Bạn đang đọc Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Chương 2
Chương 2 : Mỗi người đều có tình yêu của chính bản thân.
Giờ tan việc Lương Nguyên An kín đáo đưa cho Đàm Tĩnh 90 đồng tiền, một xấp tiền giấy mềm mại cũ cũ mười nguyên, hắn nói “Còn có 10 đồng anh mua thuốc rồi.”
Đàm Tĩnh vừa định từ chối, Lương Nguyên An đã huýt sáo đến phòng thay quần áo. Vương Vũ Linh nhìn cô chần chừ do dự đứng ở nơi đó bất động, nhịn không được nói “Cậu hãy cầm đi. Có thể mua thêm thức ăn cho vài ngày đấy.”
Đây đúng là lời nói thật. Đàm Tĩnh yên lặng đem tiền bỏ vào trong túi áo. Bởi vì không có tiền nên tất cả các nhà trẻ cũng không chịu thu nhận Tôn Chí Bình. Lúc Đàm Tĩnh đi làm việc luôn đem con gửi cửa hàng nhà bà Trần cạnh nhà, sau đó mỗi tháng đưa cho bà Trần 600 đồng tiền. Bà Trần là người phúc hậu, đối với trẻ con vô cùng tốt, có đôi khi Đàm Tĩnh đi làm về khuya, chưa kịp đi tới đón con thì bà Trần luôn chiếu cố đứa nhỏ hộ cô đến qua đêm. Đàm Tĩnh cảm giác thấy băn khoăn cho nên luôn cho cháu gái nhỏ bà Trần ít đồng mua chút đồ ăn vặt hoặc nước trái cây gì đó. Tưởng mất tiền nay lại được 90 đồng, có thể thêm tiền ăn vài ngày. Có nên cầm hay không 90 đồng này làm cho cô do dự trong chốc lát, cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa.
Cô đã ném qua quá nhiều đau khổ khi không có tiền, mọi người luôn nói một đồng tiền khó bằng một gói khi no, huống chi là 90 đồng.
Hôm nay cô làm ca sáng, ba giờ chiều đã tan ca. Cô đi đến trước trường học mua chút thức ăn, mua một chút thịt cá dự định trở về làm thịt kho tàu cải thiện bữa ăn cho con cô. Kỳ thật con cô ăn cái gì cũng gầy nhưng chỉ cân điều kiện cho phép, cô luôn tận lực nghĩ biện pháp làm cho con cô có thể ăn ngon hơn. Trước kia thân thể của mẹ cô không tốt cho nên cô từ nhỏ đã học nấu ăn, tài nấu nướng cũng không tệ. Lúc trước Nhiếp Vũ Thịnh rất thích ăn cơm cô làm, cô chỉ tùy tiện làm hai món ăn nhưng hắn cũng có thể ăn hết hai chén cơm. Bộ dạng hắn ăn cơm đặc biệt nhã nhặn, ăn cái gì đều nhai kỹ nuốt chậm, duy chỉ có ăn cá thì đặc biệt nhanh, quả thực rất giống mèo nha hơn nữa có thể đem theo nhưng để ý phải sạch sẽ. Hắn ăn xong an vị ở trên ghế sofa vuốt cái bụng, không phải muốn nói vợ hắn lại đem hắn nuôi cho mập mà là “ vợ à, tiếp tục như vậy anh thật sự muốn giảm cân.”
Cô cảm giác mình không thể được như mong muốn, liên tiếp hai gần gặp phải hắn, làm rối loạn cuộc sống vốn yên bình lặng lẽ như nước của cô. Nhưng cần phải làm gì đây? Lại nhớ tới hắn, chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.
Con trai thấy cô liền rất vui mừng, rung đùi đắc ý hướng cô chạy tới. Bà Trần sợ đứa trẻ té, liền chạy theo ở phía sau một đoạn gào chậm một chút, chậm một chút. Cô cười cười ôm lấy con, hỏi “Có ngoan hay không?”
“Ngoan ngoãn lắm.” Bà Trần lại nói “Hôm nay còn cùng Hồng Hồng học thêm phép trừ.”
Cháu gái bà Trần – Hồng Hồng lên tiểu học, lúc làm bài tập luôn thuận tiện chỉ cho Tôn Chí Bình một chút, Đàm Tĩnh luôn vô cùng cảm kích vội vàng đem túi táo trong tay đặt lên trên bàn nói “Cái này là cho Hồng Hồng.”
Bà Trần từ chối không chịu nhận “Năm ngày ba bữa đều cần dùng tiền, cháu mang về nhà cho Bình Bình ăn.”
Đàm Tĩnh vừa nói “Không cần đâu” vừa ôm con lách mình ra khỏi cửa chống trộm, bà Trần bị cản ở cánh cửa, chỉ lớn tiếng gọi “Vậy cháu lần sau tới dùng cơm đi.”
Đàm Tĩnh “Vâng” một tiếng, hướng bà Trần ở xa xa nói hẹn gặp lại.
Chí Bình ôm cổ cô, thật biết điều khéo vẫy tay “Hẹn gặp lại bà.”
“Hẹn gặp lại.”
Thời điểm ở trên xe bus rất là vui vẻ, thấy cô ôm con luôn có người sẽ nhường chỗ ngồi cho cô. Cô hết lần này đến lần khác nói lời cảm ơn rồi mới ngồi xuống, Chí bình vẫn bi ba bi bô hỏi cô một chút những vấn đề ngây thơ, cùng cô xem phong cảnh ven đường, con người, cửa hàng còn giữ lời nói để cho cô nghe, làm cho cô – một người cảm thấy chết lặng trong cuộc sống lại luôn có một tia hi vọng ở đây.
Cô ôm con một hơi bò lên lầu bốn, không khỏi thở hồng hộc. Đem con để xuống đất, đang cúi đầu tìm cái chìa khóa thì cửa sắt đột nhiên từ bên trong được mở ra. Cô không khỏi giật mình, nhìn gương mặt của Tôn Chí Quân. Cô rất khó ban ngày gặp được hắn, cũng rất khó thấy được hôm nay hắn không có say túy lúy. Hắn không có lên tiếng, mở cửa sắt ra.
Chí Bình luôn có điểm sợ hắn, đột nhiên khi nhìn thấy hắn luôn ngơ ngác, khiếp đảm nhìn hắn tựa như nhìn một người không quen biết. Đàm Tĩnh nhỏ giọng nói “Tại sao con không gọi cha ?”
“Cha.”
