Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 48
Tp.HCM, 11/10/19
Editor: Xiao He
Sáng sớm ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống bên cửa sổ, hành lang tầng hai gần cửa sổ tràn ngập ánh nắng ở bên trong.
Hai người ôm lấy nhau, hôn quên mình.
Thời Quang cứ ngửa cổ, cổ không khỏi hơi mỏi.
Cô hôn môi anh, “Anh có mệt không?”
Thời Cảnh Nham hỏi lại: “Em mệt sao?”
Thời Quang: “Ừ.”
Thời Cảnh Nham xoa cổ cô, “Tới phòng em đi.”
Thời Quang không có ý định bước đi, đưa tay.
Thời Cảnh Nham ôm lấy cô, hai chân Thời Quang rất tự giác trèo lên eo anh, ôm cổ anh rồi lại bắt đầu hôn, lần này quyền chủ động là ở cô, Thời Cảnh Nham để cô tùy ý hôn.
Phương pháp dẫn đi không đúng, thế nên vô cùng chọc người.
Trong phòng Thời Quang có một bàn đọc sách, độ cao phù hợp, Thời Cảnh Nham để cô trên đó.
Từ ngoài hành lang cho tới phòng ngủ, nụ hôn của cô vẫn chưa dừng lại.
Cô ngồi trên bàn sách, Thời Cảnh Nham ngồi trên ghế, cô cao hơn Thời Cảnh Nham một chút, như vậy lúc hôn sẽ không thấy mệt.
Thời Quang như bị mê hoặc, hôn hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy đủ.
Thời Cảnh Nham vuốt ve môi cô, “Không thể hôn nữa.”
Thời Quang: “Có phải sưng rồi không?”
“Vẫn ổn, nhìn không thấy đâu.”
Thời Quang từ trên bàn đứng xuống, ngồi lên đùi anh, dựa vào ngực anh, “Ngày đầu tiên của mối tình đầu, anh thấy nên từ từ sẽ tốt phải không?”
Hiện tại cô một chút cũng không muốn rời khỏi anh.
“Hôm nay anh không bận sao?”
“Buổi sáng không bận, buổi chiều phải tới công ty, em đi với anh.”
Mọi món quà anh đều để trong phòng nghỉ, tiện thể buổi chiều đưa cô qua đó mở quà.
Thời Quang nhìn đồng hồ đeo tay của anh, đã tám giờ.
“Xuống dưới ăn điểm tâm đi, ăn xong anh làm việc của anh.”
Cô không thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh, anh còn nhiều chuyện phải làm như vậy.
Thời Cảnh Nham, “Thời gian buổi sáng đều là của em.”
Thời Quang cười, “Sau này mỗi tuần đều có thể dành nửa ngày cho em sao?”
Thời Cảnh Nham cũng không thể hứa hẹn chắc chắn, “Sẽ cố gắng.” Anh nói: “Nếu anh bận, em tới công ty tìm anh.”
Thời Quang chỉnh lại mái tóc và quần áo, bước xuống lầu cùng anh.
Ông bà nội đang ăn điểm tâm, nói chuyện với nhau, Thời Quang dựa vào Thời Cảnh Nham ngồi xuống.
Chủ đề là sinh nhật hôm nay, ông nội nói: “Đào Đào, hôm nay ông định gọi ba con tới, từ lúc con nhận ba đến giờ chúng ta vẫn chưa cùng nhau ăn cơm, liền tranh thủ dịp này luôn đi.”
Thời Quang rất sẵn lòng, ba hẳn cũng vui vẻ, trước đây ông nói muốn đi Nam Kinh cảm ơn ba mẹ nuôi của cô, sau đó ba Thời lại tới Bắc Kinh, cũng không biết hai người nói gì với nhau.
Mặc dù ba có tiền, thế nhưng với địa vị của Thời gia, dù có nhiều tiền hơn cũng không thể đạt được, mấy người bác của cô không phải cứ muốn gặp là gặp được.
Cô không biết thái độ trước đó của ông nội như thế nào, vừa đúng lúc phải thi, nên vẫn chưa hỏi.
Cô nói: “Ăn cơm xong con sẽ gọi cho ba.”
Thời Cảnh Nham mở miệng: “Nếu Úy tổng tới đến lúc đó sẽ không đủ chỗ ngồi.”
