Đọc truyện Thời Gian Ngòn Ngọt – Chương 46: Vô tình gặp được và ghen
Chiều tối ngày hôm sau Hướng Noãn có tiết thể dục. Học kì này cô đăng ký môn chậm nên những môn học được yêu thích đều đã đủ số lượng, chỉ còn thừa lại bóng đá và bóng rổ, hai môn học này đều rất mệt mỏi.
Đúng, chính là bóng rổ.
Không nghĩ đến lúc đi học sẽ gặp phải Thẩm Tắc Mộc.
Thẩm Tắc Mộc đang chơi bóng rổ cùng mấy người khác, bọn họ đều mặc trang phục có phong cách giống nhau, áo cộc tay màu đen và quần đùi đen, phía sau lưng áo có in tên ghép vần. Đồng phục theo phong cách đơn giản này lại hết sức phù hợp với Thẩm Tắc Mộc.
Trong đám người, Thẩm Tắc Mộc là nổi bật nhất. Mặc áo cộc tay nên để lộ ra cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp, khuôn mặt đẹp trai ướt nhẹp mồ hôi, những giọt mồ hôi phản chiếp lấp lánh dưới ánh mặt trời, động tác của anh ta khỏe mạnh, đôi mắt sắc bén, giống như một con báo đang săn bắt mồi, nhanh nhẹn, tao nhã, tập trung, mê người.
Những bạn nữ lớp bóng rổ đứng xếp hàng chờ giáo viên điểm danh, lúc này người nào cũng nghiêng mặt nhìn Thẩm Tắc Mộc trên sân bóng, giống như một dàn hoa hướng dương.
Hướng Noãn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng thảo luận.
“Đó là đàn anh Thẩm sao? Đẹp trai quá đi mất.”
“Dáng người này, chậc chậc, mặc quần áo thấy gầy đến lúc cởi ra mới có thịt.”
“Mặc quần áo thấy gầy tớ hiểu, cởi quần áo có thịt là sao? Cậu nhìn thấy anh ấy cởi quần áo rồi sao?”
“Tớ chưa từng thấy, là Lâm Sơ Yến thấy.”
Hướng Noãn: “…”
Cô nhìn chằm chằm vào mấy cô gái ấy, giọng nói kiên định không thể nghi ngờ: “Lâm Sơ Yến chưa từng thấy.”
Bạn gái kia nhìn người nói chuyện là Hướng Noãn, chính là một trong những nhân vật chính của tam giác tình yêu, vì vậy hơi lúng túng, không thảo luận nữa.
…
Giáo viên nói muốn học tập thì phải học từ từ theo thứ tự, những người không có nền tảng học bóng rổ thì không thể nào vừa học là có thể chạy ba bước ném vào rổ.
Vì vậy, Hướng Noãn phải đập quả bóng suốt tiết học. Tiếng đập bóng vang lên bộp bộp.
Lúc nghỉ ngơi, Thẩm Tắc Mộc đứng phía sau khung bóng rổ, tay cầm chai nước khoáng ngắm cô từ xa. Động tác chuyển động bóng của cô nhìn qua là biết lính mới, tay cô không thể khống chế được quả bóng mà để bóng chạy loạn khắp nơi, cô luống cuống tay chân đuổi theo.
Giống như dắt chó vậy.
Sau đó Thẩm Tắc Mộc chơi bóng có hơi phân tâm, thấy Hướng Noãn học xong rời khỏi sân bóng, anh ta đột nhiên nói: “Tớ có việc, lát nữa sẽ quay lại.” Nói xong cũng không để ý đồng đội có thích hay không, lấy áo khoác treo trên cột bóng rổ xuống, xoay người rời đi.
….
Hướng Noãn hơi hối hận khi học bóng rổ, không thoải mái chút nào, cô đập bóng đau cả tay, lại không khống chế được, bóng rổ cứ như cái chân dài khiến cô rất mệt mỏi.
Cô cũng không quen biết bạn nữ nào học cùng, ngay cả người nói chuyện cũng không có, một mình cô rời khỏi sân bóng, suy nghĩ xem lát nữa nên làm gì.
Đột nhiên sau lưng có người gọi tên cô: “Hướng Noãn.”
Hướng Noãn xoay người thì thấy Thẩm Tắc Mộc, anh ta mặc áo khoác, trên mặt có mồ hôi, nhìn qua khá có hương vị đàn ông.
“Chào đàn anh.” Hướng Noãn nói. Đối mặt với Thẩm Tắc Mộc, cô hơi không được tự nhiên. Dù sao anh ta cũng từng bày tỏ với cô.
