Bạn đang đọc Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Chương 8
Chương 8: Vòng tròn số phận.
Edit : Sorra
Beta : chucuoiyeu
Đàm Tĩnh đành phải quyết tâm một hơi nhấn số điện thoại, tựa như lo lắng chỉ cần do dự một chút thì cú điện thoại này cô sẽ không đủ dũng khí tiếp tục.
Số di động của Nhiếp Vũ Thịnh đã đóng, trái ngược lại cô thở phào nhẹ nhỏm, tờ giấy kia trong tay bị bóp chặt, còn nhớ số điện thoại phòng làm việc của Nhiếp Vũ Thịnh, dù sao ngay cả điện thoại cũng đã gọi, không bằng tính luôn cả điện thoại nơi làm việc, thử gọi cũng tốt.
Là một người không quen biếtnghe máy, nghe cô nói muốn gặp bác sĩ Nhiếp, có phần dứt khoát. “Cô chờ một chút.” Sau đó cô nghe người kia trong điện thoại nói “Bác sĩ Nhiếp, là tìm anh.”
Tim cô bắt đầu đập mạnh, cô có cảm giác như tội phạm có tội đang đợi tuyên án vậy, chỉ sợ nghe thấy thanh âm của hắn.
“Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh đây.”
Tử điện thoại công cộng phát ra tiếng đánh máy tính, cô cũng không thể trì hoãn không lên tiếng, đành nói, “Bác sĩ Nhiếp, tôi là người nhà của bệnh nhân Tôn Bình đây.”
Lời nói bất hòa như vậy, khách khí như vậy mới có thể làm họ nói chuyện với nhau, tâm bình khí hòa một chút.
Cô một hơi nói tiếp, “Tài liệu anh gửi tới tôi đã xem qua, đúng là có rất nhiều chỗ tôi không hiểu lắm, không biết có phải phương tiện đến bệnh viện hay không, xin cố vấn một chút.”
Hắn dường như lật lật xem gì đó, tiếng động soạt soạt, sau trả lời không yên lòng, “Cô muốn tới bệnh viện xem?”
“Đúng vậy.”’Cô vô ý thức ưỡn thẳng sống lưng, vì con trai thì núi đao biển lửa cô cũng tự nguyện đi một chuyến, huống hồ chỉ là đối mặt với Nhiếp Vũ Thịnh.
“Hai ngày nay tôi không có thời gian, toàn bộ đều xếp hàng để phẫu thuật, thứ hai cô đến đây đi, bốn giờ chiều, phòng bệnh tim khoa ngoại.”
“Cảm ơn anh!”
Hắn hơi dừng chút, mới nói, “Không cần khách khí.”
Cúp điện thoai, Nhiếp Vũ Thịnh xao động, vội càng đặt lịch xem bệnh sang một bên, ngồi đối diện là bác sĩ Lý, nhìn hắn một cái rồi hỏi “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Khẩu khí của hắn sâu thâm, lúc đầu biết ca phẫu thuật cho con của Đàm Tĩnh nguy hiểm khó mà lui, không đồng ý với phương án thủ thuật này, không nghĩ tới cô lại chịu tiến thêm một bước, yêu cầu gặp mặt nói chuyện cùng hắn. Là người nhà bệnh nhân, yêu cầu này đương nhiên là hợp tình hợp lí, hắn là bác sĩ, có quyền hạn và nghĩa vụ phải giải thích rõ ràng các chi tiết với cô. Đúng là Đàm Tĩnh, hắn thực sự không muốn gặp lại cô gái này.
Đàm Tĩnh nghe Nhiếp Vũ Thịnh nói có thể gặp mặt, trong lòng cũng cảm thấy bất ổn, so với gọi điện thoại càng làm cô ảm thấy khó ứng phó chính là nhìn thấy bản thân Nhiếp Vũ Thịnh. Cô thực sự sợ, đặc biệt là lần đầu tiên gặp lại Nhiếp Vũ Thịnh tại bệnh viện, cái giọng nói khinh miệt ghét cay ghét đắng đến nay vẫn là kí ức như in nguyên với cô. Đúng là chuyện đã đến nước này, vì bệnh tình của con trai, dù hắn có nhục mạ ngay mặt cô, cô cũng nhẫn nại chịu đựng.
Đàm Tĩnh nói chuyện điện thoại xong liền đi làm, đồng nghiệp đưa cho cô một tờ giấy, “Có người tìm đưa cho cô cái này.”
Trên tờ giấy viết cú pháp mã số điện thoại, quản lý trực ban không biết hôm nay vì cái gì không đi tổng công ty báo cáo mà ngược lại một mực ở trong cửa hàng. Đàm Tĩnh chứng kiến quản lý trực ban hung hăng nhìn cô chằm chằm, trong lòng không khỏi chột dạ, nghĩ thầm chẳng lẽ mình cùng nói chuyện với quản lý Thịnh thật sự có kết quả? Bất quá nếu như quản lý trực ban không thể vào tổng công ty thành công, nhất định tìm đủ lí do sa thải mình. Cô vừa lo lắng vừa tiếp nhận tờ giấy, phải đi thay quần áo, chờ thay xong y phục đi ra, quản lý trực ban nói,“Mỗi ngày không phải đồn công an gọi điện đến thì là bệnh viện gọi điện đến, cô coi điện thoại trong cửa hàng là cái gì? Điện thoại công cộng? Đây là ai gọi tới tìm cô?”
Đàm Tĩnh đàng hoàng đáp, “Tôi không biết.”
Quản lý trực ban hung hăng nhìn chằm chằm cô một cái, xong xoay người đi. Đàm Tĩnh vừa làm tiếp công việc thu ngân buổi trưa, lại có nhân viên tìm cô, “ Đàm Tĩnh, điện thoại này, chính là người buổi sáng tìm cô.”
Quản lý trực ban nổi giận đùng đùng nói, “Không cho phép nghe! Tắt máy đi!”
Tất cả mọi người trong cửa hàng nhìn hắn giận dữ, cũng không dám lên tiếng, Đàm Tĩnh cởi tạp dề xuống nói, “Quản lý, chiều hôm nay tôi tính xin nghỉ, anh có thể trừ tiền lương, điện thoại này tôi có thể nghe không?”
“Trừ tiền lương nghe điện thoại của cô?” Quản lý trực ban cười lạnh,“ Đi ra ngoài dùng điện thoại công cộng.”
Đàm Tĩnh đi đến đầu phố, móc tờ giấy nhỏ kia, tìm điện thoại công cộng nhấn số. Âm thanh ngọt ngòa của tổng đài, “Hoan nghênh gọi điện đến công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm đồ uống Thánh Mỹ, thỉnh nhấn số máy nội bộ.”
Thánh Mỹ? Đàm Tĩnh ngơ ngác, đây là tên tổng công ty, cô đem số máy nội bộ ra nhấn, rất nhanh điện thoại có người đón. Nghe nói cô là Đàm Tĩnh, lập tức đáp. “Xin chào cô Đàm. Đúng vậy, vừa rồi tôi đã gọi cho cô.”
“Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Là như vậy, tôi có trách nhiệm thông báo cho cô, ba giờ chiều này,cô được phòng tài nguyên & nhân lực gọi đến phỏng vấn.”
“Phỏng vấn?”
“Đúng thế, quản lý Thịnh Phương Đình đề cử cô đến phòng kế hoạch chính thức làm chức vụ trợ lý cho nên cần phỏng vấn.”
Đàm Tĩnh quả thực không thể tưởng vận khí tốt như thế lại rơi xuống đầu mình, người của phòng tài nguyên & nhân lực lại rõ ràng không muốn nói thêm gì với cô, chỉ nhắc cô đến phỏng vấn đúng giờ. Cúp điện thoại xong, ý nghĩ đầu tiên của Đàm Tĩnh là chức vị trong tổng công ty lương sẽ cao hơn nhiều, mình có thể góp tiền cho Bình Bình trị bệnh.
