Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 31
Tp.HCM, 15/09/19
Editor: Xiao He
Thời Quang lớn chừng này tuổi rồi, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ nhất.
Cô không hiểu vì sao Thời Cảnh Nham lại đột nhiên nhắn như vậy cho mình, lại nhắc cô tin đó, hiện tại cô cũng chưa nghĩ nhiều như vậy.
Trong cái khó ló ra cái khôn, cô nói “Anh trai em ghen tị đó, vừa rồi em nói với anh ấy, anh trai Úy Phong của em còn đẹp hơn anh nhiều.”
Lời nói dối tuôn ra vô cùng trôi chảy, cô mặt không đỏ tâm không động nói.
Thời Quang nhận thấy, bản chất trong cô cũng có chút đen tối, có khả năng là do gen của Úy Minh Hải quá trội.
Những năm trước đây tính cách của cô bị kiềm hãm, hiện tại gặp được mấy người Úy gia này, trong nháy mắt như được giải phóng, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Úy Phong đối diện với cô vài giây, thế nhưng không thể phân biệt được thật giả trong ánh mắt cô.
Anh cười cười “Thật thụ sủng nhược kinh, buổi tối cuối tuần anh mời em ăn cơm, ăn xong lại dắt em đi chơi.”
Thời Quang khách sáo nói “Không phiền anh quá chứ?”
Úy Phong “Anh vẫn có thể dành ra được chút thời gian buổi tối dẫn em ra ngoài chơi.”
Úy Minh Hải đóng cốp xe lại, “Hai đứa thêm WeChat của nhau thôi mà nói nhiều thế?”
Úy Phong “Đang thảo luận xem nên đi chơi ở đâu.”
Thời Quang không nói nữa, bước lên xe, trước khi rời đi cô còn vẫy tay với Úy Phong.
Úy Minh Hải không nghĩ rằng Thời Quang giao tiếp với Úy Phong không hề có chút khoảng cách nào, tối nay cô nói chuyện với ai cũng hời hợt, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, chỉ ngoại trừ Úy Phong.
“Con vừa nói chuyện gì với Úy Phong thế?”
Thời Quang “Nói xem ăn cái gì, chơi gì ạ, cuối tuần này anh cả muốn dẫn con ra ngoài đi chơi.”
Úy Minh Hải tương đối yên tâm về Úy Phong, thế nên cũng không quản quá nhiều, thế nhưng với những người âm mưu đen tối, mờ mắt trước tiền bạc, ông sẽ không thèm để tâm tới.
Úy Lam nhìn qua gương chiếu hậu, tầm mắt tối tăm, chỉ mơ hồ có một hình bóng trong đó.
Sau khi về đến nhà, Úy Minh Hải cầm những món ăn mà mẹ mình đã chuẩn bị cho Thời Quang mang vào phòng bếp, nói với Thời Quang “Đào Đào, con với chị vào phòng khách nói chuyện đi.”
Úy Lam không thể nói được cảm nhận lúc này của bản thân, trước kia cô xem nơi này là nhà của mình, qua lại tự nhiên, lúc này đây mọi thứ đều thay đổi, cô đã trở thành một vị khách rồi.
Phòng khách vô cùng im lặng, không khí có chút xấu hổ.
Úy Lam đánh vỡ sự im lặng, cười như có như không “Bỗng dưng giờ có thêm một người ba, có phải vẫn chưa quen gọi một tiếng ba đúng không?” cô nói “Nếu là chị chắc sẽ lạ lùng lắm.”
Thời Quang hỏi lại “Ba ruột của mình tại sao lại cảm thấy xa lạ?”
Úy Lam không đoán được cô lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, đành phải xuôi theo lời Thời Quang “Cũng phải.” Cô uyển chuyển đổi đề tài “Em cứ như vậy nhận ba ruột, ba nuôi em hẳn không vui lắm, nuôi em chừng ấy năm cũng không nỡ.”
Thời Quang vừa nãy ăn hơi nhiều, đặt một trái lựu trước mặt Úy Lam, cô cũng bốc vỏ một trái khác ăn để nhanh tiêu.
Cô không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của Úy Lam “Ba em chắc chắn sẽ cảm thấy mất mát, thế nhưng ông chắc chắn sẽ vui mừng cho em, ông ấy rất thương em, những quyết định của em ông lúc nào cũng ủng hộ hết mình, cấp ba em muốn đi học mỹ thuật ông cũng đồng ý.”
Quyết định lúc ấy của cô có lẽ là hơi tùy hứng.
Rõ ràng nếu cô quyết tâm thi đại học có thể xin ra nước ngoài học trường cao đẳng giỏi nhất, thế nhưng cô lại muốn học thiết kế.