Ông bà nội: “…”
Ông nội không tin nổi, câu nói ngu ngốc này lại có thể từ miệng đứa cháu ông yêu thích nhất nói ra, “Con say rồi phải không?”
Ông đưa ánh mắt ám chỉ cho Thời Cảnh Nham, Đào Đào vẫn còn ngồi ở đây, đừng khiến cô cảm thấy khó xử vậy.
Thời Quang không cảm thấy kỳ lạ chút nào, bởi vì ba cũng ghét Thời Cảnh Nham không che giấu chút nào.
Trước đây cô cũng hiểu, hiện tại đã biết, đều do tranh giành tình cảm cả thôi.
Cô không quan tâm, hai người không thể nào đánh nhau được, chỉ là nhìn nhau thấy ghét mà thôi.
Thời Cảnh Nham lột một quả trứng luộc, anh giữ lại lòng đỏ trứng, lòng trắng trứng đưa cho Thời Quang, cô không ăn lòng đỏ trứng, kể cả trứng ốp la cũng không ăn.
Ông bà nội đều nghĩ anh làm vậy là để xin lỗi, cũng không hề suy nghĩ nhiều.
Thời Quang giả bộ, “Cám ơn anh, em tự làm được.”
Dưới mặt bàn, cô đã sớm để chân lên đùi anh.
Ông nội vừa mới bị Thời Cảnh Nham chọc tức, quên nói với Thời Quang, “Đào Đào, không cần con gọi, để ông chủ động.” Thời Quang lễ phép gật đầu, “Được ạ.”
Ăn cơm xong, ông nội liền tới thư phòng của mình.
Thời Quang ngồi trong phòng khác một lúc, cầm tờ báo của ông nội giả bộ đọc, chờ tới khi bà nội và dì giúp việc ra ngoài tản bộ, cô buông tờ báo xuống đi lên lầu.
Thời Cảnh Nham đang đọc sách trong thư phòng, trên bàn sách chất một chồng cao.
“Thời tổng?”
Thời Quang đứng ở cửa cười.
Thời Cảnh Nham tiếp tục lật sách, “Anh tưởng em đọc báo đến nhập tâm rồi chứ.”
Thời Quang: “Còn không phải em sợ bà nội nghĩ nhiều sao.”
Cô đi tới, dựa vào lưng Thời Cảnh Nham, “Đọc gì vậy?” Cô lật trang bìa ra xem, quyển sách này nhìn khá quen mắt, “Ba cũng có.”
Sách nhập môn tài chính.
“Cho em?”
Thời Cảnh Nham: “Ừ.”
Anh khép sách lại, “Chỗ nào không hiểu thì hỏi anh.”
Thời Quang: “Em hỏi ba em được rồi, mỗi ngày anh đều bận rộn, làm gì có thời gian giúp em.”
Cô đi đến trước mặt anh, ngồi xuống đùi anh, đếm tổng cộng có tám quyển.
“Học kỳ này em có thể hiểu toàn bộ rồi.”
Thời Cảnh Nham: “Khó đấy.”
Thời Quang: “Không sao đâu, dù sao em cũng có thầy giáo.” Còn có tình yêu làm động lực.
Cô lật đến tờ đầu tiên, bắt đầu đọc, “Hay anh giảng cho em nghe đi.”
Chưa tới mười phút, Thời Quang cũng không có tâm trạng, cà người đều lười biếng dựa vào ngực anh, cô cầm lấy hai tay anh vòng qua eo ôm cô.
Cô nhìn qua, liền thấy cổ áo sơ mi của anh, lại nhìn lên trên một chút, hầu kết vô cùng gợi cảm.
Thời Cảnh Nham hỏi cô, “Nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Cô trở tay xoa cổ áo anh, “Vẫn là cảm giác giống như nằm mơ.”
Thời Cảnh Nham cúi đầu, hôn nhẹ trên môi cô sau đó cắn một cái.
Thời Quang kêu “tê” một tiếng đau, “Anh nhẹ thôi.”
Thời Cảnh Nham lật sách đến trang vừa nãy, “Xem tiếp đi.” Lại hỏi cô: “Có phải muốn bắt đầu kinh doanh nên mới đọc những thứ này không?”
Thời Quang cũng không giấu diếm, “Dạ.”
“Em có đủ điều kiện rồi, nên muốn nhanh chóng lập nghiệp.”
