Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 48: Không còn đứa nhỏ


Bạn đang đọc Thời Gian Đúng Lại Yêu Em – Chương 48: Không còn đứa nhỏ


Lam Thành ôm con, ánh mắt không hề rời khỏi cửa phòng cấp cứu. Nếu không phải Đông Hiểu Hi đẩy anh, chỉ sợ rằng hiện tại người nằm bên trong đó chính là anh. Nhưng tại sao cô lại khờ như vậy, luôn lặng lẽ gánh vác những chuyện mà người phụ nữ vốn không nên gánh lấy tất cả?
Con trai ghé vào bên tai anh lớn tiếng khóc đòi mẹ, Trương Khiết và Lâm Sướng vài lần muốn giữ đứa trẻ cho anh, nhưng Lam Thành không chịu buông, gắt gao ôm lấy con. Nếu thế gian này còn muốn đem một nhà bọn họ chia lìa, thì chỉ có thể là do sinh tử. Nên anh tin tưởng cô chắc chắn sẽ không vứt bỏ anh và con, thậm chí cho tới bây giờ anh vẫn một mực tin tưởng như vậy. Anh không ngừng nói với chính mình cũng như với con, cô không có việc gì, có ba, mẹ nhất định không có việc gì.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở, một vị bác sĩ cầm giấy tờ lại gần hỏi: “Ai là người nhà Đông Hiểu Hi?”
“Tôi! Tôi là chồng cô ấy.” Lam Thành ôm con lập tức đứng lên, không hề nghĩ ngợi gì trả lời.
Bác sĩ nhìn anh một giây: “Người bị thương gãy xương tại nhiều chỗ, da bị ngoại thương, hơn nữa sanh non nên xuất huyết nhiều, cần phẫu thuật khẩn cấp. Mời anh ký tên.” Ông ta đưa cho Lam Thành một số giấy tờ, lại nói bổ sung: “Sau khi phẫu thuật, 90% khả năng mất đi khả năng sinh con.”
Lam Thành sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nhìn bác sĩ, giọng hàm chứa mệnh lệnh lên tiếng: “Tôi muốn có được 10% kia.”
“Đây là bệnh viện.” Bác sĩ nói xong, nhìn người đàn ông khí khái bất phàm, vội đem lời răn dạy thu lại, chỉ nói: “Nếu không ký tên, ngay cả mạng sống cũng không còn.” Đúng vậy, có cái gì so với sinh mệnh là quan trọng hơn? Có lẽ nếu có, thì phải là người đã tạo nhên sinh mệnh đó.

Lam Thành hung hăng căn môi, anh biết không thể không nghĩ tới đường sống, bèn nhấc bút, ký xuống bản cam kết mâu thuẫn và trầm trọng nhất đối với anh từ lúc chào đời cho tới nay.
Bác sĩ đi rồi, anh rã rời ngồi trên ghế, càng ôm chặt con. Cô mang thai, vì sao anh lại không biết? Anh có tư cách trách cô không nói cho anh sao? Vì sao anh chưa từng nghĩ sau này cô có thể mang thai con anh không? Rốt cuộc là do sơ ý hay là anh vốn theo chủ nghĩa đàn ông, cho rằng đây là chuyện của phụ nữ? Suy nghĩ và thắc mắc của bản thân liên tục làm anh cảm thấy hổ thẹn, có vài thời điểm người ta chợt nhận ra, cảm thấy chính mình có thể gánh vác mọi chuyện nhưng lại không nghĩ tới gánh vác như thế nào, nên làm sao để gánh vác vì cô.

