Thời gian hoa nở

Chương 6- part 02


Đọc truyện Thời gian hoa nở – Chương 6- part 02

 
Mẹ Tiểu Viên nhìn hai chiếc giò heo rồi chẳng thèm để ý đến cô nữa, vội vàng đi vào bếp, sắp mâm, đợi bố Tiểu Viên đi dạo về là ăn cơm tối.
Tiểu Viên rửa mặt xong, đảo mắt thấy bố không có nhà, liền chạy vào bếp nũng nịu mẹ. Chẳng ngờ mẹ Tiểu Viên vừa nấu thức ăn vừa hỏi chuyện đi gặp mặt chiều nay ra sao, làm cho Tiểu Viên định chạy biến đi thì đã không kịp nữa rồi.
Mẹ Tiểu Viên vừa xào thức ăn vừa hỏi: “Hôm nay đi gặp người ta thế nào? Mợ hai con bảo có hỏi người ta, nhưng người ta không nói gì, chỉ bảo mấy tháng nữa về nước sẽ liên lạc sau. Có phải lại hỏng rồi không? Không có ý không thích, mà cũng chẳng tỏ ra thân mật, nói là sẽ liên lạc lại sau. Thế con thấy thế nào?”
Tiểu Viên toát mồ hôi, gặp mặt đến giữa chừng thì có người đến cướp đi. Cướp? Tiểu Viên càng đổ mồ hôi dữ, ở đâu ra có cái từ này cơ chứ? Mồ hôi vã ra như tắm!
Nói đúng ra là bị người ta cướp đi từ chỗ gặp mặt. Đây chẳng phải gọi là cướp thì gọi là gì?
Trời ạ, không biết làm thế nào để nói rõ ràng được. Dù sao cái tên “Dương Tiêu” kia cũng không để lộ chuyện này, Tiểu Viên cũng quyết định không nói thật: “Vâng, cũng tàm tạm, sau này sẽ liên lạc tiếp. Cũng không có gì đặc biệt, có điều tên gọi rất dễ nhớ, tên là Tiếu Dương. Con lại cứ tưởng là Dương Tiêu cơ. Ha ha…”
Trước khi Tiểu Viên đọc hết đống tiểu thuyết ngôn tình thì cô thích đọc nhất là tiểu thuyết Kim Dung. Tiêu chuẩn đổi tên đầu tiên của Tiểu Viên đó là tên các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của Kim Dung như Chu Ngữ Yên, Chu Doanh Doanh. Nghĩ đến việc đổi tên, lại nhân tiện lúc bố đang không có nhà, Tiểu Viên nũng nịu nói với mẹ: “Mẹ, con muốn đổi tên, con muốn đổi tên. Mẹ giúp con đi mà. Mẹ thấy không, hôm nay con mua giò heo về đấy. Mẹ cho con đổi tên đi, rồi ngày nào con cũng mua giò heo về biếu mẹ.”
Mẹ Tiểu Viên lắc đầu vẻ vô vọng: “Cái con bé này, phải nghe bố con thôi, tính ông ấy thế rồi. Ông ấy không cho mà con còn cứ đòi. Mẹ chẳng cần ngày nào cũng được ăn giò heo, ăn nhiều quá sinh bệnh ra chứ báu bở gì.”
“Mẹ, mẹ, mẹ, bố nghe mẹ mà, mẹ bảo bố đi. Tuần trước con đi xem bói, thầy bói bảo nếu giữ cái tên Chu Tiểu Viên này thì cả đời cũng không lấy được chồng!”
Mẹ Tiểu Viên lườm cô một cái rồi nói: “Nói thật hay nói dối tôi đấy, muốn đổi tên nên lừa mẹ hả? Tiểu Viên à, cũng không phải bố mẹ không có trách nhiệm đâu, mà cái họ của bố con đúng là khó đặt tên quá. Hồi đó mẹ cũng nghĩ ra nhiều tên hay cho con lắm đấy chứ, nào là Hinh, Phi, Bối, Nhã… đều là mấy cái tên con gái thịnh hành nhất hồi đó, nhưng mà ghép vào họ của bố con thì… con thử đọc xem.”
