Thời gian hoa nở

Chương 36Ngoại truyện - part 01


Đọc truyện Thời gian hoa nở – Chương 36: Ngoại truyện – part 01

Ngoại truyện
1.
Sau khi Chu Tiểu Viên chính thức thăng chức thành Thang phu nhân, cuộc sống của Thang Hi Hàn cũng không có quá nhiều thay đổi. Mọi thứ đều như cũ, ai đó có vẻ về cơ bản là hài lòng với việc này. Tuy nhiên dạo gần đây, Tiểu Viên bị mê mẩn bởi trò ăn cắp thức ăn, chất lượng cuộc sống của ai đó giảm một cách rõ rệt, thức ăn hầu hết đều là đồ chay.
Về việc ăn chay này, lúc đầu Thang Hi Hàn cũng không để ý lắm, có một lần nhắc đến, Tiểu Viên vừa ngáp vừa trả lời: “Ăn chay có lợi cho sức khỏe.” Anh cũng chẳng nói gì thêm. Ăn chay cũng chẳng có gì, nhưng nội dung của những món chay này mặc định là những món sống, ít nhất cũng khiến người khác phải điên đầu chứ nhỉ?
Một lần Thang Hi Hàn nghi hoặc hỏi Tiểu Viên: “Tại sao ngày nào chúng ta cũng ăn rau sống vậy?”
Tiểu Viên chột dạ đáp: “Rau sống có nghĩa là sinh tài[1], ý nghĩa hay thế còn gì?”
[1] Trong tiếng Trung, từ “rau sống” và “sinh tài” có âm đọc gần giống nhau.
Ừ, ý nghĩa hay thật, nhưng cũng không cần ngày nào cũng ăn chứ? Thang Hi Hàn đề nghị: “Nhưng tại sao nhà mình không ăn đỗ, khoai tây hay hành gì đó?”
Tiểu Viên lẩm bẩm một mình, cười ranh mãnh: “Đồ ngốc, đỗ thì phải tách, khoai tây thì phải thái chỉ, thái hành thì cay hết cả mắt, phiền phức lắm! Chỉ có mấy thứ rau, rửa qua nước là cho luôn vào nồi được, đều là những món chế biến cực đơn giản. Ha ha ha!”
Tiểu Viên vừa ăn vừa nói: “Ngày mai ăn cải chíp nhé!”
Thang Hi Hàn nhìn đống rau trước mặt, nở một nụ cười méo xệch, tuần này đã ăn tới bảy, tám bữa rồi!-_-!
2.
Sau khi Tiểu Viên có thai, cô càng hạnh phúc hơn, tâm nguyện được viên mãn, về cơ bản cuộc sống của cô không khác gì của lợn, ngoài ăn và ngủ, cô không cần phải làm bất cứ việc gì khác. Nhưng dù sao người cũng không phải là lợn, khi một người chẳng phải làm bất cứ việc gì thì sẽ suy nghĩ rất nhiều.

Dạo gần đây Tiểu Viên thường xuyên suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng không thể chịu nổi nên đã kể lại thành quả suy nghĩ của cô cho Thang Hi Hàn, đó là vấn đề liên quan đến tên của đứa trẻ.
Cái tên khiến Tiểu Viên dằn vặt suốt cả một đời thì đã không có hy vọng gì rồi, nên bảo bối của cô không thể đi theo vết xe đổ của mẹ nó. Nhất định cô phải đặt cho bảo bối một cái tên thật đẹp, Thang Viên chỉ có thể là tên gọi ở nhà, còn tên chính thức thì sao?
Thang Hi Hàn cười nói: “Vẫn còn chưa biết là trai hay gái, vả lại, cái tên cũng chỉ để gọi, quan trọng gì chứ!”
Thời kỳ ốm nghén của Tiểu Viên gần như không có biểu hiện gì, không nôn, không sợ thứ gì, nhưng vấn đề nặng nhất là vấn đề tâm lý, tâm trạng thì cứ gọi là thay đổi khó lường, nghe Thang Hi Hàn nói “quan trọng gì chứ”, cô liền bốc hỏa.
Cô đau khổ nhớ lại những câu chuyện ái hận tình thù mà cô đã cùng ba chữ Chu Tiểu Viên này trải qua suốt quãng đời vừa rồi. Nhưng hơn cả, cô nhớ đến một người bạn học còn bi đát hơn cả mình. Nghe nói cậu học sinh ấy họ n, tên chỉ có một chữ Tuấn. Con trai mà tên Tuấn, n Tuấn, Anh Tuấn… thì đúng là một cái tên thật đẹp.
Có lẽ bố mẹ cậu ấy rất hãnh diện, nhưng sự hãnh diện này vào một ngày đã bị một thầy giáo có giọng địa phương đặc sệt phá tan nát. Người thầy giáo này có giọng địa phương rất nặng, khi điểm danh, đã đọc tên cậu thành n Hành[2]. Cả lớp ồ lên, từ đó về sau, chẳng ai còn nhớ cậu ta tên là Tuấn nữa, bọn con trai thì gọi cậu ta là n Hành, còn đám con gái thì không gọi tên, nhìn thấy cậu ấy chỉ cười ồ lên.
[2] Trong tiếng Trung, chữ Tuấn và chữ Hành có cách đọc gần giống nhau.
Biệt danh này của cậu ta đã truyền tới tận tai bác bảo vệ. Một lần trường tổ chức đại hội, có người đến tìm gặp cậu ta, bác bảo vệ hí hửng đứng giữa cổng trường, hô lớn: “n Hành, ra có người gặp.”
Cậu ấy tức giận! Thực sự tức giận rồi!
Cậu liền hét lên như ngựa hí: “Cháu tên là n Tuấn, n Tuấn, cậu, cậu, cậu, cả cậu nữa…”
Cậu ta chỉ tay khắp lượt, nói toáng lên trước tất cả mọi người: “Tất cả các cậu không được phép gọi tôi là n Hành nữa, đã nghe rõ chưa?”
Thật ra, tiếng gọi của bác bảo vệ cũng không lớn, chắc chắn là không lớn bằng tiếng của cậu. Lúc đầu thì cũng không có nhiều người nghe thấy, nhưng sau khi cậu ta la toáng lên thì tất thảy đều nghe thấy. Thậm chí khi đá bóng, mấy thằng nhóc lớp dưới cũng gọi cậu ta là anh n Hành.

