Đọc truyện Thời Gian Không Nghe Lời – Chương 28
Tp.HCM, 12/09/19
Editor: Xiao He
Thời Cảnh Nham sau đó cũng nhận được điện thoại của thư kí Trần, so với trước kia thì giờ đây lúc ông nói chuyện có thêm một chút thành ý.
“Thời tổng, Đào Đào là con gái của Úy tổng, tôi sẽ gửi liền cho ngài một bản báo cáo kết quả.”
Thời Cảnh Nham dừng nủa nhịp, “Phiền ông rồi.”
Thư kí Trần “Đều là người một nhà cả, không cần khách sáo.”
Tắt điện thoại, Thời Cảnh Nham ném điện thoại qua một bên, tiếp tục chạy bộ trên máy chạy bộ.
Hôm nay anh chỉ chạy hai mươi phút liền kết thúc, từ trên máy bước xuống, anh gọi cho Thời Quang hỏi khi nào qua đón được.
Đợi vài phút, Thời Quang cũng không gọi lại.
Lúc đầu cô nói phải đón Tết với cô, giờ lại không thấy cô, gọi điện cũng không, tin nhắn cũng không.
Ở với Úy Minh Hải bên đó, vui đến quên cả trời đất.
Không có lương tâm.
Từ phòng tập thể thao đi ra, Thời Cảnh Nham đi lên lầu bước vào phòng tắm rửa đơn giản.
Sau khi thay quần áo, anh theo bản năng cầm áo sơ mi màu đen kia.
Là Đào Đào chọn cho anh, đến giờ vẫn chưa mặc lần nào.
Xuống tới phòng khách, dì giúp việc hỏi anh “Cảnh Nham, muốn ăn cái gì?”
Thời Cảnh Nham “Không đói lắm, để lát nữa ăn chung với bữa trưa luôn.”
Đêm qua anh không ngủ, lăn lộn đến sáu giờ sáng mới ngủ được một lát, vừa rồi thư kí Trần gọi tới, anh vừa mới dậy không lâu.
Ông nội nhìn khuôn mặt vô cảm của Thời Cảnh Nham, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hôm nay cũng rất khác thường.
“Công ty có chuyện khó giải quyết sao?” Ông quan tâm hỏi.
Thời Cảnh Nham “Không phải.”
“Ông nội.” Hai tay anh đan vào nhau, dừng một lát, “Đào Đào tìm được ba rồi.”
“Cái gì?”
Một người luôn bình tĩnh đối diện với bất ngờ như ông nội hôm nay cũng không giữ được sự kinh hãi, ông trố mắt, trấn tĩnh bản thân, cầm lấy kính viễn thị, “Con nói lại một lần nữa cho ông nghe.”
Ông không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Thời Cảnh Nham “Đào Đào tìm thấy ba rồi, em ấy không phải bị cha mẹ vứt bỏ.” Anh kể hết mọi chuyện nghe được từ Mẫn Lộ cho ông nội nghe hết một lần.
Ông liền kích động nói “Vậy tốt rồi, tốt quá rồi, bà Đào của con cũng an tâm rồi.”
Từ đáy lòng cảm khái một câu “Lúc trước ông với bà con còn lo lắng, về sau lúc Đào Đào kết hôn, không có cha mẹ lên dẫn dắt con bé thì phải làm sao, giờ tìm thấy rồi, có ba rồi sẽ có người yêu thương con bé.”
Cùng ông nội nói chuyện một lát, bà liền gọi hai người vào ăn cơm, Thời Quang vẫn chưa gọi lại.
Thời Cảnh Nham trực tiếp gọi lại vào máy cô một lần nữa, chuông vẫn vang, nhưng không có ai bắt máy.
Thời Quang với Úy Minh Hải đang ở trong phòng bếp cắt bột mì, Úy Minh Hải đã đem cục bột cán thành một lớp bánh thật mỏng, cảm thấy độ dày tương đối ổn, ông xếp mặt bánh chồng lên nhau thành nhiều tầng.
“Đào Đào, lại đây, ba dạy con cắt sợi mì.”
Thời Quang “Khó không ạ?”
Úy Minh Hải “Còn dễ hơn so với toán học.”