“Thế nhưng có thể em không hiểu lắm.”
Trình độ thiết kế bình thường, quản trị thì không được.
Trước kia cô cảm thấy bản thân rất tốt đẹp, chờ tới khi tiếp xúc với nhiều người ưu tú khác, cô mới cảm thấy mình không có nhiều ưu điểm như mình nghĩ.
Thời Cảnh Nham nghiêm túc đề nghị với cô: “Em không hiểu thì có thể mời đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, thiết kế đoàn đội, trong lúc ấy thì em học hỏi kinh nghiệm cũng như kỹ năng của họ, nếu ở trường em không học được những điều ấy.”
Thời Quang lo lắng: “Nói không chừng sẽ khiến công ty rối ren thêm.”
Thời Cảnh Nham: “Mặc kệ cuối cùng công ty trở nên như thế nào, không sao, chí ít trong lòng em cũng có phần nền, nếu em chờ tốt nghiệp rồi mới khởi nghiệp, vậy phải dành ra mấy năm để tìm tòi nghiên cứu, khi đó em sẽ bị áp lực rất lớn.”
Anh ví dụ, “Khởi nghiệp không phải cứ em muốn là được, tài chính, nhân sự, thị trường mới là điểm mấu chốt. Em nhìn Úy Lam sao, cô ấy là luật sư, cũng không biết thiết kế, thế nhưng lại điều hành AIO rất tốt.”
Thời Quang trầm mặc một lát, “Úy Lam có thể khiến AIO thành công như thế chắc chắn có công lao của ba em, nếu không có hậu trường là GK thì cô ấy làm gì có đủ tiềm lực tài chính.”
Thời Cảnh Nham nhìn cô: “Không phải em có anh sao?”
Thời Quang cười, “Đúng vậy.”
Nói đến khởi nghiệp, cô liền nghiêm túc nghĩ đến công ty, “Nên gọi như thế nào? Không biết tên Thời Quang đã bị đăng kí chưa.”
Thời Cảnh Nham: “Đều đăng kí rồi.”
Thời Quang liền giật mình, “Em không biết, em vẫn chưa từng nhìn thấy thương hiệu này mà.” Tên công ty kinh doanh cô không biết, thế những thương hiệu thời trang nữ thì chưa có.
Thời Cảnh Nham: “Anh đăng kí. Món quà sinh nhật ngày mười sáu của em là tên thương hiệu TIME, công ty thời trang Thời Quang.”
Thời Quang nhìn anh ấy giây, bỗng nhiên quay mặt qua chỗ khác, “Anh… Làm sao…”
Cô không nói nên lời, “Thời Cảnh Nham, anh cứ…” Cô âm thầm hít một hơi thật sau.
Thời Cảnh Nham: “Đưa công ty cho em không phải để em cảm động rơi nước mắt, về sau kiếm thật nhiều tiền để cho anh tiêu xài đấy.”
Dưới lầu truyền tới tiếng động, có người gọi cô.
“Đào Đào?”
“Tiểu đáng yêu.”
Là Mẫn Lộ.
Thời Quang từ trên đùi Thời Cảnh Nham đứng lên, lật đến giữa sách, tìm cây bút nhét vào trong tay Thời Cảnh Nham, “Giả bộ giảng bài cho em đi.”
Mẫn Lộ bước tới trên lầu: “Đào Đào?”
Thời Quang: “Chị Văn Văn, em ở thư phòng.”
Trong tay Mẫn Lộ là quà sinh nhật, nhìn hai người nghiêm túc trong thư phòng, luôn cảm thấy có gì đó rất quái lạ, nhưng không thể nói ra được chỗ nào không đúng.
“Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Thời Quang: “Em cảm ơn.”
Cô mở giấy gói quà ra, ngây người mấy giây.
Cái váy này quá ảo diệu, là một váy dạ hội cao cấp, còn có gắn rất nhiều kim cương lập lòe trên đó.
“Trước kia em cũng mơ thấy một cái váy giống như vậy.”
Mẫn Lộ khoanh tay, dựa vào khung cửa, cười nhẹ: “Là chị tự thiết kế nha.”
Thời Quang bước tới một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Mẫn Lộ, “Cám ơn chị Văn Văn.”
Thời Cảnh Nham cầm lấy cái cốc, lấy cớ đi lấy nước dưới lầu.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nói chuyện cũng cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.