Cô trở về cửa hàng, sắp xếp một chút đồ đạc ngày hôm sau, đúng lúc là đang trong ca làm buổi chiều, vì vậy đến chỗ quả lý trực ban yêu cầu đổi ca làm. Quản lý trực ban vốn tức giận, nghe cô yêu cầu đổi ca làm thì mặt lại càng cau có không đáp ứng,“Trong cửa hàng cô liền bận rộn, không muốn đi bện viện thì chính là đến đồng công an, suốt ngày yêu cầu thay ca, như vậy ai có công phu mà đổi cho cô?”
“Hôm trước tôi trực ca cả ngày, theo như quy định có thể thay ca nghỉ ngơi.”
“Vậy cũng không được.” Quản lý trực ban cười lạnh. “Tháng này cô đã xin nghỉ ba lần, phải thay đổi ca, trừ phi cô không làm nữa.”
Đàm Tĩnh thấy hắn ngang ngược không hiểu chuyện như vậy, không khỏi tức giận nói, “Mặc dù là tôi thu tiền nhưng công ty có quy định, anh cũng không có quyền sa thải tôi. Anh buộc tôi từ chức, tôi không làm.” Cô liền gọi điện thoại cho cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng ngược lại đáp ứng rất nhanh, cô rất khôn khéo không nói chuyện quản lý trực ban không cho mình thay ca, chỉ nói: “Nếu không ngài cũng Bàng quản lý trực ban nói chuyện một chút?”
“Tốt, cô gọi hắn ta nghe điện thoại.”
Đàm Tĩnh đem ống nghe đặt một bên, gọi quản lý trực ban nghe điện thoại, quản lý trực ban không nghĩ cô sẽ gọi cho cửa hàng trưởng, không thể làm gì, nghe xong điện thoại thì đi ra, chỉ hung hăng trừng mắt với Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh không lên tiếng, cúi đầu vội vàng làm công việc của mình.
Giờ tan việc tại phòng thay quần áo, mấy cô gái đều mồm năm miệng mười khuyên cô, “Cần gì phải gây sự cùng với quản lý Bàng, hắn là quản lý trực ban, cô cho hắn như đứa trẻ như vậy, chắc chắn chịu không nổi.” “Đúng vậy, cửa hàng trưởng dù sao ít có thời gian đến cửa hàng, mọi chuyện đều là quản lý trực ban định đoạt, cô đắc tội với hắn thì tương lai làm sao bây giờ?” “Vương Vũ Linh, Lương Nguyên An cũng đi rồi, một mình cô sao đấu được với quản lý Bàng…”
Những cô gái kia đều là hảo tâm, ríu ra ríu rít, nói không ngừng. Có điều Đàm Tĩnh buồn bực không lên tiếng, côi cũng không phải vì có thể điều đến tổng công ty mới phản kích như vậy, dù sao còn chưa phỏng vấn, làm sao chắc chắn trăm phần trăm nắm được? Cô chỉ không thể nhịn được nữa, cái quản lý Bàng này đem công lao chiếm thành của mình thì thôi không nói làm gì, lại còn muốn đuổi diệt, lần nữa nghĩ sa thải cô nên tìm đủ mọi cách để bắt chẹt rồi giở thói cáu kỉnh ra, cô cũng chịu không được. Coi như không lấy được vị trí trợ lý hành chính, cô cũng có dự định từ chức.
Thật may lo lắng của cô không phát sinh, quá trình phỏng vấn vô cùng thuận lợi, phỏng vấn cô là giám đốc của phòng tài nguyên & nhân lực, họ Thư. Nhìn qua là một người khôn khéo năng nổ, lại rất hòa khí, hỏi cô mấy vấn đề rồi đề nghị cô dùng máy tính đánh văn tin tiếng Anh, cho hợp cách.
“Tốt, ngày mai cô có thể tới làm. Tôi sẽ thông báo cho phòng hành chính làm cho cô một bảng tên đeo trước ngực, buổi sáng 9 giờ ngày mai cô trực tiếp trình diện người của phòng tài nguyên & nhân lực là được. Công việc bên kia, tôi hi vọng cô đơn giản hóa việc xử lý, trực tiếp từ chức, như vậy sẽ giảm một ít phiền toái không cần thiết.”
Đàm Tĩnh không nghĩ lại đơn giản như vậy, luôn miệng nói cảm ơn. Cô cười rộ lên, lông mày cong vút, lúc này mới có điểm giống tuổi thật trong hồ sơ. Thư Cầm bất động nghĩ, một cô gái hai mươi sáu tuổi đã kết hôn, chồng làm về vận chuyển hàng hóa cho kho hàng công ty nào đó, còn có đứa con trai sáu tuổi, thấy thế nào cũng là người làm công bình thường. Ngoại trừ làm ở cửa hàng sáu năm không đi ăn máng khác, ngoại trừ tiêu chuẩn Anh văn tốt hơn một chút, kì thực cũng không có gì đặc biệt.
Thịnh Phương Đình phí công quanh co rồi, không nên đem người này đến làm trợ lý phòng kế hoạch, rốt cuộc mục đích là gì đây? Bộ dạng của Đàm Tĩnh vẫn còn rất xinh xắn, mặc dù cuộc sống lam khổ đã làm cho cô không giống hai mươi sáu tuổi nhưng trước kia là một mỹ nhân, chỉ cần an nhàn sung sướng vài năm, ăn mặc hơi phong cách một chút nhất định sẽ là một mỹ nữ xinh đẹp. Chẳng lẽ Thịnh Phương Đình thế kia lại có ý với cô?
Tuyệt đối không thể nào, cô dưới đáy lòng đều phủ nhận hết.
Thư Cầm đưa tư liệu của Đàm Tĩnh giao cho trợ lý, phân phó cô cầm tập hồ sơ đi, sau đó chính mình gọi cho Thịnh Phương Đình, nói cho hắn biết chuyện của Đàm Tĩnh đã xong.
Đàm Tĩnh trở về trên chuyến xe buýt, trong lòng thật hưng phấn, trước khi đi cô liên tục tự nhắc nhở mình không cần phải có hi vọng quá lớn, dù sao thì chức vụ trong tổng công ty đều yêu cầu rất cao. Cô đã có thói quen thất vọng nên mỗi lần gặp bất cứ chuyện gì đều cho hi vọng của mình xuống mức thấp nhất, để như vậy nếu có thất vọng thì cũng không quá khó khăn.
Đúng là không hề nghĩ chuyện sẽ đơn giản và thuận lợi như vậy, người quản lý họ Thư kia quả thật ôn hòa, lúc gần đi còn hỏi cô, “Tại sao trong hồ sơ của cô không có số điện thoại di động?”
Cô có chút ngượng ngùng nói mình không có di động, quản lý Thư đã nói, “Hay là mua một cái đi, công việc của trợ lý cực kì bận, điện thoại di động là công cụ bắt buộc để truyền tin, hơn nữa ở chức vị của cô mỗi tháng có hai trăm thông tin cần cung cấp.”
Thời điểm lần trước đến tổng công ty, đã cảm thấy nơi này hoa lệ thần thánh giống như một cái cung điện, cả trai lẫn gái ở đây đều áo mũ chỉnh tề, nho nhã lễ độ, không nghĩ tới chính mình nhưng cũng muốn trở thành một thành viên ở đây, hơn nữa quan trọng nhất là quản lý Thư nói cho cô biết, phòng kế hoạch là ngành chiến lược vô cùng quan trọng, cô có thể học tập được rất nhiều việc.
Lúc Thịnh Phương Đình viết thư đến, cô nghĩ cũng chỉ là giải thích một chút, không muốn mình bị người ta khi dễ. Mà nói ra rồi được kết quả như vậy, thật làm cho cô cảm thấy rất vui. Nhưng cô cũng không vui mừng đến nỗi váng đầy, trước tiên đến cửa hàng từ chức, mọi người đều biết hôm qua cô vừa mới cãi nhau ầm ĩ với quản lý trực ban nên coi như chó ngáp phải ruồi, chỉ có cửa hàng trưởng nghe nói cô không làm nữa còn có chút tiếc nuối. Tạm biệt đồng nghiệp, cô đem sổ tiết kiệm không kì hạn bên trong hơn một ngàn đồng tiền tất cả, lấy đi rồi chạy đến phòng buôn bán, trước tốn mấy trăm đồng mua chiếc điện thoại di động, với giá tiền này đương nhiên cũng không quá đắt, đơn giản là sử dụng được. Có được điện thoại, người đầu tiên cô gọi là Vương Vũ Linh, ai biết câu đầu tiên mà Vương Vũ Linh nói là ‘Mặt tiền cửa hàng đã tìm được, anh không cần phải gọi điện thoại tới đây.”
