Đọc truyện Thời Gian May Mắn – Chương 23
Tối nay, lúc Đào Tư Trĩ vừa đỉ rửa tay sau khi ăn kem li xong, thì điện thoại trong túi cậu vang lên.
Tưởng Kha giúp cậu lấy ra, thì ra là Đào Tư Viễn gọi đến, hắn bấm nút nghe hộ cậu, giọng nói có hơi mệt mỏi của Đào Tư Viễn lập tức từ trong loa truyền đến: “Em trai à, buổi tối anh phải ở lại công ty tăng ca, không thể về nhà ngủ được.”
“Nhưng chắc là vẫn kịp về nấu cơm trưa cho em,” Đào Tư Viễn nói, “Bữa sáng có bánh mì ở trong tủ lạnh đấy.”
Vừa lúc Đào Tư Trĩ cũng rửa tay xong rồi, cậu vẫy vẫy tay, bước đến gần tầm tay của Tưởng Kha, sau đó lại hơi lớn tiếng nói vào microphone: “Thôi được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Kha nhìn Đào Tư Trĩ, có chút muốn Đào Tư Trĩ cùng về nhà với hắn, nhưng lại nhớ đến ba hắn còn đang ở nhà, nên cũng không nói ra.
“Tôi phải về rồi.” Tưởng Kha nói.
Đào Tư Trĩ “A” nhỏ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Kha, cậu dùng bàn tay còn ướt nắm nhẹ lấy tay ngón tay Tưởng Kha. Thấy Tưởng Kha không né tránh, cậu lại được đằng chân lân đằng đầu tiến sát lại gần, dùng giọng điệu hiển nhiên nói: “Đi thôi.” Rồi lôi kéo Tưởng Kha về trước cửa tiểu khu nhà cậu.
“Tôi không nói rằng sẽ về nhà cậu.” Tưởng Kha nỗ lực ngăn cậu lại.
Đào Tư Trĩ giống như không nghe thấy được, vẫn tiếp tục lôi kéo hắn đi.
Tưởng Kha thực ra cũng không muốn về nhà, hắn liền nói với mẹ một tiếng rồi cùng Đào Tư Trĩ về nhà.
Đào Tư Trĩ quét thẻ trông cổng, mang Tưởng Kha đi vào tiểu khu, đi chưa được bao lâu đã đến được tầng nhà cậu. Nhà của Đào Tư Trĩ nằm ở tầng 19, là tầng giữa nên phải đi bằng thang máy mới vào được, thang máy mở ra chính là huyền quan.
Diện tích nhà cậu rất lớn, trang hoàng cũng đơn giản, nhưng lại được giữ gìn rất khá. Tưởng Kha đi theo Đào Tư Trĩ vào phòng khách, trên tường từ phòng khách đến phòng bếp nhà Đào Tư Trĩ đều được đóng rất nhiều tấm ván gỗ cùng kệ thủy tinh dùng để trang trí. Chiều cao của các tấm ván gỗ và kệ thủy tinh này thoạt nhìn đều từ 1 mét 5 trở lên, nhìn qua vô cùng quái dị.
Tưởng Kha đi tới bên cạnh một trong những tấm ván gỗ đó, sau khi quan sát một lúc, hắn cảm thấy chúng không giống như được thiết kế từ trước khi trang trí, bèn xoay người hỏi Đào Tư Trĩ: “Nhà cậu đóng nhiều tấm ván gỗ như vậy để làm gì?”
Đào Tư Trĩ không trả lời, cậu đang tự mình giúp Tưởng Kha lấy ly nước.
Ly nước được đặt ở trong tủ kính của chiếc kệ thủy tinh rất cao bên cạnh, Đào Tư Trĩ phải hơi kiễng chân lên mới có thể kéo cánh cửa thủy tinh ra.
Vạt áo hoodie của cậu vì động tác giơ tay của cậu mà bị kéo lên, lộ ra một nửa eo.
Cậu lảo đảo một chút, cuối cùng cũng cầm được cái ly, nhưng cũng cầm không được chặt lắm.
Tưởng Kha nhìn vài giây, rồi mới nửa ôm lấy cậu từ sau lưng, lấy được cái ly, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Đào Tư Trĩ, quần áo của cậu quá ngắn.” Hắn duỗi tay chui vào áo hoodie Đào Tư Trĩ, sau đó chạm vào phần eo của cậu.