Chu Hinh, Chu Phi, Chu Bối, Chu Nhã[1] .

[1]. Trong tiếng Trung, những chữ này đồng âm với trư tâm, trư phế, trư bối, trư nha, có nghĩa là tim lợn, phổi lợn, lưng lợn, răng lợn.
Á! Toát mồ hôi!
Tiểu Viên cảm thấy thất bại đến nơi rồi: “Mẹ, con biết là làm khó mẹ rồi, lần này con đã nghĩ kỹ, con với mẹ cùng nói với bố nhé!”
“Thế thử nói nghe coi, con muốn đổi tên thế nào?”
Tiểu Viên thấy có chút hy vọng, mẹ đã hơi xuôi rồi, trong đầu liền quét một lượt ra mấy cái cái tên cô đã lao tâm khổ tứ để suy nghĩ, tuôn một tràng cho mẹ nghe: “Giai Kì, Mặc Sanh… Mẹ thấy thế nào? Có hay không? Đổi tên một cái là cưới được chồng ngay, con rể tương lai của mẹ không luật sư thì cũng cán bộ nhé!”
Mẹ Tiểu Viên ậm ừ một lúc rồi vứt bịch cái muôi xuống: “Cái tên gì thế không biết? Có hay hơn Tiểu Viên được không? Lệ Giả[2]? Mạch Sanh hay Mạc Sanh? Người có kinh nguyệt đã đủ đỏ mặt rồi, cô lại còn Chu Lệ Giả? Còn cái gì nữa? Chu Mạc Sanh? Cô xem cô đấy, con gái nhà ai lại không muốn sinh đẻ? Nhà nào họ chứa cái đồ con dâu không muốn sinh đẻ? Tên gì thế không biết?”
[2]. Trong tiếng Trung, lệ giả có nghĩa là kinh nguyệt.
Tiểu Viên nghe mẹ giảng một bài xong, liền tức tối la lớn: “Cái gì? Không phải chứ, hay thế còn gì nữa, mẹ toàn nói linh tinh!”
Mẹ Tiểu Viên kiên quyết kết luận: “Không phải mẹ chọc tức gì con, mấy cái chư tâm, chư phế, chư bối ấy bị bà nội con gạt bỏ, rồi thấy con tròn xoe xoe, nên gọi là Tiểu Viên. Tên do bà nội con đặt, ông bố hiếu thảo của con sao có thể đổi được chứ?”
Tiểu Viên vẫn còn muốn tranh cãi tiếp với mẹ thì bố về. Hai mẹ con vô cùng hiểu ý, đồng loạt im miệng. Mẹ Tiểu Viên đẩy cô con gái, nói: “Đừng có nói gì với bố đấy, không bố con lại bực mình. Ra nói chuyện với bố đi, một lúc nữa rồi ăn cơm.”
Tiểu Viên xị mặt, ngồi trong phòng khách nhìn bố, nghĩ bụng, đã không cho người ta đổi tên, có gì để mà nói chứ? Đang tức tối, chợt có điện thoại của Thang Hi Hàn gọi tới. Vừa nhấn nút nghe đã thấy anh nói: “Ra ngoài đi ăn không?”
Tiểu Viên đang cảm thấy nếu không được đổi tên thì cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa, lại nghe thấy tên chết dẫm đã không nhận là bạn trai mình còn làm hỏng mất cuộc hẹn với “Dương Tiêu”, liền hằn học nói: “Không ăn, tức no rồi.”

“Thế đi nhìn tôi ăn cũng được.”
“Không được đâu, bây giờ tôi ở xa chỗ đấy lắm, ở mãi ngoại ô cơ.”
Chợt nghe thấy Thang Hi Hàn tức tối nói: “Sao vừa mới đấy mà cô đã chạy đi đâu thế hả? Đã bảo có công việc hay kế hoạch gì phải gửi cho tôi cơ mà!”
