Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 90
Nha Trang, 02/01/20
Editor: Xiao He
Úy Lam cũng không nghỉ ngơi thêm nữa, cô tiếp tục đi làm chuyện khác.
Nam Địch đang dùng tiếng anh để giới thiệu Thời Quang cho Sara, đại khái nội dung trong đó là: Thời Quang là con gái của chủ tịch Úy Minh Hải, em họ của Úy Lam, cũng là fan hâm mộ trung thành của cô ấy, hi vọng cô có thể đến Trung Quốc lâu lắm rồi.
Sara biết Úy Minh Hải, bởi vì có quan hệ với Tả Thụy, Úy Minh Hải vừa là bạn thân vừa là đối tác của ba Tả Thụy, mà bạn thân của Tả Thụy – Mẫn Lộ, lại là người theo đuổi Úy Minh Hải.
Trong nhà của Tả Thụy ở New York, cô đã từng gặp Úy Minh Hải, là một thương nhân có mị lực.
Lúc trước cô đồng ý làm người đại diện cho AIO cũng bởi vì AIO trực thuộc tập đoàn GK của Úy Minh Hải, như vậy AIO cũng không phải là một công ty tầm thường, sau đó lại có Thời Vũ góp vốn vào, thế nên cô cũng không hề do dự.
Sara cười thân thiện với Thời Quang, còn ôm Thời Quang một cái.
Thời Quang có chút hoa mắt chóng mặt, cảm giác còn kích động hơn khi Thời Cảnh Nham ôm mình…
Dáng vẻ tươi cười của Sara đúng là không một ai có thể sánh bằng, cũng không ai có thể chống cự lại được.
Vốn dĩ Sara không phải là một người hay cười nói, cô là kiểu người kiệm lời ít nói.
Nhưng bởi màu son của Thời Quang, mà cô nói thêm vài câu.
Thời Quang hiểu ra, Sara đang khen màu son của cô, cô ấy nói cô ấy từng nhìn thấy màu này, số lượng không nhiều, rất ít người có thể mua và dùng được màu son này, thế nên cô ấy rất muốn được thử một lần.
Có mấy người mẫu có thể phù hợp với màu son hồng phấn này, những người mẫu này Thời Quang cũng biết.
Thời Quang muốn dùng tiếng Anh để giao tiếp với Sara, kết quả Nam Địch lại nhanh chóng phiên dịch lại, thuật lại những gì Sara nói lại với cô: “Sara nói cô ấy biết ba của em, còn quen mẹ kế và em gái em nữa, trước đây có từng gặp mẹ em và em gái em ở New York, huyết thống đúng là vô cùng kì diệu, em gái em cũng thích màu son hồng phấn này, em và em ấy đều được di truyền khí chất và phong thái của ba em, thật tuyệt vời.”
Thời Quang như bị một gậy đánh vào đầu, xém chút nữa đứng không vững, Úy Minh Hải còn một người con nữa? Còn từng kết hôn sao?
Cô kinh ngạc nhìn Nam Địch, bây giờ cô chỉ có thể giả bộ không biết tiếng Anh, để nhìn xem rốt cuộc Nam Địch rốt cuộc muốn làm gì.
Nam Địch cười nhạt, “Em còn muốn nói gì với Sara không?”
Thời Quang cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Cái gì mà còn mẹ kế? Em gái nào?”
Nam Địch nhìn về phía Sara một lần nữa: Nói Thời Quang quá kích động, cám ơn lời khen của cô, cô ấy muốn chụp hình với cô, có thể không?
Sara cười cười, nói không có vấn đề gì.
Nam Địch nói với Thời Quang: “Mười chín năm trước Úy tổng từng kết hôn một lần, mười một năm trước đã ly hôn, còn có một người con gái, nhưng Úy tổng vẫn chưa biết ông ấy còn một người con nữa.”
Cô ấy ra hiệu cho Thời Quang: “Sara nói muốn chụp với em mấy tấm hình, lát nữa cô ấy còn bận rộn.”
Thời Quang đã mất hồn mất vía, Nam Địch dám nói như thế nhất định là không có lửa thì làm sao có khói, đây chắc chắn là ý của Úy Lam, nếu không tại sao Úy Lam có thể bình tĩnh hòa nhã mời cô tham dự buổi trình diễn này, còn chủ động mời cô chụp ảnh chung với Sara.
Cô muốn để lộ sự thất thố ra trước mặt Sara, cái gì Sara cũng không biết, còn vui vẻ dùng rất nhiều từ để khen ngợi cô.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, chụp chung một tấm ảnh kỉ niệm với Sara.
