Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 59
Tp.HCM, 26/10/19
Editor: Xiao He
Tối thứ sáu, Thời Quang hẹn Úy Phong đi ăn tối, Úy Phong gửi địa chỉ cho cô, là nhà hàng mà lần trước Úy Phong với Mẫn Lộ xem mắt bị bọn họ bắt gặp.
Trước khi Thời Quang ra cửa, Úy Minh Hải vừa đúng lúc trở về từ công ty, nhìn cô mặc quần áo chỉnh tề, “Con lại ra ngoài à?” Ông nhấn mạnh từ “lại”.
“Dạ, con đi ăn tối với anh Úy Phong.” Thời Quang đeo ba lô trên vai, “Gặp ba sau.”
Úy Minh Hải nắm lấy ba lô của cô, nhíu mày: “Hai đứa hẹn nhau lúc nào vậy?”
Thời Quang mới đi vài bước đã bị kéo lại, hình như cô quên nói với ông, “Hẹn lâu rồi, từ hôm bữa ăn cơm ở nhà bà nội đó, lúc ở bãi đỗ xe, ba nhớ không?”
Nhớ chứ.
Úy Minh Hải buồn bực là, “Đã lâu như vậy rồi mà chưa gặp nhau lần nào sao?”
Thời Quang lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
Hôm nay Úy Minh Hải tan làm sớm để về nhà với cô, sáng nay nói cô tới công ty với ông, cô không chịu đi, nói trong nhà có việc bận ròi.
Ông không biết là cô bận chuyện gì, thế nhưng cũng không ép cô quá nhiều.
“Ba đi ăn chung với hai đứa.” Ông buông ba lô của cô ra, đi lấy áo khoác của mình thì bị Thời Quang ngăn lại: “…Ba là người lớn mà, đi chung lại khiến không khí không thoải mái.”
Cô cười nhẹ, “Ba ở nhà làm việc thật tốt đi nha.”
Vẫy tay với ông, “Tối nay chắc con sẽ về trễ.”
Úy Minh Hải nhìn bóng lưng của cô, phảng phất giống như cô đang giang đôi cánh của bản thân, chuẩn bị bay tới bầu trời của cô, ông không thể nào níu giữ được.
Tiếng ô tô trong viện cũng dần dần đi xa, chỉ còn lại yên tĩnh.
Ông ngồi trên sa lon một lúc, cô không còn dính lấy ông như lúc trước nữa, điều này khiến ông mất hết cả tinh thần.
Lúc Thời Quang tới nhà hàng, Úy Phong đã tới trước rồi, vẫn ngồi ở chỗ hôm bữa anh với Mẫn Lộ ngồi.
“Anh kết bạn với cái bàn này rồi à?” Cô cười nói.
Úy Phong duỗi thẳng hai chân, tựa nửa người trên ghế ngồi, cười như không cười, “Bây giờ người trẻ tụi em đều nói chuyện như vây sao?”
Thời Quang rót cho mình một ly nước, “Anh với em ngang hàng mà, không phải con nít.”
“Trong mắt anh, em cũng giống như Lai Lai vậy, đều là những đứa trẻ.” Cằm anh khẽ nhếch, ra hiệu cô rót cho anh một ly.
Thời Quang đưa ly nước vừa rót cho anh, nhắc đến Úy Lai, cô liền không muốn nói chuyện nữa.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh, cô hỏi, “Gần đây rất bận sao?”
Úy Phong: “Ừ.”
Anh giống như Thời Cảnh Nham vậy, không bao giờ muốn nói nhiều lời, cô cũng không hỏi tiếp, cũng không khách sáo với anh, tự mình cầm lấy thực đơn gọi món.
“Hình như mấy em họ đều rất sợ anh.” Cô tán gẫu vài câu với anh.
Úy Phong nhấp mấy ngụm trà, nửa đùa nửa thật, “Vậy còn em?”
Thời Quang không ngẩng đầu: “Em tùy lúc thôi.”
Úy Phong nhìn cô thêm vài lần, sau đó cười, “Em cứ nói thẳng ra là em không sợ anh được rồi.”
