Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 40: Cướp mất đứa nhỏ?


Bạn đang đọc Thời Gian Đúng Lại Yêu Em – Chương 40: Cướp mất đứa nhỏ?


“Mẹ, chú Lam có phải là đã quên mặt mũi của Trạm Trạm rồi hay không?”
“………..”
“Mẹ, chú Lam có phải là cũng đi sang Mĩ không cần chúng ta nữa hay không?”
“………”

Trên đường đi nhà trẻ, Trạm Trạm vẫn không vui hỏi đến vấn đề về chú Lam của nó. Vài ngày nay, Lam Thành thủy chung tuân thủ hứa hẹn, không hề quấy rầy mẹ con cô, chỉ là Đông Hiểu Hi cho phép anh đưa chút đồ vật cho Trạm Trạm mà thôi. Lúc ban đầu, đứa nhỏ rất vui vẻ, nhưng ngày này qua ngày khác chỉ thấy đồ vật mà không thấy chú Lam đến, rốt cuộc cảm thấy mất mát, không được thỏa mãn.
Đông Hiểu Hi không biết trả lời con như thế nào, chỉ là ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi thằng nhỏ: “Trạm Trạm đi có mệt hay không, để ẹ bế Trạm Trạm được không?” Cô có chút gian nan ôm lấy con. Mùa hè trên thành phố T đã muốn đếm sớm, cho dù là buổi sáng, nhưng ánh mặt trời cũng có vẻ phá lệ mà tỏa nhiệt. Đi được một lúc, trán Đông Hiểu Hi đã toát mồ hôi, cô vốn nghĩ mình căn bản có thể kiên cường giống như ngày xưa, nhưng khoảng thời gian này cùng Lam Thành bất hòa, trong lòng cô liền có một lỗ hổng mất mát cùng bất mãn. Cô thậm chí cảm thấy hình ảnh trong đầu ngày hôm đó đã dần mờ nhạt đi rồi, mà ôn nhu của Lam Thành, nhân nhượng của Lam Thành lại luôn rõ rệt ở trong đầu cô. Đoạn thời gian hạnh phúc kia làm cô mỗi ngày về nhà đều thoải mái, mỗi ngày không cần suy nghĩ buổi tối ăn cái gì, không cần lo lắng đồ ăn vặt cho con có nên mua hay không, món đồ chơi này có nên đổi hay không, thậm chí cũng không cần nghĩ đến tối dỗ con ngủ thế nào, ngày hôm sau cũng không phải vội vã rời giường vì muộn giờ. Bởi vì khoảng thời gian này cô còn chưa kịp suy nghĩ thì đã có người làm thay mọi việc ình rồi. Người phụ nữ hạnh phúc chính là khi mệt mỏi, có một bờ vai để dựa vào……..
Miên man suy nghĩ trên đường đưa con đến nhà trẻ, lúc đang đi đến tòa soạn, cô lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hầu tử. Vừa mới nhận điện thoại, bên tai liền truyền đến lời trách cứ không ngừng của đối phương: “Đông Hiểu Hi, theo lí thuyết mà nói, người ngoài như tôi không nên hỏi đến việc nhà của cô và Thành tử, về chuyện đứa nhỏ cô không muốn tôi nói, tôi cũng giữ lời không nói. Tôi vốn nghĩ hai người tách ra lâu như vậy, còn có thể sánh bước cùng nhau, loại duyên phận này ai cũng không thể chia rẽ, cho dù cãi nhau cũng chỉ là việc nhỏ. Nhưng cô cũng không khỏi quá nhẫn tâm đi, không làm cho Thành tử điêu đứng, cô không cam tâm sao? Mấy năm nay, anh em chúng tôi có sóng to gió lớn gì là chưa từng trải qua đâu, chỉ là lần này Thành tử bị cô làm bị thương nặng nhất…..”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trong đầu Đông Hiểu Hi lập tức hiện ra bản sơ thảo mình đã gửi cho Hạng Hàn kia.
“Đừng hỏi tôi, cô đi nhìn xem phụ san thương báo Thời Đại của mấy người hôm nay phát hành sẽ biết.”