Thời Quang không biết mình làm thế nào ra được khỏi căn phòng ấy, cô đi vào phòng rửa tay, nhìn chính mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, làm nổi bật lên màu sắc son môi, nhưng không còn chút sức sống nào.
Cô sẽ không trách đoạn hôn nhân của ông trước khi tìm thấy cô, đó là tự do của ông.
Nhưng vấn đề là, mười chín năm trước ông ấy đã kết hôn, cô nhịn không được mà suy nghĩ, có phải mẹ cô biết tin ông kết hôn nên mới tuyệt vọng, không nói cho ông ấy bà đã mang thai, nên lúc sinh cô mới xuất huyết nhiều như vậy…
“Đào Đào?”
“Đào Đào?”
Là giọng của Thời Cảnh Nham, vô cùng lo lắng và gấp rút.
Thời Quang cố gắng ngăn nước mắt trở về, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng trắng bệch, cô nhanh chóng mở vòi sen, giả bộ rửa tay.
“Đào Đào.” Thời Cảnh Nham đã đến phòng rửa tay, anh tắt vòi nước, cầm lấy cổ tay cô kéo đi.
Một chút khí lực Thời Quang cũng không có, cô như một con rối tùy ý anh nắm lấy.
Cuối cùng cũng tới một nơi không người, Thời Cảnh Nham nắm lấy hai vai cô, “Những gì vừa rồi Nam Địch nói đều là giả, anh để cô ta nói như vậy đấy.”
Thời Quang sững sờ, chần chừ mấy giây mới có phản ứng: “Cái gì giả? Anh mau nói đi!” Hai tay cô bỗng nhiên nắm chặt cánh tay Thời Cảnh Nham, giống như bắt lấy một mảnh gỗ trôi nổi, không bao giờ muốn buông ra.
Thời Cảnh Nham: “Đó chỉ là đối tác của ba em, lúc ấy ba em bị bà nội hối cưới, vì để cho bà yên tâm, đúng lúc ấy có một dự án trong nước, thuận đường nên mang về nhà, liền nói là vợ ông ấy, đã đi lĩnh chứng ở New York.”
Sau đó để tránh bị liên lụy nữa, Úy Minh Hải liền nói đã ly hôn ở nước ngoài, tạm thời không muốn nhắc tới chuyện hôn nhân nữa.
Tiếp đó ông lại nghe chuyện về mối tình đầu của mình, đúng là không đi tìm tình yêu mới nữa.
Thời Quang vẫn không tin hoàn toàn: “Nếu không phải là thật, vậy tại sao anh phải nói dối?”
Thời Cảnh Nham: “Lát nữa em sẽ biết.”
Mặc dù trong lòng Thời Quang vô cùng khổ sở, nhưng lúc này đầu óc cô lại rất tỉnh táo, cô luôn cảm thấy trong lời nói của Thời Cảnh Nham có sơ hở, càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể nào chịu nổi thêm một cái đả kích nào nữa.
Giọng điệu cô chất vấn: “Anh biết em có thể giao tiếp bằng tiếng Anh, anh không sợ em có thể nói chuyện với Sara bằng tiếng Anh sao? Như vậy thì sao Nam Địch có cơ hội mà nói ra những lời này?
Thời Cảnh Nham cũng không nghĩ Nam Địch sẽ nói ra trước mặt Sara, vốn định để cô ta một mình đi tìm Thời Quang nói những lời này, sau đó sẽ đổ lên Sara, nói là nghe được từ Sara.
Nhưng mà đổi thành phiên dịch như vậy, hiệu quả càng tốt hơn.
Thời Quang miễn cưỡng tin lời anh nói là sự thật, “Vậy vì sao anh không nói trước với em? Em cũng có thể phối hợp diễn với anh mà.”
Thời Cảnh Nham: “Đừng quên, Úy Lam là luật sư, lỡ như những gì em làm, không che giấu được ánh mắt của cô ta, vậy tâm huyết mấy tháng nay của anh chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?
Thời Quang không hiểu rốt cuộc Thời Cảnh Nham muốn làm gì, “Anh nói rõ với em một chút đi.”
Thời Cảnh Nham: “Một hai câu không thể nói rõ được, về nhà anh nói lại cho em nghe.” Anh nắm tay cô, đi vào hậu trường tìm Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải ngồi bên cạnh Úy Lam, Úy Lam đang nói với ông lịch trình catwalk ngày hôm nay, còn nói Thời Quang đang ở trong phòng nghỉ ngơi chụp hình chung với người mẫu yêu thích của cô ấy – Sara.