Nói chuyện với người thông minh cũng có điểm tốt, anh ta sẽ biết khi nào cấp cho bạn một bậc thang để bạn đi xuống.
Thời Quang chỉ mấy món ăn yêu thích của mình, sau đó đưa thực đơn cho anh, Úy Phong không cầm lấy, “Khẩu vị của anh với chú út khá giống nhau, em chọn vài món là được rồi.”
Thời Quang: “Khẩu vị của ba giống em.”
Úy Phong: “…” Anh cười, “Đây là đang bắt nạt anh à?”
Thời Quang lại gọi thêm hai món, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Ngồi cùng với Úy Phong, trong đầu cô không tự giác liền nhớ tới lời dặn dò của Thời Cảnh Nham với cô, cách xa Úy Phong một chút.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện ra những người trong Úy gia, chỉ có mỗi anh mới đem lại cảm giác an toàn và thoải mái cho cô, anh không nói nhiều, không hỏi nhiều, cũng không nói những lời sáo rỗng.
“Hôm đó sao anh lại mời em đi ăn? Chúng ta không quen nhau mà.”
Cô chống cằm, cả người đều buông lỏng, nghĩ gì nói đó.
Úy Phong nói một câu: “Yêu ai yêu cả đường đi.”
Thời Quang cười, trêu ghẹo anh: “Nếu ba em mà nghe thấy, không biết sẽ cảm động tới mức nào.”
Úy Phong cười cười nhưng không nói gì, cũng không giải thích thêm.
“Em có định đi đâu chơi không?”
Thời Quang lắc đầu: “Chưa biết nữa, em không rành Bắc Kinh lắm.”
Úy Phong: “Thời Cảnh Nham chưa dắt em đi đâu chơi sao?””
“Chưa nữa, bình thường em đều bận rộn.”
“…Còn bận hơn cả Thời tổng sao?”
“Cũng không khác nhau là mấy.” Cô cười.
“Em bận làm gì?” Úy Phong cũng bắt đầu nói chuyện phiếm với cô, vô cùng thoái mái và nhẹ nhàng.
Thời Quang: “Đọc sách, dạy thêm,… dù sao đều liên quan tới tiền cả.”
Úy Phong biết trước kia cô sinh hoạt khá túng thiếu, đều phải tự mình kiếm tiền để trang trải, nói đến đề tài tiền bạc anh liền không tò mò đào sâu thêm nữa, “Sao lại quyết đinh học chuyên ngành thiết kế thời trang vậy?”
Thời Quang: “Để mua quần áo đẹp mà không cần đến tiền.”
Úy Phong: “…”
Lúc này Thời Quang mới rót cho mình một ly nước, hỏi anh còn muốn uống nữa hay không, Úy Phong đưa ly nước qua để cô rót.
“Lúc đợi đồ ăn rất nhàm chán, anh có muốn chơi trò nói thật không?” Cô đề xuất.
Úy Phong: “Có quy tắc gì không?”
Thời Quang: “Không có, chỉ là hai người thay nhau đặt câu hỏi, không muốn nói có thể bỏ qua, nhưng nếu trả lời phải nói lời thật lòng.”
Cô cười, “Em bắt đầu trước.”
Úy Phong biết cô đang đào hố cho anh, ai bảo anh lớn hơn cô, liền tùy ý cô, ra hiệu cô hỏi.
Thời Quang nhìn anh, “Anh thích Mẫn Lộ?”
Úy Phong: “…”
Thời Quang cười giảo hoạt, “Xem ra trực giác của em rất chuẩn.”
Sắc mặt Úy Phong trầm tĩnh, tựa như cười nhưng lại không cười: “Anh có nói anh thích cô ấy sao?”
Thời Quang: “Đứa trẻ khẩu thị tâm phi (*) sẽ không có được tình yêu đâu.”
(*) Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.
Úy Phong: “…”
Anh bị nghẹn không nói thành lời.
Món ăn được bưng lên, Thời Quang đưa đũa cho anh, “Khi ăn không nói, em đã quen với quy tắc này của Thời gia, trò chơi kia chúng ta chơi tới đây dừng được rồi, thật có lỗi với anh nha.”