“Là tớ đây, Đàm Tĩnh.”
“Ai da Đàm Tĩnh! Tớ còn tưởng là mấy người bên đại lý.”
Đàm Tĩnh cười hì hì hỏi, “Mặt tiền cửa hàng bọn cậu tìm được rồi à? Ở nơi nào đây?”
“Còn không có đây, đừng nói nữa. Hôm nay cậu không có ca làm trưa sao?”
“Không phải, tớ từ chức rồi.”
“Hả?”
“Tớ tìm được công việc tốt hơn!”
“Công việc gì?”
“Trợ lý hành chính, lương thử việc là bốn ngàn rưỡi!”
“Ai da, Đàm Tĩnh cậu xem như hết khổ! Mau qua đây, chúng ta đi ăn mừng một chầu mới được!”
Đàm Tĩnh vì bình thường cũng được cô giúp đỡ, cho nên một mực đáp ứng, “Lần này tớ mời! Cậu bảo Lương Nguyên An cùng đi!”
Ai ngờ Vương Vũ Linh thở dài, “Đừng nhắc đến tên kia, mất hứng!”
“Làm sao thế?”
“Đến đây tớ nói cho cậu. Cậu nhanh đi đón Bình Bình đi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó ngon ngon vào.”
Đàm Tĩnh đi đón Tôn Bình, lần này cô cố ý mua bao lớn đồ ăn vặt cho bà Trần và cháu gái Hồng. Bà Trần sống chết cũng không chịu nhận, “Lại dùng tiền! Quá phí!”
“Không có gì đâu bà. Cháu thay đổi công việc, làm việc với cấp trên theo thời gian nhất định rồi bà ạ. Buổi sáng chín giờ đến năm giờ chiều, chỉ sợ sau này ngày ngày phiền đến bà gấp đôi rồi, xong việc cháu mới có thể đón Bình Bình thì lúc đó bà cũng mới được nghỉ ngơi mà.”
“Ai nha, sáng chín chiều năm rồi!” Hồng Hồng ở một bên chen miệng vào. “Dì là đi làm công nha!”
“Đúng vậy, sáng chín chiều năm, đứa bé này lanh lợi!” Đàm Tĩnh nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Hồng Hồng. “Dì cũng biết.”
“Cháu xem TV thấy họ nói trắng ra đều là sáng chín chiều năm, dì là thành phần tri thức nha.”
“Cổ áo mẹ là màu tím.” Tôn Bình chỉ chỉ vào váy áo của Đàm Tĩnh, hai mắt sáng vụt lên không hiểu hỏi, “Chị Hồng Hồng, sao chị lại nói là màu trắng?”
Nhất thời mọi người cùng cười rộ lên, bà Trần nói, “Nghe cháu nói như vậy, nhất định là công việc tốt.”
“Vâng!” Đàm Tĩnh trên đường liền tính toán. “Cũng nói không chừng phải làm thêm giờ, nếu cháu không kịp đón Bình Bình còn phải phiền bà chăm sóc thằng bé. Mỗi tháng cháu sẽ đưa bà tám trăm…”
“Không muốn, không muốn!” Bà Trần lắc đầu như trống nói: “So với trước kia cũng chỉ có ít thời gian, thế nào lại muốn cháu đưa tiền? Nói sau nữa, đứa nhỏ Bình Bình này rất ngoan, để cho cháu yên tâm ngày ngày để nó ở chỗ này, cũng là để bà đỡ buồn. Lấy tiền của cháu, bà cảm thấy không tiện, đừng làm bà già này phải trở mặt.”
Đàm Tĩnh hết lần này đến lần khác giải thích, vẫn như cũ không có cách nào thuyết phục bà Trần, cuối cùng bà Trần tức giận, Đàm Tĩnh cũng chỉ nói thêm mấy chuyện trước kia. Khuyên can mãi cùng làm bà nhận túi đồ ăn vặt cho Hồng Hồng, đưa số điện thoại mới của mình cho bà Trần sau đó mới ôm Thường Thường ra về.
Ở trên đường về, Bình Bình nhịn không được hỏi, “Mẹ, mẹ thật sự đổi công việc rồi sao?”
“Ừ!”
“Kia thực có khả năng mẹ phải đi làm cả ngày sao?”
“Đúng!”
“Thế buổi tối cũng có thể đến đón con về nhà sao?”
“Đúng vậy!”
Bình Bình hoan hô một tiếng, sau đó hỏi, “Mẹ, mẹ mua điện thoại di động rồi à? Có thể đưa di động cho con xem chút được không?”
“Được.” Đàm Tĩnh từ trong túi lấy chiếc điện thoại di động mới ra, Tôn Bình cẩn thận nâng niu trong tay, cẩn thận nhìn một hồi lâu sau đó nhếch miệng nở nụ cười, “Mẹ, về sau con nếu có việc thì có thể gọi điện thoại cho mẹ rồi?”
“Ừ! Về sau có việc thì có thể gọi điện thoại cho mẹ!” Đàm Tĩnh ôm hắn, rồi nói “Mẹ tăng tiền lương, chờ mẹ góp tiền rồi thì có thể chữa bệnh cho Bình Bình.”
“Khỏi bệnh rồi con cũng có thể được đi học phải không?”
“Khỏi bệnh rồi Bình Bình cũng có thể được đi học!” Đàm Tĩnh hôn lên mặt con trai một cái. Cuộc sống rút cuộc cũng sắp hết khổ rồi.
Vương Vũ Linh đứng ở dưới lầu chờ bọn họ, khi thấy hai mẹ con bọn họ thì liền cười hì hì đi tới, trước tiên đem Tôn Bình ôm lấy rồi mới hỏi Đàm Tĩnh, “Chúng ta đi đâu ăn đây?”
“Lương Nguyên An đâu?” Đàm Tĩnh hỏi, “Cậu cùng hắn cãi nhau sao?”
Vương Vũ Linh vốn là nghẹn một bụng tức giận, nhịn không được bô bô lên, dường như đem toàn bộ nói ra hết cho Đàm Tĩnh nghe. Thì ra là thời gian này cô ấy cùng Lương Nguyên An đều bận rộn tìm nơi thích hợp làm cửa hàng, bất quá nhìn tới nhìn lui, cửa hàng khá hơn một chút thì đều có giá thuê đắt mà cửa hàng đủ tiện nghi phù hợp với bọn họ thì lại quá vắng vẻ.
“Cậu nói cửa hàng bánh ngọt thì đương nhiên muốn mở tại nơi có đông người qua lại, nếu không ai tới mua bánh ngọt của mình chứ! Nhưng Lương Nguyên An kia luôn ngại tiền thuê quá đắt, cậu nói nơi có giá thuế không đắt mà vắng lạnh ngay cả chim cũng không đẻ trứng, nào có người đến mua? Tớ cũng đã nói chúng ta mượn trước ít tiền giao trước cho nơi thuê cửa hàng, những thứ khác lại từ từ suy nghĩ biện pháp. Hắn liền trở mặt nói không có chỗ vay tiền, sợ ta làm cho hắn phải hỏi vay tiền trong nhà.”
Nói đi nói lại, thì ra là vì việc trở mặt này. Vương Vũ Linh một bụng ủy khuất, ” Tớ đi ra đi làm nhiều năm như vậy, liền góp được hơn bốn vạn đồng tiền. Tớ đều lấy hết ra, hắn tốt hơn, ban đầu tổng cộng mới hơn một vạn đồng tiền nhưng năm ngoái hắn khi về nhà, đưa ba vạn cho nhà, năm trước nghe nói cũng đưa hai vạn. Nhưng hiện tại cũng lửa cháy đến nơi, hắn còn không chịu hỏi trong nhà mượn một chút. Hơn nữa nếu như lại tìm không được cửa hàng thích hợp, khéo mùa hè này đã trôi qua hết rồi mà còn muốn trùng tu, chờ đến khi cửa hàng bánh ngọt mở lên thì sớm đã vượt qua mùa thịnh vượng vào tết ta kia rồi . Cậu nói xem Đàm Tĩnh, hắn thật sự là không có thể đồng cam cộng khổ , một chút trách nhiệm cũng không chịu gánh.”