Đang nói chuyện thì Thời Quang bước tới.
Úy Lam nhìn Thời Quang vài lần, nhìn trên mặt cô có vài giọt nước, xem ra đã bị tiếng Anh của Nam Địch làm cho thảm hại rồi.
Lúc Thời Quang đi tới cũng không chào hỏi với Úy Lam, ngồi một bên khác cạnh Úy Minh Hải, cô ghé vào vai Úy Minh Hải, “Ba.” Không nói ra được ủy khuất của mình.
Úy Lam thấy thế, “Chú ngồi đây một lát nhé, con ra sau sân khấu xem sao.”
Úy Minh Hải khẽ vuốt cằm, nghiêng mặt nhìn con gái mình, “Thế nào? Không phải đi chụp ảnh chung với Sara sao?”
Thời Quang lắc đầu, “Không có gì.”
Sau khi Úy Lam đi, cô nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, ôm cánh tay Úy Minh Hải, “Ba.”
“Hả?” Úy Minh Hải chỉnh lại tóc con gái mình thật gọn, “Đẹp quá sao?”
“Vẫn ổn ạ.” Thời Quang hỏi ông, “Ngoại trừ mẹ ra, ba có từng yêu ai khác chưa?”
Úy Minh Hải nhìn cô, nhất thời không biết sao cô lại hỏi chuyện này, “Có tính tình thân không?”
Thời Quang: “Không tính, không tính luôn con.”
“Vậy không có.”
“Sau khi ba và mẹ chia tay, sao ba không tìm một người khác?”
“Mấy năm đó đúng là không nghĩ tới, thời gian kiếm tiền còn không đủ.”
Thật ra người ngoài không biết, đó không phải là cấm kỵ của Úy Minh Hải, chỉ là ông không nhắc tới thôi, vừa vặn có thể tránh được mẹ mình lải nhải.
Ông nhắc đến khoảng thời gian trước kia với Thời Quang, “Ba ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, trong mắt bà nội chính là không thể tìm được con dâu về, mà những người khác trong gia tộc, hai mươi tuổi cũng đã có con rồi.”
Sau đó ông liền thương lượng với bên đối tác giúp đỡ một chút.
Tìm những người phụ nữ khác hỗ trợ thì cần phải nói chuyện dông dài, giữa đối tác thì lại chỉ cần một câu nói.
Lúc ấy trong mắt ông chỉ có sự nghiệp và tiền tài.
Càng muốn cái gì, thì sẽ càng dễ dàng mất đi.
Thời Quang: “Trước khi ba và con quen biết, con có điều tra tài liệu về ba.”
Úy Minh Hải ôn hòa nhìn con gái, “Sao lại muốn điều tra ba?”
Thời Quang: “Tối hôm sinh nhật Úy Lai, con gặp được ba, lúc đó chuông điện thoại ba cũng giống con, mà trước đó con còn nghe nói, bởi vì mối tình đầu và con gái mình mà ba vẫn luôn độc thân đến giờ. Dù sao cũng có rất nhiều nguyên nhân khiến con rất hâm mộ con gái ba, sao cô ấy có thể có một người ba như vậy, không giống con, những người sinh ra con còn không muốn con.”
Úy Minh Hải cũng nói: “Vậy chắc con không biết, tối hôm sinh nhật Úy Lai, ba cách con và Thời Cảnh Nham rất xa, ba qua đó chào hỏi với Thời Cảnh Nham cũng chỉ là để nhìn con nhiều thêm một chút, khi đó ba thật sự nghĩ nếu con là con gái ba thì thật tốt biết bao. Sau đó con dạy học cho Úy Lai, mỗi ngày ba đều xuất hiện trong nhà, đều chỉ chờ để nói với con hai câu. Ba thường xuyên nói với mẹ con, đời trước của con gái chúng ta quá khổ, nếu có thể đầu thai làm công chúa nhỏ nhà Thời gia thì tốt rồi.”
Thời Quang đặt tay mình trên mu bàn tay ông, cùng ông so tay lớn nhỏ, một lúc lâu cũng không nói gì, cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, “Kiếp sau chúng ta lại làm ba con, ba phải kiếm tiền thật nhiều, để con và mẹ mua sắm đấy.”
Úy Minh Hải cười yếu ớt, thanh âm nghẹn ngào: “Được.”
Bên này hai người tình cảm vô cùng ấm áp, mà bên phía hậu trường thì lại hỗn loạn đến vỡ tổ.