Tiểu Viên cũng không kém, nói: “Anh chỉ bảo gửi lịch làm việc thôi, giờ tôi về nhà rồi, anh đâu có bảo về nhà cũng phải báo cáo cho anh. Tôi chẳng chạy đi đâu cả, tôi về nhà tôi!”
“Nhà cô ở đâu?”
“Ở ngoại ô, khu Thành Kiến, thôn Đường Nam. Mà anh hỏi làm gì?”
“Dù sao thì cũng lâu rồi không gặp, hôm nay tôi sẽ tới nhà cô. Tí nữa đến tôi gọi lại sau, cô ra đón tôi nhé!”
“Cái gì? Anh đến nhà tôi làm gì chứ?” Tiểu Viên tức tối, lại chuyện gì nữa không biết? Chẳng phải anh ta vẫn chưa là bạn trai cô sao? Bây giờ mà đến nhà thì biết giới thiệu với bố mẹ cô thế nào?
Sau khi Thang Hi Hàn cúp máy, Tiểu Viên càng nghĩ càng thấy không ổn, vội vã gọi lại bảo anh ta đừng đến, nhưng Thang Hi Hàn nói rằng anh ta đang trên đường đến rồi, bảo cô khoảng nửa tiếng nữa đợi anh ở cổng.
Tiểu Viên vừa bất lực vừa khó chịu thông báo với mẹ là sắp có bạn đến nhà chơi. Mẹ Tiểu Viên rất hiếu khách, nói là còn đến chơi gì nữa, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, bảo đến đây ăn luôn đi, thế là lại vào bếp làm thêm mấy món.
Tiểu Viên cũng vội vàng chỉnh đốn lại trang phục và dọn dẹp phòng ốc, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ rồi, đang lúc chuẩn bị xuống đón Thang Hi Hàn, chợt nghĩ ra một chuyện vô cùng quan trọng, bèn vác bộ mặt thảm hại đi xuống cầu thang.

Thoáng một cái, Tiểu Viên đã có mặt trước quán tạp hóa của dì Lan Tiếu, trước khi dì Lan Tiếu kịp nói câu gì, Tiểu Viên đã nói luôn: “Dì Lan Tiếu à, lúc trước dì bảo gì ấy nhỉ, cái gì mà thuốc giảm cân ấy, bao nhiêu tiền ạ?”
Mắt dì Lan Tiếu lập tức sáng lên: “Tiểu Viên à, không phải dì nói con đâu, nhưng lẽ ra con nên dùng từ lâu rồi, không thì đâu đến nỗi béo thế này! Đây không phải là thuốc giảm cân, mà là thuốc bổ “nhất định gầy”. Con xem đây, nhãn hiệu A hẳn hoi nhé, là hàng tốt nhất đấy. Nhãn hiệu có tiếng, chất lượng đảm bảo, chắc chắn có hiệu quả. Dì đảm bảo con chỉ cần dùng một đợt, nhất định con sẽ gầy đi.”
Tiểu Viên nghi ngờ nhìn hộp thuốc giảm cân trong tay dì Lan Tiếu: “Thuốc giảm cân A là nhãn hiệu gì chứ? A chẳng phải là chuyên bán xì dầu sao? Chuyển sang sản xuất thuốc giảm cân từ khi nào thế?”
“Ừ thì lúc đầu là bán xì dầu, bây giờ thành công ty lớn rồi, có tiếng lắm! À mà Tiểu Viên, chẳng phải con bị đau bụng sao? Ở đây cũng có một loại thuốc trị đau bụng rất tốt đấy, con xem xem.”
Dì Lan Tiếu sống ở tầng một khu nhà của Tiểu Viên, sau khi nghỉ hưu đã mở một tiệm bách hóa tại gia, bình thường tuy có nói nhiều một chút, nhưng cũng là người tốt bụng. Ngoài việc nhiều lúc bảo thân hình Tiểu Viên không đẹp bằng dì ấy ra thì cũng không có khuyết điểm gì.
