Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 5: Ngủ lại và đồ tồi


Đọc truyện Thời Gian Ngòn Ngọt – Chương 5: Ngủ lại và đồ tồi

Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Sau khi Lâm Sơ Yến đỗ xe thì quay sang đánh thức Hướng Noãn: “Hướng Noãn, dậy đi, đến nhà em rồi.”

“Ừm.” Cô không muốn dậy.

“Về nhà rồi ngủ tiếp. Dậy đi… Hướng Noãn, trụ cuối cùng của chúng ta đã bị quân địch phá hủy, lập tức kéo đến trụ nhà rồi, em tỉnh dậy nhanh lên để còn dọn dẹp binh lính, nhất định phải bảo vệ trụ nhà thật tốt.”

“Á!” Quả nhiên Hướng Noãn tỉnh dậy, cả người lập tức ngồi thẳng.

Lâm Sơ Yến dở khóc dở cười.

Anh tháo dây an toàn xong, sau đó xuống xe, đi đến vị trí bên cạnh. Bên ngoài gió lớn lại lạnh, anh lo lắng cô ốm nên sửa sang lại quần áo của cô, kéo khóa áo lông lên, đội mũ thật chặt, rất kín đáo.

Như vậy vẫn còn chưa yên tâm, anh lại lấy khăn của mình quàng vào cổ cô, quấn cô kín kẽ đến nỗi chỉ lộ ra đôi mắt.

Tuy uống nhiều rồi, Hướng Noãn vẫn có thể tự đi bộ nhưng không ổn lắm, hệt như một đứa trẻ con mới học đi. Lâm Sơ Yến nắm tay cô để đề phòng cô ngã.

Ban đêm rất yên tĩnh, bầu trời thăm thẳm, không có sao.

Lâm Sơ Yến dắt Hướng Noãn vào nhà, Nhâm Đan Nghiên thấy Hướng Noãn uống đến như vậy thì không thể tưởng tượng nổi. Phải nói con gái bà cái gì cũng tốt, chỉ là uống rượu vào sẽ biến thành một con sâu rượu nhỏ. Con gái mà uống say bên ngoài, ngộ nhỡ gặp phải người xấu rồi bị bán đi thì làm thế nào?

Tất nhiên Nhâm Đan Nghiên chỉ than phiền trong lòng, cũng không nói ra miệng, bà sợ Sơ Yến suy nghĩ nhiều.

Nhân viên chuyển phát nhanh họ Lâm thành công mang con ma men về đến nhà, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn. Nhâm Đan Nghiên bảo anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, Lâm Sơ Yến lắc đầu: “Bác ơi cháu phải về rồi, sau này có thời gian cháu sẽ đến thăm bác.”

“Bây giờ các cháu lái xe về thành phố Nam Sơn sao?”

“Vâng.”

Nhâm Đan Nghiên nhíu mày: “Bây giờ là hơn 10 giờ, cháu về nhà cũng 12 giờ mất rồi. Cả buổi tối chắc các cháu cũng mệt mỏi…”

“Bác yên tâm, cháu lái xe rất ổn.”

Nhâm Đan Nghiên lại lắc đầu: “Không được, bác không yên tâm.”


Theo bà thì coi như Lâm Sơ Yến có chín chắn thì cũng là người trẻ tuổi, huống hồ người do Hướng Noãn mời đến, làm khổ người ta từ xa đến, bây giờ lại để cho người ta thức đêm lái xe về? Bà có cảm giác áy náy.

Không thể làm khó người đàng hoàng như vậy.

Vì vậy Nhâm Đan Nghiên nói: “Mai các cháu hãy đi, cứ ở đây một đêm, nhà bác có phòng cho khách.”

“Không cần đâu bác, như vậy phiền lắm.”

Lúc này Hướng Đại Anh ôm Tiểu Tuyết giả vờ đi ngang qua, lại gần chen vào một câu: “Phòng khách của chúng ta quá bừa bộn, không bằng để mấy đứa nó ở khách sạn? Anh sắp xếp cho.”

Nhâm Đan Nghiên: “Anh im miệng đi.”

Hướng Đại Anh ôm Tiểu Tuyết lặng lẽ rời đi, trước khi đi còn quay sang nhìn Lâm Sơ Yến, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.

Lâm Sơ Yến cảm giác người này có lòng cảnh giác quá mạnh mẽ, anh có thể làm gì với Hướng Noãn được chứ?

Nhâm Đan Nghiên còn đang kiên trì, cười nói với Lâm Sơ Yến: “Nghe bác, tối nay cứ ở đây. Sơ Yến gọi mấy đứa kia xuống xe đi.”

Mấy người bọn họ chắc là không gọi được đâu…

Chờ Lâm Sơ Yến lần lượt khiêng ba người còn lại xuống, Nhâm Đan Nghiên mới bất ngờ tỉnh ngộ, con gái mình còn cẩn thận biết bao nhiêu.