Người đại diện của Sara cầm một phần ghi âm tìm đến Úy Lam, “Cô Úy, đây chính là người phiên dịch của cô sao? Chúng ta hợp tác tới đây thôi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng trong vòng ba ngày bên cô phải thanh toán cho chúng tôi.”
Úy Lam mơ hồ, nhanh chóng nhấn mở ghi âm, đầu tiên là giọng của Sara, đang khen ngợi màu son của Thời Quang, bên cạnh đó là giọng phiên dịch của Nam Địch: Sara nói cô ấy quen ba Úy Minh Hải của em, còn biết mẹ kế và em gái của em nữa…
Nghe xong, sắc mặt Úy Lam thay đổi liên tục, không có chút huyết sắc nào, bờ môi run run, ngón tay nắm chặt lấy bút ghi âm cũng đỏ lên.
“Trong này có hiểu lầm.”
Cô vẫn muốn cứu vãn tình hình, nếu không phải đêm nay có buổi trình diễn… Thật phức tạp.
“Tôi và trợ lý có mâu thuẫn với nhau, cô ấy đây là…”
Người đại diện làm một thế tay stop, “Cô là luật sư, có mâu thuẫn như vậy mà còn để cô ta làm trợ lý, tiếp xúc với những bí mật quan trọng trong công ty? Cô sẽ ngu xuẩn như vậy sao?”
Úy Lam híp mất, mạch não của cô nhanh chóng suy nghĩ những gì vừa diễn ra.
Người đại diện: “Sara đã quyết định, hủy bỏ tất cả hoạt động phát ngôn, ba tiếng nữa chúng tôi sẽ lên chuyến bay Hồng Kông, xin cô nhanh chóng giải quyết mọi hậu quả, nếu trong vòng ba ngày không giải quyết được, thì đoạn ghi âm này sẽ được công khai.”
Nói xong, người đại diện quay đầu đi mất.
Đêm nay Sara sẽ là người mở màn, cũng là điểm nhấn ngày hôm nay.
Úy Lam đơ nửa phút, chỉ có thể ôm một tia hi vọng, đi tìm Mẫn Lộ, mong rằng cô ấy sẽ nói chuyện lại với người đại diện của Sara, bên họ sẽ cố gắng bù đắp lại lỗi lầm này, hi vọng buổi trình diễn hôm nay vẫn sẽ diễn ra, hợp đồng vẫn sẽ tiếp tục.
Mẫn Lộ cũng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, đối với chuyện Sara hủy hợp đồng, cô cũng rất nuối tiếc, cố gắng đi hòa giải, nhưng đối phương bày tỏ thái độ rất kiên quyết, giải trừ hợp đồng, sẽ không hợp tác với nhau nữa.
Chờ Mẫn Lộ nghe xong đoạn ghi âm, cũng trầm mặc.
Mẫn Lộ tìm một nơi hẻo lánh gọi điện cho Thời Cảnh Nham, “Cậu đang xử lý Úy Lam sao?”
Thời Cảnh Nham: “Sao không xử lý, AIO cũng sắp bị hủy trong tay cô ta rồi, cậu nhìn cô ta bây giờ có tập trung quản lý công ty không?”
Mẫn Lộ châm một điếu thuốc, “Hợp đồng của Sara có làm ảnh hưởng đến AIO không?”
Thời Cảnh Nham: “Sẽ không.”
Mẫn Lộ biết, với tính cách của Thời Cảnh Nham, đã sớm nhìn Úy Lam gai mắt rồi, chỉ muốn khai đao thôi, có thể anh đang quấy phá bên trong AIO, dù sao thì sau này nhóc đáng yêu cũng là đối thủ cạnh tranh của AIO, anh vẫn tài trợ tài chính cho AIO như cũ cũng chỉ vì cô đang làm cho AIO, anh không muốn làm liên lụy đến công ty này. Thế nên mới lượn quanh một vòng lớn như vậy để có thể giải quyết Úy Lam, bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của AIO.
Thời Cảnh Nham hỏi: “Buổi trình diễn tối nay cậu ứng phó được không?”
Mẫn Lộ: “Có thể, bà đây sẽ tự mình lên đó, đem buổi catwalk đầu tiên của AIO thành công vang dội.” Sau đó lại mắng một câu: “Cậu mẹ nó cũng không nói sớm, mình không có chút chuẩn bị nào.”
Thời Cảnh Nham: “Chuẩn bị sẽ lộ tẩy, nếu phần mở màn không giải quyết được, mình sẽ sắp xếp cho cậu.” Anh cúp điện thoại.