Đông Hiểu Hi còn muốn nói nữa, thì Hầu tử đã không chút lưu tình mà ngắt điện thoại. Cô chờ không nổi, vội vàng tiến đến tòa soạn, nhanh chóng tìm phụ san phát hành hôm nay. Không khó nhìn ra Hạng Hàn đem in bài viết về tập đoàn Lam Long này làm trang bìa. Bìa đó chính là hình ảnh Lam Thành kiêu ngạo vội vàng rời đi hôm đó. Tây trang tối màu, cằm ngẩng cao, một bộ dạng không ai bì nổi, lại lộ ra vẻ mặt có vài phần đạm bạc xa cách, Đông Hiểu Hi nhớ tới ảnh chụp này cũng chính là mình chụp trong tình huống hỗn loạn ngày đó, lúc ấy cô còn đối với bộ ảnh này mê mẩn rất lâu, không nghĩ Hạng Hàn lại lấy chính những hình ảnh này để đặt ở chính trang bìa. Cô vội vàng lật xem nội dung bên trong, bài viết đúng là văn hay chứ tốt chiếm gần như toàn bộ trang báo, về nội dung văn vẻ cơ bản không có thay đổi, nhưng Hạng Hàn lại đem tập đoàn khuyết danh cô viết kia đổi thành tập đoàn Lam Long, hơn nữa lại đề tên tổng tài chính là Lam Thành, mà Đông Hiểu Hi vốn ngôn từ sắc bén, cho dù không ghi tên cô, Lam Thành cũng quá hiểu rõ ngữ khí của cô. Không khó tưởng tượng tâm tình Lam Thành khi đọc bài báo này, hẳn là từng câu từng chữ đều như mũi dao đâm vào tim mình vậy.
Đông Hiểu Hi cảm giác có chút vô lực, việc này cũng trách không được Hạng Hàn, dù gì tổng biên cũng không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng đưa tin kiếm lời thế này, hơn nữa làm tin tức cũng là thuộc phạm trù trách nhiệm của bọn họ. Chỉ là bản thân mình nên làm thế nào mà đối mặt với Lam Thành đây? Cô ngơ ngác đứng một bên nhìn người đi bộ vội vàng bước trên đường, nhìn mây trên bầu trời thong thả dạo chơi. Mình và Lam Thành vì cái gì lại đi đến kết cục này, cho dù lúc trước không trở lại thành phố T, cô cũng đã tưởng tượng đến vô số kết cục, nhưng còn chưa nghĩ tới sẽ có một ngày cô sẽ bán đứng anh như thế này, hơn nữa trong mắt Lam Thành, là cô liên hợp cùng một người đàn ông khác mà phản bội anh. Không biết hiện tại Lam Thành ra sao, cô hiểu rõ Lam Thành cho dù tuyệt vọng cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt người khác, chỉ có Hầu tử mấy người bọn họ có thể nhìn thấy cảm xúc yếu ớt tận đáy lòng của anh.
Cô đứng ở ven đường ngẩn người không biết bao lâu, đột nhiên nhận được tin nhắn của Hạng Hàn: “Tin chắc là cô đã xem qua phụ san kia rồi. Tôi thực có lỗi, nhưng lại cũng vì bất đắc dĩ, đây chính là trách nhiệm nghĩa bất dung của chúng ta, hi vọng cô có thể hiểu được. Mặt khác, tôi nghĩ Lam Thành là người rộng lượng, sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
A, Đông Hiểu Hi nhìn điện thoại trong tay cười khổ, hay cho câu là người rộng lượng kia. Vậy nếu Lam Thành cứ để ý chuyện này, chẳng lẽ lại chứng minh anh chỉ là người keo kiệt tính toán chi li hay sao? Vì cái gì mà mọi người chỉ biết yêu cầu tiêu chuẩn cao với người khác như thế? Nghĩ vậy, cô lập tức trả lời tin nhắn của Hạng Hàn: “Hôm nay tôi không trở lại tòa soạn, chấm dứt nhiệm vụ phỏng vấn buổi sáng, tôi sẽ gửi bản thảo đến hòm thư của anh.”
Gửi tin nhắn xong, cô quyết đoán không thèm để ý đến hậu quả, tắt di động đi.

