Bạn đang đọc Thời Gian Như Ngừng Lại – Chương 37: Em Thích Anh Còn Anh Anh Có Thích Em Không
Trời đã về khuya, mọi thứ dường như đã lắng xuống.
Phí Minh Nghị nhờ luật sư đưa đến bãi đậu xe của trung tâm thương mại rồi chào tạm biệt anh ta.
Mạnh Dao đang đứng bên cạnh anh với vẻ mặt mệt mỏi, cô cúi đầu, đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt vẫn tái nhợt, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Cô tự đem bản thân mình phong kín lại từng lớp.
Không có ai trong bãi đậu xe, khung cảnh trống rỗng và yên tĩnh.
Phí Minh Nghị nhìn cô một cái, sau đó dẫn cô đến cửa xe
“Về nhà đi.”
Môi của Mạnh Dao mấp máy, cô muốn mở miệng, nhưng dường như từng lời nói lại nặng đến không thể thốt ra.
Mọi chuyện tưởng như đã qua, nhưng những đau đớn, day dứt vẫn còn ám ảnh trái tim cô.
Cô dường như không thể cất lời, đứng một mình trong đống đổ nát, đối mặt với tất cả gió sương hay mưa tuyết, cõi lòng hoang vu đến mức không thể đáp lại bất kỳ động tĩnh nào.
Xe cộ trên đường thưa thớt, 11h30 đêm, chỉ còn ánh đèn đường lờ mờ.
Mạnh Dao rũ mắt xuống, ánh đèn lấp loáng chiếu trên mặt cô, chiếu tỏ nỗi hoang vắng và cô đơn trong cô.
Phí Minh Nghị nhìn thẳng về phía trước, tay trái cầm vô lăng, tay phải nắm lấy tay cô.
Bàn tay cô mảnh khảnh, đêm tháng năm mang theo cái lạnh, anh chầm chậm bọc lấy tay cô từ đầu ngón tay đến mu bàn tay như muốn cho cô tất cả sự ấm áp.
Mạnh Dao nhìn xuống, mi mắt lại thấm ướt.
Trong đầu cô lại hiện lên những lời nói kia.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước căn hộ của cô.
Phí Minh Nghị khóa cửa xe, mang theo túi đựng thuốc rồi dẫn cô đi về phía thang máy.
Có người đi đổ rác trở về, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Mạnh Dao, không khỏi liếc mắt một cái.
Phí Minh lại chỉ thản nhiên nắm chặt tay cô.
Đến trên tầng, Phí Minh Nghị mở cửa, trong phòng yên tĩnh.
Âm thanh khi chùm chìa khóa được đặt vào khay giòn giã vang lên, gió từ cửa sổ ngoài ban công thổi vào, trong không khí thoang thoảng hương thơm từ bó hoa anh đã tặng cô hai ngày trước đó.
Cửa đóng lại, anh lấy trong tủ giày ra một đôi dép, bảo cô đi vào, nói: “Muộn rồi, đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
Nói rồi anh cởi chiếc áo vest khoác lên người cô, treo lên giá rồi nắm tay cô đi vào phòng tắm.
Không có dấu hiệu cho thấy anh muốn rời đi.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh không dám bỏ cô lại một mình.
Đến trước bồn rửa mặt, Phí Minh Nghị rửa tay trái cho cô, sau khi rửa sạch, lau khô, anh lấy ra một tờ giấy ăn khác, lau vết rượu và vết máu trên tay phải.
Phí Minh Nghị nhẹ nhàng nắm tay cô, cẩn thận lau sạch sẽ như đang lau một thứ quý giá.
Lau xong, anh lấy một lọ tẩy trang trên kệ, cô không có nhiều đồ dùng vệ sinh, tất cả đều để trên bồn rửa mặt.
Anh mở nắp và đổ một ít lên miếng bông, vén mái tóc của cô ra sau rồi khẽ lau lớp trang điểm trên mặt cô một lần nữa.
Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp, nhìn trong gương, Mạnh Dao không ngừng cụp mắt xuống, nước mắt trào ra.
Mọi hành động đều ôn nhu, không gian ngột ngạt, những tiếng động chói tai đó đã lùi xa, nhưng lời nói kia lại trở nên rõ ràng lạ thường.
“Thằng nhóc này thật sự rất tốt, còn không ngại người phụ nữ bị nhìn thấy hết thân thể…”
“Tôi đã nói, năm đó thằng nhãi này vô cớ lại ra tay đánh tôi, sau đó còn cướp điện thoại của tôi.”
“Việt ca, là thằng ranh con này đã lấy trộm điện thoại của em, em lúc đầu còn không hiểu, giờ nghĩ lại thì trong điện thoại có đoạn clip đó.”
“…”
Phí Minh Nghị lau cho cô xong xuôi, khóe mắt Mạnh Dao run lên, cuối cùng cũng thu hồi tinh thần.
“Để tôi tự làm.” Cô đưa tay nhận lấy bông tẩy trang trong tay anh.
Phí Minh Nghị không chịu nhượng bộ, chỉ nói: “Để tôi làm, tay em đang bị đau.”
Trái tim Mạnh Dao run lên, răng cắn chặt.
Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng với một lớp phấn mỏng nên có thể dễ dàng lau đi.
Lộ ra nguyên bản làn da trắng nõn, lông mi thanh tú rất dài, nhưng ánh mắt lại mang nhiều nét ẩn nhẫn tang thương.
Khóe mắt có một vết lõm nhỏ là nơi có nốt ruồi nước mắt trước đây.
Phí Minh Nghị chưa bao giờ hỏi tại sao, với người cẩn trọng như anh, câu trả lời đã hiển nhiên rõ ràng.
Anh quan sát cô một cách tỉ mỉ và dịu dàng.
Sau khi lau xong và đặt bông tẩy trang lại chỗ cũ, Mạnh Dao cuối cùng cũng lên tiếng lần nữa.
“Anh biết rồi à?”
Cô hỏi nhẹ nhàng, giọng cô đặc biệt phá vỡ sự yên tĩnh của ban đêm.
Biết cái gì? Biết năm đó cô cởi bỏ từng lớp quần áo
Phí Minh Nghị nghe vậy, đang định lấy xuống khăn tắm, liền dừng tay.
Sau một lúc, anh trả lời: “Ừm.”
“Anh đi Bắc Thành khi nào?” Mạnh Dao hỏi.
“Mười năm trước.” Phí Minh Nghị đáp.
Nước mắt cô rơi không thể kiểm soát.
Mười năm trước, cô trở lại lớp học và để lại cho anh lời tạm biệt trước khi ra đi.
Anh nhìn thấy dòng chữ ấy rồi im lặng rất lâu.
Mọi người đoán rằng cô đã chuyển trường, nhưng chỉ có anh biết điều gì đã xảy ra với cô.
Sau đó, anh đi ngang qua nhà cô, thấy căn nhà bỏ trống, người hàng xóm nói với anh rằng ngôi nhà đã được bán và cả gia đình cô đã dọn đi.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, anh biết quê cô ở Bắc Thành nên gọi điện hỏi thăm bên đó gần đây có chuyện gì xảy ra.
Mùng 1 Tết anh mua vé đi Bắc Thành một mình.
Bắc Thành rất lớn, anh đã đến đây mấy lần để tham gia cuộc thi toán quốc gia.
Anh không biết tìm cô ở đâu, gọi điện thoại thì số phone đã không còn sử dụng.
Biết tên trường cấp 2 mà cô theo học nên anh tìm đến khu phố đó.
Sau đó, trong khi đang ăn trưa tại một nhà hàng, anh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của người đàn ông ở bàn sau.
“Đây là Mạnh Thời Yên?”
