Thời Gian Đều Biết

Chương 8


Đọc truyện Thời Gian Đều Biết – Chương 8

Bởi vì gặp anh, nên em cảm thấy phúc cả ba đời.

Lúc đầu Lương Tích dự định trở về vào buổi chiều ngày hôm đó, nhưng nghĩ đến thành phố B ở gần đây thế là anh cố ý mua quà, vòng lại đến nhà bố mẹ Lâm Lục.

Lúc Lương Tích gần đến thì bố mẹ Lâm Lục mới biết được là con rể muốn đi qua nhà mình, trong lúc nhất thời chưa chuẩn bị gì cả. Chỉ có cơm trưa còn thừa lại mà mẹ Lâm không muốn tiếp đãi anh như thế, nguyên liệu trong tủ lạnh cũng không còn nhiều thế là xuống lầu mua đồ.

Cho dù Lương Tích trong điện thoại đã nói tối anh đã về rồi.

Lúc Lương Tích đến, bố mẹ Lâm Lục đều ở trong phòng bếp bận rộn, rửa tay xong mới ra mở cửa.

Cầm theo túi lớn túi nhỏ quà cáp Lương Tích mang tới đều đặt trên bàn ở phòng khách, mẹ Lâm ở phòng bếp nói to: “Lương Tích, con ăn cơm xong rỗi hẵng đi, mẹ làm sắp xong rồi.”

Lương Tích cười nói được.

Lúc đầu anh thật sự không muốn làm phiền bọn họ.

Trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, Lương Tích thấy bố mẹ Lâm Lục nhiệt tình như vậy cũng không nhịn được mà có cảm giác rất thân thiết.

Sau khi cơm nước xong bị bố Lâm gọi lại ngồi nói chuyện, mẹ Lâm rửa chén ở phòng bếp. Chờ lúc Lương Tích cảm thấy thời giand dã không còn sớm thì bên ngoài trời đã đổ mưa rất to.

Mẹ Lâm thấy thế liền kêu Lương Tích ở lại đêm nay. Dù sao trời cũng đang mưa, khả năng xảy ra tai nạn giao thông cũng rất lớn, mặc dù tính chất này cũng thấp nhưng mà người lớn thì luôn không yên tâm.

Lương Tích vì không muốn để bố mẹ lo lắng thế là cười đồng ý.

Nơi Lương Tích ngủ buổi tối dĩ nhiên là phòng của Lâm Lục.

Lần trước còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị cô quấn lấy không buông. Sau khi Lương Tích tắm xong mới nhìn kĩ rồi nhắn tin cho Lâm Lục, nói ngày mai anh mới trở về.

Lâm Lục nhắn lại cho anh một tin “được” tức giận bất bình.

Anh cười, ban đầu anh muốn tiếp tục cùng cô nói chuyện tán gẫu, nhưng nhìn trong phòng cô chất đầy những đồ vật nhỏ lại đối với nó cảm thấy thú vị hơn một chút.

Lâm Lục rất thích đọc sách, từng quyển ở trên kệ được sắp xếp lại đặc biệt theo thứ tự, mà phần lớn đều là sách cũ, còn có một số búp bê và đồ chơi đồ hàng mà các bé gái hồi nhỏ thích chơi, anh cũng không nhúc nhích, cứ đứng nhìn như vậy.

Album ảnh lần trước mẹ Lâm lấy ra liền bị Lâm Lục đặt ở trong ngăn kéo, Lương Tích căn bản không xem được mấy, lúc này nghĩ đến liền lấy ra coi lại.

Từ thời điểm lúc nhỏ cho tới sau khi lớn lên, trước năm 29 tuổi của Lâm Lục đều được ghi lại.

Chỉ nhìn mỗi ảnh chụp lại khiến cho Lương Tích có cảm giác thoải mái không nói được lên lời.

Lâm Lục có một quyển sổ ghi chép rất dày, kiểu dáng con gái đặc biệt tinh xảo bị đặt ở dưới vài cuốn sách. Lúc đầu Lương Tích sơ xuất lấy quyển sách nằm phía trên xong sau đó mới để ý.