Tôn Chí Quân hừ một tiếng, xem như trả lời. Không để ý cũng không hỏi hai mẹ con bọn họ, trực tiếp đi trở về ghế sofa ngồi.
Lúc này Đàm Tĩnh mới phát hiện trong nhà ngổn ngang, rương rồi ngăn kéo của tủ toàn bộ đều mỏ ra, phản ứng đầu tiên giống như là có ăn trộm vào nhà. Hắn nhìn Tôn Chí Bình đi dần dần đến ngồi ở trên ghế sofa, bộ dáng tức giận, cô mới hiểu được vội hỏi “Anh đang tìm cái gì?”
“Không có tìm cái gì.”
Chí Bình có điểm khiếp đảm nhìn cô, chuyện cô không nguyện ý nhất chính là trước mặt con mà gây gổ cho nên luôn ít khi đón con về nhà trước thời gian, chủ yếu là để ở chỗ bà Trần rất nhiều. Cô thấy Tôn Chí Bình có vẻ mơ hồ, vội ngồi xổm xuống hỏi con “Bình Bình buồn ngủ hay không buồn ngủ, con có muốn vào phòng ngủ trưa hay không?”
Chí Bình tình nguyện gật đầu nhẹ, cô ôm con tiến vào phòng ngủ mới phát hiện trong phòng ngủ cũng bị lật tung ngổn ngang, ngay cả hộp giày dưới giường cũng đều bị lật ra. Cô đem quần áo trên giường sửa sang lại, đem con để ở trên giường, thay con đắp chăn rồi dụ dỗ “Bình Bình ngủ một lát thôi thì dậy ăn cơm tối có được không?”
Chí Bình sợ hãi nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói “Mẹ, con không mệt.”
“vậy thì chơi trong chốc lát vậy.” Cô trong đám lộn xộn ở giữa nhà tìm được một chiếc xe đồ chơi hơi cũ, đó là một trong số ít những món đồ chơi của Chí Bình.
“Mẹ đi ra ngoài nói chuyện cùng cha, một mình con ở chỗ này có được hay không?”
Âm thanh của Chí Bình ngày càng nhỏ “Mẹ, mẹ đừng cùng cha gây gổ.”
Cô cảm thấy rất khó chịu, con thường thấy bọn họ khắc khẩu, cho dù cô đã cố gắng muốn tránh điều đó nhưng tình tình Tôn Chí Quan kia luôn cố ý thường xuyên cùng cô cãi vã trước mặt con. Cho nên con vừa nhìn thấy tình hình không đúng liền nhạy cảm biết rõ tất nhiên sẽ lại có một hồi tranh chấp nữa.
Cô cũng biết hôm nay tránh không được vụ khắc khẩu này cho nên thời điểm đi ra khỏi phòng liền thuận tay đóng cửa phòng lại. Cô cố gắng khắc chế tâm tình, làm cho giọng nói tận lực có vẻ ôn hòa, ngồi đối diện xuống chiếc ghế sofa nhìn Tôn Chí Quân đang hút thuốc “Anh rút cuộc muốn tìm cái gì. Anh nói với tôi một tiếng không phải được sao? Đem đồ đạc trong nhà biến thành như vậy, quay đầu lại tôi phải thu thập tới nửa ngày.”
Tôn Chí Quân lại cười lạnh một tiếng, đem một chiếc hộp “Pằng” một tiếng rớt dưới chân cô.
Thủy tinh nát bét, trong khung ảnh có hình hai người vẫn là bình yên mỉm cười. Kiếp này an ổn, năm tháng bình yên. Đó là chữ lúc ấy Nhiếp Vũ Thịnh viết sau ảnh chụp. Về sau cô mới được biết dĩ nhiên là xuất phát từ Hồ Lan Thành cùng Trương Ái Linh, quả nhiên là một câu tiên tri sai lệch.
Cô cúi đầu nhìn ảnh chụp, khi đó mặt của cô dĩ nhiên là mượt mà, sung mãn, như là có thêm đặc thù hào quang ngay cả trong đôi mắt cũng lộ ra sự vui vẻ mà hắn ôm lấy eo của cô, mặt mày tuấn dật đều dãn ra, bộ dạng giống như cô cười đến sáng lạn.
Chỉ là ngắn ngủi vài năm, giống như là chuyện đời trước vậy làm người ta hoảng hốt, cảm thấy chưa từng có, chỉ là một giấc mộng bình thường.
Trong hộp còn có chút lẻ tẻ gì đó, đều là của Nhiếp Vũ thịnh đưa cho cô. Cũng không đáng giá, đáng tiền nhất cũng chính là một quả hung châm, trên mặt có khảm chút kim cương nhỏ. Lúc trước hắn đem chiếc nhẫn muốn trở về, vốn là cô cũng nghĩ tới cái hung châm này trả lại cho hắn nhưng cuối cùng rút cuộc không có cam long cho. Hắn không có hướng cô đòi lại, cô liền lặng lẽ lưu lại. Bởi vì đây là vật hắn mua tặng cho cô, khi hắn đưa cho cô đã khiến cô ngạc nhiên mừng rỡ cực kỳ, vẫn cho là chính mình sẽ trường trường địa cửu, lưu cả đời truyền cho con cháu.
Về sau, về sau cùng với tấm hình chụp chung đã bị cô dấu đi thật sâu. Cô giấu đi đến nỗi cả chính bản thân cô cũng không biết đặt ở đâu, không nghĩ tới hôm nay lại bị lật ra.
Cô nghe thấy Tôn Chí Quân cười lạnh, cô cũng biết mình nhìn vật đó quá lâu có lẽ trong ánh mắt thậm chí còn có lưu luyến. Không, cô không còn lưu luyến bởi vì tất cả của cô từ trước đều đã mất đi, thậm chí những thứ này cũng đã không hề thuộc về kia, kể cả đoạn trí nhớ kia nữa.
“Còn nhớ tới tay họ Nhiếp kia sao?” Tôn Chí Quân khinh bỉ nhìn cô “Cũng không cầm gương soi lại chính mình, chỉ sợ tay họ Nhiếp kia gặp cô trên đường cái cũng nhận không ra cô.”
“Tôi không có nhớ tới ai.” Cô đem cái hộp cầm lên, nhàn nhạt nói “Những vật này có giá trị mấy ngàn đồng tiền cho nên tôi giữ lại.”
“Tất nhiên, người ta tiện tay tặng cho cô món đồ vật nhỏ mà giá trị đến mấy ngàn đồng tiền. Làm sao cô không bán đi mấy cái này lấy tiền chữa bệnh cho con trai cô? Cô không phải là đang lo lắng về vấn đề tiền nong sao?”
