Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 33
Tp.HCM, 18/09/19
Editor: Xiao He
Úy Minh Hải một mực nhìn theo hình bóng chiếc ô tô đã đi xa, đèn sau cũng mơ hồ dần, ông mong rằng đây không phải là lần cuối cùng.
Đã nhiều năm như vậy, chỉ duy nhất Thời Quang mới có thể khiến cảm xúc của ông dao động như vậy.
Cô vui vẻ, ông còn vui vẻ hơn cô.
Cô không vui, ông cảm thấy còn khó chịu hơn.
Chạy về hướng biệt thự, ông gọi điện cho thư kí Trần.
Chưa đợi ông nói chuyện, thư kí Trần đã bắt đầu báo cáo: “Hôm nay trong công ty không có việc gì, mấy hôm nay ngày không cần tới công ty, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Úy Minh Hải: “Ngày mai tôi tới công ty.”
Đào Đào không tới, ông ở nhà rảnh rỗi quá sẽ suy nghĩ lung tung.
Thư kí Trần nghi ngờ hai giây, “Ngài không muốn ở cùng Đào Đào nữa à?”
Không phải là không muốn, mà là ông bị từ chối.
Trong điện thoại im lặng, thư kí Trần ngay từ đầu đã không đợi Úy Minh Hải trả lời, ông suy đoán: “Sao vậy? Không phải ngài cãi nhau với Đào Đào đấy chứ?”
Úy Minh Hải trầm mặc một lát, trước mặt thư kí Trần ông không thể giấu diếm chuyện gì, ông thẳng thắn: “Cũng không hẳn là cãi nhau, tối hôm nay Lai Lai có tới, muốn ở lại đây, Đào Đào liền tìm lý do để trở về.”
Còn về ba nuôi Thời Nhất Thịnh muốn tới đây, vậy cô không muốn gặp ông chỉ là cái cớ, lúc ấy trong ánh mắt cô có sự giãy dụa, ông nhìn mà không thể nói thành lời.
Ông hết lần này đến lần khác không biện pháp với cô.
Thư kí Trần biết chuyện Thời Quang làm gia sư cho Úy Lai, bất quá có một số chuyện ông không biết rõ lắm.
Hỏi: “Úy Lai lại lộ tính cách công chúa?”
Úy Minh Hải: “Không có.”
Ông kể tóm gọn chuyện mẹ của Úy Lai sa thải Đào Đào, “Trong lòng Đào chắc chắn không hề thoải mái.”
Chuyện sa thải của Đào Đào cũng không phải hoàn toàn do Úy Lai, ông không thể bởi vì những chuyện không vui trước mà giờ tính toán với cô bé, đêm hôm khuya khoắt đuổi một đứa nhỏ ra ngoài.
Thư kí Trần: “Ngài đứng giữa đúng là không dễ giải quyết.”
Ông có thể hiểu được Úy Minh Hải, chuyện này cần phải cân nhắc suy nghĩ rất nhiều, không thể tùy hứng như một đứa trẻ, khi thích thì ở bên cạnh, không thích liền đẩy ra thật xa.
Huống hồ mấy năm nay Úy Minh Hải, cũng thật sự coi Úy Lai là con gái mà yêu thương, chỉ cần Úy Lai muốn, mặc kệ đắt bao nhiều, Úy Minh Hải đáp ứng ngay lập tức.
Hơn nữa những chuyện phát sinh trước đó, không ai ngờ rằng Thời Quang sẽ là con gái của Úy Minh Hải.
Một bên là con gái ruột vừa mới quen biết không lâu, một bên lại là cháu gái mình yêu thương nhiều năm.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ông nhất thời cũng không biết làm sao.
Thư kí Trần trấn an Úy Minh Hải: “Đây cũng không phải chuyện gì to lớn, Đào Đào vẫn còn nhỏ, từ nhỏ được Thời gia bảo bọc nuôi lớn, có chút tính khí cũng không phải rất bình thường sao? Nếu không có chút tính khí này, chuyện gì cũng có thể cân nhắc chu toàn như một người lớn vậy cũng không phải là chuyện tốt, đứa nhỏ thì nên có bộ dạng của một đứa nhỏ.”
Ông nói đến mình: “Con gái của ta, nói giận liền giận, hôm sau liền bình thường lại. Tình cảm ruột thịt này, không giống làm ăn, nhìn vừa mất liền không giữ quy tắc, không vừa mắt liền rút vốn, người nhà không như vậy, ai…”
Thư kí Trần cũng đau đầu chuyện nhà Úy gia, nhưng làm sao bây giờ?