“Thật là bi đát quá, phải không anh?” Tiểu Viên nói, tỏ vẻ thông cảm.
Thang Hi Hàn cười: “Buồn cười quá!”
Cuối cùng, để làm hài lòng tính khí của cô vợ, Thang Hi Hàn đồng ý, nhất định sẽ đặt cho bảo bối một cái tên không có bất cứ nghĩa xấu nào, cộng thêm, sẽ đồng ý cho nó toàn quyền quyết định tên gọi của mình sau này.
Sau khi vấn đề đau đầu về cái tên đã được giải quyết, Tiểu Viên lại tiếp tục lo lắng về gene. Cô nhắc đến con trai của chị y tá trưởng năm nay lên lớp một, thế nhưng…
Tiểu Viên nói với Thang Hi Hàn, vẻ vô cùng lo lắng: “Anh biết không, chồng của chị y tá trưởng chỗ em là giảng viên đại học đấy!”
“Hả, rồi sao?” Thang Hi Hàn bất lực nghe cô nói.
“Nhưng con trai họ năm học đầu tiên thi cuối kỳ chỉ được có bốn mươi ba điểm thôi!”
“Lệch môn nghiêm trọng thế à? Môn nào mà được có bốn mươi ba điểm vậy?” Thang Hi Hàn cũng cảm thấy có chút hơi thổi phồng, Tiểu Viên ơi, mới lớp một mà.
Tiểu Viên khẳng định lại: “Không phải là môn nào, mà là hai môn cộng lại cơ đấy.”
“Cái này…” Thang Hi Hàn không biết nói gì, không biết phải làm sao để an ủi cô.
“Tuy chị y tá trưởng không phải thiên tài gì nhưng cũng không đến nỗi học hai môn cộng lại mới được bốn mươi ba điểm chứ, theo anh cái này là do ai? Hai vợ chồng nhà họ, đợt họp phụ huynh giữa kỳ đã thảm lắm rồi, đợt họp phụ huynh cuối năm chẳng ai muốn đi họp. Về sau, ông bố tìm thằng bé họp gia đình, nghe nói sau đợt ấy, thằng bé về nhà, nằng nặc đòi tuyệt giao với bố.”