Thời Quang cười, “Đối với con mà nói, chắc còn khó hơn so với toán.”
Mấy chục phút trôi qua, không khí giữa hai người cũng bình thường trở lại.
Úy Minh Hải cầm tay chỉ dạy cô, phía phòng khách hình như có tiếng nhạc truyền tới, “Đào Đào, có phải tiếng di động con hay không?”
Hai người tạm dừng nói chuyện, chú ý nghe động tĩnh phía bên kia, đúng là di động của cô.
“Để ba đi lấy.” Úy Minh Hải đi rửa tay, tiến đến gần phòng khách.
Thời Quang nghiêm túc cắt sợi mì trong phòng bếp, cấu trúc bột không đồng nhất, thế nên chỉ có thể ăn tạm.
Úy Minh Hải cầm di động bước vào, “Là Thời Cảnh Nham.” Ông cầm bát đi qua, để điện thoại bên tai của Thời Quang, bên kia nói tiếp.
“Sao em không nhắn tin lại cho anh?” Trong giọng nói của Thời Cảnh Nham rõ ràng nghe được ý bất mãn.
Thời Quang sau khi tinh dậy cũng không kiểm tra điện thoại, “Em trong phòng bếp nên không nghe được, anh ăn cơm chưa?”
Hỏi một đằng Thời Cảnh Nham trả lời một nẻo “Nói chuyện với chú tư chưa?”
Thời Quang “Em mới nhận được tin, vẫn chưa biết nói như thế nào.”
“Để anh nói chuyện với chú ấy cho.” Thời Cảnh Nham lại hỏi “Khi nào muốn trở về cứ gọi cho anh trước, anh đi đón em.”
Úy Minh Hải dựa gần Thời Quang, Thời Cảnh Nham nói gì ông cũng nghe được, trực tiếp cầm điện thoại qua nói chuyện, “Là ta, Úy Minh Hải.”
Thời Cảnh Nham giật mình, “Chào ngài, Úy tổng.”
Úy Minh Hải “Về sau không cần khách sáo với ta như vậy.”
Ông nói đến mục đích chính “Ta chỉ muốn thông báo với cậu một tiếng, mấy ngày này Đào Đào sẽ ở bên này với ta, ta muốn ở cạnh con bé, kết thúc kì nghỉ, ta sẽ đưa con bé về trường học.”
Ba Đào Đào nói chuyện trực tiếp như vậy, ông muốn ở cạnh con gái mình mấy ngày, anh còn có thể nói gì được.
Thời Cảnh Nham “Làm phiền ngài rồi.”
Thời Quang còn muốn nói chuyện thêm với Thời Cảnh Nham, lại ngại trước mặt Úy Minh Hải, không tiện tâm sự, liền từ bỏ.
Úy Minh Hải đặt điện thoại qua một bên, bắt đầu rửa rau, ông hỏi Thời Quang “Hôm nay sinh nhật con, muốn ăn món gì cứ nói với ba.”
Ông tự hỏi tự đáp “Để ba nướng cánh gà cho con ăn.”
Thời Quang gật đầu “Được ạ.” Cô tiếp tục cắt sợi mì.
Bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô, nhưng cũng là ngày giỗ của mẹ.
“Ba ơi.”
“Sao vậy con?” Úy Minh Hải đang đọc hướng dẫn sử dụng lò nướng, trước giờ ông không có nhu cầu, nên không dùng.
Thời Quang nhìn ông “Mẹ đang ở Giang Huyện sao?”
Úy Minh Hải trầm mặc một chút “Ba đem mẹ về đây rồi, ở bên kia không ai nhớ thương bà ấy cả.”
Thời Quang cắn môi, “Hôm nay chúng ta đi thăm mẹ đi.”
Úy Minh Hải “Không cần đâu, chờ sinh nhật của bà ấy chúng ta đi thăm cũng được.” Ông đã lừa dối mình nhiều năm như vậy, “Mẹ con không ra đi, vẫn luôn tồn tại trong trái tim của ba.”
Phòng bếp an tĩnh lạ thường.
Ông nói “Sau này hôm nay chính là sinh nhật con, mẹ con nhất định suy nghĩ giống ba, hy vọng con luôn vui vẻ hạnh phúc, chờ sinh nhật con qua, chúng ta lại thăm mẹ.”