Cô không để ý đến lời Tôn Chí Quân, bết rõ hắn mặc dù không có uống rượu nhưng là một người rất không hiểu chuyện, cùng với bộ dạng say khướt không khác nhau là mấy. Cho nên cô đem cái hộp cầm trên tay để lên trên bàn hỏi hắn “Anh rút cuộc đang tìm cái gì?”
“Tôi tìm cái gì mắc mớ gì tới cô?”
Cô trầm mặc một lát mới hỏi “Anh lại nợ tiền người ta sao?”
Tôn Chí Quân ngược lại không có phủ nhận mà còn cười rộ lên “Đúng thì thế nào?”
“Trong nhà không có tiền.”
“Tôi nợ 2 vạn,cô cho tôi vay trả người ta sau này tôi sẽ trả lại cho cô.”
Cô nhịn xuống một hơi nói “Tôi không có 2 vạn đồng tiền đâu.”
“Cô không phải là một mực góp tiền sao? Như thế nao 2 vạn đồng tiền cũng không có?”
“Anh đều đã nhiều năm không có đem tiền lương về nhà, một chút tiền lương kia của tôi còn muốn để cho Bình Bình xem bệnh…”
Tôn Chí Quân cười lạnh “Nhiếp Vũ Thịnh kia chẳng phải là đã trở về sao? Các ngươi không phải là vẫn còn qua lại sao? Ngày đó hắn không phải còn đưa cô về nhà sao? Cô không có tiền nhưng tên họ Nhiếp kia có tiền.”
Trong đầu cô “Ong” lên một tiếng, không nghĩ tới ngày đó hắn như thế nhưng đều nhìn thấy tất cả.
“Như thế nào? Chột dạ sao? Gọi tên họ Nhiếp kia cầm 10 vạn đến đây, tôi cùng cô liền ly hôn.”
Tôn Chí Quân miệng khẽ nói rồi lại dừng, còn đang định nói cái gì đó nhưng trong lỗi tai cô chỉ có tiếng “ong, ong” vang lên, chẳng qua là cảm thấy tất cả đều xa như vậy. Tôn Chí Quân đối với thái độ của cô cũng không kỳ quái, đã qua nhiều năm như vậy chỉ cần nhắc tới Nhiếp Vũ Thịnh, hắn sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp nói móc cô. Mà cô cho tới bây giờ cũng không trả lời cái gì, mà cũng không có gì đáng nói. Ở trong mắt người khác, chính mình vẫn là ngu xuẩn a nhất là trong mắt Tôn Chí Quân, cô lại có lập trường gì mà phản bác đây?
Dù là Nhiếp Vũ Thịnh đã sớm không còn thích cô, dù vận mệnh cùng năm tháng đem tình yêu say đắm của họ biến thành thù hận không thể hóa giải, dù là kỳ thật ngày đó Nhiệp Vũ Thịnh căn bản cũng không phải là đưa cô về nhà.
Còn có cái gì tốt để giải thích đây, cô lừa mình dối người nghĩ. Thì ra là Đàm Tĩnh vào bảy năm trước đã chết, còn sống hôm nay là môt Đàm Tĩnh khác, ngay cả chính cô cũng không nhận ra là mình đã trở thành người xa lạ thế nào.
“Không biết xấu hổ.”
Những chữ ấy bật lên với thanh âm đặc biệt lớn, nước bọt Tôn Chí Quân cơ hồ đều phun trên mặt cô. Cô ngược lại có điểm thê lương cười cười, giống như là tự giễu chính mình.
Cửa phòng lặng lẽ mở ra một khẽ hở nhỏ, con mắt đen nhánh của Chí Bình lo lắng nhìn cô, cô vội vã đi tới chỗ Tôn Chí Quân nói “Anh có đói bụng không? Nếu không tôi trước sẽ đi nấu cơm.”
Sự ôn nhu như vậy cũng sẽ không có làm cho hắn bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn đã thấy được Chí Bình ngược lại cười lạnh “Lão tử đây không đói bụng.”
Hắn liền sập cửa đi ra ngoài, cửa sắt nặng nề dập trên tường, cả căn phòng tựa hồ đều chấn động. Chí Bình cũng dường như bị hết hồn, sợ hãi đỡ cửa phòng nhìn cô, cô miễn cưỡng cười cười nói “Cha không ở nhà ăn cơm, mẹ làm cá cho Bình Bình ăn nhé, có được không?”
Đứa trẻ gật nhẹ đầu, thấp giọng hỏi “Mẹ, cha lại tức giận sao?”
“Không có.” Cô rất cố gắng nặn ra một nụ cười mỉm “Cha muốn làm thêm giờ cho nên không có ăn cơm ở nhà. Nào đến đây, Bình Bình xem phim hoạt hình có được hay không?”
Trong nhà đồ đáng giá tiền nhất là cái TV, là ở chỗ cửa hàng bán đồ cũ mua lại hàng đã xài rồi bởi vì Tôn Chí Bình thích xem phim hoạt hình. Vì điều kiện kinh tế có hạn, cô luôn cố gắng thỏa mãn yêu cầu của con. Bởi vì trong thời gian dài dằng dặc mà vô vọng, kỳ thật đứa trẻ này từng lẽ động lức sống sót duy nhất của cô.
Ăn cơm xong cô thu thấp mất mấy giờ mới có thể đem những thứ Tôn Chí Quân đạp đổ ở trong phòng về chỗ cũ. Sau đó liền đi nấu nước cho con tắm rửa rồi ru con ngủ.
Bởi vì quá mệt mỏi, sau khi con ngủ cô cũng mơ hồ ngủ trong chốc lát, chỉ là một lát thôi lại liền mơ thấy Nhiếp Vũ Thịnh.
Hắn mặc T-shirt trắng quần trắng như cũ, đi trên con đường hoa đỏ rực mà mỉm cười với cô.
Đợi cô vươn tay muộn chạm vào mặt của hắn, cả người của hắn đột nhiên lại biến mất trong không khí ngay cả một tia bóng dáng đều không có để lại.Chỉ còn lại một mình cô, cô đứng lẳng lặng nơi đó không có gì cả.
Cô rất nhanh đã tỉnh lại, cũng không có khóc chỉ là có chút lòng chua xót.
Cô đã cực kỳ lâu không có mơ qua Nhiếp Vũ Thịnh. Hắn đã keo kiệt đến liền tại trong giấc mơ của cô cũng không xuất hiện, kể từ sau khi hắn rời đi thì cô tổng cộng mới mơ thấy hắn ba lần mà hôm nay là lần thứ ba.