“Ừ, chính là cô ta.”
“Cô ấy thực sự đã cởi áo trước mặt mọi người sao?”
“Còn không phải để cứu cha của cô ta sao.
Nhìn bộ dáng này đi, thân hình cực kỳ hoàn mỹ.
Chỉ cần cởi ra là có thể mượn được năm triệu.
Lúc đó tất cả chúng ta đều nhìn thấy!”
“Thật không ngờ! Cô ấy khóc à?”
“Khóc sướt mướt! Cậu còn không thấy, cô ta xứng đáng bị như vậy.
Trước kia cô ta rất kiêu ngạo, rất nhiều người theo đuổi nhưng không thèm để mắt đến ai.”
“Cho tôi xem lại nào.”
“Cậu xem rồi đừng nói cho ai biết, tôi phải giấu đoạn phim này đấy.”
“Không nói, không nói đâu, cậu hướng điện thoại về phía này một chút, đúng vậy, chà, bộ dáng này…”
“…”
Ngôn ngữ dơ bẩn ở bàn sau cứ văng vẳng bên tai, anh lẳng lặng ăn sạch những món ăn trên bàn, ánh mắt sắc lạnh.
Anh không nói gì, chỉ đợi họ đi ăn xong bữa rồi lẳng lặng bám theo.
Họ đến Game City, đến phố BBQ, đến sáu giờ tối thì chia tay nhau.
Anh đi theo một người trong số họ, theo hắn ta lên xe buýt, đi theo hắn ta đến một con đường vắng vẻ, rồi chặn đầu hắn ta.
Hắn ta hỏi anh: “Mày là ai?”
Anh không nói lời nào, chỉ nắm lấy thanh gỗ trên tay và đánh hắn ta một cách tàn nhẫn.
Hắn ta bị đánh đến nỗi quỳ trên mặt đất, máu trên đầu và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cuối cùng anh cũng dừng động tác của mình, lấy điện thoại di động trong túi của hắn ra.
Anh nhấp vào album, tìm video, xem qua, nhấn xóa, rồi ném nó xuống dòng sông đang chảy.
Màn đêm buông xuống, anh quay lưng bỏ đi, vứt cây gậy trên tay.
Anh cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, giống như anh cũng không biết tại sao mình lại ở đây.
Bây giờ anh đã tìm ra những điều mình muốn biết.
Những giọt nước mắt của cô gái để lại trên cuốn sách của anh cuối cùng cũng có nguyên nhân.
Anh tiếp tục tìm kiếm thêm mấy ngày nhưng vẫn không tìm được tin tức của cô, anh đành phải rời Bắc Thành.
Thay vì quay về Tô Thành ngay lập tức, anh quay về Ninh Thành trước, nhờ người hỏi thăm, kết quả người ta nói rằng cha cô đã qua đời, vụ án kết thúc, cô cũng dọn đi cùng với người thân.
Khi nhận được câu trả lời, anh đành buông chuyện này xuống, trở lại Tô Thành tiếp tục đi học, tiếp tục sống một cuộc sống bình thường của học sinh cao trung.
Sau đó, vẫn có người viết thư tình cho anh, vẫn có người ngăn anh lại và nói “Phí Minh Nghị, xin chào, cho em làm quen với anh,” nhưng không ai làm phiền anh nữa.
Anh luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, như thể thiếu một mảnh ghép ở đâu đó.
Chiếc bàn trống sau đó đã được dọn dẹp, người kia biến mất hoàn toàn trong thế giới của anh, không để lại dấu vết.
Nhưng những giọt nước mắt ấy dường như ở mãi trong tim anh.
Năm đó tháng tư, thiếu nữ theo bà ngoại xuôi nam tiến về Khang Thành.
Không người nào biết, năm đó tháng năm, có người thiếu niên một mình Bắc thượng.