Lật sổ ghi chép ra, ở trang thứ nhất chụp lại thời điểm cô tốt nghiệp tiểu học.


Lương Tích có chút sững sờ, anh hoàn toàn không biết anh cùng Lâm Lục học chung tiểu học với nhau.

Dù sao thì cũng ở khác tỉnh, ngay cả về sau cho dù biết cô ở cùng thành phố thì anh cũng không nghĩ đến chuyện đó.

Bây giờ trước mắt nhìn thấy thì lại không chỉ là như thế này.

Hồi Lâm Lục học tiểu học, Lương Tích vốn là không nhận ra. Nhưng mà bởi vì đằng sau ảnh chụp có ghi một hàng tên nên anh liền tìm được.

Càng hơn hết chính là không thể tin.

Lâm Lục từng nói với anh, lúc còn bé cô rất mập.

Gương mặt tròn xoe, đúng là có chút mập.

Nhưng mà lại làm cho anh có chút quen thuộc. Thêm nữa đây là lớp năm ban ba chụp ảnh chung với nhau nên trong trí nhớ Lương Tích cho dù không nhớ ra mặt của cô bé mập kia, nhưng lại cảm thấy cô bé đó với Lâm Lục là cùng một người.

Kết hợp với nhau, liền trở thành Lâm Lục của bây giờ.

Đó là Lâm Lục?

Cô biết chuyện này sao?

Có biết hai người bọn họ từng quen biết không?

Hôm đó kết hôn, Hà Độ chỉ nói một nửa, ánh mắt Lâm Lục liền hốt hoảng.

Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải không có lí do.

Lương Tích không tiếp tục lật qua, chuẩn bị đặt lại chỗ cũ, bởi vì bên trong sách không nhiều nên bên trong trống không, một quyển sách cứ vậy mà rơi xuống đất.

Anh ngồi xổm xuống, nhặt nó lên, tên sách là “Ông chú chân dài.”

Đại khái là bởi vì tựa sách hấp dẫn nên Lương Tích không ngay lập tức cất đi mà là lật ra xem.

Đây thật sự là sách phù hợp với nữ sinh, Lương Tích nghĩ, cho dù là Lâm Lục hai mươi chín tuổi thì anh đại khái cũng không đọc nổi.

Anh thấy tẻ nhạt vô vị nhưng lại có thói quen đọc mở dầu của sách xong cho dù không thích đoạn giữa nhưng lại muốn biết kết thúc. Có điều kết thúc của quyển sách này cũng không phải là kết thúc của nam nữ chính. Cuối cùng ngón tay anh lật qua lật lại đến một trang giấy phía trước, là thư mà Lâm Lục năm mười ba tuổi viết cho anh.

Mở đầu chính là hai chữ, Lương Tích.

Toàn bộ trang giấy đều là chữ, Lương Tích không rõ anh có thể nhìn ra được gì.


Cũng không cách nào hiểu được lúc trước Lâm Lục đã yêu như thế nào.

Lương Tích nằm ở trên giường xem hết tờ giấy đó, cũng không còn xoắn xuýt phải xem hết đoạn kết của quyển sách này nữa.

Anh là lần đầu tiên, không ép buộc bản thân nhất định phải xem hết kết thúc của câu chuyện.

Đại khái là còn nhiều thời gian, nên Lương Tích lấy liền mấy quyển trên giá sách. Mục đich của anh không phải là sách, mà là “bút tích” của người nào đó.

Ngược lại thật sự là tìm được hai quyển có vài trang viết tên của anh.

Anh bỗng dưng suy nghĩ, có phải hay không lúc Lâm Lục đang đọc sách thấy chán thì liền viết tên “Lương Tích” vào?

Nếu như không phải xác định rằng bọn họ có quen biết nhau hồi học tiểu học, thì Lương Tích sẽ không cho rằng cái tên này chính là anh, nhưng bây giờ anh chỉ nhìn qua liền nhận ra ngay.

– ———————-

Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm ở nhà Lâm Lục xong, Lương Tích mới trờ về. Trên đường anh tự hỏi rất nhiều nhưng vẫn là không suy đoán rõ ràng. Cuối cùng, anh dự định giấu Lâm Lục việc đi về nhà cô trước.