Chỉ có điều khoảng nửa năm nay, sau khi dì Lan Tiếu bắt đầu công việc bán hàng đa cấp, thì việc bình phẩm về thân hình của Tiểu Viên không còn như cũ nữa, mà đặc biệt hy vọng Tiểu Viên sẽ chú ý đến vấn đề nghiêm trọng này một cách sâu sắc, và muốn Tiểu Viên sẽ mua hàng cho dì. Tiểu Viên không thực sự muốn mua thuốc giảm cân của dì Lan Tiếu, tuy rằng Tiểu Viên không chịu được cái kiểu cứ gặp là dì ấy lại lớn tiếng bảo Tiểu Viên béo, nhưng một người làm y tá như cô cũng có kiến thức về sức khỏe, bình thường cũng không dễ dàng gì mà đi mua thứ thuốc giảm béo. Đây cũng chính là lý do quan trọng vì sao dì Lan Tiếu quảng cáo ghê gớm đến vậy mà Tiểu Viên vẫn không bị thuyết phục.
Nhưng mà, bây giờ tình hình đã đổi khác.
Chút nữa Thang Hi Hàn sẽ đến nhà cô, mà cửa hàng của dì Lan Tiếu nằm trên con đường chắc chắn phải đi qua, dù cho tâm lý của Tiểu Viên có tốt đến mấy thì cũng không chịu nổi cảnh trước mặt Thang Hi Hàn, dì Lan Tiếu la lên ầm ĩ: “Tiểu Viên, sao cháu lại béo thế hả?” Chẳng phải sẽ xấu hổ chết mất sao?
Tiểu Viên cũng không quan tâm xem đó rốt cuộc là nhãn hiệu gì, có nổi tiếng hay không, cô chắc chắn sẽ không dùng, chỉ hy vọng nếu mua thuốc của dì Lan Tiếu rồi thì khi cô và Thang Hi Hàn đi tới, dì Lan Tiếu sẽ nhìn hai người đi qua mà không nói gì. Vì thế cô chẳng muốn nghe dì giới thiệu thêm nữa, nói thẳng vào chủ đề chính: “Dì Lan Tiếu, dì gói vào giúp con, tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”
Dì Lan Tiếu cười ngọt lịm, nói: “Một đợt, hai hộp, tổng cộng là một trăm tám mươi tệ.”
“Vâng, gửi dì tiền, không cần túi đâu ạ, con cho vào túi quần được rồi. Dì Lan Tiếu à, con mua rồi nhé, gì nhỉ, trước mắt dì đừng nói gì về thân hình con nữa nhé, đợi dùng xong đợt này rồi dì lại đánh giá tiếp được không ạ?”
Dì Lan Tiếu vừa nhận tiền vừa đồng ý. Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm bước ra phía cổng. Được mấy phút, quả nhiên Thang Hi Hàn xuất hiện. Tay anh xách hai túi lớn, vừa nhìn thấy Tiểu Viên liền nói: “Ê, cầm giúp tôi chút đi.”
Tiểu Viên biết đó là để biếu bố mẹ mình, nhưng vừa mới vì anh ta mà tiêu mất một trăm tám mươi tệ, lại còn không được kể cho anh ta biết, trong lòng bức bối, khó chịu, liền đá đá vào hòn đá bên đường, giả bộ không nghe thấy. Chợt nghe Thang Hi Hàn dịu dàng lên tiếng: “Tiểu Viên, cầm giúp tôi chút đi, dây giày tôi bị tuột, tôi buộc lại đã.”

Tiểu Viên liếc về phía đó, hình như đúng là thật, liền đưa tay ra đỡ lấy đồng hồ. Buộc dây giày xong, anh liền đứng dậy. Tiểu Viên đưa đồng hồ trả lại cho anh, anh không đỡ lấy, chắp tay sau lưng, cười như được mùa, đắc ý nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc này Tiểu Viên mới vỡ nhẽ, mình đúng là ngốc nghếch, bị anh ta lừa cầm giúp đồ, bây giờ thì đồ đã ở trong tay cô, sao anh ta có thể cầm lại được chứ? Tiểu Viên vừa xách đồ vừa nghiến răng nói: “Theo tôi!”
