Thời Gian May Mắn

Chương 20


Đọc truyện Thời Gian May Mắn – Chương 20

Tưởng Kha rất khó xác định được chính xác thời gian mà bản thân mình bắt đầu thay đổi, nhưng tới mùa thu năm lớp 12, đi đâu hắn cũng muốn dẫn  Đào Tư Trĩ đi cùng.

Sau khi kì nghỉ Quốc khánh kết thúc, trường Minh Đức đã rút ngắn thời gian nghỉ của học sinh lớp 12, học sinh bắt đầu nghỉ từ chiều thứ bảy, nhưng đến chiều chủ nhật đã phải quay lại trường.

Bạn bè của Tưởng Kha rất nhiều, vậy nên vừa mới đến ngày nghỉ là hắn đã liên tục nhận được lời mời, nhưng không phải lần nào Đào Tư Trĩ cũng sẵn lòng đi cùng hắn.

Vào một buổi tối thứ sáu nào đó cuối tháng 11, Dương Kiêu gửi tin nhắn cho Tưởng Kha, hỏi hắn tối mai có đi bơi hay không.

Tưởng Kha liền hỏi Đào Tư Trĩ: “Cậu có biết bơi không?”

“Không biết bơi.” Đào Tư Trĩ đang đọc một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, cậu cũng không thèm ngẩng đầu lên trả lời, thậm chí còn nhắc nhở trước với Tưởng Kha: “Tôi sẽ không đến gần bể bơi.”

“Nếu cậu đi bơi cùng tôi thì lúc đi về chúng ta có thể tới hiệu sách 24/24 lúc 10 giờ.” Tưởng Kha nói bóng nói gió với Đào Tư Trĩ: “Nhưng nếu sau khi đi bơi tôi mới đến đón cậu thì có khả năng chúng ta sẽ bị muộn.”

Đào Tư Trĩ nâng mắt, thất thần nhìn Tưởng Kha. Tưởng Kha có thể nhận ra cậu đang băn khoăn, do dự giữa hai sự lựa chọn là đến hiệu sách đúng giờ và không cần phải đi bể bơi. Cuối cùng Đào Tư Trĩ vẫn nói: “Tôi không muốn đi.” Tưởng Kha cũng không ép buộc cậu, hắn nói: “Tôi sẽ về sớm một chút để đón cậu.”

Đào Tư Trĩ đọc tiếp tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của cậu.

Chạng vạng ngày hôm sau, vừa ăn xong cơm chiều mẹ Tưởng Kha đã đi ra ngoài.

Đào Tư Trĩ tìm được mấy quyển sách bổ trợ mà Tưởng Kha rút thăm trúng thưởng nhận được trong phòng sách của hắn, cậu quý trọng lật từng quyển một ra xem.

Lúc này Dương Kiêu gọi điện thoại đến thúc giục Tưởng Kha, Tưởng Kha đành phải nói một tiếng với Đào Tư Trĩ, sau đó mới đi bơi.

Bể bơi nằm ở trong một khách sạn gần nhà Tưởng Kha, Tưởng Kha rất nhanh đã đến nơi, hắn thay đồ bơi, khoác khăn tắm đi tới bên cạnh bể, liền nhìn thấy Dương Nhược Nhược đang nằm nhoài người lên cạnh bể.


Dương Nhược Nhược vừa thấy hắn đến đã ngay lập tức bắt đầu nhìn xung quanh khắp nơi. Phải đến khi không tìm được người muốn tìm,cô mới hỏi Tưởng Kha: “Anh à, Đào Tư Trĩ đâu rồi?”

Tưởng Kha nhớ đến phản ứng của Đào Tư Trĩ lúc xem phim, cảm thấy may mắn mà nói với Dương Nhược Nhược: “Cậu ta không tới.”

Dương Kiêu cũng bơi lại đây, hỏi cùng một vấn đề với Dương Nhược Nhược.

Tưởng Kha cau mày, vừa định mắng cậu ta, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

“Tưởng Kha. Tưởng Kha.” Là một giọng nói đáng ra không nên xuất hiện ở chỗ này.

Tưởng Kha quay đầu lại, nhìn thấy Đào Tư Trĩ đeo cặp sách đứng cách đó không xa, tay phải cậu nắm lấy điện thoại, ánh mắt dường như còn có chút vui sướng.

“Tìm thấy cậu rồi.” Nói xong cậu lại hỏi Tưởng Kha: “Sao cậu lại không nghe điện thoại?”

Tưởng Kha nghe thấy âm thanh Dương Nhược Nhược chuẩn bị ra khỏi mặt nước phía sau liền cảm thấy một trận đau đầu. Hắn đi về phía Đào Tư Trĩ, hỏi cậu: “Sao cậu lại đến đây?”

“Tôi sợ cậu đón muộn.” Đào Tư Trĩ nói: “Người trông coi bể bơi muốn tôi mua vé, nhưng tôi nói mình chỉ vào tìm bạn cùng lớp mà thôi, sẽ không bơi, hắn mới đưa tôi vào.”