Mẫn Lộ dập điếu thuốc, vuốt vuốt mái tóc, nếu như cô ra sân thì chưa đủ đặc sắc nha, tối nay có biết bao nhiêu fan hâm mộ của AIO chờ mong buổi trình diễn này.
Cũng sẽ có video trực tiếp quay lại buổi trình diễn.
Nếu chỉ có cô mở màn, dù là nhiều hay ít cũng sẽ khiến mọi người thất vọng.
Bây giờ mọi buổi trình diễn đều sẽ mời những minh tinh nổi tiếng, bên AIO các cô cũng vậy, nhưng cuối cùng vì tạo danh tiếng mà đã sớm công bố trên trang web của công ty, đây không gọi là một tin vui lắm.
Nếu lại mời một minh tinh khác, căn bản là không kịp, bây giờ cách lúc mở màn chỉ còn một tiếng.
“Thời Cảnh Nham, mình khinh. Đồ đại gia!”
Mẫn Lộ chống nạnh, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ người duy nhất có thể cứu mạng cô bây giờ chính là em họ của cô.
Người em họ này của cô là người đại diện cho một nghệ sĩ violonist nổi tiếng thế giới.
Mức độ nổi tiếng của nghệ sĩ này không hề kém cạnh một nghệ sĩ nữ nào, nhưng điều mọi người chú ý không phải là tài năng violon giỏi cỡ nào, mà là nhan sắc như thiên sứ mà dáng người quyến rũ như ma quỷ của cô ấy.
Gia thế của cô ấy và người đàn ông của cô ấy luôn là đề tài để dân mạng bàn tán say sưa, mỗi lần xuất hiện trước ống kính truyền thông đều có thể tự tăng độ hot được.
Người khác mua hot search còn không kịp, mà người đàn ông của cô ấy phải bỏ tiền để giảm độ hot lại…
Nhưng không phải ai mà vị nghệ sĩ này đều cho mặt mũi, cũng không phải sự kiện nào cũng tham gia, buổi trình diễn thời trang đẳng cấp có thể cô ấy sẽ tham gia, nhưng với đẳng cấp của AIO, đoán chừng cô ấy cũng không có hứng thú.
Vừa rồi em họ cô đăng một ảnh trên trang cá nhân, đến cổ vũ cho buổi trình diễn của AIO, không ngờ rằng vị thiên sứ ma quỷ kia cũng tới.
Mẫn Lộ nhanh chóng gọi điện cho em họ, “Đại gia, cứu mạng đi…”
Em họ: “Mẫn Lộ, liêm sỉ của chị đâu hết rồi?”
“Tiểu nhân giờ không cần liêm sỉ, chỉ cầu đại gia cho cơm ăn thôi.”
“Có rắm mau thả.”
Mẫn Lộ nói ngắn gọn: “Sara mới đột ngột hủy hợp đồng rồi, phần mở màn của chị đang bắt đầu tan hoang rồi, em để thiên sứ của em giúp chị một chút đi, năn nỉ cô ấy đi mở màn giúp chị, xin nhờ đại gia đấy.”
Em họ: “Hôm nay chị đúng là dẫm nhằm cứt chó, sáng nay Thịnh Hạ mới nhận giấy báo trúng tuyển thạc sĩ tài chính, tâm trạng đang không tệ.”
Mẫn Lộ: “…Nỗ lực học hành làm thạc sĩ tài chính à?”
Em họ: “Ừ, cô ấy muốn làm một bình hoa có học thức. Giờ em ra hậu trường tìm chị, cúp đây.”
Trong lòng Mẫn Lộ đang muốn gào thét trong vui mừng, bình tĩnh mấy giây, cô lại gọi cho nhóc đáng yêu.
Thời Quang nghe được cô ấy muốn cô đi catwalk, liền sửng sốt một chút.
Với chiều cao này của cô….
Mẫn Lộ: “Không cần lo lắng, tối nay có một người nổi tiếng có chiều cao xấp xỉ với em, cũng có quần áo phù hợp với số đo của em, em là người mở màn đầu tiên.”
Chiều cao của nhóc đáng yêu không đủ, bất luận ai cũng không thể nhận ra cô ấy, nhưng mà gương mặt kia cũng đủ để làm người khác kinh ngạc, chủ yếu là cô ấy có thể sử dụng được màu son môi khó nhằn kia, mới là một chủ đề đáng nói.
Nếu nhóc đáng yêu có thể nổi tiếng, vừa là người đẹp lại có tài năng như vậy, thời trang cô ấy tự thiết kế nhất định sẽ có người chú ý tới, cũng bớt tiền để làm quảng cáo cho TIME.