Đàm Tĩnh dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi cô ấy, “Chuyện cũng không còn như cậu nghĩ đến tồi tệ như thế, chẳng phải sau năm ngoái em gái của hắn vừa mới kết hôn, có lẽ tiền đều đã xài hết rồi cũng không chừng. Cậu buộc hắn vay tiền, cũng không phải là chuyện tốt gì. Như vậy, chúng ta trước hết là gọi hắn ra đây ăn cơm, mọi người lúc ăn cơm thì cùng nhau nghĩ biện pháp.”
“Tớ sẽ không gọi điện thoại cho hắn, muốn gọi thì cậu gọi đi.”
“Được. Tớ gọi”
Vương Vũ Linh lại liếc cô một cái, “Mua điện thoại mới rồi à, thật khoe khoang!”
Đàm Tĩnh biết rõ cô ấy thẹn quá hoá giận, cũng không cùng cô ấy so đo làm gì, chỉ là cười rồi gọi điện thoại cho Lương Nguyên An, gọi hắn đi ra ăn cơm.
Lương Nguyên An vốn là đang ở trong phòng trọ ngột ngạt, nhận được điện thoại của Đàm Tĩnh liền chạy tới. Vương Vũ Linh thấy hắn vẫn như cũ là tức giận, ngược lại Đàm Tĩnh cười cùng hắn chào hỏi. Lương Nguyên An ngượng ngùng , đi tới ôm lấy Tôn Bình nhưng Vương Vũ Linh lại ôm Tôn Bình sang một bên,”Bình Bình muốn dì Vương ôm, không cần phải người khác ôm.”
Tôn Bình đem con mắt đánh giá Lương Nguyên An đang ủ rũ cúi đầu một cái, lại nói, “Chú Lương, ôm!”
“Tiểu phản đồ!” Vương Vũ Linh lầm bầm nói nhưng Tôn Bình hướng phía Lương Nguyên An duỗi hai tay ra nên cô cũng chỉ có thể đem đứa nhỏ giao cho Lương Nguyên An. Lương Nguyên An thật cao hứng đem Tôn Bình giơ lên trên đỉnh đầu, Tôn Bình cao hứng nên cười khanh khách. Vương Vũ Linh vội nói, “Anh điên rồi, tim của Bình Bình không tốt, mau thả nó xuống!”
Lương Nguyên An luôn miệng đáp ứng, đem Tôn Bình một lần nữa ôm vào trong ngực, có thể là như vậy nên hai người vì đứa trẻ mà lại lần nữa hòa hợp lại. Nhưng Vương Vũ Linh cũng nghiêm chỉnh lại , nghiêm mặt chỉ là lôi kéo Đàm Tĩnh đi ở phía trước.
Đến trong nhà ăn, nghe nói là Đàm Tĩnh mời khách, Lương Nguyên An chết sống không để cho, đơn giản chỉ cần nói lần này hắn mời. Đàm Tĩnh cũng cười nói, “Tớ thay đổi công việc nên tiền lương cũng tăng, lần này để tớ mời hai người. Anh muốn chịu đòn nhận tội thì chờ lần sau đi.”
“Cái gì chịu đòn nhận tội?” Vương Vũ Linh nhịn không được lại trừng Đàm Tĩnh một cái, “Ai muốn hắn chịu đòn nhận tội chứ?”
“Chịu đòn nhận tội thì con biết rõ! Ngày đó chị chị Hồng Hồng có kể cho chị ấy nghe nên con cũng vậy mà nghe được! Chính là vào thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, có vị đại tướng quân gọi Liêm Pha, hắn luôn không chịu phục tùng vị quan họ Lận lớn hơn hắn, mà hắn cũng luôn tìm cách gây phiền toái cho người ta, nhưng vị quan hộ Lận cùng như chưa bao giờ cùng hắn so đo, còn đối với người khác nói địch nhân không dám tới tấn công quốc gia chúng ta là vì có ta cùng Liêm Pha tướng quân ở đây, nếu như ta cùng Liêm Pha tướng quân có mâu thuẫn, như vậy địch nhân sẽ nhân cơ hội mà đánh tới cửa cho nên ta ở khắp nơi đều nhường cho Liêm Pha tướng quân. Liêm Pha tướng quân nghe được câu nói này như vậy, cảm thấy rất hổ thẹn cho nên liền bỏ đi cánh tay, gánh vác trách nhiệm trên lưng mà đi về phía vị quan họ Lận kia mà chịu nhận lỗi, đây là chịu đòn nhận tội.” Tôn Bình ăn nói rõ ràng, một hơi đem cả chuyện xưa nói xong, giọng nói phập phồng, lang lảnh êm tai làm cho người lớn ba người đều nghe được giật mình tại chỗ đó. Tôn Bình nhìn thấy ba người họ đều nhìn mình, không khỏi khiếp đảm, kéo kéo vạt áo Đàm Tĩnh , nhút nhát e lệ hỏi, “Mẹ, con nói sai rồi phải không?”
“Không có, không có!” Đàm Tĩnh hết sức cao hứng, vội vàng ôm con trai, “Con nói rất đúng! Mẹ là nghe được mà mê mẩn cả người! Bình Bình thật lợi hại!”
“Đúng vậy!” Vương Vũ Linh cũng cười nói, “Dì đều nghe nhập thần, tên khó đọc như vậy mà cháu vẫn có thể nhớ được. Dì dù sao là không biết chịu đòn nhận tội, là ai hướng ai mời, liền chỉ biết là có cái từ này thôi. Ai, Bình Bình tương lai cháu nhất định phải làm người giỏi nhất mới được!”
Tôn Bình rất vui vẻ, cười đến con mắt cong cong như hình trăng lưỡi liềm, “Mẹ nói rằng mẹ được tăng tiền lương, lập tức sẽ có tiền chữa bệnh cho cháu, chờ cháu khỏi bệnh rồi cũng có thể được đi học.”
“Đúng rồi.” Vương Vũ Linh nhớ tới, “Còn không có hỏi cậu đây, cậu rút cuộc thay đổi công việc gì vậy?”
Đàm Tĩnh một năm một mười, liền đem chuyện chính mình đi phỏng vấn nói cho Vương Vũ Linh nghe, Vương Vũ Linh nghe được quả thực muốn nhảy dựng lên, “Oa! Đàm Tĩnh, cậu thật lợi hại!” Nghe được quản lý trực ban khó xử Đàm Tĩnh, không để cho cô điều ca, Vương Vũ Linh vừa tức nhưng không có cách nào, “Loại tiểu nhân này, thiệt thòi cho cậu còn giúp hắn viết tường trình bằng tiếng Anh! Thật sự là lấy oán trả ơn!”
“Công việc này của tớ cũng làm phiền từ hai phong thư bằng tiếng anh kia, cũng làm phiền cậu.” Đàm Tĩnh đem thực đơn đưa cho Vương Vũ Linh, cười rồi nói, “Đến đây nào, chúng ta gọi thức ăn đi đã. Đợi cho chúng ta ăn thật ngon rồi hãy tính tiếp.”
Sau khi cơm nước xong, Tôn Bình lôi kéo vạt áo Đàm Tĩnh vạt, nhỏ giọng nói, “Mẹ, con còn muốn đi công viên chơi một chút.” Đàm Tĩnh còn không nói gì, Lương Nguyên An đã sảng khoái đáp ứng:,”Đi, chú Lương dẫn cháu đi!”
Tôn Bình hoan hô một tiếng, Đàm Tĩnh nhìn Lương Nguyên An ôm con trai bước nhanh đi đến góc đường nơi công viên nhỏ, không khỏi cảm thấy chua xót. Vương Vũ Linh cười nói, “Hai người kia, ngược lại rất có duyên .”