Úy Phong: “Anh còn chưa hỏi đâu, em đã bắt đầu chơi xấu rồi à?”
Thời Quang chỉ đũa, nhường anh gắp trước.
Mấy phút sau, Thời Quang cúi đầu ăn cơm, một chữ cũng không nói, sau đó lại đột nhiên lên tiếng, “Chị Văn Văn cai thuốc rồi, quyết định không hút nữa.”
Úy Phong dừng đũa một chút, sau đó tiếp tục gắp đồ ăn đưa vào miệng.
Thời Quang: “Chị ấy đã ba mươi hai rồi, nói không chừng một ngày nào đó lại đột nhiên tìm đại một người để kết hôn.”
“Món này ăn ngón lắm, anh thử đi.” Cô đẩy một dĩa đồ ăn tới trước mặt Úy Phong.
“Đưa em món kia đi, em với không tới.”
Sau đó lại im lặng một lát.
“Chị ấy nhìn bên ngoài có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng bên trong thật ra còn ngây thơ hơn cả em.”
“Là một người rất yếu đuối, nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy.”
Thời Quang nói đứt quãng, Úy Phong cũng không nói chen ngang.
Ăn cơm xong, Úy Phong tính tiền, hỏi cô: “Anh dẫn em đi dạo Bắc Kinh nhé? Cảnh đêm khá đẹp đó.”
Thời Quang quên nói với anh: “Chị Văn Văn dặn anh đưa em tới hội sở.”
“Cô ấy biết anh đi ăn tối với em à?” Úy Phong vuốt ve chìa khóa xe.
Thời Quang gật đầu: “Dạ.”
Trên đường đi, Thời Quang câu được câu không nói chuyện với Úy Phong, nói mười câu thì hết chín câu là nói chuyện tầm phào.
Anh với Thời Cảnh Nham là đối thủ cạnh tranh, việc công ty không tiện hỏi nhiều.
Nói đến chuyện tình cảm, Mẫn Lộ là cái vẩy ngược của anh, không thể hỏi tới, huống hồ giữa anh và Mẫn Lộ vẫn còn ba cô kẹt ở giữa, thế nên càng không thể nói tới, chỉ có thể nói chuyện tào lao, “Lái xe khó không anh?”
Úy Phong hỏi lại: “Chưa có bằng lái sao?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Nghỉ hè em đi thi đi.”
“Đắt không anh?”
“…” Úy Phong cười, vừa bực mình lại vừa buồn cười, cảm thấy nói chuyện với cô cũng không tệ lắm, nhưng với điều kiện lúc đó cô không đào hố hoặc không giận với anh.
Đến bên dưới hội sở, Úy Phong do dự một lúc, vẫn mở cửa xuống xe, đưa Thời Quang lên trên.
Trong phòng âm thanh vui cười không ngừng, vẫn ổn, không tính là chướng khí mù mịt.
Úy Phong nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nét cười rạng rỡ của người con gái kia, chắc đang thắng bài, cô không đánh nữa, đưa vị trí đó cho người bên cạnh.
Mẫn Lộ ngẩng đầu lên liền thấy Úy Phong, đằng sau là tiểu đáng yêu.
“Chị đang định ra ngoài gọi điện hỏi em đang ở đâu.” Cô bước tới nói với Thời Quang, sau đó gật đầu chào Úy Phong một cách khách sáo.
Ngoại trừ lần xem mắt kia, giữa hai người không có chút quen thuộc nào.
Bởi vì Úy Minh Hải nên hai người mới quen biết nhau.
Úy Phong nhìn thấy mấy người quen, qua đó chào hỏi một tiếng.
Mẫn Lộ dẫn Thời Quang vào bên trong, giới thiệu cho cô vài người mẫu nổi tiếng, đứng xa Úy Phong, cô mới hỏi: “Em có nói chuyện gì với Úy Phong không?”
Thời Quang gật đầu, “Có ạ.”
“Đầu óc anh ta mưu mô lắm đó, về sau cách xa anh ta một chút.”
“…Mưu mô cỡ nào ạ?”
Biết người cô thích là chú út của anh ta, vậy mà còn đi xem mắt với cô, không phải mưu mô thì là gì?