Thực ra Tiểu Viên cũng chỉ gặp anh ta được mấy lần, trong những lần gặp ấy thời gian cũng chẳng được bao lâu, cũng chẳng nói chuyện được nhiều, nên không thể coi là thân thiết. Cô không thể hiểu được sao anh ta suốt ngày bắt nạt cô, sai bảo cô, chỉ huy cô một cách thích thú như vậy?
Tay xách đống đồ, khi sắp tới chỗ cầu thang thì dì Lan Tiếu đã nhìn thấy Tiểu Viên, Tiểu Viên cũng nhìn thấy dì. Dì cười với cô như chẳng thấy trời đất đâu nữa. Tiểu Viên nghĩ bụng, may mà mình đã phòng bị trước, chắc dì ấy sẽ không bảo mình béo nữa đâu.
Đúng lúc Tiểu Viên cười với dì Lan Tiếu, nghĩ bụng sắp thoát đến nơi rồi thì lại nghe dì thân mật hạ giọng nói: “Tiểu Viên à, sớm muộn gì cũng thử đi nhé, đừng có quên, cố gắng dùng hết một đợt. “Nhất định gầy” chắc chắn sẽ giúp con gầy đi. Fighting!”
Giọng dì Lan Tiếu tuy không lớn nhưng cũng đủ để cô và Thang Hi Hàn nghe rõ. Vào lúc nghe thấy dì Lan Tiếu nói từ “fighting” học được trong mấy bộ phim Hàn Quốc một cách rất là “fashion”, trong lòng Tiểu Viên rất chi là muốn “crying”!
Ôi! Một trăm tám mươi tệ vẫn không thể khiến dì Lan Tiếu để tôi đi qua một cách an toàn.
Tiểu Viên không đủ dũng khí để nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Thang Hi Hàn. Cũng may anh không nói gì. Hai người im lặng bước qua cửa hàng tạp hóa của dì Lan Tiếu. Vừa rẽ qua đường đi vào tòa nhà Tiểu Viên, Thang Hi Hàn liền nói: “Cô mua thuốc giảm cân đấy à?”
Tiểu Viên định lên tiếng trả lời bỗng nhiên bị sặc, ho vài tiếng rồi nói: “Không phải, dì ấy giới thiệu vài loại thuốc bổ, gì nhỉ, dì Lan Tiếu vừa nghỉ hưu, với lại loại ấy là nhãn hiệu chuyên bán xì dầu, cũng nổi tiếng. Tôi bảo nhãn hiệu xì dầu ấy nổi tiếng. À không, nhãn hiệu thuốc bổ ấy nổi tiếng. Không phải, là công ty nổi tiếng.”
Tiểu Viên đổ mồ hôi, nghĩ bụng mình nói mấy cái này làm gì chứ? Chẳng đâu vào đâu cả. Sớm biết thế này, chi bằng cứ để dì Lan Tiếu bảo cô béo, còn hơn là để Thang Hi Hàn biết cô mua thuốc giảm cân, đã thế còn phí mất một trăm tám mươi tệ!
Thang Hi Hàn nhìn điệu bộ của Tiểu Viên, cố nhịn một tràng cười hả hê trong bụng, giả bộ nghiêm túc, nói: “Được rồi, biết rồi, thuốc bổ, mà thuốc bổ cô mua để đâu rồi?”
Tiểu Viên khựng lại, xoa xoa vào túi quần, nói: “Ở đây này!”
Thang Hi Hàn nhanh chóng đón lấy đống đồ, nói: “Thôi, chút nữa về đến nhà, tổ chức sẽ bàn về vấn đề này với cô sau. Bây giờ lên nhà đã.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.