Đàm Tĩnh nói, “Người thích trẻ con như vậy, tâm không xấu. Lương Nguyên An kỳ thật là người rất tốt, cậu cũng đừng luôn cùng hắn cãi nhau.”
Trong công viên nhỏ có máy tập thể hình miễn phí, Tôn Bình không thể làm kịch liệt vận động nên Lương Nguyên An đem hắn đặt ở trên ghế dài, chính mình đi bò trên dụng cụ cho hắn xem, chọc cho hài tử cười khanh khách, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đàm Tĩnh cùng Vương Vũ Linh cũng ngồi xuống nói chuyện, Vương Vũ Linh tựa hồ có rất nhiều phiền não, tất cả nói cho Đàm Tĩnh nghe. Chủ yếu vẫn là buồn vì chuyện tiền nong, cô nhìn trúng một cửa hàng, bên cạnh đó là có một khu cư xá rất lơn, lượng người qua lại rồi mọi thứ cũng không có vấn đề gì, hơn nữa cả cư xá đều còn không có cửa hàng bánh ngọt, theo lý thuyết tại đó mở cửa hàng lại rất thích hợp nhưng có thể vấn đề quan tâm của bọn họ là sẽ phải giao hết tiền thuê, sẽ không có tiền mua lò nướng, không có lò nướng thì như thế nào mở cửa hàng đây? Cửa hàng có mặt tiền tốt không thuê được, chuyện mở cửa hàng chính là sẽ không bao giờ xảy ra. Cô cùng Lương Nguyên An cũng đã từ chức, mỗi ngày tiền thuê phòng rồi tiền điện nước, tiền cơm đều là miệng ăn núi lở. Bằng số tiền ít ỏi mà bọn họ từng người để dành được, trì hoãn không vực nổi qua thời gian quá dài.
Đàm Tĩnh hỏi, “Vậy còn thiếu bao nhiêu tiền?”
“Thiếu hơn một vạn đồng.” Vương Vũ Linh cười khổ, “Người xưa có câu nói một đồng tiền khó chết anh hùng hán, tớ bây giờ mới hiểu.”
“Nếu không trong số tiết kiệm không có kỳ hạn của tớ có hơn một vạn đồng, trước cho các cậu mượn dùng đi.”
Vương Vũ Linh vừa nghe, đầu lắc như trống lắc, “Vậy cũng không được, đó là tiền dành để chữa bệnh cho Bình Bình.”
“Tiền kia là người khác cho tớ mượn, tớ dùng một nửa còn có một nửa này, đến lúc đó trả lại cho hắn. Chữa bệnh cho Bình Bình thì tớ có tiền, tiền này cậu trước tiên cầm dùng đi.”
“Đừng nói nữa, tớ cũng sẽ không cầm tiền của cậu.”
“Tớ cũng không phải cho cậu mượn, ta là chỉ nhập cổ phần. Chờ các cậu kiếm tiền thì chia cho tớ tỷ lệ hoa hồng không phải được rồi sao? Đây là đầu tư. Tiền lương của tớ bây giờ mặc dù tăng lên một chút, nhưng muốn trả toàn bộ chi phí phẫu thuật của Bình Binh thì vẫn còn sớm lắm. Hiện tại lợi tức thấp như vậy, không bằng đem hơn một vạn đồng tiền này đầu tư vào trong cửa hàng của các cậu, nói không chừng hai năm sau cả vốn lẫn lời các cậu liền thay tớ kiếm trở về .”
Vương Vũ Linh nghe thấy lời này, do dự trong chốc lát rồi mới nói,”Vậy nếu là thua thiệt thì sao?”
“Cậu nhìn tay nghề của Lương Nguyên An có thể thiệt thòi sao?”
Vương Vũ Linh cũng vội nói, “Chuyện tình buôn bán làm sao nói trước được chứ?”
Đàm Tĩnh biết rõ là cô ấy đã dao động, vì vậy nói, “Nếu tớ tính không tin hắn, cũng sẽ tin cậu mà! Có cậu ở đây, làm ăn thiệt thòi sao được!”
Vương Vũ Linh còn do dự, Đàm Tĩnh còn nói thêm, “Kỳ thật tiền này là một rất người đáng ghét cho taớ mượn, tớ không muốn đem nó đi chữa bệnh cho Bình Bình nên cậu trước hết cầm dùng đi.”
Thời điểm Đàm Tĩnh vừa đến làm trong cửa hàng, Đàm Tĩnh trẻ tuổi, bộ dạng lại đẹp mắt, luôn có người mượn cớ mua bánh ngọt đến trong cửa hàng nhìn cô, để cho cô nổi lên cái tước hiệu gọi “Bánh ngọt Tây Thi”. Có người liền ỷ vào chính mình có mấy đồng tiền, ở trong cửa hàng mua mấy ngàn đồng tiền bánh ngọt, sau đó điểm danh để cho Đàm Tĩnh đi giao hàng, lúc ấy huyên náo lên làm Đàm Tĩnh thiếu chút nữa bị buộc phải thôi việc, về sau có cửa hàng trưởng hỗ trợ, nghĩ biện pháp cho cô điều đến một cửa hàng khác đi làm, chuyện mới chìm xuống. Cho nên Vương Vũ Linh vừa nghe đến cô nói như vậy, lập tức khẩn trương lên, “Hả? Tên hỗn đản kia lại tìm tới cậu sao?”
“Không có không có, chuyện cũng đã nhiều năm trước rồi, người ta sớm đem tớ đã quên rồi, làm sao sẽ còn tìm tới gây phiền phức cho tớ.” Đàm Tĩnh nói, “Tiền là một người quen cho tớ mượn, người quen này thì ra là nợ tớ một chuyện nhưng là tớ không muốn dùng tiền của hắn, trước hết đầu tư tại trong cửa hàng của các cậu đi.”
Vương Vũ Linh vẫn còn do dự, “Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì cả, quyết định như vậy đi . Cửa hàng bánh ngọt tính cho tớ nhập cổ phần, các cậu sau này chia hoa hồng cho tớ là được rồi. Thua thiệt tớ cũng vậy, sẽ không tìm cácc cậu, dù sao tiền này tớ căn bản là không muốn.”
“Vậy cũng được.” Vương Vũ Linh cố gắng quyết tâm, dùng tiền này nhất định phải cho Đàm Tĩnh một khoản hoa hồng thật lớn, vạn nhất thật sự thua thiệt, mình coi như đem tiền dùng để chuẩn bị đồ cưới lấy ra, cũng sẽ đem hơn một vạn đồng tiên fnày trả lại cho Đàm Tĩnh. Bởi vì cô ấy một mình lại mang theo con nhỏ, quả thực thật quá khó khăn .
“Tớ ngày mai phải đi làm, dù sao sổ tiết kiệm ở chỗ của cậu. Bây giờ tớ đem mật mã nói cho cậu biết, cậu trực tiếp đi ngân hàng lấy ra, nhanh chóng đem tiền đến thua mặt tiền của cửa hàng, nhanh chóng khai trương để còn nhanh kiếm tiền nữa.”
Vương Vũ Linh cảm kích phải không biết nói cái gì cho phải, “Đàm Tĩnh, tớ phải cảm ơn cậu như thế nào?”
“Các cậu hãy nhanh chóng mở cửa hàng, kiếm thật nhiều tiền rồi chia hoa hồng cho tớ, không phải là đã cảm ơn tớ rồi sao?”
Vương Vũ Linh hưng phấn lên mà nói, “Yên tâm đi, tớ nhất định trong năm nay liền thay cậu thu về một số tiền hoa hồng thật lớn!”