Lúc này Tưởng Kha mới để ý đến nhân viên công tác bên người cậu, biểu cảm của nhân viên công tác có hơi không được tự nhiên, nói: “Vị này là bạn của ngài sao? Chỗ chúng tôi có quy định dù có xuống nước hay không cũng đều phải mua vé.”

“Được rồi.” Tưởng Kha liếc cậu một cái, nói: “Để tôi đi lấy thẻ.”

Lúc này Dương Nhược Nhược cùng với Dương Kiêu đều đã tới bên cạnh bọn họ.

“Học trưởng.” Dương Nhược Nhược cười tủm tỉm tiến lại gần Đào Tư Trĩ, nói với cậu: “Lâu rồi không gặp nha!”


Trước khi nàng kịp tiến lại gần hơn nữa, Tưởng Kha đã nói trước: “Chúng tôi đi đến phòng thay quần áo đây.” Sau đó hắn túm Đào Tư Trĩ đi cùng. Đào Tư Trĩ bị hắn lôi kéo suýt chút nữa thì ngã, phải níu lấy cánh tay hắn mới đứng vững được.

Tưởng Kha quét vân tay đi vào phòng thay quần áo của hắn, sau đó khóa trái cửa lại, hỏi Đào Tư Trĩ: “Sao cậu lại tìm tới đây?”

“Tài xế chở tôi tới.” Đào Tư Trĩ mở to mắt nhìn hắn, nói: “Tôi đã sạc đầy cả máy chơi game lẫn điện thoại di động rồi, tôi chỉ ngồi cạnh chờ cậu thôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu đâu.”

“Không phải là cậu không muốn tới sao?” Tưởng Kha nhìn vào mắt cậu, lại chạm vào gương mặt cậu, hỏi.

“Tôi sợ cậu đón muộn.” Đào Tư Trĩ đột ngột rũ mắt xuống, như là cảm thấy vô cùng có hứng thú mà sờ vào cơ bắp trên eo Tưởng Kha: “Giống như lúc ở hiệu sách Vân Sơn vậy.”

Tưởng Kha giật mình, có hơi không biết phải làm sao mà nói với Đào Tư Trĩ: “Tôi sẽ không đến muộn.”

“Sau này cũng sẽ không đến muộn nữa.” Tưởng Kha lại nói tiếp.

Đào Tư Trĩ không nói chuyện, cậu vẫn đang sờ soạng Tưởng Kha. Lúc đầu Tưởng Kha cũng không để ý, nhưng để cậu sờ soạng một hồi lâu, Tưởng Kha lại có chút chịu không nổi, lúc này hắn mới kéo tay của cậu ra.

Tay Đào Tư Trĩ bị Tưởng Kha kéo sang một bên, cậu ngẩng mặt, nói với Tưởng Kha: “Tôi không có cơ bắp này.”

Tưởng Kha “Ừ” một tiếng, kéo khăn tắm lên một chút mới cúi đầu hôn lên trán Đào Tư Trĩ, nói: “Tôi không bơi nữa, chúng ta đi thôi.”

“Vì sao?” Đào Tư Trĩ cự tuyệt: “Tôi tới là để chờ cậu, cậu không được thay đổi kế hoạch của tôi.”

Tưởng Kha không biết phải giải quyết cậu thế nào, thế nên hắn nửa thật nửa giả mà hù dọa cậu: “Nếu cậu chờ ở bên ngoài, Dương Nhược Nhược sẽ ngồi ở bên cạnh cậu. Cậu có đồng ý không?”


“Cô ấy không đi bơi sao?” Đào Tư Trĩ có hơi tò mò hỏi: “Sao lại ngồi ở cạnh tôi?”

Không hiểu vì sao mà Tưởng Kha lại không muốn giải thích quá rõ ràng với Đào Tư Trĩ, hắn liền nói: “Có lẽ là bơi mệt rồi đi.”

“À.” Đào Tư Trĩ nói: “Vậy tôi ngồi chờ cậu.”

“Tôi muốn nhìn cậu bơi.” Đào Tư Trĩ lại nói thêm.

Tưởng Kha cùng cậu nhìn nhau một lát, cuối cùng hắn không tranh cãi nữa, đồng ý: “Thôi được rồi.”

Trở lại bể bơi, Tưởng Kha quét thẻ cho nhân viên công tác, nhờ Đào Tư Trĩ giúp hắn ôm khăn tắm, sau đó mới xuống nước bơi.

Hắn không quá tập trung vào việc bơi lội mà trái lại, lại đi để ý đến Đào Tư Trĩ đang ngồi trên ghế.

Lúc đầu Đào Tư Trĩ còn ngoan ngoãn ôm lấy khăn tắm của Tưởng Kha, nhìn hắn bơi lội, sau đó lại rốt cuộc không thể chịu đựng được mà lấy máy chơi game ra bắt đầu chơi. Dương Nhược Nhược đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, vừa nhìn cậu chơi vừa nói chuyện một lúc, cuối cùng mặt lại lộ vẻ thất vọng mà bỏ đi.