Thời Quang nhìn Mẫn Lộ, từ đầu đến cuối cô nợ chị ấy một câu: “Em xin lỗi chị Văn Văn.”
Mẫn Lộ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Không cần phải nói lời xin lỗi với chị, em không sai, nếu em không tim không phổi tác hợp cho chị với ba em, thì thế mới gọi là vô lương tâm, em nhìn mẹ em vì em mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Nếu ba mẹ em li hôn, không có tình cảm, mẹ em có cuộc sống mới, mà em không giúp đỡ chị, thì có thể chị sẽ trách em một chút. Chuyện này không thể trách em, nếu chị là em cũng sẽ làm như vậy.”
Cô lại xoa khuôn mặt Thời Quang, “Hôm nay là sinh nhật em, là ngày vui. Thật ra nếu có em giúp đỡ, chị với ba em cũng sẽ không có kết quả, trong trái tim ông ấy từ đầu đến cuối đều là hình bóng mẹ em.”
Thời Quang: “Vậy còn chị? Sau này phải làm sao bây?”
Mẫn Lộ nghĩ nghĩ, “Tìm người kết hôn, chắc cũng một khoảng thời gian nữa. Ba em luôn là chấp niệm của chị, nhất định phải đạt được, nếu muốn buông tay cần một khoảng thời gian, thế nhưng vẫn có thể làm được.”
Mẫn Lộ cười, “Chị cai thuốc rồi, đã mười ngày rồi chưa hút, thấy chị ghê không?”
Thời Quang nghe xong trong lòng chua xót, cô đổi chủ đều, “Chị với Úy Phong như thế nào rồi?”
Mẫn Lộ: “Do bạn thân không có đầu óc của chị, giới thiệu đối tượng hẹn hò cho chị, ba của bạn thân chị là bạn tốt của ba em, tết năm nay cả nhà bọn họ sẽ tới Bắc Kinh thăm em đấy.”
Thời Quang chưa từng nghe ba cô nhắc tới, thế nhưng cô chú ý tới điểm: “Chị nói bạn chị như vậy, chị ấy không tức giận à?”
Mẫn Lộ cười, “Đây là nhận xét của ba em, chỉ là một tiểu tổ tông thích tiêu tiền, gật đầu mà không cần não.”
Thời Quang: “…”
Mẫn Lộ xoa đầu cô, “Sinh nhật vui vẻ, em mãi là tiểu đáng yêu của chị.”
Mẫn Lộ muốn tới công ty thế nên không thể nán lại lâu.
Bóng lưng ấy vẫn tiêu sái như trước kia.
Trong lòng đau đớn như thế nào chỉ có cô ấy biết.
Thời Quang cứ nhìn theo bóng lưng cô cho tới khi chiếc xe thể thao màu đỏ xua bụi mà đi.
Trở lại thư phòng, Thời Quang cầm lấy cái váy trở lại phòng ngủ, đứng trước gương, cô đặt cái váy lên ướm thử trên người, giữa cô và công chúa, chỉ cách nhau mỗi cái váy này.
Cô cẩn thận từng li từng tí đem váy treo trong tủ quần áo, cái váy này, cô mặc trong buổi tối kết hôn sẽ rất phù hợp.
Thời Cảnh Nham lên lầu, tới thư phòng không thấy Thời Quang, “Đào Đào?”
Thời Quang hoàn hồn, “Ở đây ạ.”
Cô đóng cửa quần áo lại, tới thư phòng.
Thời Cảnh Nham hỏi: “Váy thế nào?”
Thời Quang: “Thích lắm ạ.”
Thời Cảnh Nham thuận miệng nói: “Vậy hôm nay mặc đi, đúng lúc sinh nhật.”
Thời Quang lắc đầu, “Em muốn mặc vào ngày hôn lễ.”
Thời Cảnh Nham: “Ngày kết hôn mặc áo cưới rồi.”
Thời Quang: “Ngày đó cô dâu phải đổi trang trang phục, em liền mặc cái váy đó.”
Cô bỗng nhiên cười, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, hiện tại cô mới mười chín tuổi.
Lúc mười giờ rưỡi, mọi người trong nhà lần lượt tới.
Thời Quang xuống lầu, Thời đại gia lúc này đang bắt chéo chân ăn quả hạch.
