Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 93


Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 93

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Thời Quang gật đầu, “Làm chậm cuộc họp của mọi người rồi sao?”

Đường Mật: “Xong rồi, để mình đưa báo cáo tóm tắt cuộc họp cho cậu xem.”

Thời Quang xua tay, cô cũng biết đại khái nội dung cuộc họp rồi, tối hôm qua đã thương lượng qua với Tần Thư, những chi tiết nhỏ còn lại cô cũng không quan trọng.

Tần Thư đang làm việc ở văn phòng sát vách, nghe được tiếng động liền đi qua đây, “Buổi trưa đi ăn bám em đấy.”

Thời Quang còn đắm chìm trong bản thiết kế ban nãy, phản ứng chậm nửa nhịp, “Được ạ.”

Dừng mấy giây, cô mới nhớ tìm điện thoại đặt bàn.

Tần Thư: “Bận rộn đến choáng rồi sao?”

Thời Quang: “Em hơi đơ chút thôi.” Cô nhắn tin cho quản lý nhà hàng, lại hỏi Tần Thư: “Mấy người vậy?”

“Tính em nữa là năm.”

Gửi tin nhắn xong, Thời Quang bỏ điện thoại xuống, xoa xoa mi tâm, sau đó mới nhớ tới một chuyện, lại cầm điện thoại di động lên, mở ảnh lên cho Tần Thư nhìn.

Tần Thư nhìn kỹ từng bản thiết kế một, phong cách không tồi, rất mới lạ, khiến cho người khác phải trầm trồ.

“Ai vậy?”

“Nam Địch.”

Thời Quang đứng dậy muốn đi rót nước, trong bình trà trống không, cô mới phát hiện máy rót nước cũng không còn nước.

Tần Thư cười, “Đường Mật nói phải tiết kiệm chi phí, nước cũng cần tiết kiệm, đầu tháng phải thắt chặt sinh hoạt, để qua Thời Yến Lãng mượn nước uống.”

Thời Quang: “…”

Cô hướng ra ngoài cửa, “Đường Mật, nước!”

“Tới đây tới đấy.” Đường Mật hấp tấp chạy tới, cầm theo bình nước ấm của bên công ty khoa học kỹ thuật bên kia.

Thời Quang tiếp tục đề tài mới nãy với Tần Thư, “Nam Địch là đàn chị của em, lúc trước là trợ lý của Úy Lam, xém chút thì lạc lối, may được Thời Cảnh Nham giúp quay lại con đường ban đầu, em rất thích phong cách trong các tác phẩm của cô ấy.”

Tần Thư có chút ấn tượng, trước đây cô có nghe Hàn Bái nhắc qua, “Em muốn lôi kéo về đây sao?”

Thời Quang lắc đầu, “Cô ấy không chịu qua đây.”


Nam Địch thích Thời Cảnh Nham, mà cô là bạn gái của Thời Cảnh Nham, Nam Địch sẽ không để bản thân khó chịu như vậy.

Tần Thư hiểu ra, “Chị sẽ đi gặp Nam Địch, đàm phán hợp đồng về các bản thảo của cô ấy, nhất định sẽ khiến cô ấy hài lòng về giá cả.” Như vậy Thời Quang sẽ không cần chạm mặt với Nam Địch, miễn cho ngượng ngùng.

Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).

Thời Quang thích sự ăn ý như vậy, không cần nói nhiều, Tần Thư vẫn có thể hiểu rõ cô.

Cô thoát khỏi Weibo, lai tìm trong album ảnh một bản phác thảo khác cho Tần Thư xem, “Thế nào?”

“Đây là thương hiệu cao cấp sao?” Tần Thư vừa liếc nhìn liền cảm thấy hợp mất, trong khoảng thời gian này bận rộn với công ty mới, nên không chú ý đến động tĩnh trong giới thời trang.