Bốn giờ trôi qua, đèn phòng phẫu thuật đổi màu, sau đó, đầu tiên là vài bác sĩ từ bên trong đi ra. Trong đó có một vị là chủ nhiệm bệnh viên ở thời điểm khẩn cấp Lam Thành mời đến. Ông ta nhìn thấy Lam Thành, bước nhanh tới nói với anh: “Không có việc gì, tạm thời qua cơn nguy hiểm, nhưng bệnh nhân vì mất máu quá nhiều nên rất suy yếu, nếu trải qua 6 tiếng đồng hồ không xảy ra tai biến gì thì coi như vượt qua một tai kiếp … Đừng lo lắng, vấn đề không lớn …”
Lam Thành thông thả gật đầu, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật. Vị chủ nhiệm thấy vậy, khẽ thở dài một tiếng vỗ vỗ bờ vai anh: “Chuyện đứa nhỏ … thật đáng tiếc … Dù sao thì, người ta trong cuộc đời dù sao cũng phải gặp phải một vài chuyện tiếc nuối … Đừng khổ sở, may mắn hai người đã có một đứa nhỏ đáng yêu rồi …” Ông ta nói xong, xoa đầu Trạm Trạm, “Bé con đừng khóc, một lát nữa là có thể gặp mẹ …”
Trạm Trạm khóc nhìu có chút mệt, thút tha thút thí nhỏ dần, dùng tay nhỏ bé ôm sát cổ chú Lam, đầu cũng vùi trên vai của anh. Lam Thành khẽ đưa vay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu con, nói lời cảm ơn với chủ nhiệm. Không lâu sau, Đông Hiểu Hi được hai vị hộ lý và bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì ảnh hưởng của thuốc mê, Đông Hiểu Hi nặng nề ngủ, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất gầy yếu tiều tụy…
Đôi mắt Lam Thành có chút ẩm ướt. Chính người phụ nữ quật cường lại nhỏ bé này đã cho anh mối tình đầu, cho anh một mái nhà chân chính, còn cho anh đứa con như bảo bối. Thế nhưng chính cô cũng là người liều lĩnh dùng chính sinh mệnh của mình bảo hộ cho anh … Trong tình yêu, có một thứ gọi là sinh tử không ngờ, Đông Hiểu Hi chính là người phụ nữ không biểu đạt tình yêu như bình thường, nhưng cô vẫn luôn dùng chính sinh mệnh mình mà yêu thương anh. Giờ phút này, trong lòng anh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết là nên hận chính bản thân mình vì sao không cẩn thận hại cô bị thương, hay là nên cảm tạ lúc đụng xe kia người lái xe đã thắng lại đúng lúc, không để cho anh và cô vì sinh tử mà chia lìa. Về phần đứa nhỏ chưa từng được sanh ra … Có lẽ đúng như chủ nhiệm nói, nhân sinh đôi khi cũng phải trải qua một vài chuyện tiếc nuối hay không thể nắm bắt được, lời giáo huấn này cũng làm cho anh hiểu ra được trên đời này còn có những thứ thật yếu ớt, nếu không biết quý trọng gấp đôi sẽ vuột mất …


Đông Hiểu Hi tỉnh lại trong hỗn loạn, ánh mắt mơ hồ, cả người đau đớn đến không nói nên lời, cảm thấy như có cái gì đang gò bó lấy bản thân, không thể nào nhúc nhích. Đột nhiên cô nhớ tới hình ảnh trước khi hôn mê, Lam Thành của cô, Trạm Trạm của cô … Trong đầu đột nhiên ý thức rõ ràng, cô cố gắng mở to hai mắt, nhìn bốn phía vách tường trắng toát, nhìn đến chai truyền dịch nhỏ từng giọt một, tầm mắt dần dần rõ ràng. Sau đó cô nhìn đến khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, bên cạnh giường, con đang ngoan ngoãn được một dì đút cơm cho. Cô nở nụ cười một chút, muốn cử động, bên tai lại truyền đến thanh âm cực kỳ ôn nhu: “Đừng nhúc nhích, trên người em có thương tích.”
Lam Thành vuốt nhẹ cái trán của cô, lại duỗi người nhấn vào chuông báo. Không lâu sau các bác dĩ lại tới kiểm tra tình hình bệnh nhân. Đông Hiểu Hi chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ lắc đầu hay gật đầu trả lời câu hỏi của bác sĩ, cô chỉ muốn dùng chút sức lực còn lại trong mình cho con và Lam Thành mà thôi.
Bác sĩ đi rồi, cô lại chậm rãi mở to mắt, lúc này Lam Thành đã ôm Trạm Trạm lại gần. Trạm Trạm vừa nhìn thấy mẹ đã muốn khóc, vươn tay nhỏ muốn chạm vào mẹ, lại bị Lam Thành ngăn lại. Đông Hiểu Hi nở nụ cười, dùng thanh âm mỏng manh nói: “Ngoan, nhớ mẹ sao? Đến hôn mẹ nào.”
Lam Thành nghe xong, ôm Trạm Trạm đến sát mặt cô, để cho con hôn mẹ mình rồi đem con giao cho người phụ nữ phía sau: “Ngoan, đi chơi với dì đi, để ẹ con ngủ một giấc cho khỏe.”
Trạm Trạm không có quấy rầy mẹ và chú Lam, ngoan ngoãn cùng với dì nọ ngồi trên một cái giường khác dùng máy tính xem hoạt hình.
Trong phòng im lặng một lát, Lam Thành ngồi bên giường bệnh của Đông Hiểu Hi, lấy một chút nước thấm ướt môi cho cô, sau đó cúi người hôn nhẹ lên mắt cô: “Ngủ thêm một chút, để khôi phục thể lực, nào.”