Hai lần trước mơ thấy hắn đều là bảy năm trước, khi đó cô sẽ khóc tỉnh lại, nước mắt ướt cả chiếc gối. Cô sẽ trợn tròn mắt cho đến sáng, từng lần một nghĩ, nghĩ tới cảnh ở trong mơ, nghĩ tới người của hắn, tiếng nói của hắn, bộ dạng đi đường của hắn, ánh mắt của hắn khi nhìn cô… Thật sự là giống như thực vậy… cho nên không ngủ tiếp được.
Mà hôm nay cô nhìn trần nhà, có chút chết lặng nghĩ, chỉ có ở trong mộng mới thấy được bộ dạng bước đi của hắn.
Hiện tại hắn là cái dạng gì đây?
Lạnh lùng, yên tĩnh, cách xa ngàn dặm thậm chí mang theo một loại nộ khí.
Nộ khí này chỉ là nhằm vào cô, cô cũng biết.
Cô nghĩ đến có chút khó chịu, rút cuộc nhịn không được đứng lên đem cái hộp kia lặng lẽ lấy ra.
Mượn ánh đèn xuyên qua cửa sổ, mông lung có thể trông thấy ảnh chụp, khóe miệng của hắn hơi vểnh lên, nụ cười như là xuyên thấu qua dòng thời gian dài mà buồn chán, liên tục ánh đến đáy mắt cô.
Cô đều nhanh quên đi hình dạng của hắn như thế nào, cô liên tục tận lực để quên, quên hắn là người như vậy. Cô hạm trái tim của mình trong căn nhà giam, đem tất cả mọi quan hệ với hắn mà khóa lại, thật sâu không có mở khóa, ngay cả chính cô đều không cho phép chính mình suy nghĩ.
Nhưng là buổi tối hôm nay có điểm không kiểm soát được, cũng có lẽ vì Tôn Chí Quân đem mấy tấm hình này đảo tung lên, cũng có lẽ vì nguyên nhân khác. Cô đã làm cho con mãnh thú trong cái lồng giam kia chạy ra, đối với mình giương nanh múa vuốt.
Bảy năm, bảy năm cũng đã qua.
Như vậy cô tưởng niệm hắn một lát cũng là không quan trọng a?
Cô nhìn thấy chính mình trong tấm ảnh, mặc dù thấy không rõ lắm cũng biết khi đó chính mình cười có nhiều ngọt ngào. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc cùng vui sướng nhất trong cuộc đời, cũng chính là như vậy chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi đã qua đi. Bởi vì quá ít cho nên đều nhanh bị cô quên mất. Sông đến thiên tân vạn khổ ( muôn vàn cay đắng) , có lẽ cả đời này đều sẽ không có một cái chớp mắt như vậy nữa, làm cho cô cảm thấy rất đáng giá.
Có một giọt nước rơi trên tấm hình, cô kinh ngạc mới biết được là mình đang khóc. Cô cho là mình sẽ không khóc cho dù ngày đó ở bệnh viện gặp gỡ Nhiếp Vũ Thịnh, hắn nói những lời nói khó nghe như vậy mà cô cũng không có khóc. Thì ra là hôm nay sẽ khóc, vào thời điểm đêm khuya yên tĩnh, đang không có người nhìn vào, khi một mỉnh tỉnh lại.
Cô đầu tiên là giơ tay lau lau nước mắt, sau đó bỏ mặc chính mình yên lặng lệ rơi đầy mặt.
Ngoài cửa sổ cây trúc ánh vào trong phòng, ảnh trúc chập chờ giống như một bức tranh thủy mặc lưu động. Phía ngoài ngôi nhà là vươn hoa, mỗi lần Nhiếp Vũ Thịnh về đến nhà cũng sẽ đi tưới nước cho những cây thực vật ở hoa viên trước tiên sau đó lại đi tắm rửa.
Nhưng là hôm nay hắn không muốn nhúc nhích, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hắn chuyện gì cũng đều không muốn làm.
Xác thực là mệt nhọc. Buổi chiều làm một dãy dài dằng dặc mà phức tạp,toàn là kháp gấp để giãi phẫu . Hắn là mổ chính cho nên sẽ không có an bài hắn trực ca đêm.
Hắn ngược lại nguyện ý trực đêm bởi vì ở khoa Tim này, nửa đem cũng sẽ có trường hợp bệnh nhân đột phát trầm trọng nguy hiểm được đưa tới, cả đêm luôn thập phần bận rộn. Khi bận rộn hắn sẽ không nghĩ ngợi lung tung mà khi ở một mình ngây ngô trong nhà, hắn cảm giác sẽ cảm thấy mất đi sự khống chế bản thân.
Tỷ như hiện tại hắn liền nghĩ đến Đàm Tĩnh.
Cô sẽ đang làm gì?
Cô đã tan giờ làm chưa?
Cửa hàng bánh ngọt đóng cửa muộn như vậy, nói không chừng cô đi xe bus ở trên đường cũng nên.
Cô làm thu ngân ở cửa hàng bánh ngọt, mỗi ngày cũng phải đứng đến mấy tiếng đồng hồ, giờ tan việc cô có thể mệt mỏi hay không liền ở trên xe bus mà ngủ?
Hắn phi thường vô cùng khinh bỉ chính mình, khi hắn một mình ngây ngổ, khi hắn nhớ tới người phụ nữ đó thế nhưng như cũ vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Cô thì ra xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, làm cho hắn mê muội như vậy.
Cô hẳn là một đóa hoa, bày đặt trong nhà kính, được chăm sóc tỉ mỉ, được che chở tỉ mỉ.
Mà không phải là biến thành cái bộ dạng của ngày hôm nay.
Điện thoại di động vang lên, hắn thập phần may mắn lúc này có điện thoại gọi tới làm cho hắn đình chỉ loại suy nghĩ lung tung này. Có lẽ là bệnh viện có việc gấp, hắn cầm lấy điện thoại di động lên thấy số gọi tới mới ngơ ngác một chút rồi nhận điện thoại.
“Nhiếp Vũ Thịnh, anh nợ tôi một chuyện. Lần này anh nếu như không tới cứu tôi, lão nương đây lần này nhất định phải chết.”