Ba băn khoăn rất nhiều ngày, nói muốn học cũng được, thế nhưng thành tích các môn học không thể thụt lùi.
Sau đó ba liên hệ với bạn mình để tìm một thầy giáo dạy tốt nhất ở Nam Kinh để dạy bù qua video cho cô, mấy năm đó ngày nào cô cũng ngủ nhiều nhất là năm tiếng, có khi còn chưa tới.
Ba nói thời điểm này cực khổ không tính là gì, học sinh trường Thường Thăng Đằng người nào không phải học như vậy, Thời Cảnh Nham cũng không ngoại lệ.
Mấy năm nay cô đều cắn răng kiên trì nỗ lực đến giờ.
Thời Quang tiếp tục nói “Người trong Thời gia không giống như trong trí tưởng tượng của chị đâu, bao gồm cả ông nội em, trước đây từng hỏi em có muốn tìm cha mẹ ruột không, bọn họ tôn trọng quyết định của em, ngay từ đầu em cho rằng em chính là trẻ mồ côi, thế nên không muốn đi tìm, hiện tại biết được rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, thì sẽ không thể nào không nhận ba.”
Nói đến đây Thời Quang cố ý tạm dừng, nhìn về phía Úy Lam “Cho dù có nhận ba, cũng sẽ không ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa em và người nhà Thời gia, em đã lớn như vậy, có thể tự cân bằng giữa hai bên.”
Khóe miệng cô bỗng nâng lên, cười nhẹ “Cảm ơn chị họ đã quan tâm.”
Úy Lam “Về sau đừng khách sáo thế, người một nhà sao lại xa lạ vậy.”
Lần đầu tiên âm thầm tranh chấp, Thời Quang chiếm được thắng lợi.
Úy Minh Hải từ phòng bếp bước ra, nhìn trái lựu đang được lột trên bàn, “Ba ép nước cho con uống nhé?”
Thời Quang “Cám ơn ba.”
Úy Minh Hải hỏi Úy Lam có muốn uống không, Úy Lam xua tay, “Vừa rồi con uống không ít nước trái cây, hiện tại không uống nổi nửa, con ăn mấy viên là được rồi.”
Úy Minh Hải cầm mấy trái lựu vào phòng bếp, làm nước ép trái cây cho Thời Quang.
Úy Lam không định làm cho mối quan hệ với Thời Quang trở nên căng thẳng, đến lúc đó khảng định chú út sẽ khó xử, cô mở TV, hỏi ngày thường Thời Quang hay xem tiết mục gì.
Thời Quang “Em rất ít xem kịch, đều xem phim thôi.”
Úy Lam chuyển đến kênh phim ảnh, không có ai có tâm tư để xem, cô liền tùy ý xem bộ phim lão phiến tử *
* Lão phiến tử: phần này mình không biết, có bạn nào biết thì comment giúp mình nhé, mình cảm ơn:)
Mới xem được vài phút, ngoài cửa truyền đến âm thanh, “Chú út ơi chú út.”
Là âm thanh của Úy Lai.
Thời Quang cùng Úy Lam đồng thời quay đầu lại nhìn, Úy Lai đã bước vào tới nơi.
Úy Minh Hải cũng vừa lúc đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy Úy Lai thì ấn đường nhíu lại.
“Chú út.”
“Sao lại qua đây?”
“Con cãi nhau với mẹ, liền qua đây.” Úy Lai nhìn thấy ly nước trái cây trong tay Úy Minh Hải, “Cảm ơn chú, có phải đoán được con sẽ qua nên ép nước cho con không?”
Úy Minh Hải không đưa cho cô “Đây là của chị con, lát nữa ép cho con ly khác.”
Úy Lai bĩu môi, làm nũng nói “Chú bất công quá, có phải chú không thương con không? Con là nhỏ nhất mà chú quên rồi sao?”
Úy Minh Hải “Con chỉ nhỏ hơn Đào Đào mấy tháng, không hẳn là nhỏ.”
Đào Đào sinh ngày 1/1, Úy Lai là 1/9, nhỏ hơn tám tháng.
Khóe mắt Úy Lai nhìn về phía Thời Quang, đầy khinh thường, dưới đáy lòng hừ một tiếng.
Thời Quang cũng nhàn nhạt nhìn cô, một chút sắc mặt tốt cũng không cho.
Tính tình cô không hề tốt, những lời châm chọc mỉa mai lúc học thêm Úy Lai nói, cô đều nhớ rõ.
Hiện tại còn muốn khi dễ cô, đừng mơ có cửa.