Có đôi khi bỏ ra phí tổn cho marketing, đều không đạt được hiệu quả quảng cáo như vậy.
Nếu không phải tối nay Úy Lam phạm sai lầm trước, muốn cô cứu vãn buổi trình diễn, nhóc đáng yêu sẽ không có cơ hội xuất hiện trong show của AIO, là lần đầu tiên làm người mẫu trình diễn.
Sau này Úy Lam nhất định sẽ tức giận, nhưng hiện tại cô không quản nhiều đến như vậy được.
Thời Quang cúp điện thoại, lén lút đưa túi và điện thoại cho Úy Minh Hải, “Ba cầm giúp con với.”
Úy Minh Hải: “Đi đâu vậy?”
Thời Quang: “Con tìm chị Văn Văn.”
Chuyện có liên quan đến Mẫn Lộ, Úy Minh Hải cũng không hỏi nhiều.
Thời Cảnh Nham ngồi ở cách đó không xa, thấy Thời Quang rời tiệc, anh cũng không hỏi nhiều.
Thời Quang chạy ra sau hậu trường tìm Mẫn Lộ, “Chị Văn Văn, chuyện này…” Không ổn.
Liền bị Mẫn Lộ đánh gãy, “Em làm theo những gì chị sắp xếp là được. Trước tiên, Thời Cảnh Nham là cổ đông của AIO, tiếp theo, đây là công ty của chị họ Úy Lam của em, em đến giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Sau này dân mạng có biết em là đối thủ cạnh tranh của AIO, mà vẫn nguyện ý giúp, chỉ có thể nói em là người rộng lượng, cũng nói bộ phận quản lý của AIO rất tốt. Cả em và AIO ai cũng có lợi cả.”
Thời Quang: “Úy Lam kia không tức chết à.”
Mẫn Lộ cười cười: “Không phải em muốn hiệu quả này sao?”
Thời Quang lưỡng lự: “Sau này cô ta sẽ làm khó dễ chị đủ điều.”
Mẫn Lộ: “Chắc chắn cô ta sẽ không có cơ hội này, Thời Cảnh Nham để Sara rút lui, đương nhiên đã sớm có tính toán của mình.” Cô kéo bả vai Thời Quang, “Nhanh đi thử trang phục và trang điểm thôi.”
Căn phòng trong hậu trường vốn để cho Sara nghỉ ngơi kia, Úy Lam ném bút ghi âm xuống, nện vào bình trà, li giấy cũng bị ném trúng, nước trong li nhanh chóng chảy ra ngoài, chậm rãi loang ra, ướt tạp chí.
Nam Địch đứng đối diện bàn trà, cúi đầu, không rên một tiếng.
Úy Lam cảm thấy đau cả tim, bờ môi bị chính mình cắn đến trắng bệch.
Ngón tay cô chỉ vào Nam Địch, nghiến răng nghiến lợi, “Con mẹ nó, sao cô có thể ngu đến vậy! Ai bảo cô giao cho Sara!” La hét quá lớn, cuống họng cũng thấy đau.
Nam Địch không dám nói tiếp, mắt liếc nhìn Úy Lam, cảm thấy Úy Lam bây giờ giống như luyện Cửu Âm thần công bị tẩu hỏa nhập ma, hận không thể dùng một bàn tay đánh chết cô.
Trước đó Úy Lam đã bàn giao cho cô, tìm hai người lạ mặt, tranh thủ lúc Thời Quang đơn độc phía sau hậu trường, hoặc là thừa lúc đi vệ sinh, cố ý để lộ tin tức ra.
Úy Lam thấy đau cả não, bây giờ mắng cũng vô dụng, tổn thất không thể nào vãn hồi, Sara đã trên đường ra sân bay, còn muốn một khoảng kếch xù để bồi thường cho tổn thất danh dự, không muốn phải nói ra lý do giải trừ hợp đồng trực tiếp trên Weibo.
Bây giờ cô đã bị nắm mũi dắt đi, nhưng không thể có bất kỳ dị nghị nào, nếu chú út biết chuyện cô đã làm, nhất định tình cảm giữa cô và chú út sẽ không còn.
Bây giờ Úy Lam cảm thấy vô cùng bất lực, cảm giác phần mở màn đêm nay của buổi trình diễn sắp toang rồi.
Trước đó fan hâm mộ trên website vô cùng chờ mong, cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho marketing, bây giờ hiện trường trực tiếp lại loạn như vậy, lại thêm người đại diện không xuất hiện, mà còn hủy hợp đồng.