Ngày đầu tiên đến tổng công ty đi làm, tâm tình của Đàm Tĩnh thật là kích động. Cô đã đã sớm lưu ý đến những người của công ty cũng không mặc đồng phục, cho nên ngày đầu tiên lúc làm việc, cố ý đem bộ váy bình thường không hay mặc mà thay vào, lại đem tóc tai chỉnh sửa phải thật chỉnh tề, mới lên xe bus công cộng đi làm. Sau khi phòng tài nguyên & nhân lực trình diện, đồng nghiệp liền dẫn cô đi đến hành chính bộ lấy bảng tên, còn có một chút đồ dùng làm việc rồi sau đó dẫn cô đi tới phòng kế hoạch. Đi qua những khu làm việc lớn theo kiểu cởi mở , không giống với lần trước Đàm Tĩnh đến đây, hiện tại những nơi này đã ngồi đầy người, mỗi khung làm việc (cubical) phia sau máy tính đều có người bận rộn.
Thịnh Phương Đình đang vội vàng nói điện thoại, nhìn thấy đồng nghiệp của phòng nhân lưucj dẫn Đàm Tĩnh tiến đến, gật gật đầu bày tỏ biết rồi. Đồng nghiệp phòng nhân lực xin phép đi trước, một mình Đàm Tĩnh ở lại trong phòng làm việc của Thịnh Phương Đình mà vẫn có chút hoảng hốt. Thịnh Phương Đình tiếp điện thoại xong, mới cười nói với cô, “Xin lỗi, mới vừa rồi là một cuộc điện thoại quan trọng, không có thể không nghe mà lại đúng lúc cô đến.”
Đàm Tĩnh rất câu nệ, “Không sao, giám đốc Thịnh.”
“Đến đây, chúng ta đi ra ngoài một chút. Tôi giới thiệu cô với đồng nghiệp một chút.”
Đàm Tĩnh lại cùng Thịnh Phương Đình đi đến bên ngoài khu làm việc, Thịnh Phương Đình vỗ tay một cái, tất cả mọi người ngẩng đầu lên vì vậy Thịnh Phương Đình giới thiệu tên của Đàm Tĩnh cùng chức vị, tất cả mọi người đềuvỗ tay bày tỏ hoan nghênh. Đàm Tĩnh không có trải qua loại tình cảnh này bao giờ, vì vậy cúi người chào nói, “Về sau mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Thịnh Phương Đình vừa chỉ chỉ một cái khung làm việc, đối với Đàm Tĩnh mà ní “Đây là ví trị làm việc của cô.”
Trong lòng Đàm Tĩnh rất thấp thỏm, mặc dù các đồng nghiệp đều nhìn qua rất hòa khí nhưng khi cô lập tức liền bắt đầu bắt đầu vào làm việc thì lại không có người ngẩng đầu nhiều liếc nhìn cô một cái, không khí bận rộn như vậy làm cho cô có chút khẩn trương, mà trong cái khung làm việc kia của cô lại rất sạch sẽ, ngoại trừ một máy tính thì các thứ đồ khác cũng không có, bởi vì sạch sẽ cho nên cô mới dè dặt đi tới. Thịnh Phương Đình là người rất cẩn thận, biết rõ cô không quá quen thuộc loại hoàn cảnh này, vì vậy nói, “Ngày mai cô có thể mang một chút người đồ dùng đến nơi này, ví dụ như cái cố hoặc cái gì đó…” Đàm Tĩnh phát hiện trước sau trái phải trong khung làm việc hay trên mặt bàn đều rải rác bày đặt một ít đồ vật. Ngoại trừ cốc nước còn có một chậu hoa nhỏ, cặp văn kiện, ống đựng bút, keo dán… Xem ra này một cái ô vuông này chính là không gian độc lập của mỗi người.
Thịnh Phương Đình kêu lên một vị đồng nghiệp, “Lily,cô tới đây một chút.”
Cái người được kêu Lily tựa như thành phần tri thức tinh anh trong ti vi, người mặc một bộ váy, hóa tranh tinh xảo đồ trang sức trang nhã, tóc dài xõa vai, một tia bất loạn mà nở nụ cười hòa ái, “Giám đốc Thịnh.”
“Trợ lý hành chính mới tới làm việc Đàm Tĩnh, đây là thư ký ngành chúng ta Lily, cô ấy sẽ dẫn dắt cô quen thuộc với công việc.”
Đàm Tĩnh ngay cả vội vươn tay ra đi, “xin chào!”
“Xin chào.” Lily chỉ nắm chặt lại đầu ngón tay của cô, đúng là nụ cười nhìn không ra bất kỳ dấu vết chậm trễ nào.
Thịnh Phương Đình cực kì bận, đem cô giao cho Lily sau đó thì trở về phòng làm việc của mình, Lily để cho Đàm Tĩnh mở máy tính ra, đăng kí một cái hòm thư ở bên trong, nói cho cô biết, “Phần lớn công việc đều sẽ thông qua nội dung bên trong bưu kiện đến đầu bên kia, cô lấy cho mình lấy một cái tên tiếng Anh đi, sau đó trực tiếp dùng làm tên của hòm thư.” Đàm Tĩnh không có tên tiếng Anh, Lily trực tiếp thay cô lấy một cái tên gọi là Helen, nói như vậy cho dễ nhớ.
Đàm Tĩnh trở thành Helen phòng kế hoạch, trong công ty Thánh Mỹ ở Trung Quốc thì có sáu Helen. Công Ty Thánh Mỹ có mặt ở Mĩ quốc, Nhật Bản, Canada , các nước khác còn có phân bộ, cái tên Helen cộng lại liền càng nhiều. Sự hỗn loạn của Đàm Tĩnh trong ngày đầu tiên đi làm cũng trôi qua, công ty có một bộ phận độc lập làm việc hệ thống, hơn nữa Đàm Tĩnh đi học lúc ấy hay dùng là office97, hiện tại cũng đã là office 2010 . Cũng may Đàm Tĩnh là người rất chịu khó, bộ dạng Lily tựa hồ rất bận rộn nên cô cũng không dám thường xuyên đi quấy rầy, sẽ đem chỗ có vấn đề ghi trên một trang giấy. Buổi trưa ăn cơm xong, lại cầm đi thỉnh giáo Lily. Lily thấy cô có rất nhiều kiến thức cũng không hiểu, trong nội tâm ngoại trừ buồn cười lại là giật mình, nghĩ thầm giám đốc Thịnh mắt cao hơn đầu như thế nào lại cho phép bộ phận nhân lực nhận một bảo bối như vậy vào làm chứ, bất quá trở ngại về mặt mũi cô cũng chỉ biết hy sinh thời gian cà phê thời gian dạy Đàm Tĩnh.
Đến lúc xế chiều, cả công ty gởi bản sao bên trong bưu kiện, liền đã có bưu kiện của Helen phòng kế hoạch. Đàm Tĩnh nhận được bưu kiện hay là rất hưng phấn, mở ra thấy là phòng thị trường cuối cùng xác nhận kế hoạch khu khuyến mãi Đại Trung Hoa, thời gian gửi bưu kiện là cách đây 20 phút, Đàm Tĩnh thấy choáng váng đầu hoa mắt cũng nhìn không hiểu những thứ trong bảng kia là có ý gì. Cũng may cũng không có ai tới hỏi cô về chuyện của bưu kiện này, Đàm Tĩnh cảm giác mình còn không có làm xong công việc gì thì cũng đã đến lúc tan việc .
Các đồng nghiệp rối rít rời phòng làm việc, cô còn có mấy phần mềm máy tính có vài vấn đề không có hiểu rõ, vì vậy ngồi ở chỗ kia đau khổ nghiên cứu, không biết khi nào thì trong phòng làm việc người cũng sớm đã đi cạn sạch, cũng không có ai bật đèn chỉ còn lại chiếc đồng hồ phát sáng trước mặt các chiếu lên trên khuôn mặt của cô.
Thịnh Phương Đình từ phòng làm việc đi ra, liền thấy được một cảnh như thế này. Trong không gian làm việc rộng lớn tối một mảnh này, một chút ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Đàm Tĩnh, nét mặt của cô thành kính mà nghiêm túc, giống như đối mặt với màn hình máy tính kia không phải là một người bình thường, mà là một pho tượng trên bàn thờ phật. Một ngày qua đi, sợi dây thun bị cô buộc chặt nơi mái tóc đã có chút lỏng đi, ở dưới ánh sáng lộ ra một mái đầu bù xù, như tỏ rõ bộ dáng lúc này so với bình thường còn muốn ngây thơ một chút. Cô hết sức chăm chú nhìn chằm chằm các đồng hồ đo, tựa hồ một chút cũng không có phát giác những người khác đã sớm đi về hết. Thịnh Phương Đình không ý thức đi tới, hỏi, “Như thế nào còn chưa về?”