Đầu bên kia có bối cảnh âm nhạc tinh tế, nổi bật lên giọng của Thư Cầm phát ra nghiến răng nghiến lợi, lần trước cô gọi điện thoại tới cứu mạng thì bối cảnh âm nhạc là đinh tai nhức óc rock and roll mà lần này thậm chí có tiến bộ hơn. Hắn đem điện thoại cách xa lỗ tai một chút mới nói “Cô không cần lớn tiếng như vậy. Tôi đã nghe thấy còn có một cô gái tốt lúc nói chuyệ không được mang chữ thô tục vào mà nói. Tôi nợ cô một cái tình người cũng sớm đã trả sạch, hơn nữa tôi đã cảnh cáo cô, cô còn như vậy tôi sẽ ngắt điện thoại.”
“Được, được. Bác sĩ Nhiếp, van anh. Lương y như tử mẫu, anh xem chúng ta nhiều năm bạn bè cũng chung hoan nạn mau tới tây cứu tôi đi.”
“Lần này là ở đâu?”
“Quán rượu Khải Duyệt.”
“Được, chừng nửa giờ nữa tôi sẽ đến.”
“Bác sĩ Nhiếp , anh thật sự là Bạch Y thiên sứ.” Tiếng nói của Thư Cầm trở nên ngọt ngào “Tôi sẽ nhắn tin lô ghế qua cho anh.” Cách điện thoại cũng có thể tượng tưởng ra mặt mày hớn hở của cô, khả năng không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy. Kỳ thật lần này thực sự là cô có vận khí tốt, hắn không muốn một mình ở nhà.
Đi vào quán rượu, lô ghế vẫn có chút ngoài ý muốn, Thư Cầm mặt nở đầy nụ cười đứng lên, hướng hắn giới thiệu với vài vị khách đang ngồi kia. Có dì nhỏ của Tiểu Kiều cùng dượng, một người đàn ông trẻ tuổi nữa là luật sư và còn có cha mẹ của vị luật sư kia. Nói rõ ràng là bữa cơm thân cận, mặc dù Thư Cầm làm sự tình từ trước đến nay không có yê lòng nhưng không nghĩ tới lần này lại ly kỳ đến như vậy.
Thư Cầm đem tay khoác vào khuỷu tay hắn, vẻ mặt ngọt ngào nói “Đây chính là bạn trai Nhiếp Vũ Thịnh của cháu. Anh ấy làm việc tại bệnh viện, là bác sĩ khoa tim mạch.”
Mọi người đang ngồi đều có vẻ mặt lúng túng đặc biệt là dì nhỏ của Thư Cầm cùng dượng. Nhiếp Vũ Thịnh mặc dù không có thói quen nói dối thế nhưng đành phải hàm hồ chào hỏi “Xin lỗi, cháu hôm nay phải trực đêm nên tan tầm đã rất trễ. Cháu nhận được điện thoại của Thư Cầm, mới chạy tới đây.”
Bữa cơm này tự nhiên được ăn nhưng không có sinh khí mà cũng chẳng có vị, ngược lại Thư Cầm không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, vừa ăn còn vừa nói “Xin lỗi, anh ấy rất kén ăn. Hành, gừng tỏi cũng không ăn, người tuyệt không giống như là làm bác sĩ.”
Nhiếp Vũ Thịnh bị giọng điệu nửa hờn nửa giận này của cô làm cho nổi cả da gà, chờ cơm nước xong đi ra Thư Cầm tự nhiên lên xe của hắn, nhẹ nhàng hướng mọi người phất tay “Chúng cháu đi trước.” Ngược lại Nhiếp Vũ Thịnh còn quy củ hướng dì nhỏ của Thư Cầm cùng dượng cáo biệt,mới đi vòng qua buồng lái.
Hắn vừa buộc dây ăn toàn vừa hướng Thư Cầm nói “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa a. Tôi còn tưởng rằng cô kêu tôi đến cứu mạng, không nghĩ tới lại nói dối nhiều như vậy.”
“Nói dối cũng vì cứu mạng a.” Vẻ mặt Thư Cầm vui vẻ như vừa rồi cũng không có, uể oải dựa vào ghế “Tôi sắp bị bọn họ bức chết rồi.”
“Lần trước để cho tôi giả mạo làm anh trai cô, lần này để cho tôi giả mạo làm bạn trai cô, lần sau những chuyện như vậy đừng có lại tìm tôi. Tôi đây làm cái bia đỡ đạn ngẫu nhiên dùng một chút thì có thể nhưng dùng nhiều hơn sẽ bị vạch trần.”
Thư Cầm thở dài, Nhiếp Vũ Thịnh lúc này mới nhìn cô một cái hỏi “Làm sao vậy?”
“Tôi sắp kiên trì không nổi nữa.” Thư Cầm vùi mặt vào lòng bàn tay “Nhiếp Vũ Thịnh, nói cho tôi biết vì sao nhiều năm như vậy mà anh lại vẫn kiên trì được cho đến tận bây giờ.”
Khóe mắt của hắn nhảy dựng lên, lại mất tự nhiên cười cười nói “Cái gì kiên trì với không kiên trì. Tôi là không có gặp gỡ được người thích hợp hơn nữa đang cùng cha tôi giận dỗi, kỳ thật đã sớm…” Hắn dừng lại một chút tầm một giây nói “Sớm cũng không sao, thật muốn gặp một cô gái tốt thì tôi liền kết hôn.”
Thư Cầm thả tay xuống, liếc hắn một cái nói “Anh đây mới chính là nói dối.”
“Là thật.”
“vậy tôi là một cô gái tốt, anh sẽ chịu cùng tôi kết hôn sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh lười phải liếc nhìn cô một cái mà chỉ nói “Cô đều đã kiên trì nhiều năm như vậy, làm sao sẽ gả cho tôi chứ.”
“Tôi sắp đợi không nổi nữa.” Thư Cầm u buồn nói “Có đôi khi tôi cảm thấy là tôi không có thương anh ấy mà tôi chỉ có thói quen chờ ở nơi đó.”
Nhiếp Vũ Thịnh cũng không nói lời nào, hắn có một chút hoảng hốt có lẽ chính hắn cũng đã sớm không thương Đàm Tĩnh. Hắn chỉ có thói quen chờ đợi nhưng cái thói quen này đều khiến một nơi nào đó có ở trong lòng hắn, mơ hồ làm đau chính con người hắn.
Đem Thư Cầm về đến nhà, cô còn trịnh trọng cùng hắn nắm tay “Chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh. Anh thật sự là một bia đỡ đạn vô địch, tuấn tú lịch sự, nghề nghiệp lẫn thể diện đều hoàn hảo. Tôi nghĩ ai thân cận với anh đều tự ti mặc cảm. Bác sĩ Nhiếp, lần sau bọn họ lại bức tôi đi thân cận thì anh nhất định phải tới cứu tôi.”