Thang Hi Hàn than thở: “Thang Viên sẽ không thế đâu…”
Tiểu Viên vẫn lo lắng: “Nhưng em ngốc thế này, đến lúc ấy… đến lúc ấy thì ai đi họp phụ huynh?”
Thang Hi Hàn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ một cái, cười nói: “Không sao cả, bảo Diệp soái đi!”
Ở một nơi cách đó rất xa, Diệp soái hắt xì hơi liên tiếp ba cái liền.
Mục Mục
Tôi tên là Mục Xuân Vân. Đúng, không sai, Mục Xuân Vân. Xuân trong từ mùa xuân, Vân trong từ tinh vân. Những người bạn của tôi đều gọi tôi là Mục Mục, tất nhiên là dưới sự gợi ý của tôi. Đôi khi cũng có một số người trí nhớ không được tốt lắm, thỉnh thoảng vẫn ghép ba từ Mục, Xuân, Vân với thứ tự không giống nhau để xưng hô với tôi, thì xin lỗi, bản cô nương sẽ không thèm để ý đến mi một cách rất cá tính.
Người bạn thân của tôi là Chu Tiểu Viên. Vì cái tên của mình mà cô ấy bức bối trong lòng, tôi thì nghĩ chẳng việc gì phải thế. Họ Chu, tên là Chu Tiểu Viên, cũng rất hợp mà, tôi chẳng thấy có gì không hay cả. Còn về tôi, Xuân Vân, ôi trời, nghe một cái đã biết là cái tên khắp đâu đâu cũng nghe thấy, được chưa ạ? Phải nói là, cái hồi mà tôi sinh ra thì phim truyền hình Đài Loan bắt đầu nở rộ, tôi không thể hiểu nổi tại sao mẹ tôi lại đặt cho tôi cái tên quê một cục như vậy.
Trong một thời gian khá dài, mẹ tôi giấu bặt tôi. Cho đến một ngày nọ, bà nói với tôi: “Từ nay con đừng có gặng hỏi nữa, đặc biệt là trước mặt bố con, biết chưa hả?”
Sau đó, bà lại nói với tôi, cái từ Xuân trong Xuân Vân này bắt nguồn từ Nghi Xuân, tên một thành phố ở Giang Tây. Cái thành phố ấy gần đây gặp hạn, ít nhất thì cũng thảm hơn tôi, trên mạng nói khẩu hiệu tuyên truyền của thành phố này là: Thành phố có tên gọi Mùa xuân. Ôi trời, chẳng biết có phải thật hay không nữa, nếu mà đúng là thật, thì người nghĩ ra câu này đúng là có tài đây, không lãng phí tỉ lệ chín mươi chín phẩy tám phần trăm bị đào thải kia. Dù sao thì thi công chức ở Trung Quốc, tỉ lệ đạt chuẩn còn khó hơn thi vào trường Không quân!
Mẹ tôi nói, thành phố Nghi Xuân này là nơi có mối tình đầu của bố tôi, người đó tên là Lâm Vân. Lúc đầu bố tôi định đặt tên là Tứ Lâm, nghe rất hay, nhưng thêm họ vào liền biến thành Mục Tứ Lâm, có nguồn gốc trong tôn giáo. May mắn là cái tên “Mục Tứ Lâm” này cuối cùng bị bố tôi cho qua, thế là tôi được đặt tên Mục Xuân Vân.
Khi nghe xong, hai con ngươi tôi như muốn bắn ra ngoài, tôi nói: “Mẹ à, bố nghĩ mẹ chết rồi chắc?”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi: “Nói thế này cho con hiểu nhé, từ nhỏ mẹ đã ngưỡng mộ bố con, còn bố con từ nhỏ đã chẳng có ý gì với mẹ, vì thế người chết không phải là mẹ, mà là người phụ nữ kia kìa. Chính vì thế mẹ mới sinh ra con, con và mẹ đều phải cảm ơn người ấy, nếu không thì đến con cũng chẳng có, chứ đừng nói đến việc đặt tên gì.”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn mẹ từ một góc độ khác, mặc dù lúc bình thường tôi cũng chẳng có nhiều góc độ cho lắm. Nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy, tôi cảm thấy bà có gì đó hơi đặc biệt. Một lúc lâu sau tôi chẳng nói được gì, mẹ tôi lại tiếp tục nói: “Ngày trước con còn bé, có nói con cũng chẳng hiểu được, bây giờ con đã biết rồi, từ nay về sau đừng có nhắc đến chuyện này trước mặt bố con.”
Mẹ tôi nói xong liền đi đong gạo nấu cơm, còn tôi thì choáng váng như đang mơ ngủ. Mở cửa sổ ra, rất muốn hét lên thật to như trong mấy tiểu thuyết ngôn tình người ta vẫn làm, nhưng cuối cùng cũng chẳng có cái gan ấy, chỉ dám thở dài một tiếng, rồi hắng hắng giọng nói với mẹ: “Thế mẹ không ghen à?”