Úy Minh Hải đem ly nước trái cây đưa cho Thời Quang “Ba có bỏ chút đường, nếm thử xem có ngọt không?”
Úy Lai từ giữa trưa biết được Thời Quang là con gái của chú út, vẫn luôn bực bội đến giờ, đáy lòng đầy khó chịu.
Bác gái quản gia này, sao có thể lắc mình biến hóa liền trở thành con gái của chú út rồi.
Cô tới kéo cánh tay của Úy Minh Hải “Chú út ép nước trái cây cho con đi, con ăn no uống nước trái cây sẽ tiêu thực.”
Hôm nay Úy Minh Hải rất vui, thế nên có ép nước cho cả nhà ông cũng bằng lòng.
“Con giúp chú lột lựu.” Cô cầm mấy trái lựu đi vào phòng bếp với Úy Minh Hải.
Úy Lam nói với Thời Quang “Chú ấy vẫn luôn quan tâm tới mọi người, luôn xem con bé là con gái ruột, thế nên sủng vô pháp vô thiên, em với con bé khó tránh khỏi nảy ra mâu thuẫn, nếu chú ấy có thiên vị con bé, em cũng nên thông cảm.”
Thời Quang “Việc này khá khó, em không phải là người có khả năng thông cảm cho người khác.”
Úy Lai ở trong phòng bếp chưa tới một phút đã bị Úy Minh Hải đuổi ra ngoài, nói cô ở đó vướng chân vướng tay.
Cô ngồi xuống đối diện Thời Quang, hai chân bắt chéo, giống như trước kia, miệng lưỡi chua ngoa, “Đừng nghĩ rằng giờ trở thành người của Úy gia rồi thì liền không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, cô nhiều nhất cũng chỉ như chúng tôi, chỉ là con gái của Úy gia, nhớ kĩ vị trí của bản thân.”
Thời Quang nghiêng mặt, ánh mặt lạnh lùng nhìn Úy Lai từ trên xuống dưới, “Tôi liền tự nhớ vị trí của bản thân cho cô xem.” Cô đặt ly nước lựu kia ở trên bàn, lớn tiếng về phía phòng bếp “Ba.”
Úy Lai có điểm ngốc, không biết Thời Quang định là chuyện gì
Úy Lam nhìn Úy Lai, dưới đáy lòng a một tiếng.
Thời Quang cao giọng, gọi một tiếng nữa “Ba.”
Úy Minh Hải bước ra “Con sao vậy?”
Thời Quang “Con không muốn uống nước ép lựu, con đưa Úy Lai là được rồi, ba không cần ép nữa đâu.”
Úy Minh Hải “Cũng được, vậy con muốn uống cái gì ba ép lại cho con.”
Thời Quang “Nước bắp ạ.”
Úy Minh Hải “Để ba xem trong tủ lạnh có không, không có thì ba mua cho con.”
Ông xoay người quay lại phòng bếp.
Úy Lai oán hận nhìn Thời Quang “Cô có ý gì? Không muốn uống thì đưa tôi?”
Giọng điệu Thời Quang không chút để ý “Sau này trong cái nhà này, chỉ có tôi mới được nói không, cô không có quyền ở đây.”
Ngực Úy Lai phập phòng, nghiến răng nghiến lợi “Cô đợi mà xem, xem ai trụ đến cùng.”
Úy Lam nhìn trên TV, nghe được lời nói như thiểu năng trí tuệ của Úy Lai được phát ra dõng dạc, cô lắc đầu.
Thời Quang không thèm liếc mắt nhìn Úy Lai một cái, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Úy Minh Hải kiếm trong tủ lạnh cả buổi cũng không thấy bắp, ông không thích ăn bắp, khi còn nhỏ ăn đến ngán, đầu bếp nấu ăn cũng không bao giờ dùng bắp.
Ông tháo tạp dề xuống, “Giờ ba đi siêu thị mua bắp cho con.”
Thời Quang không muốn ở nhà “Con đi với ba.”
Úy Minh Hải không cho, nói bên ngoài lạnh lẽo.
Thời Quang kiên trì, “Không lạnh đâu, con đi chung với ba, vừa đi vừa trò chuyện cũng được.”
Úy Minh Hải trong lòng rất vui, “Vậy con mặc ấm vào, đi chung với ba.”
Úy Lam thức thời tạm biệt, “Chú cứ đi đi, con về nhà.”
Úy Minh Hải gật đầu “Đi cẩn thận một chút.”
Úy Lai còn giận dỗi ngồi đó, thế nhưng lại không dám nổi giận với Úy Minh Hải, “Chú đi đâu vậy?”
