Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 18: Thật ra anh có chuyện muốn nhờ em


Đọc truyện Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em – Chương 18: Thật ra anh có chuyện muốn nhờ em

“Sao vậy?” Trình Mặc đi phía trước phát hiện cô không lên tiếng, chợt dừng lại, xoay người hỏi cô.

Lục Tác Viễn vội ngẩng đầu lên, “Khi nãy lúc nhảy hình như có xoay hơi nhiều, cho nên bây giờ em thấy chóng mặt thôi.” Nói xong, cô cố tỏ ra bình thường, lắc đầu.

Sau đó, cô thoải mái cười haha, lại trở về đề tài kia, “Như vậy, anh có cảm thấy bức ảnh nào đẹp hay không? Hoặc là, anh có ấn tượng sâu sắc nhất với bức nào?”

Ánh mắt cô lóe lên nhìn anh, hơi lo lắng. Còn bước chân của Trình Mặc cũng theo vấn đề cô hỏi, đột nhiên dừng lại.

Chẳng lẽ là —

Lục Tác Viễn bỗng dưng cả kinh.

“Chúng ta đến nơi rồi.” Anh nhìn cô, trên mặt nở nụ cười rất bình tĩnh.

Lục Tác Viễn nhìn ký túc xá quen thuộc ở đằng xa, không khỏi thở dài một tiếng. Tiếng thở nhẹ này, có tiếc nuối, có thoải mái, cũng có tình cảm cô muốn che giấu đi, rất ngắn, nhưng cũng rất nặng nề. Cô muốn biết đáp án, nhưng lại không có đủ dũng khí.

Khi Trình Mặc quay lại đường cũ, từ lối đường món rẽ ra giao lộ đã dừng lại một lúc. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng lờ mờ ảm đạm tản ra từ ngọn đèn trong đêm tối, mặc dù không đủ sáng nhưng cũng rất ấm áp.

Cúi đầu nhìn bóng lưng của mình, đáy mắt anh tỏa ra ý cười thản nhiên.

Đến khi đi ngang qua cửa hội trường, một đám người vây quanh chiếc bàn dài hình như đang mua bán đồ. Anh tới gần xem, đúng là đang bán những tấm bưu thiếp phong cảnh sân trường giới thiệu trong buổi lễ. Trong đầu không khỏi nhớ lại vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô vừa rồi, phải chăng cô định hỏi anh có nhận ra cô hay không?

Nghĩ như vậy, khóe miệng anh không nhịn được giương cao hơn. Liền bỏ tiền ra mua bưu thiếp, tiếng cười cũng vang lên rõ ràng.

Lúc lái xe chuẩn bị rời đi, anh nhận được một tin nhắn của cô.


— Thật ngại quá, em quên mang găng tay trả lại cho anh. Anh đi rồi sao?

Ngọn đèn gần xe chiếu rọi xuống, chiếu sáng cả con đường đi phía trước.

Anh đang ở cổng trường, cho nên cũng coi như là đi rồi?

Vừa nhìn tấm bưu thiếp đặt trên ghế ngồi bên cạnh, anh vừa nở nụ cười. Đầu ngón tay di chuyển linh hoạt, rất nhanh liền nhắn tin lại cho cô.

— Không sao, phiền em giữ giúp anh vài ngày. Cuối tuần anh có việc phải ra nước ngoài. Hãy chuẩn bị tốt cho kỳ thi cuối kỳ, sau khi về nước anh sẽ gọi cho em, cố lên.

Cuối tháng giêng tại Bắc Kinh đã xảy ra một trận tuyết lớn, vì vậy cả kì thi đều bị chìm trong khí hậu lạnh lẽo buốt giá.

Thời gian trôi qua nhanh nhất trong suốt một năm, chính là kì nghỉ trước kỳ thi. Cuộc thi vừa kết thúc, những ngày nghỉ thoải mái đã gần ngay trước mắt.

Học kỳ này Lục Tác Viễn không có nhiều lớp học văn hóa, lại thêm cô phải chuẩn bị tác phẩm thật tốt để nộp sớm, cho nên tuần nghỉ đầu tiên sau kì thi cô liền sắp xếp đồ đạc, hoàn toàn được tự do rồi.

Năm nay trôi qua tương đối nhanh, sau kì nghỉ vài ngày, bậc thầy Tô đang ở trong nhà bắt đầu sắp xếp mấy thứ đồ Tết và quà Tết. Lục Tác Viễn luôn đi cùng rất bận bịu, đến khi chờ bà quá lâu, phát hiện thì ra đã tới đêm giao thừa rồi.

Trước khi đi ngủ, cô nhìn vầng trăng sáng và những ngôi sao trên bầu trời đêm, theo thói quen liền nghĩ tới Trình Mặc.