Trước giờ Thời Quang chỉ thấy những người mẫu này qua tin tức giải trí, hôm nay mới được tiếp xúc gần gũi như vậy, cảm thấy bọn họ ở ngoài đời còn thần thái hơn cả trên video.
“Hôm nay chị cố ý mời bọn họ tới đây là để cho em tìm thấy cảm hứng của mình, trang phục của em nếu mặc trên người bọn họ sẽ cực kì hiệu quả, em cứ từ từ suy nghĩ. Nếu em chưa rõ, còn muốn tìm hiểu thêm, cứ tùy tiện hỏi, các cô ấy sẽ nói với em những suy nghĩ chân thật nhất.”
Thời Quang không có ngôn từ nào có thể bày tỏ được lòng biết ơn này của cô với Mẫn Lộ.
Mẫn Lộ còn có chuyện phải giải quyết, “Em nói chuyện với mấy cô ấy đi, chị nói vài câu với Úy Phong, sẽ quay lại sớm thôi.”
Úy Phong đang đánh bài bên kia, có người đưa điếu thuốc cho anh, anh không châm lửa, chỉ cầm xoay xoay trên đầu ngón tay.
Úy Phong nhìn Mẫn Lộ mấy giây, đặt thuốc lá ở trên bàn, nhận ly rượu, theo cô đi ra ngoài.
“Anh có ý gì vậy? Sao lại đưa xe cho Tả Thụy rồi? Trò chơi này anh chơi hơi lớn rồi đấy? Kết quả cuối cùng cũng không tốt đẹp đâu.” Mẫn Lộ cầm ly rượu, nhìn anh chằm chằm.
Úy Phong cũng nhìn cô, còn chuyên tâm hơn ánh nhìn của cô.
“Anh biết rõ tôi thích Úy Minh Hải.”
Úy Phong vẫn không nói lời nào, hầu kết cử động mấy lần.
Ánh đèn hành lang chiếu đến gò má của anh, khiến cho hình dáng khuôn mặt anh càng trở nên anh tuấn lạnh lẽo, góc cạnh rõ ràng.
Mẫn Lộ cảm thấy mình đang bị lừa, cô không phải là đối thủ khi đối mặt với anh, không thể nào chống đỡ được ánh mắt tăm tối lạnh lùng ấy, cô hơi ngửa đầu, uống một hớp rượu nhỏ.
Giọng Úy Phong trầm thấp, chỉ nói một câu: “Nhớ đưa Đào Đào về nhà sớm.” Anh giơ tay, đoạt lấy ly rượu trong tay cô, xoay người rời đi.
Mẫn Lộ nhìn hành lang đã vắng vẻ một lúc lâu, thu tầm mắt lại, cô đưa lưng về phía cửa sổ, đầu tựa vào cửa sổ pha lê, ngửa cổ nhìn ánh đèn treo tường mờ ảo, nhưng lại vô cùng chướng mắt.
Hội họp hơn nửa đêm mới giải tán, Mẫn Lộ lái xe đưa Thời Quang trở về.
Con đường này cô đã đi qua rất nhiều lần, quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
Đến gần hơn, cô phát hiện trái tim cứ vô thức đập rộn ràng cả lên.
Cô đưa Thời Quang đến cổng biệt thự, vốn định dừng ở cửa ra vào, cố gắng có thể nhìn Úy Minh Hải một chút nhưng lại quyết định từ bỏ.
Lúc quay đầu rời đi, Mẫn Lộ luôn nhìn căn biệt thự qua kính chiếu hậu, càng ngày càng xa, đến cuối cùng chỉ còn lại những ánh đèn bé nhỏ.
Thời Quang về đến nhà, Úy Minh Hải đang ở trong phòng khách đợi cô, “Sao về muộn như vậy?”
“Con đi chơi một lát.” Thời Quang ngáp một cái, “Sao ba chưa ngủ vậy?”
“Chuẩn bị đi ngủ rồi, ba hâm sữa bò cho con.” Úy Minh Hải vào phòng bếp làm nóng sữa cho cô, cô muốn cao hơn, thế nên tối nào ông cũng làm một ly sữa cho cô uống.