Eo Đào Tư Trĩ rất mỏng, làn da cũng mềm mại ấm áp, vừa bị hắn chạm vào một cái đã hơi run nhẹ lên một chút, sau đó cậu xoay người lại, nhấp môi cười, tay đặt lên ngực Tưởng Kha nói “Tưởng Kha, ngứa”. Tưởng Kha ngay lập tức cúi đầu, hôn lên bờ môi cậu, đặt cái ly sang một bên.
Bởi vì thời gian còn chưa đến khuya, Đào Tư Trĩ muốn Tưởng Kha cùng cậu xem một bộ điện ảnh.
Cậu cầm lấy quyển vở nhỏ đặt trên bàn trà, nói với Tưởng Kha: “Vốn dĩ anh trai tôi sẽ cùng tôi xem.” Tưởng Kha nhìn thoáng qua quyển vở, trên đó viết tên của mười mấy bộ điện ảnh, có mấy bộ phía sau có đánh dấu, có mấy bộ thì không.
“Đây là cái gì,” hắn hỏi Đào Tư Trĩ, “Cậu xem điện ảnh cũng phải theo kế hoạch nữa hả?”
“Đó là danh sách điện ảnh mà giáo sư Lý bảo tôi xem vào sáu tháng cuối năm.” Đào Tư Trĩ nhìn quyển vở, nói.
Tưởng Kha lại hỏi “Giáo sư Lý là ai?”, nhưng Đào Tư Trĩ giống như đang nghiên cứu phần giới thiệu của phim nhựa trên danh sách, nên cũng không có trả lời Tưởng Kha.
Đào Tư Trĩ nhìn hồi lâu, hình như vẫn chưa chọn được bộ diện ảnh muốn xem, cậu nhìn chăm chú vào quyển vở không nói một lời nào.
“Chưa chọn được à?” Tưởng Kha hỏi.
Đào Tư Trĩ “Ừ” một tiếng, nói: “Tất cả tôi đều không muốn xem.”
“Không muốn xem thì sao phải xem.” Tưởng Kha lại hỏi. Đào Tư Trĩ vẫn không nói lời nào, Tưởng Kha liền hỏi: “Cậu có bộ điện ảnh nào khác muốn xem không?”
Đào Tư Trĩ lập tức nói: “Có.” Cậu nói ra tên một series điện ảnh về vũ trụ, Tưởng Kha đáp: “Vậy thì xem cái này đi.”
Đào Tư Trĩ có hơi do dự nhìn vào tờ danh sách trong tay, giống như đang chống cự lại với dụ hoặc, cuối cùng cậu chậm chạp để tờ danh sách kia xuống, nói với Tưởng Kha: “Anh trai tôi có lẽ sẽ không cho tôi xem.”
“Đến cả chuyện này cũng phải quản?” Tưởng Kha nói, “Nhưng anh ấy lại không ở đây.”
“Đúng vậy.” Đào Tư Trĩ gật gật đầu, như đã đồng ý với cách nói của Tưởng Kha, cậu tự nói với chính mình “Dù sao anh ấy cũng không ở đây”, sau đó tắt đèn, mở đầu bình ra, chọn phần tiền truyện của bộ điện ảnh.
Bộ tiền truyện này Tưởng Kha cũng đã từng xem qua, nhưng lại không nhớ rõ nội dung. Đào Tư Trĩ xem được một lát, lúc có một nhân vật xuất hiện, cậu đột nhiên làm ra một hành động kỳ quái, cậu bắt đầu nói ra lời kịch cùng với nhân vật đó, ngữ tốc cùng nội dung đều giống nhau như đúc.
Tưởng Kha cảm thấy bản thân mình đột nhiên hiểu vì sao Đào Tư Viễn lại không cho Đào Tư Trĩ xem bộ điện ảnh này rồi, anh ấy có lẽ đã cùng Đào Tư Trĩ xem lại mấy trăm lần.
Tính cách nhân vật mà Đào Tư Trĩ bắt chước có hơi giống nhau, Tưởng Kha nhìn Đào Tư Trĩ nói lời kịch, duỗi tay xoa xoa đầu Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ lập tức giơ tay đẩy Tưởng Kha ra, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiêm túc nói: “Tôi đang xem điện ảnh.”
Lúc suất diễn của nhân vật đó kết thúc, tư thế của Đào Tư Trĩ cũng thả lỏng một chút, giống như suất diễn của chính cậu cũng đã kết thúc rồi.