…
Phí Minh Nghị dùng khă rửa mặt cho Mạnh Dao, nhẹ giọng nói: “Hôm nay muộn quá, không cần đi tắm nữa, tôi đi lấy đồ ngủ cho em.”
Mạnh Dao đứng đó, nước mắt vẫn rơi.
Quá khứ đang được lần giở từng trang.
Ở nơi hoang vu, dường như cô lại nhìn thấy một tia sáng lấp lánh.
Cô luôn cho rằng tình yêu bao năm đó chỉ là uổng phí, nhưng anh thật sự đã đáp lại cô.
Cô cũng luôn cho rằng anh không biết, nhưng anh sớm đã biết mọi chuyện.
Anh không bao giờ đề cập tới, không một lời về những sự việc đã qua.
Là anh đang thương hại cô sao?
Là anh đang cảm thấy khó xử không đành lòng với cô sao?
Anh bây giờ đối xử với cô rất tốt là vì lý do gì?
Đồng tình?
Hay còn lý do nào khác?
Mười năm nặng nề ép cô đến không thở nổi, nhưng trước mắt cô là sự dịu dàng tỉ mỉ của anh.
Cô nhìn lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Phí Minh Nghị bước ra khỏi phòng tắm, đi lấy quần áo ngủ cho cô, bóng dáng anh thâm trầm dưới ánh hành lang.
“Phí Minh Nghị -” Mạnh Dao nhìn bóng lưng của anh, mở miệng.
Phí Minh Nghị nghe xong đột ngột quay người lại.
Mạnh Dao bật khóc, nghẹn ngào một hồi.
“Em thích anh, còn anh, anh có thích em không?”
Niềm tin mười năm đã sụp đổ từ lâu.
Tất cả sự chân thành và liều lĩnh ấy cũng sụp đổ.
Nhưng bây giờ, cô dường như lại tích lũy được một chút dũng khí liều mạng, sẵn sàng đánh cược, sẵn sàng chạm vào quá khứ một lần nữa.
Cô vẫn là tiểu Mạnh, biết anh đối tốt với cô, cô sẽ không phụ lòng anh.
Mười năm như một vệt sáng trôi qua trước mắt.
Mơ hồ như năm đó có thiếu nữ hỏi: “Phí Minh Nghị, nghe nói cậu còn độc thân, làm bạn tôi được không?”
Phí Minh Nghị nhìn cô, ánh mắt run rẩy, tựa hồ đã đợi câu này rất lâu.
“Mạnh Dao”
Anh đứng ở cuối hành lang, nở một nụ cười, rồi mở rộng vòng tay nói:
“Lại đây”
Tiến lên, bước ra khỏi khói mù của quá khứ.
Tiến lên, đừng khép mình trong cái kén dày cộp nữa.
Quá khứ đã qua đi, và mọi thứ đã bắt đầu lại.
Mạnh Dao bật khóc, nước mắt rơi như mưa, cô cúi đầu nghẹn ngào, khi ngẩng đầu lên lần nữa, Phí Minh Nghị vẫn đang dang rộng vòng tay chờ đợi cô.
“Mạnh Dao.” Anh lại gọi.
Mạnh Dao mím môi, nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, nhưng cuối cùng vẫn bước về phía anh.
Hành lang rất ngắn, cô từng bước đến gần anh.
Đi đến trước mặt anh, cô duỗi tay ra và ôm lấy cơ thể anh một cách nhẹ nhàng.
Cơ thể người đàn ông rắn chắc và mạnh mẽ, trên người anh mang theo nhiệt độ mà cô chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Cô không kìm được nắm lấy quần áo của anh, nước mắt chảy dài trên má.
Phí Minh Nghị vòng tay bao bọc cô, nâng đầu cô sát vào lòng mình.
Đôi mắt anh cũng có chút đỏ lên, anh hôn lên tóc cô, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mạnh Dao, nếu chúng ta còn không ở bên nhau nữa, chúng ta sẽ già đi mất.”.