Ít nhất, Hướng Noãn còn có thể tự đi bộ…

Sau đó Nhâm Đan Nghiên lại nghĩ: Đứa trẻ Lâm Sơ Yến này nhìn thì gầy mà sức lực lại khá lớn.

Rồi lại nghĩ: Bốn người đều uống say, đứa trẻ này còn có thể vì lái xe mà không dính giọt rượu nào, đúng là hiếm có.

Tối nay Hướng Noãn ngủ rất say, đến khi bình minh mới đột nhiên nằm mơ, nội dung giấc mơ khá kì lạ…. Cô mơ thấy Thẩm Tắc Mộc đột nhiên rơi vào nước chết đuối.

Hướng Noãn bị dọa nên lập tức tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, cô liền phân tích ý nghĩa của giấc mơ đó. Nếu nhìn từ góc độ khoa học mà nói, có thể nguyên nhân bởi vì gần đây cô thấy được tin tức trượt băng rồi rơi vào trong kẽ nứt băng và chết chìm, nếu như dựa vào tâm linh thì rất có thể giấc mơ này ám chỉ điều gì đó.


Hướng Noãn chấn động, cô cầm điện thoại gửi cho Thẩm Tắc Mộc một tin nhắn: “Đàn anh, gần đây anh không nên đi trượt băng ở những nơi nguy hiểm, tốt nhất là không lại gần bờ sông.”

Thẩm Tắc Mộc gửi tin nhắn trả lời là một dấu chấm hỏi.

Hướng Noãn giải thích: “Em nằm mơ thấy anh chết đuối. /(ㄒoㄒ)/~~”

Thẩm Tắc Mộc: …

Một lúc lâu sau, Thẩm Tắc Mộc mới gửi một tin nhắn: “Cảm ơn.”

Cảm giác hai chữ này hơi miễn cưỡng.

Hướng Noãn đáp lại một câu: “Đừng khách khí.” sau đó thoát WeChat, nhìn lướt qua tin tức trong điện thoại di động. Cô thấy có một tin nói là tối ngày hôm qua trên tuyến đường từ thành phố Linh Tê đến thành phố Nam Sơn xảy ra tai nạn xe liên hoàn, mười mấy chiếc xe đâm vào nhau, có rất nhiều người chết.

Thật thê thảm…

Khoan đã, tối ngày hôm qua? Linh Tê đi đến Nam Sơn?

Trong lòng Hướng Noãn hồi hộp, sau đó lạnh như băng…

Cô nhớ tối qua bọn họ uống rượu, sau đó thì sao? Mấy người Lâm Sơ Yến đi rồi chứ? Nếu như tối qua bọn họ rời đi…

Không không không!!!

Trong đầu Hướng Noãn “Đoàng” một tiếng, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, cô vén chăn lên, cũng không thèm đi dép đã vội vàng chạy chân trần xuống dưới tầng, vừa chạy vừa kêu lên: “Mẹ ơi! Mẹ! Xảy ra chuyện!!” Gấp đến mức cả giọng nói cũng thay đổi, dường như chỉ chực khóc.

Giọng của mẹ từ phòng ăn truyền đến: “Sao vậy?”

Hướng Noãn trực tiếp chạy vào phòng ăn, phát hiện trên bàn ăn có rất nhiều người, Lâm Sơ Yến, Trịnh Đông Khải, Dương Nhân, Oai Oai… bọn họ đều ở đây, lúc này đang ngạc nhiên nhìn cô.

Trái tim đang treo lơ lửng lập tức rơi xuống, cô đỏ mắt nhìn bọn họ: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng… hu hu hu…”

Nhâm Đan Nghiên nói: “Sáng sớm đã lên cơn thần kinh rồi à…” Nói xong cũng không nhìn cô, bà nghiêng đầu qua: “Nếm thử sủi cảo bọc tôm đi, Tiểu Nhân, Sơ Yến… Các cháu ăn đi, sủi cảo bọc tôm nhà này rất nổi tiếng, phải xếp hàng mới có thể mua được đấy.”


Vừa rồi Hướng Noãn quá kích động, bây giờ ngực còn đang phập phồng. Cô có cảm giác miệng đắng lưỡi khô nên vội đi rót nước uống.

Lâm Sơ Yến nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: “Mặt đất không lạnh à?”

Lúc này Hướng Noãn mới phát hiện mình không đi dép.

Cô nhanh chóng xỏ một đôi dép.

Lâm Sơ Yến mỉm cười, cúi đầu nhếch môi.

Lúc Hướng Noãn ăn sáng thì quay sang hỏi mẹ cô: “Bố đâu ạ?”

“Đi tham gia buổi tọa đàm của nhân sĩ giới văn nghệ rồi.”

“Mọi người có xem tin tức này không?” Hướng Noãn đưa điện thoại di động cho mọi người xem: “Tối hôm qua có tai nạn xe cộ đấy.”