Úy Minh Hải vốn nhớ rất rõ những chuyện thân tình trước kia, lúc đó nhà nghèo, tiền ông học đại học cũng là mấy anh mấy chị cắn răng kiếm được, mấy năm nay mặc dù Úy Minh Hải đã sớm đem tất cả nợ nần ân oán trả lại, thế nhưng nợ tình cảm, sao có thể nói trả là trả?
Úy Minh Hải đi rất chậm, áo khoác mở, gió thổi vào ông cũng không biết lạnh.
Thư kí Trần nói: “Đợi ngày mai ngài nói chuyện thẳng thắn với Đào Đào, con bé sẽ hiểu ngài hơn.”
Úy Minh Hải lúc này mới nói chuyện: “Tinh cách của Đào Đào giống với mẹ của con bé, muốn giải thích rõ ràng, sợ khó.”
Ông cũng không có ý định thỏa hiệp với Đào Đào, kia là cháu gái của ông, ông không nỡ.
Đã đến cửa nhà, Úy Minh Hải liền cúp điện thoại.
Úy Lai vừa vặn xuống lầu lấy nước, thật ra trên lầu có máy đun nước, cô chỉ là muốn xem chú út với Thời Quang đang làm gì, kết quả trong phòng khách lại không có ai, chú út vừa mới từ bên ngoài bước vào, sau lưng không có Thời Quang.
“Chị đâu rồi chú?” Cô đứng trước mặt Úy Minh Hải, miễn cưỡng gọi Thời Quang một tiếng chị.
Úy Minh Hải: “Về Thời gia rồi.”
“Vậy sao.” Úy Lai mừng thầm, xem ra cô đã thành công khiến cho Thời Quang tức giận bỏ đi.
Tốt nhất là cô ta đừng trở về nữa.
Chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, thật đúng là tự cao tự đại.
Úy Lai về phòng liền báo cáo tình huống cho mẹ mình: Bà quản gia kia bị con làm cho tức giận bỏ đi rồi mẹ.
Mẹ Úy Lai nghe Thời Quang bị con mình làm cho tức giận, không vui mừng chút nào, ngược lại còn lo lắng, gọi điện thoại trực tiếp, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Úy Lai không đề cập tới chuyện gây lộn với Thời Quang, nếu cô nói sự thật, mẹ nhất định sẽ lải nhải tiếp với cô
Cô chỉ nói: “Con nhõng nhẽo với chú út, còn khóc, nói người la mắng con, ghét bỏ con, con muốn ở lại nhà chú ấy. Sau đó hình như Thời Quang không vui lắm, liền về Thời gia rồi.”
Hóa ra là như vậy, tâm trạng của mẹ Úy Lai mới bình tĩnh lại.
Buổi tiệc tối nay, bà nhận thấy rõ, Úy Minh Hải là hận không thể nâng Thời Quang lên tận trời, đó mới thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt.
Nếu Lai Lai thật sự kiếm chuyện trước mặt Thời Quang, Úy Minh Hải chắc chắn sẽ hướng về phía con gái ruột.
Sau này Úy Minh Hải đối với Thời Quang như thế nào khó mà nói được, bây giờ vẫn còn nâng niu, vừa tìm thấy con gái, ai cũng sẽ móc tim móc phổi, hái sao hái trăng xuống.
Bà dặn Úy Lai lần nữa: “Con ở đó đừng gây chuyện trước mặt Thời Quang, tạm thời nhẫn nhịn một chút.”
Úy Lai không chịu, “Cô ta chỉ là một đứa con nuôi! Dựa vào đâu mà con phải nhường nhịn cô ta?”
Mẹ Úy Lai: “Dù chỉ là con gái nuôi, thì đó cũng là ruột thịt của chú út con, con đừng giả vờ ngu ngốc, con nghe lời đi, nếu không chú ấy mặc kệ, không phải sẽ khó nói chuyện hơn sao?”
Úy Lai bực bội không lên tiếng, trong lòng không phục.
Mẹ Úy Lai phân tích điểm lợi hại trong mối quan hệ cho con gái hiểu: “Nếu con đắc tội với Thời Quang, bị đuổi ra ngoài, vậy sau này chú út có thể mặc kệ con, con phải học tập giống Úy Lam, có không thích thì cũng phải để trong lòng, nghe có hiểu chưa?”
Úy Lai: “Biết rồi, con biết rồi!” Thời Quang có bao nhiêu thói hư tật xấu, cô không tin, chú út có thể yêu thích lâu dài được!
Mẹ lại dặn cô nhanh học bài, làm bài tập nhanh chóng, không nên chọc chú út tức giận.
Tắt điện thoại, Úy Lai tiếp tục chơi game với bạn chơi, một đêm cô viết cũng không được mấy chữ.
Dưới lầu, đèn vẫn sáng.