Thanh âm Thời Quang khàn khàn, “Được ạ.”
Úy Minh Hải “Nhiều năm như vậy, ba chỉ ăn sinh nhật của con và mẹ.”
Đây là một chủ đề đau buồn, ông liền không nhắc nữa “Muôn ăn đồ ăn chay gì? ba chỉ biết xào khoai tay, với cà chua xào trứng.”
Thời Quang “Con thích ăn hết.”
Sợi mì cắt xong, vết cắt vô cùng thô, giá trị nhan sắc không thể nói nổi.
Bất quá Úy Minh Hải cảm thấy vậy đủ rồi, trước giờ cũng không cần cắt quá đẹp.
Một bàn đồ ăn Trung Quốc đơn giản, mì tự làm, hai bên còn có cánh gà nướng, Úy Minh Hải với Thời Quang bận rộn hơn một tiếng.
Úy Minh Hải xào sợi khoai tây xong, liền gắp trước một miếng đưa tới miệng Thời Quang “Nếm thử xem hương vị thế nào.”
Ông trực tiếp đút cho con gái ăn.
Thời Quang hoảng hốt một chút mới tiếp nhận được, trong lòng có chút câu nệ, Úy Minh Hải trong tiềm thức cô đến giờ vẫn là chủ tịch của GK,chú út của Úy Lai, là một đối thủ cạnh tranh đen tối.
Giờ đột nhiên thành ba của cô, còn đối với cô sủng ái như vậy, cô cảm giác không chân thật.
“Nhạt không?” Úy Minh Hải hỏi.
Thời Quang lắc đầu, “Vừa đủ.”
“Vậy con ăn thêm đi.” Úy Minh Hải lại gắp thêm một miếng nữa đút cô.
Ông có một loại chấp niệm, muốn đem những điều không làm trong hai mươi năm kia bồi đắp lại, nếu là con gái ông từ nhỏ đã ở bên, ông nhất định sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay.
“Sau này mỗi tuần ba đều xuống bếp nấu cơm cho con ăn.”
Thời Quang “Ba không bận sao?”
Úy Minh Hải “Không bận. Trước kia không muốn mình lúc nào rảnh rỗi, mỗi khi rảnh rỗi liền nhớ tới con và mẹ, chỉ có liều mạng vào công việc, hận không thể làm bản thân mệt chết.”
Ông bưng đồ ăn ra bên ngoài phòng ăn.
Thời Quang muốn giúp đỡ, Úy Minh Hải không cho, “Không cần đâu, ba làm được.”
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, Úy Lam tới.
Úy Lam cũng cùng thời điểm của Thời Cảnh Nham mà biết được kết quả xét nghiệm ADN, cô đưa kết quả đưa phát cho mọi người trong nhà đọc.
Báo cáo này tựa như uy lực của mười tấn thuốc nổ, oanh tạc trong nhà không còn một ngọn cỏ.
Thím sáu không tin: Lam Lam, hôm nay không phải cá tháng tư, con đưa tin này ra, chú út biết được chút tâm tư này của con sẽ ghét bỏ đấy.
Trước mặt mọi người trong nhà, thím sáu luôn diễn sâu, vô cùng thân thiết với cô, luôn gọi cô là Lam Lam.
Cô đáp lại: Không, chính là tin đúng.
Bình thường mọi người trong nhà rất ít khi nói chuyện với nhau, hôm nay khó có dịp đồng lòng nghĩ có phải người Thời gia biết chuyện của chú út, bụng dạ khó lường, tìm người sửa giám định kết quả.
Không nghĩ tới chú út đáp lại: Là em tự tìm người giám định, Đào Đào vốn dĩ là con gái em, em đi làm xét nghiệm ADN là vì sợ người Thời gia không tin, hiểu lầm em trèo cao.”
Trong nhóm yên tĩnh mấy giây, sau đó tất cả mọi người liền nháo nhào chúc mừng chú út, còn nói giờ trong nhà sẽ náo nhiệt hơn, có thêm một đứa cháu.
Nếu chỉ xem trong nhóm chat, mỗi một câu đều thâm tình, ai cũng kích động.
Thật ra, đang thủ thế bất động.