——
Phỏng vấn buổi sáng xong, Đông Hiểu Hi một mình bước đi không mục đích trên đường, đi ngang qua một shop trang phục cho nam, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô liền bước vào. Bên trong đồ dùng, trang phục cho nam muôn màu muôn vẻ, cô nhân viên bán hàng cũng vô cùng gợi cảm nhiệt tình. Cô trực tiếp đi đến nơi bày ví da, lựa chọn lấy cái ví màu lục thịnh hành nhất năm nay, giá tiền phải nói là lớn nhất trong những khoản năm năm nay cô từng chi, nhưng cô cũng không chút do dự mà hướng đến nhân viên bán hàng bảo gói lại. Cô biết Lam Thành thích màu này, không có nguyên nhân, đơn giản là vì anh nhớ đến tình bạn cũ, trong nhiều vấn đề anh vốn luôn cố chấp không đổi.
Rời khỏi shop quần áo, không biết vì sao trong lòng rộng mở, thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn đồng hồ, chuẩn bị đến nhà trẻ sớm một chút đón Trạm Trạm, nhờ con thay cô tống tiễn lễ vật này cho người ta, cho dù hôm nay không phải là ngày thích hợp cho lắm, nhưng cô tin tưởng Lam Thành biết là cô không phải đang nhận lỗi, mà là một loại hứa hẹn không nói thành lời.
Đến nhà trẻ, cô không tưởng tượng được lại xảy ra sự kiện khiến cô sợ ngây người. Thì ra con đã sớm bị Lam Thành đón đi rồi, trong trí nhớ của cô, Lam Thành cho đến bây giờ cũng không hề tự tiện chủ trương như thế. Cô lập tức liên tưởng đến bài viết sáng nay, chẳng lẽ anh vì trả thù nên muốn cướp đi Trạm Trạm bên người cô sao? Lấy địa vị xã hội và năng lực của Lam Thành hiện nay mà nói, nếu anh muốn cướp con đi nhất định có muôn ngày phương pháp, thậm chí sẽ có vô số người tận lực giúp anh làm được việc này. Đông Hiểu Hi bị tư tưởng này của chính mình làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh, có lẽ đời này cái gì cô cũng đều có thể buông tay, chỉ riêng Trạm Trạm là cô không thể tách rời được. Nghĩ như thế, cô liền vội vàng chạy tới tập đoàn Lam Long.
Khi cô vọt vào văn phòng của Lam Thành, bên trong trống rỗng khiến lòng cô càng thêm khủng hoảng, cũng càng thêm chứng thật ý nghĩ trong đầu. Cô đột nhiên xoay người bất ngờ đụng vào Trương Khiết đang ôm đống văn kiện bước vào. Hai người còn chưa đứng vững, cô đã khẩn trương giữ chặt tay Trương Khiết, run run hỏi: “Con tôi đâu?”

“……” Trương Khiết lơ đãng xoa nhẹ bả vai đau đớn vừa bị đụng vào, đang có chút sửng sốt lại lập tức hiểu ý cô, cười cười trả lời: “Cô nói Trạm Trạm sao, đang ở phòng họp cùng Lam tổng, thằng nhóc thật đáng yêu, cũng rất ngoan……”
Trương Khiết còn chưa nói xong, Đông Hiểu Hi đã hướng về phía thang máy chạy đi.
May mắn là đối với phòng họp của tập đoàn Lam Long, cô cũng không xa lạ, chưa đến mười phút cô đã đi đến cửa phòng họp. Cánh cửa khép hờ, bên trong truyền ra một loạt âm thanh thảo luận, cô chậm rãi đẩy cửa ra một chút tạo một khe hở, đập vào mắt đầu tiên chính là Lam Thành. Anh mặc áo sơ mi màu đen, hơi nới lỏng cổ áo, một tay ôm trước ngực, tay kia thì chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì. Vẻ mặt anh cũng không có gì khác biệt với thường ngày, vẫn là không buồn không giận như thế. Đông Hiểu Hi vội vàng dùng ánh mắt tiếp tục tìm tòi, ngay bên cạnh người Lam Thành, cô nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Trạm Trạm đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, bàn tay bé nhỏ đang cầm món đồ chơi, một tay khác không ngừng cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn bỏ vào miệng, hơn nữa ghế da trong phòng họp rộng rãi vô cùng, Trạm Trạm lọt thỏm trong đó vô cùng thoải mái. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thì như cười, một hồi lại nhíu mày suy tư, không khó đoán thằng nhỏ đang dùng máy tính của “chú Lam” mà xem hoạt hình.
Đông Hiểu Hi nhẹ nhàng thở ra một chút, lúc này mới phát hiện mình đã bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Cô không biết Lam Thành có thật sự vì giận cô mà đem con chiếm lấy hay không, chỉ có thể chờ cuộc họp kết thúc mới biết được đáp án. Đại khái khoảng một giờ trôi qua, cuộc họp buồn tẻ dai dẳng vẫn còn tiếp tục, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng Trạm Trạm đột nhiên bật cười, cô vội nhìn xem, dường như Trạm Trạm ý thức được mình đã quấy rầy người khác, nên đang dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng lại, đôi mắt đen láy nháo nhác nhìn xung quanh, vẻ mặt bướng bỉnh lại vô cùng đáng yêu. Cùng lúc đó, mọi người trong phòng họp dường như đều cúi đầu khẽ cười, ngay cả vị đang phát biểu kia cũng bị quấy nhiễu mà ngừng lại một chút, không biết làm sao đành cười cười. Giờ phút này, chỉ có Lam Thành không nhanh không chậm nâng tay lên, nhẹ nhàng phủ đầu con, tươi cười tràn đầy ý cưng chiều.
Đông Hiểu Hi nhất thời thất thần mất một lúc, cô đã nhìn thấy vô số thời khắc mê người của Lam Thành, lại duy nhất thời khắc này làm cho lòng cô vô cùng an bình, trong lúc nhất thời lại quên mất cả mong muốn ban đầu khi bước vào nơi này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.