Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 97
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hàn đề xuất: “Số vải ấy chỉ đủ làm một trăm bộ trang phục thôi, bọn họ làm vậy để làm gì? Hai loại vải cũng không quá khác biệt, chỉ là có chút phai màu mà thôi.” Bọn họ cũng không kiếm được bao nhiêu từ sự chênh lệch giá.
Thời Quang: “Bọn họ lấy vải của chúng ta bù vào các đơn hàng khác.” Các khách hàng cũ của Tư Ngữ nói không chừng đã ủy thác việc làm nguyên liệu cho bên xưởng, do xưởng này cũng có thể liên hệ với bên xưởng vải.
Loại vải này vốn không đủ tiêu chuẩn, vì muốn giữ mối quan hệ với khách hàng cũ nên đã lấy vải của công ty cô thay vào.
Về phần tại sao chỉ có một phần ba số vải của bọn họ bị thay thế, chắc bởi vì đơn hàng của khách cũ không cần số lượng quá nhiều.
Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).
Hóa ra là như vậy, Thời Yến Lãng đã hiểu: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bên xưởng chắc chắn sẽ không thừa nhận, nói vải ban đầu đưa qua đã như vậy, bên đó chỉ phụ trách gia công.”
Nếu không có bằng chứng, vậy chuyện này chỉ có thể tranh cãi mãi như thế, nhưng kéo dài thời gian như vậy cũng không đem lại kết quả gì.
Thời Quang: “Số quần áo đã bị phai màu khi chắc chắn không thể tiêu thụ được rồi, bây giờ để một phần ba nhập kho, còn lại thì bổ sung hàng dự bị, hiện tại không thể nói lý với bọn họ, còn một số lô hàng vẫn chưa về, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến thời hạn xuất xưởng của bọn họ.”
Tần Thư đồng ý: “Ừ, chỉ có thể giả bộ như chưa phát hiện ra chuyện gì.”
Nói không chừng chỉ là do quản lý đơn hàng nào đó tự mình chỉ đạo, ông chủ cũng không biết đến chuyện này.
“Chúng ta vẫn chưa thanh toán số tiền còn lại, nếu bây giờ yêu cầu bọn họ làm lại hoặc bồi thường, bọn họ sẽ lo lắng chúng ta không thanh toán tiền, cũng sẽ giữ lại số hàng còn lại của chúng ta.”
Thời gian để đưa hàng ra thị trường càng ngày càng gần, không thể khiến mọi chuyện rắc rối hơn nữa.
Úy Minh Hải ngồi ngay cửa ra vào, vẫn yên lặng lắng nghe.
Bọn họ mới chỉ là những người trẻ ở độ tuổi hai mươi, năng lực ứng biến vẫn còn nhiều thiếu xót, nhưng cũng không tồi, vẫn còn giữ vững tỉnh táo và lý trí.
Áp dụng những kinh nghiệm và bài học trước đây, từ từ phát hiện ra vấn đề và giải quyết vấn đề từ bên trong.
Ông cũng không nhiều lời, để bọn họ tự trải nghiệm và trưởng thành.
Ba mươi phút sau, cuộc họp mới kết thúc.
Thời Quang quá tập trung, suýt nữa quên mất Úy Minh Hải vẫn còn ở đây.
Úy Minh Hải đi tới, đưa li trà xanh cho cô.
Tần Thư khép sổ lại, “Chú Úy tới phòng làm việc của con uống cà phê nhé?” Cô chỉ khách sáo thôi, không ngờ Úy Minh Hải lại đồng ý, “Vậy chú đành cung kính không bằng tuân lệnh, tiện thể tham quan phòng làm việc của con.”
Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).
Tần Thư: “…”
Đúng là không có chút khách sáo nào.
Úy Minh Hải và Tần Thư cùng nhau rời khỏi phòng họp, Đường Mật dọn dẹp lại văn phòng thật sạch sẽ, cũng đi ra, hôm nay cô không nói nhiều, cũng không trò chuyện với Thời Yến Lãng.