Ngày mai là năm mới rồi, mà anh vẫn chưa trở về nước. Hoặc là có thể anh đã trở về nước, mà lại quên gọi cho mình sao?

Nghĩ như thế, cô vội lắc lắc đầu, xóa ngay suy nghĩ trong đầu của mình. Trình Mặc không phải người như vậy, xưa nay anh vốn rất giữ lời hứa.


Chui vào chăn, cô lấy đôi găng tay giấu ở dưới gối, không nhịn được lại đeo vào. Găng tay không phải là mới, hẳn là anh đã đeo nó được một thời gian. Đưa gần mũi ngửi một hơi, cô cảm thấy mình còn có thể ngửi mùi hương thuộc về anh.

Hai mắt khẽ nhắm lại, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh anh cầm tay cô hôm đó. Cảm giác đó không khác với bây giờ cho lắm, ấm áp, và còn rất vui vẻ.

Sáng ngày đầu năm, cô liền bị bậc thầy Tô kéo ra khỏi giường, nói là một lát nữa sẽ có khách tới.

Thật ra thì Lục Tác Viễn không nhận ra những người bạn già của ông nội, mặc dù một người trong đó còn cười nói rằng cô khi còn bé hay nhanh mồm nhanh miệng như thế nào, còn dám làm việc nghĩa.

Lúc vào bếp phụ pha trà, Lục Tác Viễn hỏi bậc thầy Tô, “Khi còn bé, ông nội có đưa con đi xem máy bay chiến đấu sao? Sao con không có một chút ấn tượng nào vậy.”

Bậc thầy Tô hỏi cô sao đột nhiên lại nhớ tới điều này, cô liền kể lại đầu đuôi sự việc mà ông trung tướng vừa rồi đã nói.

“Cái này có lẽ con phải tự đi hỏi ông nội, có thể là lúc con còn nhỏ, ba mẹ ra nước ngoài du học. Là lúc ông ngoại đã dẫn con đi.” Tô Niệm đặt ly trà vào khay, rồi bảo cô mang ít trái cây ra rửa.

Tin nhắn chúc tết được gửi tới liên tục từ sáng sớm, cô rửa táo, trong đầu chợt thoáng qua một suy nghĩ — trong những tin nhắn đó có thể có tin nhắn của anh hay không?

Gần như một giây sau, cô liền lau khô tay, đi lấy điện thoại. Đều không ngoại lệ là những tin nhắn chúc mừng năm mới, ngay cả vài khách hàng thường qua lại trên Taobao cũng gửi tin tới, nhưng không có tin nào là của anh.

Chẳng lẽ, anh vẫn đang bận?

Vừa nghĩ anh vẫn phải đi công tác qua năm mới, Lục Tác Viễn không khỏi có chút đau lòng. Nếu anh không rảnh liên lạc với cô, không bằng cô gửi một tin nhắn chúc tết và thăm hỏi anh. Có lời chúc mừng, vậy hẳn sẽ không cảm thấy cô đơn nữa rồi!


Nhìn đống tin nhắn trong hộp thư vài lần, cô đều không thấy một cái nào thuận mắt. Suy nghĩ một chút, cô mở tin nháp, dứt khoát tự viết ra từng câu từng chữ. Tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới hoàn thành xong tin nhắn. Suy nghĩ cẩn thận như vậy, thật sự là phải tốn nhiều nơron thần kinh.

Tin nhắn gửi đi chưa tới hai phút, anh đã hồi âm lại. Dường như, hầu như trong mọi trường hợp, anh đều nhắn lại cho cô rất nhanh, cô suy nghĩ, cảm thấy Trình Mặc cũng không hẳn là không thích cô.

Lau khô táo, nhân tiện lau hai tay.

Cô cất táo đi rồi lại lấy điện thoại ra.

“Vừa xuống sân bay đã nhận được tin nhắn chúc tết không giống như mọi người của em, cảm ơn em, năm mới vui vẻ! Còn nữa, tin nhắn này em viết rất hay.” Lục Tác Viễn đọc, cảm thấy nhịp tim đập đến độ hơi đau rồi. Anh có thể phát hiện ra tin nhắn đó là do cô tự mình viết ra, thật sự phát hiện ra.

DĐ~LQĐ

“Yeah –“

Cô vui vẻ vung tay lên, bịch một tiếng, trong phòng bếp vang lên tiếng “loảng xoảng”…

Buổi tối, mọi người trong nhà ngồi trước TV xem chương trình cuối năm, còn cô đang lướt điện thoại di động, đợi tin nhắn của anh. Khi màn hình chiếu chương trình trực tiếp chuyển qua hội trường khán giả, ánh mắt cô bỗng sáng bừng, khóe miệng cong lên. Giả bộ đứng lên vào phòng bếp lấy đồ ăn, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trình Mặc, “Lát nữa có phải anh sẽ có tiết mục cuối năm trên sân khấu không, em vừa mới nhìn thấy anh đó.”