Điện ảnh hình như đang chiếu tới phần Đào Tư Trĩ không quá cảm thấy hứng thú, cậu quay đầu nhìn Tưởng Kha, rồi đột nhiên nói: “Lần đầu tiên tôi xem bộ điện ảnh này, tôi đã chắc chắn rằng bản thân đến từ ngói chịu, cho nên tôi bắt đầu học ngôn ngữ của ngói chịu, để chuẩn bị trở lại nơi đó.”
“Nhưng mà sau đó anh trai tôi lại không muốn nghe tôi nói tiếng ngói chịu, nên đã nói cho tôi biết sự thật, bộ điện ảnh này là do người trái đất quay chụp, trên thế giới này không có hành tinh đó, tôi chỉ là một người sinh ra và lớn lên ở trái đất mà thôi.”
Cậu sờ vào lỗ tai của mình.
“Thật hy vọng tôi là người tộc ngói chịu tộc bị sót lại trên trái đất.” Cậu nói tiếp.
Tưởng Kha nhìn vào đôi mắt Đào Tư Trĩ, hỏi cậu: “Cậu làm người trái đất không vui sao?”
“Tôi và các cậu không giống nhau,” Đào Tư Trĩ nói với Tưởng Kha, “Tôi không được bình thường.”
Cậu nói chuyện rất bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thường nốt, như là đang nói về chuyên của người nào khác.
Tưởng Kha ngừng lại một lát mới nói với Đào Tư Trĩ: “Cậu không hề bất thường chút nào.”
Đào Tư Trĩ mặt không biểu cảm nhìn Tưởng Kha, không nói gì.
Ngay sau đó, nhân vật Đào Tư Trĩ thích lại xuất hiện, cậu lại bắt đầu lẩm nhẩm bắt chước theo người ta nói chuyện, giống như cuộc đối thoại lúc nãy chưa từng xuất hiện.
Tưởng Kha yên lặng cùng Đào Tư Trĩ xem hơn phân nửa bộ điện ảnh, cho tới khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh nam nữ thân mật với nhau. Đào Tư Trĩ ngay lập tức che hai mắt mình lại, Tưởng Kha hỏi cậu “Cậu làm gì thế”, cậu liền trả lời: “Anh trai tôi không cho tôi xem đoạn này.”
Tưởng Kha cảm thấy người trưởng thành còn bị không cho phép xem hình ảnh thân mật là rất buồn cười, hắn muốn kéo tay Đào Tư Trĩ ra, nói: “Mấy thứ này cậu cũng đã làm hết cả rồi, có cái gì không thể xem đâu.”
Đào Tư Trĩ vẫn cứ che lại đôi mắt không bỏ, ngửa người ra phía sau, Tưởng Kha cũng bị cậu kéo theo ngã về phía trước, nằm đè lên Đào Tư Trĩ trên sô pha. Đào Tư Trĩ cuối cùng cũng bỏ tay xuống, cậu giơ tay đẩy Tưởng Kha ra: “Nặng quá.”
Tưởng Kha giữ lấy cổ tay Đào Tư Trĩ, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, Đào Tư Trĩ bị hắn hôn vài cái cũng không đẩy ra nữa, cậu ôm lấy hắn, như vô cùng khao khát mà mút lấy bờ môi hắn, ngay cả nhân vật yêu thích đã trở lại, cậu cũng không tiếp tục ngồi dậy xem.
Đào Tư Trĩ nhìn qua thực gầy, nhưng thực tế cũng không gầy đến nỗi chỉ còn lại xương cốt, làn da cậu vô cùng mềm mại, đầu gối cậu chọc vào Tưởng Kha, nhẹ nhàng thở dốc, sau đó lại gọi tên Tưởng Kha.
Tưởng Kha kéo áo hoodie của cậu lên trên, hôn từ rốn hôn lên nhũ *, Đào Tư Trĩ bắt đầu có phản ứng, ánh mắt ướt át nhìn vào Tưởng Kha.
“Tưởng Kha.” Cậu nói thực nhẹ.
Tưởng Kha dời môi, chống lên sô pha, hắn nhìn xuống Đào Tư Trĩ, nói với cậu: “Tư Trĩ, cậu không hề bất thường.”
Đào Tư Trĩ nhìn vào đôi mắt Tưởng Kha, trên mặt không có cảm động,nhưng cũng không có kháng cự, cậu chỉ “Ừ” một tiếng, rời lại giơ tay ôm lấy Tưởng Kha, ôm thật sự gần, giống như mờ mịt, nhưng cũng giống như đang đáp lại.