Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 5: Chắc là không có lần sau (2)


Đọc truyện Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em – Chương 5: Chắc là không có lần sau (2)

“Lục — Tác — Viễn, cậu — xong — rồi!”

Lời của cô chưa nói xong, Đào Nhiễm đã lớn tiếng cắt đứt cô: “Cậu còn nói không thích người ta, không thích người ta thì cậu lấy mình so sánh với anh ấy làm gì? Cậu là. . . tự ti sao?”

“Mình đâu có!” Lục Tác Viễn lắc đầu phủ nhận, gương mặt lại hơi ửng đỏ, giống như cảm giác bị đâm trúng tâm tư như vậy, đúng là cô đã vô thức so sánh.

“Cắt — mình còn không biết cậu sao, không phải cậu thích kiểu người tài trí đẹp trai, nho nhã khiêm tốn, chính là thích khoản này của anh ấy có đúng hay không? Ở trước mặt mình còn giả bộ, thôi đi, cậu cũng không biết lúc cậu vừa nói đến anh ấy thì mắt cũng sáng lên, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc có một người mà cậu để ý xuất hiện, mình còn cảm thấy nên vẩy hoa ăn mừng thay cậu, phút cuối cùng, cậu lại tự mình tự ti hả?”

Bưng cốc lên, Đào Nhiễm uống một ngụm sữa tươi, thấm giọng một cái, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hơn nữa, cậu có chỗ nào không tốt, đôi mắt nhỏ với làn da trắng, từ nhỏ đã là tiêu chuẩn của người đẹp! Là đệ tử ruột của danh họa thầy Lí Thạch Thư, chỉ cần một điểm này đã không thiếu người theo sau! Quốc hoạ, tranh vẽ, bên nào thì cậu không tốt, nếu không phải do thầy Lý yêu cầu cao thì cậu đã sớm có thể mở triển lãm tranh bán lấy tiền.” Miệng cắn bánh bao, cô vừa nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, cậu về rồi thì thật sự cầm đi bán lấy tiền, nhớ mời ăn cơm!”

Lục Tác Viễn nhìn cô, khẽ nhếch miệng lên vừa định nói câu gì, sau khi người trong màn hình dừng lại một chút lại tiếp tục: “Nghệ thuật có chuyên nghiên cứu, mình biết những thứ này, cho nên cậu hoàn toàn không cần tự ti. Hơn nữa, cái gì gọi là không có qua lại, không phải các người đã gặp nhau đến ba lần sao. Cậu còn chưa trả áo, còn có lần thứ tư, cậu vừa đúng lúc có thể nói tiếng Anh của mình không tốt, nhờ anh ấy dạy thêm kinh nghiệm, nếu anh ta có trình độ thì chắc chắn sẽ không từ chối cậu, sau đó cậu lại mời người ta ăn một bữa cơm biểu đạt lòng biết ơn, không phải thường xuyên qua lại sẽ quen thuộc sao! Dĩ nhiên, nếu như anh ấy từ chối cậu, hiển nhiên anh ấy không thích mẫu người như cậu, hoàn toàn không cần suy nghĩ đến chuyện sau này, chẳng qua mình cảm thấy khả năng này tương đối thấp. Về phần bạn gái, từ xa xưa, cậu chưa từng nghe câu nói “không có vợ chồng nào không tan vỡ, chỉ có tiểu tam không nỗ lực.”

Nói xong, cô như ý thức được mình dùng từ không đúng, dừng lại rồi lập tức sửa đổi: “Không đúng không đúng, tình trạng hôn nhân của anh ấy là chưa cưới, lời này phải nói là, không có góc tường không đào nổi, chỉ có cái cuốc không tốt. Cho nên, cậu là cạnh tranh công bằng! Phải làm cái cuốc không chịu thua kém, biết không?”

“. . .” Đầu Lục Tác Viễn đã hoàn toàn đầy vạch đen rồi, nói cô giống gì chứ.