Nhiều phong ba như thế, nhất định sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.
Đến lúc đó Thời Cảnh Nham lại có cơ hội để chất vấn cô…
Đây chỉ là ảnh hưởng đối với AIO, không biết bây giờ Thời Quang đã nói với chú út chưa?
Trong phòng nghỉ yên tĩnh lạ thường.
Nam Địch từ đầu đến cuối đều cúi đầu, dừng sức xoắn ngón tay.
Úy Lam phất tay, “Ra ngoài đi, qua xem Mẫn Lộ có cần giúp gì không.”
Nam Địch: “Úy tổng, thật xin lỗi, tôi…”
Úy Lam khoát tay, ra hiệu cô ra ngoài.
Bây giờ cô không muốn nghe ồn ào gì nữa, đầu não đều muốn nổ tung rồi.
Uống một li nước ấm, một lúc sau, cô đi tìm chú út, làm việc theo hoàn cảnh, phải tự giải vây cho chính mình, nếu không những ngày an nhàn sắp tới của cô cũng muốn chấm dứt rồi.
Trên khu vực khán đài chỉ có một mình Úy Minh Hải, không thấy Thời Quang.
Úy Lam ngồi xuống bên cạnh ông, “Chú út.”
Úy Minh Hải nghiêng mặt, “Xong rồi?”
Úy Lam: “Cũng coi như là xong.” Dừng một chút, “Em họ đâu rồi?”
Úy Minh Hải: “Chạy đi tìm Mẫn Lộ rồi.”
Úy Lam “a” một tiếng, cô suy đoán, Thời Quang hẳn là đi tìm Mẫn Lộ hỏi thăm rõ ràng, xem ra Thời Quang vẫn chưa nói với chú út, nếu không chú ấy sẽ không bình tĩnh như vậy.
Trong ngực cô lúc này như bị găm một viên đạn, khi nào nổ thì không biết.
Giống như đang đếm ngược cho sinh mệnh của mình, cô vô cùng thấp thỏm lo âu.
Cho đến khi buổi trình diễn chính thức bắt đầu, ánh đèn chiếu sáng lên T đài, Úy Lam mới hoàn hồn.
Giờ phút này ngoại trừ tuyệt vọng giãy dụa, cô còn cảm thấy khẩn trương.
Cô không biết phần mở màn sẽ như thế nào, tối nay vốn dĩ là thời khác vui vẻ đắc ý nhất của cô, nhưng bây giờ nhìn bóng người trên T đài, cuộc đời cô chưa từng u ám như vậy.
Bầu không khí an tĩnh dị thường, tất cả mọi người đều ngẩng đầu ngóng trông, muốn biết người mẫu đầu tiên ra sân là ai, mang đến phong cách thời trang thu đông mới gì.
Ngược ánh sáng, hình bóng ấy giống như tiên nữ vậy, nhạc vang lên không nhanh không chậm, chậm rãi đi tới.
Đến tham dự buổi trình diễn phần lớn đều là người nổi tiếng, thế nên rất nhạy cảm với những xu hướng mới, liền nghe mọi người xung quanh bàn tán, “Hồng phấn.”
Móng tay Úy Lam ghim chặt vào lòng bàn tay, trên sân khấu chính là Thời Quang, toả sáng rạng ngời, tối nay cô ấy thể hiện sự lạnh lùng và nhan sắc của mình đến cực hạn, bộ váy mà cô ấy đang mặc trên người giống như được may riêng cho cô ấy vậy.
Vốn dĩ khi Thời Quang ra sân khấu, người mẫu phía sau cũng sẽ đi theo sát phía sau, nhưng lại không có.
Luôn chờ cho tới khi Thời Quang sắp đi đến khúc cua trên T đài, người mẫu phía sau mới bước ra.
Úy Minh Hải ngây ngẩn cả người, mấy chục giây sau mới phản ứng được, người đứng trên sân khấu kia chính là con gái ông, ông tranh thủ lấy điện thoại ra quay video, tay run một chút, rõ ràng muốn nhấn máy ảnh, nhưng lại chạm vào WeChat.
Cũng may trước khi Thời Quang đi vào ông cũng quay được mười mấy giây.
Thời Cảnh Nham hai chân đặt song song, dựa vào lưng ghế ngồi, luôn nhìn theo người sân khấu.
Giờ phút này, ngoại trừ Thời Quang, không còn bất cứ thứ gì có thể lọt vào tầm mắt anh.
