bắt phải làm đề thi Olympic bậc cao vậy, trong nháy mắt như quân lính liền tan tác.
Tục ngữ nói, khô hạn sẽ khiến người ta muốn phóng hỏa. Trận mưa to này phỏng chừng đã sớm âm thầm tính toán đến vị trí hệ thống thoát nước ngầm cũ kỹ của thành phố trong thời gian dài, thời điểm quan trọng sẽ đánh một đòn chí mạng.
Thành phố A biến thành một đại dương mênh mông.
Chỗ tiểu khu cao cấp của Mai Nhiễm là nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của thiên tai, cắt nước cúp điện cũng được hai ngày rồi. Cô đứng ở ban công tầng mười sáu nhìn xuống thấy toàn là màu vàng đục ngầu, một vài chiếc xe nhúc nhích chậm chạp, đi chưa được bao xa liền “Xì xì, xì xì” rồi chết máy.
Mưa vẫn rơi, nước dâng cao gần tới đùi. Mai Nhiễm rầu rĩ, tủ lạnh đã trống trơn từ lâu, đến mấy miếng bánh mỳ còn sót lại cũng làm bữa sáng rồi.
Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày mình phải đối mặt với nguy cơ cạn kiệt lương thực, chân của cô còn cần phải đổi thuốc. Trước mắt… đừng nói đến bệnh viện, chỉ sợ rằng ngay cả muốn ra khỏi tiểu khu cũng chẳng được.
Nhà dột còn gặp mưa dầm, đúng lúc anh họ Mai Lương Chi đi công tác ở nơi khác, trợ lý nhỏ ấy à, nhà cô bé còn chìm trong biển nước, càng không thể trông cậy được.
Trên TV tràn ngập tin tức về thiên tai lũ lụt, ống kính chiếu đến đâu cũng là cảnh kêu than, Mai Nhiễm nhìn qua rồi tắt luôn.
Vẫn là nên đi ngủ thôi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng thì dường như nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Mai Nhiễm ngồi dậy trên giường, tập trung nghe ngóng một lúc.
Thật sự có người bấm chuông!
Cô bước khập khiễng ra ngoài, lúc cửa mở ra thì cũng bị người từ bên ngoài đẩy vào, Mai Nhiễm kinh ngạc nhìn người đang tiến vào.
“Xin lỗi, ấn chuông vài lần nhưng không nghe thấy tiếng động, tôi dùng chìa khóa mở cửa luôn.”
Mai Nhiễm còn bần thần một lúc lâu.
Người đàn ông từ từ đến gần, thân hình thon dài cao ngất, đáy mắt tựa như đong đầy ánh sáng thâm sâu nhàn nhạt.
“A? Anh Phó! Sao anh lại tới đây?”
Ánh mắt Phó Thời Cẩn hơi sẫm lại nhìn cô, giọng trầm xuống: “Y tá gọi điện báo cho tôi biết, hôm nay em chưa đi đổi thuốc.”
Ẩn trong giọng nói nhẹ nhàng, nhàn nhạt là sự đè nén nỗi lo lắng mơ hồ, sợ cô một mình ở nhà xảy ra chuyện gì nên mới đường đột xông đến.
Cho nên…
Mai Nhiễm ngỡ ngàng. Điều đó và việc anh xuất hiện ở nhà cô có liên quan sao?
“Đi thôi.” Anh nói: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Giọng người đàn ông trầm thấp như có ma lực, Mai Nhiễm không kịp phản ứng: “Nhưng dưới tầng nước ngập rất sâu, xe chắc không thể đi…”
Không đúng, vậy anh vào bằng cách nào? Chẳng lẽ…
Lúc này Mai Nhiễm mới chú ý đến bộ quần áo thể thao của người trước mặt, lộ ra bắp chân rắn chắc, không giống với phong cách bình thường của anh, tác động trực tiếp lên thị giác một cảm giác mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
Chờ suy nghĩ của cô tỉnh táo lại thì người đã ở trên lưng anh. Thang máy trục trặc nên hai người chỉ có thể đi thang bộ xuống.
Mai Nhiễm không dám tin, trợn tròn hai mắt. Mười sáu tầng! Vừa rồi anh cứ thế mà đi lên?
Thân thể hai người dán chặt. Cách hai lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông, cảm giác lúc đụng chạm lại càng thêm rõ ràng, Mai Nhiễm khẽ đỏ mặt, càng lui về sau.
“Cẩn thận”
Anh nghiêng đầu: “Đừng lộn xộn.”
Họ đang xuống cầu thang, trọng tầm dồn xuống, nhưng cô ở phía sau lại không như thế.
“Ừm.” Mai Nhiễm nhẹ giọng đáp, từ từ ôm lấy cổ anh, gò má nóng bừng, trái tim nhảy “thình thịch”, dán chặt trên lưng anh.
Bộ ngực mềm mại cũng dán trên tấm lưng cứng rắn ấm áp.
Bước chân vững vàng của người đàn ông hơi chậm lại, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi qua. Hai tai Mai Nhiễm ửng đỏ, tay anh nâng cô lên, tiếp tục đi xuống dưới.