Nhìn người đang hào hứng bừng bừng trong màn hình, rất lâu sau, cô yếu ớt hỏi một câu: “Đào Nhiễm, cậu ra nước ngoài học thiết kế, hay là đi nghiên cứu. . . tình yêu?”

Theo sắp xếp của Đào Nhiễm, tình tiết sau đó chắc là bắt đầu ở cái áo kia, nhưng sự việc cũng không được như thế.

Trên thế giới này, có một loại dịch vụ gọi là — chuyển phát.

Lục Tác Viễn lấy quần áo từ tiệm giặt quần áo thì lập tức liên lạc với Trình Mặc, vì sợ anh có thể đang phát sóng trực tiếp hoặc là ghi hình, cô không gọi điện thoại mà gửi tin nhắn: “Tôi đã lấy quần áo của anh về, lúc nào anh rảnh?”

Tin nhắn trả lời nhanh hơn so với tưởng tượng rất nhiều: “Tôi không có ở Bắc Kinh, một tuần sau mới trở về. Cô giúp tôi gọi Thuận Phong chuyển nhanh đến đài, đồng nghiệp sẽ giúp tôi ký nhận.” Một lát sau, anh lại gởi một tin nhắn, địa chỉ, người nhận hàng, còn có hai chữ cám ơn.


(*) Thuận Phong: hãng vận chuyển S.F.Express của Trung Quốc.

Chưa nói tới tiếc nuối hoặc mất mác, Lục Tác Viễn gần như không do dự tí nào liền bấm điện thoại gọi dịch vụ khách hàng của Thuận Phong, sau đó gửi quần áo của anh đi trong nửa giờ.

Dĩ nhiên, cô không có suy nghĩ đến lúc thật sự giao đi.

Nhìn bóng lưng của nhân viên bưu kiện đã đi xa, cô nghĩ, câu chuyện kết thúc như vậy mới phù hợp với thực tế.

Bởi vì là chủ nhật nên sau khi cô gửi áo thì không có chuyện gì làm, suy nghĩ một chút liền đi nhà sách.

Chọn mấy quyển tranh quốc họa “Tứ Quân Tử”, lúc xuống lầu cô nghĩ đến nay họ vẫn không có đột phá trong phong cách nên quay trở lại giá sách chọn quyển “Tranh sơn thủy Trung Quốc”, lúc này mới đến quầy thu tiền.

Từ lúc lên lầu chọn sách đến khi chỗ tính tiền, trước sau cô tốn tổng cộng không tới ba mươi phút. Cô không phải là một người làm việc lề mề, trước tới nay luôn là người thấy đúng sẽ làm, diennd.a nnl,equ,do.n điểm này, ngay cả ông cụ nhà họ Lục cũng nói cô có phong cách quân nhân của ông năm đó.

Trả tiền xong, Lục Tác Viễn nhìn thời gian vẫn còn sớm nên quyết định đi đến Starbucks bên cạnh uống ly cà phê rồi mới trở về trường học. Lúc đi qua siêu thị trên đường, cô phát hiện TV đang chiếu chương trình của CCTV. (Đài truyền hình trung ương Trung Quốc thường được viết tắt là CCTV)

Hình như bởi vì có quan hệ với Trình Mặc, cô gần như chú ý đến CCTV nhiều hơn một chút. Liếc một cái, cô đi tiếp, nhưng vừa đi qua mấy bước, ánh mắt chợt liếc về bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong màn hình, ngay lập tức dừng lại.

Thì ra là anh đi đưa tin cuộc họp báo cáo đầu tư quốc tế hằng năm rồi, khó trách anh nói mình không có ở Bắc Kinh. Người trong màn hình mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, rất lịch sự. Anh cầm micro trong tay, đang phỏng vấn một vị lãnh đạo giới kinh doanh của Thụy Điển.