Thẩm Tắc Mộc chỉ ừ một tiếng, bước một bước đến bên cạnh cô.
Hướng Noãn hỏi: “Đàn anh không luyện tập nữa ạ?”
“Đang nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng ạ, đàn anh cố gắng thi đấu tốt nhé!”
Tháng sau có trận đấu bóng rổ, thực lực của mấy người khoa Thẩm Tắc Mộc không tồi, có thể giành được hạng nhất.
Hướng Noãn nói khách sáo với anh ta mấy câu, vốn tưởng rằng lúc này mỗi người một ngả, kết quả hai người lại cùng nhau đi vào siêu thị.
Vừa vận động xong, miệng lưỡi đều khô nên cũng muốn mua đồ uống.
Hướng Noãn cầm chai Sprite, từ lúc ra khỏi siêu thị đã bắt đầu vặn nắp. Bình thường cô vặn nắp thì không sao, thế mà hôm nay lại gặp phải một chai đồ uống bướng bỉnh, cộng thêm tay đau bởi vì vừa chơi bóng rổ.
Vặn một lúc, nắp chai vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên một bàn tay vươn đến, cầm lấy chai nước trong tay cô.
Hướng Noãn ngẩng đầu, thấy Thẩm Tắc Mộc chỉ vặn một cái là mở được chai nước.
“Cảm ơn đàn anh.” Cô nhận lấy chai nước, uống một ngụm, lúc ngửa đầu thì thấy ánh mắt Thẩm Tắc Mộc nhìn cô.
Không che giấu sự dịu dàng.
“Khụ khụ…” Hướng Noãn bị dọa nên sặc nước, khom người ho khan.
Thẩm Tắc Mộc vỗ lưng cô. Lòng bàn tay rất rộng, nhiệt độ bàn tay gần như muốn xuyên qua lớp áo truyền vào da thịt cô.
Da đầu Hướng Noãn tê dại, không thể tiếp tục như vậy nữa, cô thầm nghĩ. Cô vỗ ngực một cái, sau khi đã bình thường lại thì nói: “Đàn anh, em đã….”
Đột nhiên, có một giọng nói không xa cắt ngang bọn họ.
Giọng nói trong trẻo, cứng rắn nhưng nội dung lại buồn nôn: “Bảo bối à.”
Nghe tiếng gọi, Hướng Noãn quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Sơ Yến đứng đó.
Anh đứng khoanh tay, khóe miệng cong lên, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không cười.
“Lâm, Lâm Sơ Yến…” Hướng Noãn nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi cô đứng cạnh Thẩm Tắc Mộc, hẳn là không có chút mập mờ nào chứ? Vậy ánh mắt Lâm Sơ Yến như thế là có ý gì? Giống như đi bắt gian vậy…
Lâm Sơ Yến đi tới, lúc đi đến gần, anh trực tiếp nắm lấy tay Hướng Noãn.
Hướng Noãn nói: “Đàn anh, chuyện vừa nãy em muốn nói với anh chính là em đã hẹn hò với Lâm Sơ Yến rồi.” Mặc dù việc chủ động tiết lộ chuyện tình yêu của mình có hơi tự kỷ, nhưng trong tình huống này có khi nói sớm sẽ tốt hơn.
Thẩm Tắc Mộc nhìn bọn họ nắm tay, đột nhiên anh ta có vài lời muốn hỏi Hướng Noãn. Nhưng anh ta lại không thể nói nên lời, lặng lẽ nhìn một lúc, anh ta khẽ cúi đầu, ừ một tiếng.
Sau đó liền xoay người rời đi.
Lâm Sơ Yến nhìn bóng lưng anh ta, khẽ hỏi: “Đàn anh, không định chúc phúc bọn em sao?”
“Không.”
…
Sau khi Thẩm Tắc Mộc rời đi, Hướng Noãn lén quan sát vẻ mặt của Lâm Sơ Yến, phát hiện sắc mặt của anh vẫn không tốt lắm.
“Này.” Cô hơi tủi thân: “Anh có ý gì, chẳng lẽ anh không tin tưởng em?”
“Không phải, chẳng qua anh hơi hối hận.” Vẻ mặt Lâm Sơ Yến hơi buồn bã.
“Hối hận cái gì?”
“Ban đầu anh không nên đăng kí vào ngành vật lý.”
Bốn năm học của ngành vật lý đều học ở cơ sở chính, bây giờ anh mới học năm thứ hai đại học, còn phải yêu xa với cô hơn hai năm rưỡi. Bạn gái thật xinh đẹp, ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm quá nhiều, khắp nơi đều là nguy hiểm, khắp nơi đều là đàn ông muốn đào góc tường nhà anh.