Tiếng nhạc vẫn như cũ vang lên như suối nước leng keng, Thời Quang cũng đã đi vào.
Tiếp theo là màn trình diễn điểm nhấn của sân khấu hôm nay, là bộ quần áo khác cùng bộ sưu tập, cũng do Mẫn Lộ đích thân trình diễn, vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
Mẫn Lộ mỉm cười, nắm tay violonist Thịnh Hạ cùng nhau bước ra.
Lúc đầu buổi trình diễn rất im lặng, cũng bởi vì Mẫn Lộ ra sân, còn bởi vì Thịnh Hạ mang tới tin vui, tất cả mọi người đều vỗ tay liên hồi.
Mặc dù AIO là một thương hiệu thời trang cao cấp trong nước, nhưng buổi trình diễn thì lại không có bao nhiêu danh tiếng.
Đêm nay, bởi vì người mở màn đầu tiên, sau đó lại có Mẫn Lộ và Thịnh Hạ cùng nhau ra sân, dẫn tới mức độ chú ý tăng vọt, lượng người xem video trực tiếp vượt qua khỏi dự đoán, show thời trang tối nay của AIO đã lên mấy cái hot search.
Trong bữa tiệc, buổi catwalk vẫn còn tiếp tục.
Người đến tham dự đa phần đều chú ý đến sự hấp dẫn của trang phục, tiếp đến đều là những người mẫu chuyên nghiệp trình diễn.
Trong hậu trường, Thời Quang tê liệt trên ghế ngồi, đấm bóp bắp chân, vừa rồi ở trên sân khấu, cảm giác không đi nổi, chân cứng ngắc, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh, cũng may, cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
Cửa phòng nghỉ đẩy ra, Mẫn Lộ tiến vào.
“Thế nào? Vẫn tốt chứ?” Thời Quang lo lắng hỏi.
Mẫn Lộ giơ một ngón tay cái cho cô, “Lần đầu tiên catwalk như vậy, còn vượt qua cả tưởng tượng của chị, khí chất đều bộc lộ ra hết.”
Lúc này Thời Quang mới thở phào, cô chuẩn bị thay váy đi xem trình diễn.
Mẫn Lộ xua tay, “Cho em, mặc đi, tiện quảng cáo cho chị.”
Thời Quang cười cười, “Vậy em không khách sáo nữa.”
Trở lại ghế ngồi, Úy Lam vẫn ở đấy, ngồi bên cạnh Úy Minh Hải.
Trước mặt chú út, cho dù tức chết, nhưng Úy Lam vẫn cố gắng nói vài câu xã giao, cô cười một cái, “Đêm nay may mà có em.”
Thời Quang mặt không thay đổi nói: “Hẳn là như vậy” Sau đó không quan tâm Úy Lam nữa, cô nhỏ giọng hỏi Úy Minh Hải: “Ba, vừa rồi con biểu hiện thế nào.”
Úy Minh Hải: “Tối nay ba mới biết được, trang phục cũng có linh hồn như vậy.”
Thời Quang cười, nhíu mày, “Lát nữa sẽ thưởng cho ba.”
Trong lòng Úy Lam cười nhẹ, có linh hồn!
Tối nay là buổi diễn của cô, lại bị Thời Quang cướp mất tất cả danh tiếng.
Ở hiện trường mọi người không có nhiều phản ứng lắm, thế nhưng dân mạng đều phát điên rồi, đang thảo luận tiên nữ lạnh lùng kia là ai, thần tiên tỷ tỷ có thể khống chế được sắc son đó là ai.
Cho đến khi buổi trình diễn kết thúc, trên mạng cũng chưa từng xuất hiện bài đăng nào liên quan đến Sara, cô bỗng cảm thấy bất an, chắc là Thời Cảnh Nham đã tạm thời đè tin tức lại.
Mà sau khi buổi trình diễn kết thúc, đã có một kết cục đợi sẵn cô ở đấy.
Tám giờ, show thời trang của AIO kết thúc, Mẫn Lộ cùng người mẫu bước ra gửi lời cảm ơn, trong lúc vô tình cô quét mắt nhìn khán giả, phát hiện có một ánh mắt nóng bỏng luôn dõi theo cô.
Cô sững sờ, Úy Phong cũng tới?
Anh an tĩnh ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh mắt thâm thúy đối diện với cô, Mẫn Lộ hoảng hốt nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.
Tiếng vỗ tay vang vọng, buổi trình diễn thời trang đêm nay của AIO tại Thượng Hải đã vẽ nên một dấu chấm viên mãn.