Mẹ tôi vừa nấu cơm vừa trả lời: “Phí lời, là con con có không ghen được không? Nhưng mà ghen hay không là do mình tự chọn lựa, chọn xong rồi thì không nghĩ ngợi gì nữa, nếu cần thì cần, nếu không cần thì thôi, dù sao thì ông ấy cũng chẳng lừa dối mẹ, là mẹ cam tâm tình nguyện. Cuộc sống vợ chồng cũng như ăn một bữa cơm vậy.” Bà nhấc chiếc nồi lên, rồi ví von. “Hỏi có ăn cơm không, ăn thì bảo là ăn, không ăn thì bảo là không ăn, nhưng đừng có trả lời là tùy. Nếu mà cứ tùy, thì cơm chưa chắc đã được ăn, mà hậu quả không biết sẽ thế nào.”
Đó là lần nói chuyện “thâm sâu” duy nhất với mẹ trong cuộc đời tôi. Nhưng lúc ấy tôi cảm thấy rằng, mẹ tôi là một người phụ nữ rất cừ, những lời bà nói cứ vọng mãi trong đầu tôi.
Nhưng tôi lại đem những lời nói ấy để phí hoài những năm tháng thanh xuân của mình, để tuột mất lần rung động đầu đời… Là ai nói có đôi lúc rung rinh? Là ai nói kéo kéo tay áo, không đưa tôi đi?… Tóm lại, tôi vật vờ sống đến ngày hôm nay, người mà tôi yêu nhất ấy chẳng biết giờ này anh ta đang ở đâu, còn cái tên tiếp theo, sao mãi chẳng thấy xuất hiện.
Nói một câu đang thịnh hành bây giờ, đó là, tôi cô đơn quá, bết bát quá, mà chẳng biết chạy đi đâu…
Xuân đi xuân lại đến, còn hắn thì vẫn chẳng biết ở nơi nào, chẳng thèm trở về. Haizz! Còn biết làm gì nữa đây, bất hạnh lớn nhất của đời người chẳng phải là nhìn thấy một chiếc siêu xe mà chẳng thể nào ngồi lên đó được sao?
Tôi không hề bi quan, tuyệt đối không! Đã bao lần tôi giương cao ngọn buồm hy vọng, nhưng, trời ạ, tại sao người khác thì cứ lướt qua tôi, còn tôi lại cứ ngồi đó mà giương buồm? Điều bi kịch nhất đó là, mẹ ơi, không có gió thì căng buồm cái nỗi gì?
Muốn biết thêm chi tiết mời đọc “Đại ký sự hẹn hò của đại mỹ nhân ai nhìn cũng yêu: Mục Xuân Vân”.
Trang thứ ba mươi tám – trời đẹp lòng không đẹp, lần hẹn hò thứ ba mươi tám đã thất bại. Nguyên nhân thất bại, tên này chính là tên đã hẹn hò với tôi trong lần thứ hai mươi. Hắn còn chẳng thèm nhớ đến mình! Làm bộ, còn bổn cô nương thì vẫn nhớ hắn! Chi tiết nguyên nhân thất bại mời xem trang thứ hai mươi.
Trang thứ hai mươi – địa điểm gặp mặt là ở IKEA. Rút ra hai chiếc thẻ hội viên, bảo tôi và hắn chung một cốc cà phê chưa là gì, đã thế trong cốc cà phê cho liền năm viên đường, tám viên sữa bò. Mẹ ơi, không sợ bị tiểu đường à?
Cuốn “Đại ký sự” này chính là những cuộc hẹn hò mấy năm qua của tôi. Hầu hết đều khá ngắn ngủi, có duy nhất một lần khá dài, cũng là do hiểu lầm. Tôi lật đến trang thứ ba mươi ba.
Chàng trai số ba mươi ba là nghiên cứu sinh ngành nghệ thuật trong trường của chú họ tôi. Thật lòng mà nói, lần đầu tiên gặp mặt, tôi chẳng có ấn tượng gì với anh ta. Chẳng biết anh ta có phải là nhà nghệ thuật hay không? Không phải tôi ngại ngùng chẳng dám nhìn, mà bởi vì, chú họ hỏa tốc thông báo với cô tôi, cô tôi lại hỏa tốc thông báo cho tôi. Chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao, lại tưởng chú tôi đau ốm gì, đến kính áp tròng cũng chẳng kịp đeo đã vội lao đi.
Vì vậy, chàng trai số ba mươi ba, vào lần đầu tiên gặp mặt, tôi vốn không nhìn rõ anh ta. Trong phòng làm việc của thầy giáo, hai chúng tôi như hai sinh viên tăng ca, nói được vài câu, trao đổi số điện thoại rồi đường ai nấy đi. Sau đấy, chú họ tôi hỏi: “Thấy thế nào?”, tôi quả thực chẳng lôi ra được tật xấu nào của hắn ta. Thời gian gặp mặt ngắn quá, đã thế tôi còn không đeo kính áp tròng.
Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện: “Cũng được ạ.” Kết quả, đối phương cũng chẳng từ chối tôi, thế là bỗng nhiên bắt đầu qua lại một cách rất chi là trời ơi đất hỡi. Khoảng một tuần gọi một cú điện thoại, quen nhau được hơn một tháng gặp mặt một lần đi ăn tối, lại còn đi chung với lũ bạn của anh ta. Tôi cảm thấy có gì đó kì kì, chẳng giống tình yêu chút nào, nhưng anh ta cũng không phải loại người gây phản cảm, nên cũng làm một người bạn chẳng mấy mặn mà.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.