Nhưng mẹ Lâm Lục ngay lúc Lương Tích rời đi liền vui vẻ gọi điện cho con gái bảo bối của mình, bà như khoe đồ gì quý nói: “Chồng con thích ăn đầu cá băm với ớt, con nhớ kỹ rảnh thì làm cho nó ăn.”

“Hả?” Lâm Lục thấy kì lạ, “Anh ấy thích ạ? Con chưa hề thấy anh ấy làm bao giờ.”

“Con không thích ăn thì liền cho rằng người khác cũng không thích à?” Mẹ Lâm tự tin nói, “Hôm qua Lương Tích đến đây gắp món đó nhiều nhất, mẹ chắc chắn rằng nó thích ăn.”

Hôm qua?

Anh ấy không phải là đi công tác à?

A, anh ấy đi công tác ở thành phố C, vừa đúng lúc thành phố B lại ở gần đó.

Vậy tối qua…

“Tối qua anh ấy ngủ ở phòng con hả mẹ?” Lâm Lục kêu to.

“Chuyện đó là đương nhiên rồi.” Mẹ Lâm không cần suy nghĩ.

Cô sao có thể nói cho mẹ thân yêu của mình căn phòng kia của cô có bí mật.

Nhưng Lương Tích thì sao? Anh lái xe mệt mỏi như vậy, có phải hay không về phòng một lúc rồi ngủ mất.


Anh ấy thật sự ngủ sao?

Lâm Lục ảo não nghĩ sớm biết như vậy liền trực tiếp đem những vật đó ném đi là được rồi. Cô dằn vặt hơn nửa ngày tới tận lúc xế chiều, sau khi lề mà lề mề tan việc liền muốn đi ra ngoài trốn một lúc.

Cô sợ Lương Tích khôn khéo như vậy sẽ phát hiện ra điều gì.

Như vậy quá ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Nếu như Lương Tích thật sự biết, anh có thể cho rằng cô là đang trả thù anh không?

Không, cũng không thể nói là trả thù.

Vậy có thể nói cô là có mưu tính từ lâu?

Sau nhiều suy luận vụn vặt, Lâm Lục cảm thấy cô rất dễ dàng bị vứt bỏ.

Mười giờ tối cô mới về nhà, trong lúc đó Lương Tích có gọi điện thoại hỏi cô, cô chỉ trả lời qua loa rằng mình phải tăng ca, nói anh đi ngủ sớm một chút.

Kết quả đối phương nói rằng muốn ngủ ngay bây giờ.

Lâm Lục ngây thơ nghe thấy anh nói lời này liền kích động vô cùng, chạy từ KTV về nhà.

Như thế nào là ôm cây đợi thỏ?

Đại khái chính là lúc đang hưng phấn mở cửa nhìn xem thì phát hiện người nên ngủ – Lương tiên sinh đang ngồi ngay ngắn mà dò xét cô.

Vẻ mặt Lâm Lục lập tức cứng ngắc, cô làm ra vẻ ngáp một cái, nói: “Gần đây em thật là bận, có nhiều việc muốn làm lắm.”

Lương Tích không trả lời, anh chỉ đứng lên rồi đi về phía cô.

Lâm Lục làm việc trái với lương tâm bị dọa đến nỗi chân run lập cập, sợ Lương Tích biết chuyện rồi cùng cô ngả bài.

Cô mới không muốn chuyện đó xảy ra, cô mới cùng Lương Tích kết hôn chưa được bao lâu. Cô không muốn, cô còn ngại cả đời này ngắn ngủi.

Dù sao thì mặc kệ đến lúc đó anh nói cái gì, cô cũng đều không đồng ý!

Cố chết giữ lấy chiến tuyến cuối cùng.

Ai mà biết lúc Lương Tích đứng trước mặt cô, cô chưa kịp mở miệng nói gì anh liền dang tay ôm cô vào lòng.

Lương Tích nói: “Anh biết hết rồi.”

Lâm Lục vẫn còn không rõ lúc anh nói biết là biết đến mức nào.