Úy Lam ở nhà phát ngốc hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó vô cửa hàng mua một bao lì xì mới, cô biết hôm nay là sinh nhật con gái của chú út, liền mang tới.
Nhìn chú út hiện giờ, cô thiếu chút nữa rớt cằm, hoảng hốt, còn tưởng chính mình nhìn nhầm.
Chú út mặc tạp dề, ống tay áo xắn lên cánh tay, bộ dáng sắc bén thường ngày kia không còn thấy bóng dáng, thương nhân quyết đoán sát phạt biến mất, lắc mình biến hóa, thành một hình tượng người ba ôn hòa.
Khí chất cả người cũng trở nên nhu hòa không ít.
Úy Minh Hải “Hôm nay không bận sao?”
Úy Lam hoàn hồn, cười cười “Bận mấy cũng đến để thăm em họ chứ.” Cô đưa quà cho Thời Quang “Sinh nhật vui vẻ.”
Úy Minh Hải thay Thời Quang nhận món quà kia, giới thiệu với Thời Quang “Đây là chị họ con, con gái của bác cả, Úy Lam, là luật sư.”
Thời Quang cười đạm mạc “Cảm ơn chị.”
Úy Lam ngồi xuống phía đối diện ở bàn ăn, “Sau này chính là người một nhà, không cần khách sáo với chị như thế.”
Lúc này cô mới chú ý tới mâm cơm trên bàn, đây chắc là bữa cơm trưa đơn giản nhất mà chú út trước giờ ăn được, hương vị không biết thế nào, nhưng màu sắc, mùi hương, không thể bàn tới.
Ngay cả sợi mì trong chén chiều dài cũng không đồng nhất.
Nếu đem cất dĩa cánh gà nướng kia đi, thì chính là cơm canh đạm bạc.
Úy Lam “Hôm nay sinh nhật em họ, sao chú ăn tùy ý như vậy?”
Úy Minh Hải “Đều là chú nấu, có tùy ý thì cũng là tâm ý của chú.”
Ông gắp một miếng cà chua cho Thời Quang “Nếm thử xem ba nấu có được không?”
Thời Quang ăn xong không khỏi nhíu mày, có chút mặn.
Úy Minh Hải nhìn biểu tình của cô, còn tưởng mình bỏ muối nhiều, tự mình gắp một miếng nếm thử, không mặn không nhạt, hỏi cô “Có phải ba làm không hợp khẩu vị con không?”
Thời Quang thật thà nói “Có hơi mặn.” Cô bình thường hay ăn cà chua xào trứng bỏ đường.
Úy Minh Hải nhanh chóng gắp món khác cho Thời Quang “Con ăn khoai xào đi, cái này không mặn.”
Hiện tại Úy Minh hải đã đem cô trở thành đứa trẻ ba tuổi, cái gì cũng đút cho cô.
Thời Quang chỉ cà chua xào trứng “Lần sau ba xào nhớ bỏ thêm đường nha.”
Úy Minh Hải dừng lại “Món này còn bỏ đường sao?” Ông cười cười “Quê quán chúng ta xào rau không bao giờ bỏ đường, ba cũng có thói quen đó, ba nhớ rồi, lần tới nhất đính sẽ nhớ.”
Úy Lam kinh ngạc nhìn Úy Minh Hải, trên bàn cơm, đồ ăn chỉ cần ngọt một chút, chú út không bao giờ ăn.
Ngay cả nước trái cây, chú út cũng không uống.
Cô nhịn không được hỏi một câu “Chú út, không phải chú không thích ăn ngọt sao?”
Úy Minh Hải “Giờ thích rồi.”
Úy Lam ” ”
Cô cười một nụ cười thật ảm đạm, không nói nữa.
Trên bàn ăn có một bó hồng mới, Úy Lam thuận tay túm một cánh hoa khô héo, ở đầu ngón tay sờ sờ thưởng thức, tầm mắt cô không tự giác nhìn về mặt Thời Quang.
Thời Quang cảm nhận được một ánh mắt đang đánh giá mình, cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người đột nhiên không kịp chuẩn bị mà chạm vào nhau.
Nhìn trực diện chưa tới một giây, liền bất động thanh sắc rời đi.