Dương Nhân gật đầu: “Nghe rồi, nguy hiểm thật. Nếu không phải ở nhà em thì cái mạng nhỏ này của chị có thể bị mất trong lúc ngủ rồi.”

Lâm Sơ Yến nói: “May là tối hôm qua bác kiên trì không cho chúng ta đi.”

Nhâm Đan Nghiên cười nói: “Các cháu đó, là người tốt thì sẽ được trời giúp.”

Ăn sáng xong Nhâm Đan Nghiên bảo Hướng Noãn dẫn mấy người Lâm Sơ Yến dạo chơi thành phố Linh Tê một chút, tới thì đã tới rồi, dù sao cũng phải đi dạo rồi ngày mai hẵng về.

Hướng Noãn dẫn bọn họ lên núi Linh Tê.

Núi Linh Tê chỉ cao hơn mực nước biển mấy trăm mét, là một ngọn núi nhỏ, vào mùa hè ánh nắng mặt trời bị mây và tán cây che lấp còn có thể ngắm nhìn, nhưng lúc này là mùa đông, lại không có tuyết rơi nên không có cảnh sắc gì. Có điều nghe nói ngôi chùa dưới núi Linh Tê rất linh nghiệm, luôn có hương khói, bây giờ sắp hết năm lại càng thêm đông đúc.

Mấy người Hướng Noãn thắp hương xong thì thuê ba chiếc xe đạp, hai chiếc hai người, còn một chiếc xe đạp nhỏ.

Lâm Sơ Yến thấy Hướng Noãn nhíu mày nhìn xe đạp, có vẻ khẩn trương thì anh hơi bất ngờ: “Em không biết đạp xe à?”

Hướng Noãn vẫn ra vẻ kiêu ngạo: “Kì lạ lắm à? Nhiều người cũng không biết đạp xe đâu.”

“Không kì lạ, tôi và em cùng đạp chung xe.”

“Vậy cũng được, tôi ngồi sau.”

“Em ngồi trước đi.”

Hướng Noãn mang vẻ mặt coi thường cái chết hơi bĩu môi, khuôn mặt trắng noãn phồng lên, trong mắt tràn ngập sự đáng thương.


Lâm Sơ Yến thầm nghĩ, sao lại có người đáng yêu như vậy chứ?

Hai người đạp xe đạp, Lâm Sơ Yến ngồi sau kiên nhẫn hướng dẫn Hướng Noãn. Hướng Noãn giữ thăng bằng không tốt nên đầu xe xiêu xiêu vẹo vẹo giống như mấy con ma men đi xe đạp vậy.

“Muốn tôi làm thế nào thì em mới bớt khẩn trương?” Lâm Sơ Yến ở phía sau lưng cô hỏi: “Hát cho em nghe nhé?”

“Đừng đừng đừng, anh mà hát tôi càng không có tâm trạng đạp xe.”

Lâm Sơ Yến buồn cười. Gió thổi xuống núi, thật ra cũng hơi lạnh nhưng trong lòng anh lại có một ngọn lửa nhỏ muốn nướng chín anh, xua tan tất cả lạnh lẽo.

Hướng Noãn vụng về trải nghiệm, cũng không có cảm giác lo lắng mình sẽ ngã bởi vì hai cái chân dài của Lâm Sơ Yến tự mang theo chức năng chống đỡ, lúc cô cảm giác được xe đạp sắp mất khống chế thì anh luôn thả chân xuống đầu tiên, giẫm giẫm mấy cái, một lúc sau xe lại có thể vững vàng dừng lại.

Hướng Noãn nói: “Chân dài thật tốt, hâm mộ quá đi.”

Lâm Sơ Yến mỉm cười: “Không cần hâm mộ, tôi cho em mượn để chơi nhé.”

“…” Cô nghĩ đến một số hình ảnh tương đối máu me.

Đôi chân dài của Lâm Sơ Yến khiến cho Hướng Noãn có cảm giác cực kỳ an toàn, vì vậy cô mới có lá gan đạp xe, ngược lại càng đạp càng vững. Đạp một lúc thì Hướng Noãn nghe thấy giọng của Lâm Sơ Yến ở sau lưng đang nhỏ giọng gọi cô: “Hướng Noãn.”

“Hả?”

“Sáng sớm hôm nay em hốt hoảng như vậy do lo lắng cho tôi sao?”

Trái tim Hướng Noãn đập nhanh, dường như không suy nghĩ gì đã thốt ra: “Tôi lo lắng cho chị Nhân, anh đừng tự mình đa tình.”

“À.”

Một lúc sau anh lại gọi cô: “Hướng Noãn.”

“Hửm?”

Trong giọng Lâm Sơ Yến mang ý lên án: “Đồ vô lương tâm.”

Hướng Noãn: -_-#

Lâm Sơ Yến: “Đồ tồi.”

Hướng Noãn: “…”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.