“?” Trình Mặc rất nhanh liền nhắn lại.

Trong chốc lát, anh lại nói thêm một câu – thật ngại quá. Chỉ là thật sự giống như vậy sao, đã có mấy người bạn hỏi anh như vậy rồi. Anh đang ở nhà đấy, cũng như em thôi, cũng đang xem trước màn hình TV.

Lục Tác Viễn: “Các anh không có vé mời sao?”

Một lát sau, có cuộc gọi vang lên, tiếng chuông đã xa vắng thật lâu vang lên bên tai, “Vé thì có, anh đưa cho những đồng nghiệp khác rồi. Hôm nay mới trở về nước, khó có thời gian nghỉ ngơi, vẫn nên về nhà thì thích hơn. Ở hội trường, còn lo xem có bị máy quay tới không, ngồi nghiêm túc rất mệt mỏi. Em đã ăn gì rồi, anh đang nấu sủi cảo, gọi cho em như vậy không sao chứ?”

Đương nhiên là không thành vấn đề…


Lục Tác Viễn nghe giọng nói ôn hòa quen thuộc kia, đang vội vàng mơ mộng tới một hình ảnh: nam chủ anh tuấn ôn hòa ở trong ánh đèn phòng bếp, đang ăn từng miếng sủi cảo trong nồi. Trên mặt anh mang nét cười, đeo tai nghe nói chuyện phiếm với cô… Thật sự là rất ấm áp đó.

Tán chuyện một hồi, Lục Tác Viễn nhìn đồng hồ, cảm thấy sủi cảo của anh hẳn là đã chín, tự giác quyết định kết thúc cuộc nói chuyện. Mọi việc có chừng mực, vẫn còn nhiều thời gian, cô hiểu đạo lý này.

Ai ngờ anh lại gọi cho cô, “Từ ngày mùng một đến mùng bảy, em rảnh chứ, có một chuyện muốn nhờ em giúp.”

Lục Tác Viễn suy nghĩ một lúc, rất bất ngờ. “Mùng năm được không? Mấy ngày khác em định tới thăm người thân. Ngoài ra anh có thể nói cho em đó là chuyện gì không, anh nói nghiêm túc như vậy, em chưa chắc là có thể giúp đỡ nổi đâu đó.”

“Em có thể làm được.” Tiếng cười nhẹ truyền đến, “Anh đảm bảo. Vậy chúng ta gặp nhau tại hiệu sách gần Starbucks đã hẹn lần trước nhé?” Cô mơ hồ nghe được tiếng anh đang vớt sủi cảo.

“Vâng, được rồi.” Rời khỏi phòng khách quá lâu, cô cũng sợ bị bậc thầy Tô hỏi thăm, cô cất điện thoại đi, kiềm chế sự tràn ngập vui mừng rồi đi nhanh ra ngoài.

Ngồi trên ghế salon xem hết hai chương trình. Bỗng nhiên cô mở miệng đề nghị: “Mẹ, hôm nào chúng ta đi đền Ung Hòa thắp hương cầu phúc đi, con muốn đi cầu nguyện!”

“Trước kia không phải là con chưa từng có hứng thú sao?” Lục Lập Chấn ngồi một bên cười nhìn cô, ra vẻ khinh thường thấy kì lạ.

“Cái này, bây giờ không giống ngày trước nữa!” Cô cười ha ha một mình.

Ngày xưa không cầu nguyện, bây giờ chẳng phải là khác rồi sao! Ông tơ à, hôm nay không phải là đêm Thất Tịch, cho nên ông đừng nên vội nha, vì vậy, nếu ông đi ngang qua, ông mới có thể nghe được tiếng lòng của người con gái nhỏ bé này chứ!

Cười vui vẻ xong, cô chợt phát hiện mọi người trong nhà đều đang nhìn cô.

“Vì sao bây giờ lại không giống ngày trước?” Bậc thầy Tô nhìn cô hỏi.

“Bởi vì con có ước nguyện mà!” Lục Tác Viễn chớp mắt đã nói ra, “Ngoại trừ hi vọng người nhà khỏe mạnh quanh năm, cả nhà đều hạnh phúc, năm nay con rất muốn tham gia chương trình , muốn vào hiện trường mở mang tầm mắt.”

Nói nửa thật nửa giả xong, trong nháy mắt cô cảm thấy mình thật là quá thông minh. Chuyện kia vẫn nên tạm giấu kín nó trước đã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.