Úy Minh Hải “Dẫn Đào Đào đi siêu thị, sao con còn ở lại?”
Úy Lai “Tài xế đưa con qua, giờ con về nhà chắc chắn sẽ bị mẹ càm ràm mà chết, sách cũng không đọc vô, đêm nay con nên ở lại đây.”
Cô đã sớm chuẩn bị đồ, cặp sách cũng mang tới.
“Con về phòng làm bài tập đây chú út.”
Úy Minh Hải “Không phải chú nói con mấy hôm nay con về nhà ở rồi sao? Con gọi tài xế lại đi.”
Úy Lai ủy khuất, hiện tại rốt cuộc cũng có lý do để nổi giận “Có phải chú cũng muốn đuổi con hay không? Con biết chú bất công, không thương con, mẹ con ghét bỏ con, hôm nay la mắng con cả một ngày, giờ chú cũng ghét bỏ con.”
Nói xong, còn chảy cả nước mắt.
Úy Minh Hải ” ”
Ông vẫn chưa tới mức so đo với một đứa trẻ, cũng không vì chuyện này mà mất hứng, bất đắc dĩ nói “Được rồi, lên lầu làm bài tập đi.”
Thời Quang mặc xong áo lông vũ, Úy Minh Hải quàng khăn cho cô, hỏi cô “Sao không quàng khăn?”
Một lúc sau, Thời Quang phun ra hai chữ “Vẫn ổn.”
Úy Minh Hải cảm nhận được giọng nói của cô khá lạnh nhạt, “Bao tay con đâu?”
Thời Quang “Không có.”
Úy Minh Hải nói cô, “Bỏ tay phải vào túi áo đi.” Ông nắm tay trái của cô chặt trong lòng bàn tay, “Ba nắm tay con, tìm cảm giác con khi bé.”
Thời Quang “Con cũng đã cao như vậy, không còn cảm giác lúc nhỏ nữa.”
Úy Minh Hải “Có cao mấy trong mắt ba con vẫn là một đứa nhỏ.”
Thời Quang không nói nữa.
Ra khỏi biệt thự, Úy Minh Hải tự trách nói “Là do ba không biết ứng xử, liên lụy tới con.”
Ông nói không được, tự ông nói con gái mình đi làm cho cháu gái, kết quả lại không tốt đẹp.
Thời điểm cô bị bắt nạt, ông cũng chưa từng giúp đỡ cô, chỉ làm một người đi đường đứng xem.
Nhận con ruột quá bất ngờ, ai cũng không ngờ, thế nên ông nhất thời vẫn chưa xử lí tốt mối quan hệ trong nhà.
Úy Minh Hải cũng bất đắc dĩ, “Tính tình của con bé quá nhạy cảm, con bé cũng ở đây được nửa năm rồi, đột nhiên nói dọn đi như vậy, cũng sẽ ảnh hướng tới tâm tình.”
Ông thương lượng với Thời Quang “Năm tháng nữa thi đại học, chờ thi xong thì ba kêu con bé dọn đi được không?”
Thời Quang biết, cô là con gái ông, nhưng cũng không bằng cháu gái ruột, rốt cuộc là người nhà nhiều năm như vậy tình cảm thâm tình biết bao, giống như Úy Lam đã nói, Úy Minh Hải đã xem Úy Lai là con gái mà yêu thương.
Lúc còn dạy thêm ở đó, cô cũng nhìn thấy được.
Nếu là một người ba trong gia đình bình thường, cũng không đối xử với Úy Lai giống như Úy Minh Hải, muốn gì có đó, không hề có nguyên tắc.
Cô nhàn nhạt nói “Không có việc gì, dù sao con cũng không ở đây, để cô ấy ở đó đi.”
Chân Úy Minh Hải định bước, lại dừng lại, nhìn cô “Cuối tuần con không trở lại đây sao?”
Thời Quang “Con bận lắm, học kỳ sau môn chuyên ngành rất nhiều, cuối tuần còn phải làm gia sư.”
Tiếng nhạc vang lên, là bản quốc ngữ của bài hát kia.
Thời Quang vừa rút tay mình trong tay Úy Minh Hải về, cô lấy điện thoại ra, là Thời Nhất Thịnh gọi tới.
Cô mở máy nhấn nút nghe, “Con nghe ba.”
Úy Minh Hải cảm giác lòng bàn tay trống rỗng, trong lòng cũng vậy.
Ông dời tầm mắt, nhìn về phía lùm cây của tiểu khu ven đường.
Bóng đêm buông xuống, tuyết đọng lại trên lùm cây ấy thật dày có thể thấy rõ, thậm chí có hơi chói mắt.