Đây là kiểu dáng cô vô cùng ưa thích, váy dài theo phong cách gợi cảm nhưng lại không lộ liễu.

Thời Quang: “Cho chị đấy, nửa đêm hôm qua em có cảm hứng, đây là làm theo số đo của chị, nhìn xem có chỗ nào không hài lòng không, em sẽ sửa lại.”

“Đẹp rồi, đây là đẹp lắm rồi, chị thấy rất vừa lòng.”

“Vậy em sẽ đưa cho bà nội bắt đầu may.”

“Bà nội em may thủ công sao?”

Thời Quang gật đầu, cái váy này vốn nên may thủ công, bà nội đã có bảy mươi năm kinh nghiệm may vá, từ mười mấy tuổi đã theo nghề rồi, rất khéo tay.

Tần Thư không khỏi hâm mộ: “Hơn bảy mươi năm sao? Lợi hại như vậy?”

Thời Quang cũng rất hãnh diện về bà nội mình: “Bà nội em chuyên làm sườn xám, đây mới là điểm mạnh của bà.”

Nếu bà nội trẻ lại một chút, nhất định sẽ là một nhà thiết kế xuất sắc.

Tần Thư gửi bản thiết kế đó qua cho mình, xem đi xem lại.

Sau đó nói tới chuyện chính, cô bảo Thời Quang đưa phương thức liên lạc Nam Địch cho cô.

Thời Quang chỉ có tài khoản Weibo của Nam Địch, “Lát nữa em hỏi Thời Cảnh Nham, chắc anh ấy sẽ có.”

Nhắc đến Thời Cảnh Nham, còn có Nam Địch, Tần Thư nói vài câu liên quan đến Úy Lam, “Tâm trạng mấy hôm nay của chị cũng dễ chịu không ít, khi nào sẽ mời Thời Cảnh Nham một bữa.”

Thời Quang: “Em còn tưởng Thời Cảnh Nham để chị tới đây là để em đối phó với Úy Lam.”


Lúc trước Tần Thư cũng nghĩ vậy, sau đó nhận ra không phải như thế.

Thời Cảnh Nham để cô tới đây chỉ là để làm nhiễu loạn suy đoán của Úy Lam, khiến Úy Lam lầm tưởng cô tới để giúp Thời Quang đối phó cạnh tranh với AIO, như vậy trong tiềm thức Úy Lam sẽ không đề phòng với Thời Cảnh Nham.

Cô đứng dậy: “Đi thôi, đi nhà hàng, trên đường đi chúng ta sẽ nói tiếp.”

Thời Quang tắt máy tính, đi ra cùng Tần Thư.

Bọn họ đi chung xuống tần, ngoại trừ Thời Yến Lãng, ai cũng biết Đường Mật thích hắn.

Ăn cơm xong còn phải quay về tăng ca, thế nên bọn họ liền chuẩn bị hai chiếc xe chạy qua đó.

Thời Yến Lãng: “Lấy xe của mình đi.”

Xuống dưới tầng, Tần Thư và Phó Hàn tự giác ngồi trong xe Thời Quang.

Xe của Thời Quang đã không còn chỗ, chỉ còn Đường Mật, Thời Yến Lãng ngó cô, “Em có bằng lái chưa?”

Đường Mật gật đầu, nhưng cô chưa biết quay xe, nếu đi thẳng thì không có vấn đề gì.

Thời Yến Lãng rất hài lòng, đúng là có ích hơn nhóc mít ướt nhiều, lát nữa anh có thể chơi game rồi, đưa chìa khóa xe việt dã cho cô, “Em khởi động đi.”

Chìa khóa trong tay Đường Mật vẫn còn vương chút hơi ấm của anh, trái tim xém chút nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng, cô âm thầm hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì đi tới ô tô.

Chờ Đường Mật ngồi lên ghế lái rồi, Thời Yến Lãng chợt nhìn chằm chằm một bên mặt cô.