Đàm Tĩnh bị giật mình, đợi thấy rõ ràng là Thịnh Phương Đình, mới lúng ta lúng túng giải thích, “Có mấy thứ tôi nhìn không hiểu, vì lâu rồi nên tôi đã quên hết.”
Thịnh Phương Đình nhìn nhìn bưu kiện đằng sau một chuỗi dài danh sách trong phần CC thì vội nói, “Cái này xem một chút là được, một thư này cô phải về xem lại một chút, còn phong này thì không cần.” Hắn cực nhanh chỉ điểm cho Đàm Tĩnh, chỉ chốc lát sau sẽ đem trong bưu kiện gửi tới trong email dọn dẹp tất cả. Đàm Tĩnh đối với việc làm theo hệ thống chưa quen thuộc, hắn lại giải đáp vài cái, Đàm Tĩnh nhớ viết trên giấy vài vấn đề , sau đó nói với cô, “Hôm nay chỉ tới đây thôi.”
“Cảm ơn giám đốc Thịnh.” Trong nội tâm Đàm Tĩnh thực sự rất cảm kích, một ngày làm việc chung, cô đã sớm nhìn ra Lily đối với mình chỉ là mặt ngoài khách khí, cô không hiểu luôn đi phiền toái cô ấy mà những đồng nghiệp khác càng không quen biết. Mặc dù Thịnh Phương Đình không trả lời hết tất cả của vấn đề của cô, nhưng trong công việc những vấn đề cô chủ yếu không hiểu trong mấy giờ liền đã sáng tỏ.
“Cô sống ở đâu? Tôi sẽ thuận tiện đưa cô về nhà.”
Đàm Tĩnh do dự nửa giây, Thịnh Phương Đình lại nói, “Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tôi biết rõ cho nên tôi đưa cô về một đoạn, thuận tiện giải đáp cho cô một chút.”
Vì vậy Đàm Tĩnh mới nói hắn dẫn mình đến trạm xe lửa tuyến số năm. Thời điểm đi thì cô liền phát hiện, ngồi tàu điện ngầm mà không phải là ngồi giao thông công cộng, bởi vì giao thông công cộng phải thay đổi vài chuyến xe. Khi cô đi theo Thịnh Phương Đình đến ga ra tầng ngầm , đúng lúc gặp được Thư Cầm. Thanh âm giày cao quanh quẩn tại trong ga ra tầng ngầm, thập phần vang dội. Xe của cô ấy dừng ở bên cạnh xe của Thịnh Phương Đình, khi thấy Thịnh Phương Đình cùng Đàm Tĩnh thì Thư Cầm rất tự nhiên lên tiếng chào, “Giám đốc Thịnh.”
“Giám đốc Thư, tan việc rồi sao?”
“Đúng vậy, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Thư Cầm mở chiếc xe màu đỏ, cô đem túi sách ném vào ghế lái phụ, liền trực tiếp nổ máy, động cơ phát ra thanh âm, cô chuyển tay lái, nghênh ngang rời đi. Đàm Tĩnh chỉ cảm thấy một loạt động tác của cô nàng này lưu loát đẹp trai, thật sự là như nữ chính trên TV, nhưng không có nghĩ quá nhiều. Thịnh Phương Đình vẫn đang suy nghĩ, vừa rồi màn tươi cười kia của Thư Cầm mang một ý vị thâm trường. Bản thân mình đem Đàm Tĩnh điều đến công ty đến, khả năng liền đã khiến cho cô ta hiểu lầm, hiện tại lại để cho cô ta nhìn thấy mình và Đàm Tĩnh cùng nhau tan tầm, cô ta lần này nhất định sẽ suy nghĩ nhiều. Bất quá, hắn quyết định tạm thời đem việc này không hề để tâm.
Ở trên xe, Thịnh Phương Đình hướng Đàm Tĩnh miêu tả ngắn gọn nhất một chút nội dung công việc của trợ lý phòng kế hoạch, nói cho cô biết những chuyện đầu tiên cần bảo đảm hoàn thành, những bưu kiện không cần trả lời lại, những công việc có thể hoãn xử lý. Đàm Tĩnh rất cảm kích,”Tôi cái gì cũng không hiểu nên gây thêm rất nhiều phiền toái cho anh rồi.”
“Kỳ thật tất cả người mới tới đều là như vậy, tôi nghĩ Lily nhất định cho là cô vào dạng người mới nên cô ấy mới có thể lý giải.”
Đàm Tĩnh không có lên tiếng, công việc này hoàn cảnh là toàn mới, mỗi người đều nho nhã lễ độ, cô không chỉ có là thay đổi một công việc, hơn nữa còn là thay đổi một tầng lớp, mà lớp người ở giai cấp này mặc dù rất có lễ phép rất khách khí nhưng kỳ thật đều làm việc rất bất hòa. Cô nhớ tới vừa rồi gặp phải giám đốc Thư kia, cô ấy mới chân chính là người cần phải đợi ở chỗ này, nhìn qua một lần liền khôn khéo có thể làm.
Bất quá chính mình sẽ cố gắng, bởi vì cô cần phần tiền lương cao hơn công việc, cô muốn giành đủ tiền cho Bình Bình chữa bệnh. Nghĩ đến bệnh của Bình Bình, cô lại nghĩ tới ngày thứ hai hẹn Nhiếp Vũ Thịnh. Đó chính là giờ làm việc, rốt cuộc bản thân mình có thể xin nghỉ, hiện tại chính mình làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, không có biện pháp xin nghỉ, chẳng lẽ mới vừa vào làm mấy ngày thì đã phải xin nghỉ? Chính mình vẫn còn ở thời gian thử việc, các đồng nghiệp sẽ nhìn mình như thế nào đây? Hơn nữa đi gặp Nhiếp Vũ Thịnh, đối với cô mà nói, thực là một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành.
Bất quá chỉ trong chốc lát cô liền không để cho mình suy nghĩ, tất cả khó khăn đều sẽ đi qua, hiện tại cô muốn đi đón Bình Bình về nhà, sau đó nấu cơm cho con trai ăn. Bất kể như thế nào, cuộc sống vừa rồi có một đường ánh sáng nơi rạng đông, cô lạc quan nghĩ, so với hiện tại thì ra là luôn khá hơn nhiều.
Sau khi đón con, cô mang theo con trai đi mua món ăn, ở trên đường Tôn Bình liền kêu đói bụng. Cô ở trong chợ rau mua hai đồng tiền bánh trứng gà cho Tôn Bình, cô biết rõ Tôn Bình ăn xong bánh trứng gà bánh cũng đã no rồi cho nên chỉ mua hai món ăn. Thời gian này trong chợ rau có bán chút thức ăn cho nên cũng tiện nghi. Dù sao người lớn ăn món ăn, có chút thô ráp cũng không có vấn đề gì.
Tôn Bình không thể đi lâu, cô cõng con trai mang theo đồ ăn đi lên lầu, thở hồng hộc vừa mới đứng vững, liền nghe đến trên lưng Tôn Bình nói, “Cha ở nhà!”
Quả nhiên trong nhà là có người, bởi vì cửa chống trộm không khóa, cửa gỗ cũng khép. Đàm Tĩnh trong lòng nhảy dựng lên, một nửa là bởi vì vừa mới đi hết cầu thang lầu, một nửa thì là vì lần trước thời điểm Tôn Chí Quân đi lại nói những lời kia. Cô rất lo lắng hắn trước mặt con trai cùng chính mình cãi vã, hơn nữa lại không che đậy miệng. Hiện tại chỉ hi vọng Tôn Chí Quân uống rượu say, như vậy vẫn còn tốt một chút, tối thiểu sẽ không cùng cô gây gổ.
Cô đẩy cửa đang khép hờ ra, sau đó cúi người xuống, Tôn Bình từ trên lưng cô trượt xuống rồi nói, “Cha uống rượu say.”