Đây là lần thứ hai cô nghe thấy anh nói tiếng Anh, lưu loát chuẩn mực đến mức khiến cô không nhịn được hoài nghi là từ nhỏ anh đã bị đưa đi nước ngoài du học.

Vì muốn xem xong cho nên cô vẫn đứng ở trước TV không đi.


Lúc nhân viên bán hàng nhiệt tình đi tới giới thiệu TV cho cô, cô xin lỗi cười, chế nhạo nói: “Thật ra là tôi tới học trộm tiếng Anh.” Sau đó, không cho mình thời gian nhìn vẻ mặt của nhân viên bán hàng, lập tức như một làn khói từ cửa siêu thị quẹo vào Starbucks.

Gọi một ly Latte va-ni thơm lừng như thường lệ. Cô tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, tùy ý lật sách trong tay ra.

Lúc mùi va-ni nồng nặc tản ra ở trong miệng, cô chợt nhớ đến ly cà phê sáng sớm lần trước Trình Mặc đưa cho cô hình như cũng là Latte va-ni.

Hình như, rất trùng hợp.

Nhưng, sao mình đang yên ổn lại nghĩ tới anh?

Nghĩ như vậy, suy nghĩ của cô không biết tại sao lại nghĩ đến anh có kinh nghiệm xuất ngoại hay không. Lấy điện thoại di động ra, cô nhanh chóng bắt đầu tra cứu baidu, kết quả cô mới nhập hai chữ “Trình Mặc”, kết quả lựa chọn đầu tiên mà baidu tự động hiện ra — Lâm Thư Phàm, bạn gái Trình Mặc.

Lục Tác Viễn sững sờ, không khỏi khẽ cắn vào ly nhựa, đầu ngón tay vừa bấm, vào trang.

Hồi lâu sau, cô mỉm cười, chậm rãi nhấn quay lại từ khóa, cầm ly lên sung sướng uống một ngụm lớn, trong lòng không nhịn được căng lên, đầu năm nay tựa đề đăng quá nhiều, chỉ là quan hệ đồng nghiệp!

Quả nhiên, người đẹp trai sẽ dễ dàng khiến người ta thèm muốn.

Tỉ mỉ đọc xong lý lịch sơ lược của anh, cô phát hiện mình đã đoán sai. Trong lúc anh đang đi học cũng không có xuất ngoại, ngược lại đã tham gia tranh tài diễn thuyết bằng tiếng Anh ngữ quốc tế. Sau đó công việc là MC tin tức tài chính và kinh doanh quốc tế, trước và sau đó từng phỏng vấn rất nhiều tinh anh giới kinh doanh nước ngoài, trong lúc đó hình như còn đi Cambridge học bồi dưỡng thêm.

Khó trách có phong độ thân sĩ như vậy, thì ra đã nhận được sự hun đúc chân chính!

Có lẽ là ban ngày, nội dung của baidu khắc sâu ấn tượng quá mức, khắc sâu nội dung ấn tượng của Baidu quá mức nên buổi tối ngồi máy vi tính, cô chợt hào hứng, không do dự chút nào nhập một tiết mục của anh trong khung tìm kiếm: “Nhân vật kinh tế toàn cầu”.


Lúc sư tỷ Đàm Tĩnh trở về túc xá thì nghe thấy trong miệng cô huyên thuyên ghi nhớ tiếng Anh.

“Tác Viễn, em đang luyện tiếng Anh sao?” Sư tỷ hỏi cô.

“Dạ?” Lục Tác Viễn nhìn người phía sau, lại nhìn màn hình một chút, con chuột nhấn một cái lập tức tắt hình ảnh đi: “Sư tỷ, chị gọi em sao?”

“Không có gì.” Đàm Tĩnh cười cười: di enđ.anle.q.u.yd ôn “Chị nói là em đang luyện tiếng Anh sao. Không có gì, em tiếp tục đi, chị về lấy đồ rồi còn đi phòng vẽ tranh.”