Không biết là cô thất vọng vì Đào Tư Trĩ không chịu nói chuyện đàng hoàng, hay là thất vọng đối với trình độ chơi game trên máy trò chơi của cậu.

Lại một lát sau, Dương Kiêu bơi đến bên cạnh Tưởng Kha, thở hổn hển hỏi hắn: “Sao hai người lại thế này?”

“Thế sao cậu lại thế này?” Tưởng Kha cũng không trả lời, trái lại còn hỏi lại hắn: “Dẫn theo người cũng không nói một tiếng.”

“Em ấy đột nhiên đòi theo tới.” Dương Kiêu oan ức nói: “Tôi cũng đâu còn cách nào khác. Tôi không giống như cậu, địa vị trong nhà của tôi không cao.”

Đang nói, Dương Kiêu đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trên bờ, Tưởng Kha cũng ngừng lại, quay đầu nhìn về đằng xa, đúng lúc thấy Đào Tư Trĩ ôm khăn tắm, không biết phải làm sao mà nhìn vào một người đàn ông đưa lưng về phía họ.

Tưởng Kha bơi về phía bên cạnh bể bơi, nhanh chóng lên bờ, bước nhanh tới bên cạnh Đào Tư Trĩ, đúng lúc nghe thấy người đàn ông kia nói: “Cũng may cậu không hề thay đổi chút nào. Tôi liếc mắt một cái là nhận ra cậu.”

“Tư Trĩ.” Tưởng Kha gọi cậu.


Đào Tư Trĩ thấy Tưởng Kha, giống như đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng giọng điệu có chút đáng thương mà gọi hắn: “Tưởng Kha.” Sau đó lại đem khăn tắm đưa cho hắn: “Cậu đã đến rồi.”

Tưởng Kha nhận lấy khăn tắm, hơi che chở trước mặt Đào Tư Trĩ.

Người đàn ông đang nói chuyện với Đào Tư Trĩ chính là một gã trung niên  nhìn qua đã gần 50 tuổi, gã ta lùn hơn Tưởng Kha nửa cái đầu, cũng hơi gầy hơn một chút, bụng bia ưỡn ra, màu da hơi tái xanh.

Gã ta nhìn Tưởng Kha, rồi lại thò đầu quan sát Tưởng Kha phía sau Đào Tư Trĩ, nói: “Tư Trĩ, cậu kết bạn đấy à? Không tồi, thế mà lại có người nguyện ý làm… bạn với loại người như cậu đấy.”

Tưởng Kha cảm thấy Đào Tư Trĩ lại trốn sâu vào sau lưng hắn một chút, nắm lấy khăn lông khoác trên người hắn.

“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ ở phía sau hắn nói: “Tôi phải đi.”

“Vậy thì đi thôi.” Tưởng Kha lại liếc mắt nhìn người nọ một cái, ôm lấy Đào Tư Trĩ đi vào phòng thay quần áo.

Hắn vào phòng thay quần áo, Đào Tư Trĩ ngồi ở trên ghế chờ hắn, cậu không hề chơi trò chơi, ánh mắt cũng dại ra, thoạt nhìn lại càng thêm đáng thương.

Tưởng Kha thu dọn đồ đạc xong, lại gọi cậu một tiếng, cậu mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Kha.

“Hắn là chủ nhiệm lớp một của tôi ở tiểu học.” Đào Tư Trĩ nói với Tưởng Kha: “Sau khi tốt nghiệp tiểu học, tôi chưa từng gặp hắn ta lần nào nữa.”

Đào Tư Trĩ ủ rũ chán nản nói: “Thật xui xẻo.” Ngay cả khi rút ba lần liên tiếp không nhận được thẻ mới cậu cũng chưa dùng từ “Xui xẻo” để hình dung chính mình.

Ra khỏi khách sạn, Tưởng Kha vừa định gọi xe, thì Đào Tư Trĩ đột nhiên lại nói mình không muốn đi hiệu sách, cậu muốn về nhà Tưởng Kha. Tưởng Kha thấy thần sắc cậu không mấy vui vẻ đành dẫn cậu về nhà.

Về đến nhà Tưởng Kha, mẹ hắn vẫn còn chưa về, Đào Tư Trĩ không nói một tiếng nào đã đi một mạch về phòng cho khách. Tưởng Kha tắm xong đang định đến phòng Đào Tư Trĩ nhìn xem, nhung còn chưa kịp đi tới cửa, đã có người gõ cửa phòng hắn.

Hắn đi ra mở cửa, đã thấy Đào Tư Trĩ ôm gối của mình đứng ở bên ngoài.

“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ không nhìn hắn, chỉ lo chính mình nói: “Hôm nay tôi ngủ ở chỗ cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.