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn vẻ mặt cợt nhả nói hươu nói vượn của cô đã thành thói quen, chỉ là khẽ mỉm cười.
Hắn và Thư Cầm quen biết nhau ở mỹ, đại khái là một đoạn sáng trong sinh mệnh tối tăm dài dằng dặc mà bất lực nhất của hắn. Nhiếp Đông Viễn phản đối hắn học y, thời điểm biết hắn phải ra nước ngoài học thì giận tím mặt, một phân tiền sinh hoạt phí cũng không cấp cho hắn mà hơn nữa đem tất cả thẻ tín dụng cho đến thẻ phụ đều đóng hết. Nhưng thành tích của hắn ưu tú, lấy được học bổng thế là đi.
Tha hương ở đất nước khác đương nhiên có rất nhiều điều không thích ứng,huống chi hắn co hồ là chạy trốn tới nước Mỹ. Đất nước bất phục mà việc học y khoa lại thập phần nặng nề, mới tới Mỹ hắn liền bệnh nặng một dạo, bảo hiểm bắt hắn phải trả mấy ngàn đô tiền phí tổn, khi đó đối với hắn cơ hồ là một bài toán khó, sau khi dùng học bổng trả hết khoản phí tổn này thì hắn sẽ không có sinh hoạt phí. Cho nên bệnh còn chưa dứt hết nhưng hắn liền bắt đầu lợi dụng ngày nghỉ để đi làm, chính là thời điểm này biết Thư Cầm.
Tại Mĩ học sinh Trung Quốc kỳ thật cũng chia bang phái, bình thường học sinh đại lục là một bang, học sinh Đài Loan là một bang, học sinh Hồng Kong là một bang khác nữa. Mà bên trong học sinh đại lục bởi vì quan hệ mà chia ra làm nhiều đoàn thể. Hắn cùng Thư Cầm không phải là đồng hương chỉ là thời điểm tới Mỹ tại cuộc gặp gỡ bạn bè thì gặp một lần, cũng không nói chuyện.
Ngày đó hắn thay một người đàn ông mỹ cắt cỏ, mùa hè ở Boston cũng không nóng lắm nhưng là khi cắt cỏ tiếng động cơ “Ong ong” vang lên mà hắn tối hôm trước tại thư viện vừa mới thức suốt một đêm, chỉ cảm thấy thanh âm trong thời tiết như thế này làm cho tâm thần của hắn có chút không tập trung, không biết chyện gì xảy ra, cắt được một nửa thì trước mặt bỗng tối sầm, người liền hôn mê. Hắn làm cho vợ chồng da trắng người Mỹ sợ hãi kêu lên, như thế nào gọi đều không có tỉnh lại, đúng lúc đó Thư Cầm ở nhà kế bên, cách một khoảng sân liền nhìn thấy một màn này. Thư Cầm vốn là không muốn xen vào việc của người khác nhưng vừa nghĩ dù sao đều là người Trung Quốc nên nhanh chóng vượt qua khoảng sân, cùng với vợ chồng người Mỹ kia đem hắn vào phòng. Là Thư Cầm quyết định chủ ý không đưa hắn đến phòng cấp cứu,cô biết rõ phòng cấp cứu ở Mỹ càng ít đi càng tốt. Vì vậy lấy từ tủ lạnh một ít đá chườm lên trán Nhiếp Vũ Thịnh, không quá mấy phút hắn quả nhiên ung dung tỉnh dậy.
Từ đó chuyện mà Thư Cầm luôn nhắc chính là “Nhiếp Vũ Thịnh, anh nợ tôi một chuyện.” Khi đó Thư Cầm đang cùng bạn trai len lén ở chúng, còn gạt cha mẹ ở trong nước. Điều kiện trong nhà Thư Cầm rất tốt, cha củ cô là một trong những tổng giám đốc nổi tiếng về mỏ địa chất, sau khi phát tài thì đưa con gái ra nước ngoài học MBA. Về sau biết được cô thế nhưng kết giao cùng bạn trai quốc tịch Mỹ, cố gắng ở lại đất Mỹ, cha mẹ Thư bảo thủ đều không thể nào chấp nhận, trực tiếp dụng kế đêm cô lừa về trong nước, rồi đem hộ chiếu của cô xé đi. Sau đó tìm tất cả các mối quan hệ cũng không cho cô làm bổ sung hộ chiếu, cũng làm cho cô không có cách nào xuất ngoại.
Nhiếp Vũ Thịnh sở dĩ có thể làm bạn được với cô, một nửa là bởi vì thời điểm ở Mỹ đều nhờ cô chăm sóc. Lần đó Nhiếp Vũ Thịnh ngất đi, cũng bởi vì thiếu máu. Hắn ăn ít, thời điểm trước kia còn ở Trung Quốc nếu như món ăn không hợp khẩu vị, đều là một bữa đói một bữa no lẫn lộn vào nhau. Huống chi khi ở Mỹ, luôn luôn ở tình trạng túng quẫn, suốt ngày liền ăn bánh mì để duy trì cuộc sống, ngẫu nhiên thì cũng đi siêu thị Trung Quốc mua vài hộp mì tôm, đều để cái thiện cuộc sống. Thư Cầm mặc dù thuở nhỏ được nuông chiều từ bé nhưng mẹ Thư là một người phụ nữ đặc biệt hiền lành, ôm quan điểm truyền thống con gái phải biết nấu ăn mới có thể gả đi ra ngoài cho nên cứng rắn đem Thư Cầm bức học để có thể nấu những món ăn ngon. Thời điểm ở Mỹ, Thư Cầm ở một mình lười nấu cơm liền thường xuyên gọi Nhiếp Vũ Thịnh đi ra ngoài ăn cái gì đó ngon, đương nhiên Nhiếp Vũ Thịnh cũng không ăn không, thường xuyên giúp cô đổi báo hay cía gì đó. Thư Cẩm mặc dù là học kinh doanh nhưng phong cách ở trong trường học rất nghiêm cẩn, công khóa cũng là không thoải mái.