Đông Hiểu Hi lắc đầu, thong thả chuồi tay ra khỏi chăn, phủ nhẹ lên mặt Lam Thành, anh nhất định vì cô mà đã khóc, cô biết. Nghĩ vậy, cô bất tri bất giác rơi lệ: “Ngày mai anh có đi Nhật Bản không?”
Trên đời này sao lại có người phụ nữ khờ khạo đến như vậy, sau tất cả còn có thể hỏi câu này. Trong lòng Lam Thành đau xót, nhẹ nhàng trấn an cô: “Anh thế nào cũng không đi, em cũng đừng mong lại rời khỏi anh. Ngay cả chết em còn không sợ, lại sợ ở cùng anh một chỗ sao?”
Đông Hiểu Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gật gật đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống gối: “Lam Thành, rốt cục khi em nằm trên giường bệnh cũng có anh bên cạnh.” Một câu nói đã nói ra toàn bộ nỗi đau và ủy khuất mấy năm nay của cô. Vốn, trước cuộc sống nhiều thứ phải tính toán, cô không biết có bao nhiêu lúc khi ốm đau, trong một khắc từng hy vọng có thể có được cảm giác thân thể đau mà lòng lại hạnh phúc. Cô sống ngày qua ngày, luôn muốn chính mình phải kiên cường, nhưng thật ra trong tiềm thức luôn hy vọng bản thân không phải lúc nào cũng phải kiên cường.
Đột nhiên, khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô nở nụ cười: “Lam Thành, may mắn em không chết, em sẽ luyến tiếc anh và con.”
“Vậy em ngoan ngoãn ngủ đi, anh và con một bước cũng không rời em.” Vĩnh viễn … vĩnh viễn …
Có lẽ thật sự không còn một chút khí lực, Đông Hiểu Hi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác bàn tay to từng chút một vuốt ve tóc của cô. Cô cảm thấy hơi buồn ngủ … Nhưng đột nhiên, cô mở to mắt, lấy tay sờ bụng, nhất thời hoảng hốt …
“Lam Thành, Lam Thành …”
“Ngoan, anh đây.” Lam Thành biết vì sao cô hoảng hốt, nhưng lại không biến nên an ủi như thế nào.

“Con trong bụng em không còn phải không?”
“…” Lam Thành gật đầu, nâng tay ôn nhu lau đi nước mắt của cô, “Đừng lo, chúng ta còn có Trạm Trạm. Anh chỉ cần có em và Trạm Trạm …” Anh không thể nói cho cô, bọn họ chỉ có thể có Trạm Trạm, việc này có thể giấu diếm bao lâu thì giấu. Nên mừng là bọn họ lại có nhau …
“Anh trách em sao?” Đông Hiểu Hi dùng ngữ khí nhận sai chưa từng có trước đây hỏi: “Thật ra em không muốn giấu anh, đang đợi cơ hội nói với anh.”
Lam Thành nở nụ cười, lại gật gật đầu, nhưng anh biết cơ hội này có khả năng lại là năm năm, hoặc có thể lâu hơn …
“Thực xin lỗi, Lam Thành….”
Lam Thành lấy ngón tay đè nhẹ môi cô, bọn họ lúc này chỉ có yêu, không có “thực xin lỗi”. Vì dỗ cho cô vui vẻ, anh cười chỉ vào con sắp ngủ trong lòng người dì nọ “Nếu thật sự có em trai hay em gái, “vật nhỏ” sẽ ghen tị…”
“Ừ…” Tuy rằng khổ sở trong lòng, nhưng bọn họ lại có nhau về sau, thời gian còn rất dài không phải sao? Đông Hiểu Hi nở nụ cười yếu ớt, nâng tay không còn nhiều sức lực đem kéo áo sơ mi của Lam Thành ra khỏi thắt lưng, đưa tay luồn vào trong, dán trên lưng anh. Cô cần nhiệt độ cơ thể của anh, chỉ cần một chút cũng đủ rồi, như vậy miệng vết thương của cô sẽ không đau nữa.
Lam Thành nghiên đầu nhìn cô, sau đó nở nụ cười hài lòng. Anh nhẹ nhàng áp chặt cánh tay của cô đang ở trên thân thể của mình, khiến cho cô cùng chính mình dán sát vào nhau càng thêm chặt chẽ …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.