Hướng Noãn cũng không hiểu suy nghĩ của con trai, mặc dù không cùng cơ sở nhưng anh cũng trốn học không ít, không phải lại trốn học như cũ chứ?
Nói đến chuyện trốn học, Hướng Noãn hơi lo lắng: “Lâm Sơ Yến, anh lại trốn học à?”
“Chiều tối hôm nay chỉ có một tiết.”
Ý là anh chỉ trốn có một tiết thôi.
Lúc anh nói lời này, trên mặt lộ vẻ mong chờ được khen ngợi, rất thiếu đòn.
“Sau này không nên trốn học nữa.” Cô lo lắng thay anh.
“Yên tâm, anh có thể tự học.”
Hướng Noãn thấy tay kia của anh luôn giấu sau lưng, vì vậy tò mò hỏi: “Anh giấu cái gì vậy?”
Lâm Sơ Yến lấy lại tinh thần, giơ tay đến trước mặt cô.
Hướng Noãn thấy trong tay anh là một bó hoa nhỏ.
Là hoa cúc nhỏ, có ba màu, được bọc bằng giấy vàng, không khác gì đồ trang sức. Một bó hoa nho nhỏ, đơn giản thanh lịch lại rất đặc biệt.
Cô vừa nhìn qua đã thấy rất thích, vội vàng nhận lấy, đặt lên chóp mũi ngửi một cái, khẽ cười: “Ha ha.”
Lâm Sơ Yến đẩy nhẹ đầu cô: “Ngốc.”
Một lúc sau, anh còn nói: “Chúng ta công khai đi.”
“Công khai như thế nào?”
Lâm Sơ Yến để cô ôm bó hoa còn anh nắm lấy tay cô, chụp một bức ảnh. Trong ảnh hai tay đan vào nhau, che giấu đóa hoa cúc nhỏ đang nở rộ, vừa đẹp vừa lãng mạn.
Anh sử dụng bức ảnh này đăng lên vòng bạn bè, kèm thêm dòng chữ: Hẹn hò.
Hướng Noãn thấy trong lòng mình như xuất hiện những bong bóng màu hồng, cô hơi ngượng ngùng: “Vừa rồi cả người đầy mồ hôi, em về kí túc xá tắm đã, anh chờ em một lúc nhé.”
Nói xong liền chạy.
Tắm…
Lâm Sơ Yến vô tình tưởng tượng đến hình ảnh cô đang tắm liền chảy máu mũi.
…
Hướng Noãn tắm xong thì trang điểm để đi hẹn hò, lúc xuống tầng gặp Lâm Sơ Yến, vẻ mặt của Lâm Sơ Yến không được bình thường lắm.
“Sao vậy?”
“Cái ảnh anh đăng trong vòng bạn bè đó.” Anh vừa nói vừa mở những bình luận anh nhận được cho cô xem.
Anh nhận được hàng loạt những bình luận:
“Tại sao là hoa cúc?”
“Tại sao là hoa cúc?”
“Tại sao là hoa cúc?”
…
Mấy người này thật kì lạ, Hướng Noãn đen mặt, trả lại điện thoại cho anh: “Bạn bè của anh là kiểu người gì vậy…”
Lâm Sơ Yến xóa bài đăng: “Chụp một bức khác đi.”
“Chụp kiểu gì?”
“Chụp một bức.” Anh ngừng lại một chút: “Hơi thân mật.”
Bởi vì cần “hơi thân mật”, hai người tìm một chỗ yên tĩnh, ở sau bức tường của trường học có một hành lang nhỏ hẹp, bên cạnh hành lang trồng một số loại cây lẫn lộn, tường bên kia là dây thường xuân đang phát triển.
Lâm Sơ Yến giơ điện thoại di động, bảo Hướng Noãn hôn mình.
Hướng Noãn đỏ mặt, nhón chân lên, nhắm mắt lại hôn vào môi anh một cái.
Hôn xong lại không thể tách ra được, bởi vì anh đột nhiên ném điện thoại di động đi, ôm chặt cô, giữ ót cô để nụ hôn càng thêm sâu.
Hôn một lúc, cô hơi giãy giụa, anh liền buông cô ra.
Hướng Noãn thở hổn hển: “Anh, anh cố ý.”
Anh cúi đầu khẽ chạm vào môi cô, hơi thở nóng như lửa mà mất trật tự: “Nhớ em.”