Nhiếp Vũ Thịnh sở dĩ có thể làm bạn cùng Thư Cầm cũng có nguyên nhân thứ hai là đồng bệnh tương liên. Hai người đều có lý tưởng bảo thủ của mình hơn nữa là luôn làm trái ý gia đình. Sau khi Thư Cầm bị lừa về nước đã từng gọi điện qua cho Nhiếp Vũ Thịnh kêu ca buồn chán ở trong điện thoai, có khi là khóc không thành tiếng mà hắn cũng chỉ đành bất lực. Về sau chờ hắn trở về Bắc Kinh, khi đó Thư Cầm cùng người trong nhà đã gay gắt nhiều năm nay lại dứt khoát trốn thẳng đến Bắc Kinh, tìm nơi không có ồn ào không có vị HR kiêu ngạo mà làm. Mặc dù không trở về nhà nhưng cũng không có kết hôn. Cha mẹ cô tức giận đến suốt ngày dựng râu trừng mắt, giằng co nhiều năm như vậy.
Ước chừng bởi vì là loại đồng cảm của hai người cho nên người bạn duy nhất khác phái của Nhiếp Vũ Thịnh chính là Thư Cầm. Thư Cầm ngẫu nhiên mang vài lon bia đến tìm hắn, hai người ngồi trên sân thượng uống rượu, nhìn trên đường nhộn nhịp cách đó không xa như dòng nước chảy, đèn xe cũng thế. Thư Cầm luôn tựa người trên lan can, từ từ hát “Tình yêu là một vấn đề khó khắn, làm cho người ta mắt hoa thần mê…” Khi đó hắn luôn luôn cười không nói lời nào, hai người bình thường chỉ là cùng nhau uống rượu, mỗi người có một tâm sự. Thư Cầm có tửu lượng rất kém, nhưng uống rượu say cũng không nháo, có khi ở trong phòng khách của hắn ngoan ngoãn ngủ một đêm mà ngày hôm sau tỉnh dậy vẫn tràn đầy khí thế đi làm.
Nhìn Thư Cầm ở trong nước vài năm như vậy, khả năng cũng đã có chút tuyệt vọng nên hắn cũng không yêu cầu cô lại trở về trong mơ hồ. Hơn nữa Thu Cầm và dì đều ở Bắc Kinh, các bà dì ấy đãbắt đầu thay phiên giới thiệu bạn trai cho cô, đều là người có chút ít nhân phẩm cùng học vấn đều là những người thanh niên tốt ưu tú, nhưng Thư Cầm có thể đẩy liền đẩy. Tỷ như tình huống ngày hôm qua, có thể là không thể đẩy được mới có thể lôi Nhiếp Vũ Thịnh ra làm bia đỡ đạn.
Nhiếp Vũ Thịnh không nghĩ tới ngày hôm sau còn có thể nhìn thấy Thư Cầm. hắn ngược lại trong giờ làm việc rất ít khi nhìn thấy Thư Cầm. Cô mặc đồng phục giống như tất cả người làm kinh doanh khác, lại rất tinh xảo. Cô đến quầy trực ban hỏi phòng trực của Nhiếp Vũ Thịnh, vừa nghe nói cô muốn tìm bác sĩ Nhiếp thì có vai y tá cũng không khỏi phải nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm cô. Nhiếp Vũ Thịnh nhìn thấy cô cũng rất kinh ngạc vừa hỏi mới biết được người lãnh đạo trức tiếp của cô, một vị người Đài Loan mới được phái tới làm phó tổng đột nhiên bệnh tim tái phát đưa đến bệnh viện của bọn họ ở đây, cả đêm hôm qua đều nằm ở phòng quan sát mà hi vọng hôm nay có thể nằm viện làm giải phấu. Mọi người đều biết, giường ngủ bệnh viện bọn họ thập phần khẩn trương cho nên Thư Cầm cố ý tới đây nhờ hắn làm hộ. Nhiếp Vũ Thịnh trầm ngâm một lát nói “Ở phòng bệnh giành cho khách quý đi, chỉ còn có phòng kia còn trống.”
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy, Thư cầm liền hướng hắn thật nhanh nháy mắt, Nhiếp Vũ Thịnh không có biện pháp, đành phải đứng lên cùng cô đi ra ngoài đến thẳng chỗ an toàn nơi cầu thang bộ, Thư Cầm mới nói cho hắn biết “Phòng bệnh giành cho khách quý, bảo hiểm không chi trả tiền, anh suy nghĩ một ít biện pháp đi.”
“vậy cũng không có biện pháp. Bệnh viện chúng tôi muốn giải phẫu đều xếp hàng trước mà giờ trước mặt hắn còn có rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng.”
“Suy tính một chút cho quan hệ hai bên không được sao?”
“Đúng vậy, cho nên tôi nói có thể an bài ông ta đến phòng bệnh giành cho khách quý.”
Thư Cầm có điểm dở khóc dở cười nói “Anh thật là người có đầu óc chết nha.” Cô xưa nay biết rõ cá tính của Nhiếp Vũ Thịnh, hắn là phi thường gọn gàng dứt khoát hơn nữa tại viện y học ngây ngốc đã lâu nhưng kỳ thật rất đơn giản không thể nhận tiền đi cửa sau mà không để ý đến nhân tình. Không có nhận tiền đút lại khiến người bình thường cảm thấy hắn lạnh lùng lại thanh cao, trên thực chất hắn là không thể nào cũng người khác liên hệ, nhất là quan hệ nhân sự phức tạp.
Thư Cầm thở dài nói “Thôi, để tôi suy nghĩ biện pháp khác đi.” Cô tâm sự nặng nề, lười phải lại đi tới thang máy liên xoay người hướng bậc thang mà đi. Cô ngày nay đi làm, mái tóc dài quăn đã được buộc cao cao thành đuôi ngựa, có vẻ gọn gang linh hoạt. Cô không hứng thú rã rời từng bước một đi xuống dưới, trong hành lang cũng không có đèn chiếu sáng, cô từng bước một đi đến dưới ánh chìm đèn nổi kia. Nhiếp Vũ Thịnh không khỏi đột nhiên cảm thấy mềm lòng lại, trước khi chính hắn còn không có kịp phản ứng thì hắn đã kêu lên một tiếng “Này.”, rất không có lễ phép cũng không có gọi tên cô chỉ là rất xúc đông muốn ngăn cản cô lại.
Thư Cầm nghiêng đầu nhìn hắn khiến hắn lúc này mới cảm giác được mình đã thất thố rất nhiều cho nên miễn cưỡng cười cười nói “Tôi, tôi lại thay cô suy nghĩ một biện pháp đi.”