Thời Quang không đi lên lầu, đứng trên hành lang chờ.
Đối với cô, tình trạng ở chung này chỉ còn trong trạng thái đếm ngược.
Cô cũng không thể xác định được, nên buông tay hay là giữ lấy.
Úy Minh Hải bước ra từ phòng bếp, nắm tay cô lên lầu, “Sao mấy hôm nay không làm nũng với ba nữa?”
Thời Quang cười: “Con lớn rồi mà.”
Úy Minh Hải nhìn ánh mắt cô, cô đang cười, nếu nói đây là lời nói dối thì ông lại không cảm thấy vậy, ông nhìn thấy trong mắt cô có một loại cảm xúc không thể nào nói rõ được, ông liền không cảm nhận được cảm xúc trong lòng lúc này.
“Mấy hôm trước con còn ầm ĩ, sao muốn lớn liền lớn được?” Vô ý thức, ông lại nắm chặt tay cô thêm một chút, cảm giác chỉ cần ông nới lỏng cô liền bay đi thật xa.
Thời Quang: “Rất nhanh con cũng sẽ lớn thôi.”
Giọng điệu cô tuy nhẹ nhưng rất rõ ràng, trong phòng khách rộng lớn trống trải như vậy lại có cảm giác vang lại.
Ngừng một lúc, cô nói: “Con còn muốn làm một bà chủ mà, nếu vẫn là con nít thì sao có thể quản lý được.”
Úy Minh Hải vẫn như trước, muốn đọc sách cho cô nghe, Thời Quang lại không muốn, “Ba, con muốn gọi điện cho Thời Cảnh Nham, lúc nữa sợ mệt quá ngủ quên lại không gọi được.”
Úy Minh Hải chỉ có thể miễn cưỡng, nội tâm vô cùng bất lực, ông vỗ nhẹ đầu cô, “Ngủ sớm một chút nhé.”
Thời Quang cười nhạt, “Ba ngủ ngon nha.”
Đóng cửa lại, Thời Quang cũng không gọi điện cho Thời Cảnh Nham, cô đang cố gắng hoàn thành quà sinh nhật cho Úy Minh Hải, thế nhưng muốn vẽ được thật chi tiết, thì lại không tìm ra cảm giác.
Hôm nay cô đã lãng phí năm bức tranh, cuối cùng cũng không lau sạch, chỉ có thể vứt đi.
Ba giờ sáng, vẫn không có chút tiến triển nào, tờ giấy trong tay cuối cùng cũng không thể xài tới được.
Cô vẽ tranh trong ba năm qua, nhưng đây lại là thất bại duy nhất.
Món quà sinh nhật này, chắc phải bỏ qua thôi.
Nhìn khuôn viên biệt thự tối đen, Thời Quang kéo rèm cửa lại, cất giấy vẽ và bút đi, quyết định không vẽ nữa.
Nằm dài trên giường, cô ôm con gấu bông vào ngực, như vậy mới cảm thấy yên tâm.
Trong đầu vẫn còn suy nghĩ đến món quà sinh nhật kia, chưa bao giờ cô cảm thấy thất bại như vậy, với trình độ hội họa của cô mà nói, cho dù nhìn bầu vẽ gáo, cũng không nên tệ như vậy.
Có thể vẽ đi vẽ lại, nhưng gương mặt của ông cô không thể mường tượng ra mà vẽ được.
Buổi tối trên đường về nhà, cô hỏi Mẫn Lộ: “Chị Văn Văn, chị có từng gặp trường hợp, chị muốn vẽ một sự vật rõ ràng ngay trước mắt, thế nhưng làm cách nào cũng không thể vẽ được không?”
Mẫn Lộ không hiểu rõ được câu hỏi của cô, thế nên chỉ trả lời tổng quát: “Bởi vì trong lòng em đang bài xích sự vật ấy, thậm chí là chán ghét, thế nên em không có cảm xúc để vẽ ra được, không thể nào truyền linh hồn của bản thân vào bản vẽ được.”
Cô không nói cho Mẫn Lộ biết, bức tranh mà cô vẽ mãi không được chính là chân dung cha ruột cô Úy Minh Hải….