Úy Minh Hải ngồi một mình trong phòng khách, trên bàn trà vẫn còn trái lựu Thời Quang chưa ăn hết, ông lột mấy hạt bỏ vào miệng, không nếm ra được chua ngọt.
Ông đem trái lựu còn thừa bỏ vào dĩa đựng trái cây, gửi cho mẹ Úy Lai một tin nhắn: Trưa mai một nhà anh chị đến nhà mẹ ăn cơm đi.
Mẹ Úy Lai: Anh trai em buổi trưa có hẹn, chị với Lai Lai bận rồi.
Bà hỏi: Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Úy Minh Hải: Nói chuyện mấy tháng sinh hoạt và chuyện học tập của Úy Lai.
Mẹ Úy Lai không nghĩ nhiều, nửa năm nay, Úy Minh Hải thường xuyên cùng cả nhà bà nói chuyện thành tích của Úy lai, còn có tật kén ăn của Úy Lai.
Cũng bởi vì Úy Lai kén ăn, có khi không ăn sáng, Úy Minh Hải đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng phối dinh dưỡng bữa ăn, nói cấp ba học quá mệt, phải cân bằng dinh dưỡng mới có tinh thần học tập.
Bà vui vẻ, không nghĩ rằng Úy Minh Hải có con gái mà vẫn quan tâm tới Úy Lai như vậy.
Tranh thủ thời gian trả lời Úy Minh Hải: Được rồi, vừa đúng lúc ngày mai em phải dạy dỗ con bé thật tốt, thành tích tháng này cũng không tốt chút nào.
Úy Minh Hải chỉ nhắn: Vâng.
Liền rời khỏi khung chat.
Ông đổi tên WeChat của Thời Quang thành “Con gái bảo bối”, nhìn chằm chằm ảnh chân dung của cô một lúc lâu, nhắn cho cô: Hôm nay ba không xử lí tốt, sau này không thế nữa, tha thứ cho ba một lần có được không?
Thời Quang nhìn màn hình, trong lòng tràn ngập chua xót.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì cô với Úy Minh Hải đều là người đáng thương.
Những năm này Úy Minh Hải luôn sống trong quá khứ đầy áy náy, mà cô thì bị cha mẹ ruột vứt bỏ, không chỉ vậy mà còn bị vứt bỏ hai lần.
Ai cũng không tốt hơn ai.
Thời Quang hiện tại bình tĩnh không ít, ngồi trên xe Thời Cảnh Nham cũng không hỏi nhiều, sợ không cẩn thận động đến vết thương lòng của cô.
Đưa cho cô một cốc nước ấm, lại đưa cô một quyển sách để đọc.
Lật được vài trang, cô bình tĩnh trở lại.
Mặc dù lý trí đã trở về, nhưng cô vẫn không muốn nhượng bộ, đó là ranh giới cuối cùng của cô. Cô không muốn ở chung nhà với Úy Lai, chỉ cần thấy Úy Lai là bực mình.
Cô không định trả lời thẳng là có tha thứ cho ông không, hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo: Tối nay con dắt ba đi ăn, con mới kiếm được tiền.
Úy Minh Hải biết cô mời ông ăn cơm, là trả ân tình, vì buổi trưa ông đã làm cho cô bữa cơm.
Cuối cùng vẫn là giống ông, tính cách hắc ám đó đều là di truyền, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cô là điểm yếu của ông.
Không đi ăn cũng không được, không đi thì không thể gặp cô, đi còn có thể gặp một lần.
Ông trả lời: Chờ ba ăn cơm trưa xong thì đón con.
Thời Quang: ” ”
Buổi tối mới ăn cơm, buổi trưa đã gặp nhau rồi?
Cô không nỡ đả kích sự nhiệt tình của ông, đành nhắn lại: Dạ.
Thời Cảnh Nham nhìn cô gõ tin nhắn, “Chú tư tới đâu rồi?”
Thời Quang ngẩng đầu, “Không phải, em đang nói chuyện với ba, em mới nhận tiền lương tháng trước, tối mai mời ông ấy ăn cơm.”
Thời Cảnh Nham lúc trước vội vàng bận rộn nhiều chuyện, quên mất cô vẫn còn làm gia sư.
Anh hỏi: “Vẫn còn muốn dạy Úy Lai sao?”
Thời Quang: “Em nghỉ rồi.” Những chuyện khác cô cũng không kể lại.
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện của Úy Phong, đến bây giờ vẫn không hiểu anh có ý gì.
“Anh với Úy Phong sao vậy?”
Thời Cảnh Nham: “Không sao cả.”
Thời Quang thử thăm dò: “Có khúc mắc sao?”
“Tạm thời thì chưa.”
“… ”
Câu trả lời này thật có tính nghệ thuật.
Tạm thời chưa có, tức là sau này có thể sẽ có?