Lục Tác Viễn nhìn bàn phím máy vi tính, nghĩ thầm, sao lúc nãy mình lại giống như có tật giật mình vậy chứ, bị sư tỷ nhìn cũng được, mình đóng màn hình làm gì? Sợ chị ấy nhận ra mình đang xem chương trình của Trình Mặc sao? Nhưng mà thấy rồi thì sao?

Cô dựa người về sau, thở phào một hơi, cảm thấy mình không thể giải thích được. Đứng dậy, đi rửa mặt.

Lúc trở lại, ảnh đại diện của Đào Nhiễm vừa nhảy một cái.

“Lấy áo về chưa?”

“Như thế nào, có gặp mặt không?”

“Cậu có nhờ anh ấy dạy tiếng Anh hay không, anh ấy nói thế nào?”

“. . .”

“Người đâu rồi! ! !”

Lục Tác Viễn lau nước trên mặt, một tay gõ “NO”. Đối phương cực kì chuyên nghiệp, lập tức trả lời lại: “Thất bại sao?”

“Mình cầm áo gửi cho anh ấy, anh ấy không có ở Bắc Kinh, đang tham gia họp báo cáo quốc tế hằng năm.” Sợ Đào Nhiễm không cẩn thận, nghĩ lệch quá xa, Lục Tác Viễn không dám chậm trễ nữa, vội vàng giải thích với cô.


“Cậu hỏi anh ấy sao?”

“Là mình vô tình thấy trên TV.” Cô nói thật.

Đào Nhiễm lộ ra nét mặt kinh ngạc, sau đó tiếng nói vang lên bên tai cô cũng kinh ngạc: “Cho tới bây giờ một người chỉ xem chương trình bong bóng xà phòngcũng có thể phát hiện những thứ này? Thật sự là quá thần kỳ! Nói thật đi, có phải cậu điều tra anh ấy hay không?”

Ờ thì. . . Lục Tác Viễn suy nghĩ một chút, không biết phải trả lời vấn đề này thế nào. Sau đó cô còn chưa trả lời, đối phương đã trả lời thay cô: “Quả nhiên cậu làm chuyện này. Lục Tác Viễn, cậu thừa nhận đi, sống hai mươi mấy năm, rốt cuộc cây vạn tuế cũng nở hoa, xuân tâm động một cái. Rất tốt, rất tốt, hai chị em chúng ta đều động tâm rồi, nếu mục tiêu xuất hiện, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ Tịnh Đế nở hoa!”

*Tịnh Đế nở hoa ý chỉ tình duyên ngàn năm. Sen Tịnh Đế là một loài hoa sen quý hiếm có hai bông nở cùng một cuống, là biểu trưng cho sự thuần khiết, mau mắn và điềm lành, ít khi nở mà nở rất đẹp, vì ngày xưa dùng tiến vua nên có tên Tịnh Đế

“. . .” Lại đến nữa, nói lung tung gì vậy?

Lục Tác Viễn liếc cô ấy một cái, không lên tiếng.

“Cậu đừng không thừa nhận chứ, gần đây mình vì Hen­ry nhà ta, đang cố gắng nghiên cứu sao trời, mình cũng thuận tiện giúp cậu nhìn xem, cậu là chòm sao bò cạp, nếu như chòm sao bò cạp mà ưa thích một người thì một là lên Google tìm kiếm tên đối phương; hai là Baidu tìm kiếm tên đối phương; ba là theo dõi các hoạt động của đối phương —”

Lục Tác Viễn nghe, yên lặng so sánh, hôm nay quả thật cô đã làm những thứ này: “Bốn là gì?”

“Google Earth, tìm địa chỉ đối phương. Cái đó. . .” Đào Nhiễm muốn nói lại thôi.

“Gì?” Lục Tác Viễn hỏi cô.

“Cho nên, MC Trình nghỉ ngơi ở đâu vậy?”

“. . . . . .”

Tác giả có lời muốn nói:Bạn của chòm sao bò cạp là màu đỏ tím đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.