Bí mật của cô nhiều như vậy, ngay cả chính cô cũng không biết giới hạn là bao nhiêu.

“Có điều em thế mà lại đem vé xe kẹp trong 《 Tây Du Ký 》, em là muốn học bọn họ đi thỉnh kinh như vậy à?” Lương Tích gõ gõ đầu cô.

Vé xe? 《 Tây Du Ký 》?


A, cô nhớ ra rồi. Năm lớp 12 Lương Tích học ở trường chuyên cấp 3 tại thành phố A. Cho nên cô tích góp một tháng tiền tiêu vặt, lén lút chạy tới thành phố A.

Tất nhiên, cuối cùng không tìm được người, cứ như vậy mà chán nản trở về còn bị mẹ cô ở nhà đánh một trận no đòn, còn tưởng cô bị áp lực gì lớn quá bỏ nhà đi.

Lúc ấy ồn ào rất lớn, còn kém chút nữa là mẹ cô báo cảnh sát.

Lâm Lục hiện tại vừa nghĩ đến chuyện xấu hổ này liền cảm thấy mình hành động thật ngu xuẩn.

Lúc đó cô còn tiếc nuối không tìm được Lương Tích mà không phải là để lại tờ giấy nói mình phải đi ra ngoài giải sầu. Cô chưa nói lời nào liền biến mất không thấy tăm hơi, đối với mọi người xung quanh chuyện này làm người khác lo lắng cỡ nào.

Lâm Lục cúi đầu, không dám trả lời.

Cô hiện tại khẳng định, nhất định là Lương Tích đã biết rất nhiều.

Sao lại chỉ có từng đó được? Lúc trời vừa rạng sáng Lương Tích lại bật đèn lên, đem tất cả sách lật ra hết, sau đó lại tốn thời gian cất hết vào chỗ cũ.

Anh thật sự không biết, người trước mắt anh đã từng thích mình như vậy.

Thích đến mức cho dù lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, đối với nhiều thứ đều mơ mơ màng màng nhưng lại khẳng định rõ ràng là cô thích anh.

Chữ Lâm Lục khó nhìn, nhưng viết tên của anh còn dễ nhìn hơn so với việc viết tên của cô.

Viết ra quá nhiều lần, nhắm mắt lại liền có thể viết ra, đã sớm trở thành thói quen.

Không phải tất cả mối tình đơn phương nào cũng đều có kết quả.

Về sau, lúc biết Lương Tích xuất ngoại Lâm Lục thật sự đã từ bỏ. Sau đó cô một mực tự nhủ rằng đây chỉ là thói quen thôi.

Thích Lương Tích tựa như việc ăn cơm vậy, cô cũng không thích, cô chỉ quen thuộc với việc đó thôi.

Nhưng về sau lại cảm thấy, nếu như sau này cô không ăn cơm thì thấy khó chịu cỡ nào.

Nhiều năm qua, cô đều khó chịu như thế.

Lâm Lục muốn né tránh nhưng lại không có hành động gì.

Lương Tích cũng không quan tâm cô có đáp lại hay không, anh đặt cằm lên đầu Lâm Lục, nói tiếp: “Anh không thể chắc chắn anh thích em nhiều hơn em thích anh được, nhưng anh sẽ đối với em tốt hơn nữa, dùng hết khả năng của mình mà đối xử tốt với em.”

Ánh mắt cô rung động.

Phía trên đầu cô vang lên âm thanh đặc biệt dễ nghe, khiến người ta mê mệt trong đó, “Lâm Lục, gặp được em là may mắn lớn nhất của anh.”

Thật ra cô cũng rất muốn nói, cô cũng vậy.

Có thể gặp được Lương Tích ở độ tuổi như thế, sự xuất hiện của anh như chiếu sáng cuộc sống vốn ảm đạm của một cô bé.

Là anh cho cô dũng cảm để thay đổi bản thân, khiến cô trở nên tốt hơn. Nếu như lúc trước cô không gặp anh, có lẽ hiện tại Lâm Lục vẫn còn là cô bé mập mạp.

Có lẽ, cô còn không biết thế nào là yêu một người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.