Nhìn thấy cô, ánh mắt hắn híp lại, tỏ vẻ rất khó chịu.
Thời Quang trừng lại, không biết người này mắc bệnh gì.
Thời Yến Lãng đưa một bao quả hạch cho cô, hắng giọng, “Ở chung với Úy gia như thế nào? Anh tốt hơn những người đó phải không?”
Thời Quang: “…Cũng bình thường.”
Thời Yến Lãng xém chút nữa thì bị nghẹn chết, quả thực là chó cắn Lữ Động Tân.
Cô thật sự cho rằng anh ăn nhiều chết no, nếu không phải ba mẹ nói chuyện trên trời dưới đất về người Úy gia, hắn còn lâu mới xen vào chuyện người khác.
Chờ cô trở lại thành một tiểu mít ướt, lúc đó mới biết hắn tốt như thế nào.
Vợ bác cả và vợ bác hai cũng tới, đều mua quà cho cô.
Mẹ Thời ngồi xuống bên cạnh Thời Quang, nói chuyện mấy câu, không hiểu sao lại nói tới chuyện yêu đương rồi, mẹ Thời cười, “Đào Đào à, có bạn trai chưa con?”
Thời Quang vô thức lắc đầu, “Chưa ạ.”
Mẹ Thời cười sâu hơn, “Bác rất thích con, trước kia con là người của Thời gia, thật không dễ, giờ tốt rồi, con đã tìm thấy ba. Nếu đã không có bạn trai thì đừng tìm nữa, sau này tới nhà bác, làm vợ cho Cảnh Nham nhà chúng ta được không?”
Vợ bác hai cũng cười, “Bác thấy được đấy.”
Thời Quang: “…”
Hù chết cô.
Đây là như thế nào?
Thời Yến Lãng không chịu, “Mẹ, hai người say rồi phải không? Em ấy là em con!”
Nếu gả cho Thời Cảnh Nham thật…Vậy không phải hắn phải gọi tiểu mít ướt là….
Không được!
Kiên quyết không cho phép!
Đang nói chuyện, Úy Minh Hải tới, đề tài này cứ như vậy mà chấm dứt.
Úy Minh Hải có gọi điện cho ông nội mấy lần, nhưng đây là lần gặp đầu tiên, mẹ Thời Yến Lãng và mẹ Thời Cảnh Nham ông đều quá quen rồi, còn lại chỉ biết thôi.
Bắt chuyện vài câu, ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Vừa rồi Thời Cảnh Nham nghe điện thoại trên lầu, lúc này mới xuống.
Bầu không khí trong phòng khí có chút vi diệu, chỉ có Thời Quang cảm nhận được.
Thời Cảnh Nham khách sáo gật đầu chào Úy Minh Hải, “Úy tổng.”
Úy Minh Hải khẽ vuốt cằm, “Hôm nay không đi làm sao?”
Thời Cảnh Nham: “Sinh nhật Đào Đào nên không đi.”
Ở trước mặt người ngoài, hai người cũng để lại cho đối phương chút mặt mũi.
Hơn nữa mẹ Thời và mẹ Thời Yến Lãng lại biết điều khiển bầu không khí nên cuộc nói chuyện cũng khá tốt.
Gần mười hai giờ, mọi người trong nhà đã tới đầy đủ.
Tiệc của Thời gia cho tới bây giờ cũng không chú trọng quá nhiều, muốn ngồi đâu thì ngồi, cho dù hôm nay có Úy Minh Hải, ông nội cũng không coi Úy Minh Hải là người ngoài, “Sau này con cứ xem đây là nhà giống Đào Đào là được.”
Bên cạnh Úy Minh Hải có chỗ trống, ông gọi Thời Quang, “Đào Đào, ngồi bên cạnh ba này.”
Mà đúng lúc Thời Cảnh Nham cũng gọi cô, “Đào Đào, lại đây.”
Hai người tựa như trùng hợp mà gọi cùng lúc.
Mẹ Thời phản ứng nhanh, tranh thủ đẩy ba Thời qua đó, “Ông không phải muốn uống rượu sao, vậy uống hai chén với Úy tổng đi, hai người cũng có nhiều chủ đề chung.”
Bà kéo Thời Quang qua, “Qua chỗ anh con đi, người trẻ nên ngồi chung với nhau.”
Úy Minh Hải: “…”