Thời Quang hỏi tiếp: “Tập đoàn GK với tập đoàn Thời Vũ có chung lĩnh vực cạnh tranh phải không?”
Trước kia cô chưa từng chú ý nhiều tới GK, vì Úy Minh Hải cô mới biết tập đoàn này, chỉ nghe được chuyên ngành sản xuất, cũng không rõ ràng lắm.
Thời Cảnh Nham tránh nói trọng điểm, chỉ nói sơ sơ: “Xí nghiệp lớn, đầu tư rất nhiều, cũng không ai biết khi nào sẽ hợp tác hay sẽ cạnh tranh trực diện.”
Thời Quang không hiểu, cũng chỉ gật gật, tỏ vẻ cô hiểu chuyện.
Cô nghĩ ngợi, chờ khai giảng rồi, cô muốn chọn lại môn tài chính.
Có một học tỷ nói với cô, nếu không có những kiến thức cơ bản để lập nghiệp, thì không có nền móng vững chắc.
Sau này cô chắc chắn phải khởi nghiệp, quản trị, tài chính, cô cũng cần biết rõ một chút.
Nếu như không khởi nghiệp, cô cũng muốn tìm hiểu, để sau này có đề tài nói chuyện với Thời Cảnh Nham.
Một người đàn ông như anh, dạng phụ nữ nào mà chừng gặp qua?
Thế nhưng người phụ nữ có thể hấp dẫn được anh, nhất định phải có tiềm năng, mới có thể cộng hưởng hiểu được tâm hồn anh.
Thời Cảnh Nham nhìn cô bỗng nhiên trầm mặc, “Em đang nghĩ gì?”
Thời Quang nhìn trời: “Úy Phong rất lợi hại phải không? So với anh thì như thế nào?”
Thời Cảnh Nham không trả lời mà hỏi lại: “Em cảm thấy hứng thú với anh ta?”
Thời Quang: “…”
Em hứng thú với anh đó.
Cô trở lại vấn đề lúc nãy, “Đúng vậy, cuối tuần sau Úy Phong muốn mời em ăn cơm, em đồng ý rồi.” Trong tình huống như vậy, cô phải đồng ý.
Từ chối, chắc chắn sẽ xấu hổ cho hai bên.
Thời Cảnh Nham không ngại cô với Úy Phong ở chung với nhau, dù gì cô với anh ta cũng có mối quan hệ người nhà với nhau, anh nhắc nhở một câu: “Em vẫn chưa hiểu rõ người nhà họ Úy, đừng nói chuyện quá nhiều với họ.”
Đó là nói tới Úy Phong, còn có Úy Lam.
Tối nay cô không nghe nhầm thì Úy Lam trên bàn cơm có nhắc tới, cô ta có hợp tác với Thời Cảnh Nham.
“Anh với Úy Lam hợp tác à?”
Đầu tư AIO?
Thời Cảnh Nham: “Hiện tại anh là cổ đông của AIO.”
Thời Cảnh Nham tưởng rằng cô sẽ hỏi những chuyện liên quan đến AIO, kết quả sự chú ý của cô lại là: “Anh với Úy Lam có thường xuyên gặp nhau không.”
Thời Cảnh Nham: “…Không nhiều lắm, lâu lâu có quyết định quan trọng, cô ấy sẽ qua nói với anh.”
Thời Quang muốn hỏi, lâu lâu đó rốt cuộc là bao lâu?
Một tháng một lần, hay là mấy tháng một lần.
Cô hâm mộ nhất chính là những người phụ nữ có thể nói chuyện kinh doanh với anh, có cảm giác hai người ngang hàng nhau, đó là ước mơ xa vời của cô, cô đang cố gắng đạt được.
Có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô chỉ nói một câu: “Anh nói chuyện với Úy Lam ít thôi nhé.”
Thời Cảnh Nham tập trung lái xe, không để ý tới biểu cảm của cô, “Sao vậy?”
Còn sao nữa chứ, cô ghen chứ sao.
Thời Quang nói: “Nói nhiều thì nói dại, nói nhiều người ta sẽ dễ dàng hiểu được trong lòng anh đang suy nghĩ gì. Người kinh doanh, kiêng kỵ nhất chính là bị người ta thấy được điểm yếu của mình.”
Thời Cảnh Nham không nhịn được, cười lên, rất nhanh, anh thu hồi ý cười, dung túng cô: “Được rồi, anh nhớ kỹ.”
Lúc Thời Quang nghiêng đầu nhìn anh, vừa đúng lúc anh cũng nhìn cô, ánh mắt rất sâu, mang theo một chút lười biếng như có như không.
Cô tranh thủ thời gian nhìn về phía trước kính chắn gió, trái tim đập hụt mấy nhịp.