Quả nhiên, Tôn Chí Quân ngủ ở trên ghế sofa, bất tỉnh nhân sự, hoàn hảo không có ói. Đàm Tĩnh đối với con trai khoát khoát tay, Tôn Bình liền thuận theo đi vào trong phòng ngủ. Cô mở ra cửa sổ thông gió, mới phát hiện trên bệ cửa sổ đặt cái đĩa mầm đậu kia, đã ỉu xìu. Mấy ngày nay quá bận rộn, không có lo lắng tưới nước, cho nên mầm đậu cũng chết héo. Cô đem cái đĩa mầm đậu kia đi tới bỏ vào trong thùng rác, rửa cái khay, vừa đi ra chứng kiến bộ dạng Tôn Chí Quân mùi rượu ngút trời, biết rõ hắn trong một lát tỉnh không được cho nên phối hợp lại tiến phòng bếp nấu cơm đi.
Thời điểm lấy gạo cô chần chờ một chút, hay là đong lấy hai lon gạo, cho dù Tôn Chí Quân không ăn thì ngày mai cô hâm nóng cũng có thể ăn. Đem cơm vào nồi cắm điện nấu, sau đó bắt đầu rửa rau xào rau, chờ ăn được cơm tối đã là hơn tám giờ, chờ thêm Bình Bình tắm rửa rồi lại đem chén bát đi rửa xong thì Bình Bình đã ngủ .
Cô thật sự là buồn ngủ, tắm rửa xong cũng ngủ, mơ hồ không nhiều lắm trong chốc lát, đột nhiên nghe đến trong phòng khách có động tĩnh. Lần trước Tôn Chí Quân uống rượu say, từ trên ghế salon té xuống cho nên cô lo lắng đứng lên, mở cửa vừa nhìn. Tôn Chí Quân đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm, hắn đang dùng sức bới một chén cơm, đang ăn xột xoạt ở đó. Đàm Tĩnh đang định trở về đi ngủ, đột nhiên nghe được hắn không ngẩng đầu, mà nói với cô, “Cô tới đây, tôi có việc nói cho cô.”
Đàm Tĩnh sợ đánh thức con trai, suy nghĩ một chút khép cửa phòng, đi đến bên cạnh bàn rồi hỏi,”Chuyện gì?”
“Lúc này khi bị vào đồn công an thì công việc của tôi cũng đã bị mất, nợ đánh bạc cũng chưa có trả được, nói không chừng hai ngày nữa người ta liền sẽ tìm được đến nhà nên cô mang Tôn Bình trốn đi.”
Đàm Tĩnh không nghĩ tới hắn nói ra những điều này, sửng sốt một chút mới hỏi, “Anh rútt cuộc nợ người ta bao nhiêu tiền? Vì cái gì người ta phải tìm đến nhà?”
“Không phải là theo như cô nói sao? Hai vạn!” Tôn Chí Quân nhếch nhếch miệng, “Cái bang Tôn Tử kia chuyện gì đều làm ra được, không chừng sẽ hướng trên cửa nhà chúng ta giội máu đỏ, dù sao đến lúc đó chớ dọa cô là được.”
Đàm Tĩnh bấm bụng bấm dạ, “Anh rút cuộc ở bên ngoài gây phiền toái gì? Không bài bạc không được sao? Vạn nhất người ta thực tìm đến trong nhà, hàng xóm sẽ nói như thế nào? Chủ cho thuê nhà sẽ nói như thế nào? Nhà này tiện nghi lại tốt, chủ cho thuê nhà nếu là sợ gây chuyện không cho chung ta thuê nữa, anh muốn để cho tôi đi đâu tìm nhà bây giờ?”
Tôn Chí Quân hừ một tiếng, cầm chén vừa để xuống, “Vậy cô đưa tiền để tôi trả khoản nợ đó!”
“Ta không có hai vạn đồng tiền.”
“Vậy thì không cần nói nữa, cô mang con trai trốn hai ngày, những người kia tìm không ra tôi dĩ nhiên là yên tĩnh .”
Đàm Tĩnh nhất thời nổi cáu, ngồi bên cạnh bàn, không nói lời nào.
“Hối hận à? Chồng cô chính là tính tính như thế này, ai kêu cô gả cho tôi!” Tôn Chí Quân lại bới thêm một chén nữa cơm, đem đồ ăn thừa tất cả ngược lại bỏ vào trong chén, quấy rối quấy rồi lại ăn, “Cô bây giờ đi tìm tên họ Nhiếp kia, cũng còn không muộn.”
“Tôi cùng Nhiếp Vũ Thịnh không có gì, anh tại sao phải ngày ngày nói hắn?”
“Cô đây không phải là ngày ngày nghĩ tới hắn, cũng không cần tôi phải nói tới hắn sao?”
“Ai ngày ngày nghĩ tới hắn?”
“Ơ, không thừa nhận? Không thừa nhận tôi cũng biết cô ngày ngày nghĩ tới hắn. Nếu không cô tìm hắn lấy hai vạn đồng tiền, thay tôi đem sổ sách tính rõ cho cô. Tôi bảo đảm về sau tại trước mặt cô không đề cập tới hắn.”
Đàm Tĩnh nói, “Tôi sẽ không đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh lấy tiền .”
“Cô đương nhiên sẽ không đi, cũng không nhìn một chút tình cảnh của cô bây giờ, họ Nhiếp còn để ý đến cô sao?”
Đàm Tĩnh đứng lên, mệt mỏi mà trầm mặc hướng phía phòng ngủ đi đến, Tôn Chí Quân còn ở sau lưng nàng cười lạnh, “Cô không đi, tôi đi.”
Đàm Tĩnh bỗng nhiên xoay người lại, mở to hai mắt nhìn xem hắn, “Anh muốn làm gì?”
“Cũng không làm gì, họ Nhiếp kia có tiền, tìm hắn lấy hai vạn, cần phải là rất dễ dàng đi?”
“Anh dựa vào cái gì đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh lấy tiền?”
“Điều đó không mượn cô xen vào.”
Đàm Tĩnh rốt cục cúi đầu, “Tôi xin anh đó.”
“Cầu xin tôi sao? Tôi sẽ suy nghĩ một chút. Bất quá nợ đánh bạc này tôi còn không trả được cũng không có biện pháp a!”
Đàm Tĩnh bấm bụng bấm dạ, “Chuyện nợ đánh bạc, tôi sẽ ngẫm lại biện pháp.”
“Được, vậy tôi chờ tin tức của cô. Mặc kệ cô không tìm họ Nhiếp, chỉ cần cô đưa cho tôi hai vạn để tôi trả nợ, tôi bảo đảm sẽ không gây chuyện mất hứng cho cô nữa.”
Sau Đàm Tĩnh trở lại phòng ngủ, nhìn Tôn Bình đang ngủ say mà cô không khỏi thở dài thật sâu. Cô không biết Tôn Chí Quân nói lời nói kia là thật hay là giả, nhưng hắn ở bên ngoài nợ người ta tiền, cũng không là lần đầu tiên. Ban đầu cô còn thay hắn trả nợ đánh bạc mấy lần, về sau cô biết rõ kia là một cái động không đáy thì cũng không chịu cho hắn tiền. Nhưng là bây giờ hắn tựa hồ càng ngày càng được voi đòi tiên, thậm chí bắt đầu dùng Nhiếp Vũ Thịnh đến đòi mạng của cô.
Bất kể là như thế nào, cô không chịu lại hướng Nhiếp Vũ Thịnh mở miệng đòi tiền. Cô cũng không có bất kỳ tư cách nào mà lại hỏi hắn lấy tiền.
Hai vạn… Cô đi đâu để lấy hai vạn đồng tiền… Mặc dù trên sổ tiết kiệm có nhiều như vậy, nhưng là đó toàn bộ phí phẫu thuật của Tôn Bình, cô tại sao có thể cầm tiền này đi điền nợ đánh bạc ở cái hang không đáy kia đây?
Cô dần ngủ thiếp đi giữa mâu thuẫn và lo lắng.
Hết chương 8