Cuối cùng hắn đi nói với chủ nhiệm Phương, nói là một người thân thích của mình bị bệnh muốn mau sắp xếp làm giải phẫu mà không cần xếp hàng, nhờ chủ nhiệm Phương hỗ trợ. Bởi vì hắn chưa bao giờ hướng phòng bệnh mở miệng nói bất kỳ yêu cầu gì, chuyện nhờ người hộ trỡ đối với loại người như hắn lại càng gây nên bất ngờ lớn cũng là lần đầu tiên cho nên chủ nhiệm Phương rất vui vẻ đáp ứng làm cho người ta an bài cho bọn họ một cái giường.
Thư Cầm vẫn đứng trong hành lang chờ tintuwsc, nghe được hắn từ phòng chủ nhiệm Phương đi ra nói có giường nằm lập tức mặt mày hớn hở nói “Nhiếp Vũ Thịnh, lần này tôi nợ anh một nhâ tình. Buổi tối tôi mời anh ăn cơm.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói “Ăn cơm cũng không cần, cô về sau gặp phiền toái đừng tìm tôi là được rồi.”
“Nhất định phải ăn cơm. Anh nghĩ rằng tôi liên tục thiếu nhân tình này mà không trả được sao? Chúng ta ăn cơm, ăn xong là thanh toán xong.”
Nhiếp Vũ Thịnh không có cách nào, đành phải gật đầu đáp ứng.
Thư Cầm đối với cách ăn uống của hắn cũng rất chú ý hơn nữa Nhiếp Vũ Thịnh là là người kén ăn, nơi cô mời khách cũng không tệ lắm. Món ăn rất ngon mà hoàn cảnh cũng rất yên lặng. Lúc ăn cơm Nhiếp Vũ Thịnh mới biết được vì cái gì Thư Cầm gấp gáp như vậy thậm chí tìm đến hắn nhờ mối quan hệ trong bệnh viện, thì ra cái người phó tổng kia không chỉ là người lãnh đạo trực tiếp của cô mà còn là thân thích của chủ tịch.
“Chủ quản quan trọng của công ty không phải là người Đài Loan mà là người ngoại quốc, tôi đặc biệt bị gạt bỏ. Nhưng bọn họ càng gạt bỏ tôi thì tôi càng muốn làm ra cái bộ dạng tới cửa để hắn xem một chút. Tôi không tính dính tới vị phó tổng này nhưng lần này tôi giúp hắn như vậy lại càng bận rộn ngay cả chủ tịch của tôi cũng phá lệ biết ơn. Cho nên hôm nay tôi rất muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Nhiếp Vũ Thịnh không nghĩ tới trong lúc này còn phức tạp như vậy, bệnh viện mặc dù cũng có các loại quan hệ nhân sự nhưng là dù sao bệnh viện cũng là nơi dùng kỹ thuật để kiếm cơm, đặc biệt là chủ nhiệm Phương là nhân tài đứng đầu trong phần tử trí thức. Chỉ cần kỹ thuật tốt lại chăm chỉ học tập, chủ nhiệm khoa liền thích hắn, hắn chịu trợ giúp người khác nên đồng nghiệp phòng khác cũng thích hắn. Hắn đối với bệnh nhân cũng tốt, bệnh nhân cùng gia đình họ cũng thập phần tín nhiệm hắn. Nhưng bởi vì một hoàn cảnh đơn giản dạng này là cho hắn theo khuôn phép cũ của cuộc sống, bình tĩnh mà không có sóng.
Hắn hiểu được Thư Cầm bởi vì cái gì mà kiên trì bởi vì chính mình cũng bưởng bỉnh như vậy. Nhiếp Đông Viễn không chỉ một lần biểu đạt muốn hắn trở về học quản lý công ty nhưng hắn lại rất chán ghét. Hắn rời nhà đi hi vọng là có thể hai tay tự lập. Bởi vì cái nhà kia đã từng mang đến cho hắn tổn thương cho nên hi vọng dùng loại phương thức này thoát hết tất cả mọi thứ mà mình chán ghét.
Thư Cầm sơ với hắn cũng càng không dễ dàng, một cô bé buông tha cho hoàn cảnh an nhàn của mình lại lang bạt ở bên ngoài, tự nhiên so với hắn càng gian nan, cho nên hắn nâng chén “Đến đây, mời cô.”
“Cảm ơn.” Sóng mắt Thư Cầm chợt lóe, ngược lại hình như có chút vô cùng thương cảm “Nhiếp Vũ Thịnh, thật may là có anh. Anh quả thực là cây cỏ cứu mạng của tôi.”
Hắn cố ý buông lỏng giọng nói trêu ghẹo “Thế Mark của cô đâu?”
Mark là bạn trai Thư Cầm, Nhiếp Vũ Thịnh chưa từng gặp qua hắn lấy một lần. Nghe nói sau khi Thư Cầm trở về nước, Mark cùng cô đã chia tay. Thường xuyên qua lại cho nên hắn biết Mark đối với cô dần dần trở thành một điều kiêng kị. Thư Cầm cơ hồ chưa bao giờ ở trước mặt hắn nhắc tới Mark, giống như bộ dạng của hắn chư bao giờ ở trước mặt Thư Cầm mà nhắc tới Đàm Tĩnh.
Ước chừng là uống một chút rượu cho nên Thư Cầm rõ ràng chần chờ một chút. Cô nghiêng đầu, một tay di di, bộ dạng như một nữ sinh nhỏ bình thường suy nghĩ thật lâu rút cuộc mới nói “Anh ấy là tình yêu… có đôi khi, người nào đó liền yêu chính bản thân mình. Anh có thể quên bộ dạng của hắn, anh có thể quên tất cả mọi chuyện đã từng phát sinh qua, anh có thể nói không quan tâm, tất cả mọi thứ đều đã sớm đi qua. Nhưng là anh làm sao có thể quên đi tình yêu với chính bản thân mình?”
Lời nói của Thư Cầm làm Nhiếp Vũ Thịnh giật mình, những lời của Thư Cầm làm cho hắn cảm thấy vô hạn thương cảm cùng mê võng. Nhiếp Đông Viễn luôn nói hắn bị ma quỷ ám ảnh,hắn cũng vô số làn giãy giụa muốn từ nơi nào đó giải thoát ma chú, hắn thậm chí tận lực không thèm nghĩ đến cái tên đó nữa, hắn thậm chí cảm thấy tất cả chẳng phải đều đã đi qua cho nên cái gọi là yêu say đắm chỉ là một lúc si mê.
Đúng là có đôi khi người nào đó chính là tình yêu của bản thân mình.
Hắn tại sao có thể quên chính tình yêu của bản thân mình?
Hết chương 2