Đường Mật bị nhìn đến mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng chột dạ, nhanh chóng điều chỉnh chỗ ngồi để che giấu bất an trong lòng.

Lúc đầu Thời Yến Lãng đã thắt dây an toàn, lại đẩy cửa đi xuống.

Anh đứng trước đầu xe nhìn một cái, vẫn ổn, có thể thấy được người cô.

Nhưng nghĩ lại, đó là bởi vì hắn vốn cao mà thôi.

Lỡ đâu gặp phải một cảnh sát giao thông có chiều cao bình thường thì sao?

Hắn cúi người xuống, hai tay vịn đầu gối, cảm thấy hạ xuống tầm một mét bảy rồi, lại nhìn vào xe một cái, miễn cưỡng có thể nhìn thấy trán của Đường Mật, cũng coi như là trong xe có người đi…

Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).

“Sao vậy?” Đường Mật không hiểu những thao tác vừa rồi của hắn có ý nghĩa gì.

Thời Yến Lãng nói mà không suy nghĩ: “Không có người điều khiển sẽ bị phạt tiền, còn hù đến người đi đường.”

Đường Mật: “…”

Chiều cao không tồi của cô thế mà lại bị chê, mười vạn điểm bạo kích.


Thời Yến Lãng nói xong mới ý thức được là không nên nói như vậy, sẽ đả kích đến tự trọng của con gái, nếu là nhóc mít ướt nhà hắn thì không sao, dù gì cũng quen rồi, cũng là người một nhà, nhưng quan hệ giữa hắn và Đường Mật lại bình thường.

Cũng chỉ mới quen biết mấy tháng thôi, chưa quen đến mức có thể tùy ý đùa giỡn.

Hắn trừng mắt nhìn, “…Là do xe của anh quá lớn.”

Đường Mật biết mình không cao, chỉ hơn một mét sáu một chút, thế nhưng bị người mình thích ghét bỏ như thế, trong nội tâm của cô cũng vô cùng để ý, khổ sở, ngón tay vô thức nắm chặt tay lái.

Cô lập tức cười nhẹ, “Không sao đâu.” Sau đó khởi động xe.

Thời Yến Lãng: “Chờ một chút.”

Đường Mật nghiêng mặt, “Sao vậy?”

Thời Yến Lãng: “Anh đi mua chai nước.”

Hắn đẩy cửa đi ra một lần nữa.

Tòa nhà đối diện có một cửa hàng tiện lợi, Thời Yến Lãng băng qua đường lớn.

Đường Mật nhìn chằm chằm vào thân hình cao ráo thẳng tắp kia, hắn phải cao hơn cô ít nhất là hai mươi lăm centimet.

Bỗng nhiên cảm giác bầu trời như sụp đổ, khắp nơi đều tối tăm mờ mịt một mảnh.

cô vẫn luôn coi hắn là nam thần, nhưng là một nam thần không thể với tới.

Nhưng cũng có lúc nhịn không được mà ảo tưởng, nếu có thể đi cùng với hắn, thật là tốt biết bao.

Mấy tháng này được tiếp xúc với nhau, cô nhận ra không thể nào kiềm chế được tình cảm của bản thân.

Trước đây cô chỉ ưa thích ngoại hình của hắn thôi, mà trong khoảng thời gian này, dáng vẻ hắn đắm chìm trong công việc, mới khiến cho cô động lòng.

Nhưng khoảng cách giữa cô và hắn, đâu chỉ có mỗi chiều cao.

Lúc cô đang thất thần, Thời Yến Lãng đã quay về.

Hắn mua một bình nước soda, lại đưa cho cô một loại đồ uống rất đặc biệt.

Đường Mật: “…”

Vốn đang rất buồn khổ, lại nhịn không được, vừa tức vừa cười.

Người này… Thật đúng là một người đàn ông thẳng thắn mà.

Vậy mà lại mua cho cô một chai nước bổ sung canxi.

Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.