Phó Hàn mang theo sổ, cùng Thời Yến Lãng ra khỏi phòng họp, Thời Yến Lãng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn kia, đã biến mất ngay khúc cua rồi.
Hắn nghiêng mặt hỏi Phó Hàn: “Sao gần đây Đường Mật không đến mượn nước với giấy nữa?”
Phó Hàn nhún nhún vai, sao hắn biết được, suy nghĩ của phụ nữ, hắn đoán không ra.
Dục cầm cố túng? (*)
(*): Muốn bắt phải thả.
Lấy lùi làm tiến?
Ai biết được.
…
Tần Thư không phà trà, cô pha một li cà phê cho Úy Minh Hải.
Trước kia ấn tượng của cô với Úy Minh Hải không tốt lắm, ông thậm chí còn là nhân vật số một trong sổ đen của cô.
Trong trận thương chiến kia, cô là kẻ thua cuộc dưới tay ông.
Nhưng sau khi ông tham gia đám cưới của cô, hai người liền nhất tiếu mẫn ân cừu (*).
(*): Cười một tiếng xóa hết hận thù.
Bây giờ bởi vì Thời Quang, nên cô mới thay đổi suy nghĩ của mình về ông.
“Hôm nay sao chú Úy lại rảnh như vậy? Hiếm lắm phòng làm việc của con mới được tiếp đón khách quý như chú.”
Úy Minh Hải nói rõ mục đích của mình: “Muốn nhờ con giúp đỡ một chút.”
“Con?” Tần Thư không dám tin, sau đó cười, “Chú Úy đừng nói móc con nha.”
Úy Minh Hải: “Lần cạnh tranh trước, con hợp tác với một phóng viên kinh tế tài chính gài chú, đúng không?” Lần ấy khiến cho các quản lý cấp cao của ông suy sụp không ít, tựa như sắp bị phá sản tới nơi.
Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).
Trên truyền thông, các tin tức xuất hiện tầng tầng lớp lớp, khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn cứ lên xuống đến rối tinh rối mù.
Ngôn ngữ sắc bén của người phóng viên khiến cho công ty suy sụp vẫn còn khắc sâu trong tâm trí ông.
Tần Thư: “…” Cô cười, chống cằm, “Chú Úy định tính sổ con sao?”
Úy Minh Hải nhấp một ngụm cà phê, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Nghe nói phóng viên ấy có quan hệ khá thân thiết với con, bây giờ còn có một chương trình nói chuyện với danh nhân trên kênh tài chính.”
Tần Thư gật đầu, “Đúng rồi, cô ấy vẫn muốn mời chú phỏng vấn, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, dù sao cũng đã từng khiến chú khổ sở như vậy.” Cô cười cười chọc ghẹo ông.
Úy Minh Hải: “Đúng lúc chú không bận, nếu phù hợp với chương trình của cô ấy, chú sẽ tranh thủ thời gian qua đó một chút.” Ông vẫn nhớ chương trình kia có khoảng thời lượng là bốn mươi phút, “Chú sẽ cho cô ấy năm phút để hỏi những chuyện không liên quan đến vấn đề kinh doanh.”
Bỗng nhiên Tần Thư ngồi thẳng lưng, điều cô quan tâm nhất là: “Chú cho phép cô ấy hỏi về chuyện đời tư của mình sao?”
Úy Minh Hải gật đầu, nhưng có điều kiện: “Những câu hỏi phải do bên chú sắp xếp.”
Tin vui này tới quá đột ngột, Tần Thư không cần gọi điện cho người phóng viên kia, liền thay cô ấy đồng ý, “Không vấn đề, cứ để con lo, con sẽ khiến chú an tâm.”
Xem ra ông muốn công khai nói về tình trạng hôn, chuyện tình cảm của mình, còn muốn công khai Đào Đào.
Bây giờ chỉ sợ tin tức này được truyền ra, bên báo chí trong giới đều sẽ liên hệ đến cô để hỏi thăm.
Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).