Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 9
Ôn Toàn chuẩn bị phòng trong nhà cho Lâm Tích, vừa đẩy cửa, một màu hồng đập vào mắt, tràn đầy trái tim thiếu nữ.
Lâm Tích nhìn khắp phòng đều là đồ dùng con gái, biết đây là Ôn Toàn chuẩn bị cho cô.
Một đêm này, Lâm Tích ở trong căn phòng rộng rãi lại lộng lẫy này, rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi cô rời giường không bao lâu, thì Quý Lộ Trì gõ cửa bên ngoài.
Nếu không phải đêm qua Ôn Toàn cưỡng ép kéo cậu, thì cậu bé hận không thể ngủ cùng Lâm Tích mới được.
Ăn bữa sáng xong, Quý Lộ Trì kéo Lâm Tích ra sau vườn hoa chơi ô tô điều khiển từ xa.
Cậu bé hiến chiếc xe hơi mình thích nhất ra.
Lâm Tích chưa từng chơi thứ này, nên thường xuyên điều khiển chiếc xe đụng vào thân cây trong vườn hoa, thấy cô thế này, Quý Lộ Trì sốt ruột nói: “Chị, em lái cho chị xem.”
Thế là cậu bé cầm lấy điều khiển trong tay Lâm Tích qua, điều khiển chiếc xe.
Vừa bắt đầu, ô tô quay ngược rẽ ngoặt các kiểu trên cỏ, Lâm Tích wow một tiếng, khiến cho Quý Lộ Trì đắc ý nâng cằm nhỏ, “Em lợi hại chứ.”
Lời cậu vừa dứt, lời Lâm Tích khen cậu còn chưa nói ra miệng, thì chiếc ô tô chui thẳng qua ghế đá trong vườn hoa.
Rầm, một tiếng giòn giã.
Chiếc ô tô tông vào.
Bất động.
Hai người chạy qua, Quý Lộ Trì ngồi xổm dưới đất, sửa thế nào, chiếc xe cũng không phản ứng.
Thấy cậu bé sắp khóc, Lâm Tích liền dỗ: “Hay là để chị xem thử cho nhé.”
Nhưng cô nào biết sửa thứ này.
Mắt thấy nước mắt của Quý Lộ Trì đã đảo quanh trong hốc mắt, đôi mắt to cực kì tủi thân, lúc Lâm Tích đang nghĩ làm thế nào để dỗ cậu, thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu đỏ đen.
Còn có một đoạn chân trắng nõn lại cân xứng.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói thờ ơ trước sau như một kia, “Cầm đến đây, anh xem thử.”
Mấy phút sau, ba người ngồi trong phòng game của Quý gia, đây là lần đầu tiên Lâm Tích bước vào đây.
Căn phòng rộng lớn mấy chục mét vuông, trên tường treo một cái máy chiếu, đ ĩa game để khắp nơi trên chiếc bàn thấp trước mặt.
Dưới đất trải tấm thảm dày dặn lại mềm mại, chân không dẫm lên phía trên, như đi trên mây.
Quý Quân Hành ngồi xếp bằng dưới đất, Quý Lộ Trì quỳ bên cạnh cậu, hết sức chuyên chú nhìn động tác của anh trai.
Có lẽ cậu bé dựa quá gần, chắn ánh sáng của Quý Quân Hành, nên cậu hơi cau mày, “Quý Lộ Trì, đi sang bên cạnh.”
Quý Lộ Trì vốn chỉ quan tâ m đến chiếc xe đồ chơi của mình, thấy anh trai vô tình như vậy, thì miệng nhỏ trề ra, muốn khóc.
Lâm Tích vội kéo cậu sang, khẽ thì thầm dỗ dành cậu.
Không bao lâu, di động Quý Quân Hành để ở bên cạnh vang lên.
Cậu đưa tay lấy di động qua, sau khi kết nối, thì kẹp giữa tai và cổ, trên tay cầm tua vít, đã tháo ô tô đồ chơi ra gần hết.
Điện thoại là Tạ Ngang gọi tới.
Cậu nói: “A Hành, muốn ra ngoài không.”
“Không đi.”
Tạ Ngang cũng không giận, cười ha ha, hỏi: “Vậy hay là bọn tớ đến nhà cậu nhé, lần trước game kia không phải còn chưa qua màn sao.”
Có đôi khi Quý Quân Hành lười ra khỏi nhà, mấy người khác thường sẽ đến Quý gia chơi.
Vốn tưởng đề nghị này, sẽ không bị từ chối, nào biết Tạ Ngang vậy mà còn nghe thấy hai chữ ‘Không được’ kiên định.
Lúc này, đúng lúc Lâm Tích đang dỗ dành Quý Lộ Trì, giọng nói dịu dàng từ bên cạnh bay đến.
“Đừng nóng vội, anh trai em chắc chắn có thể sửa được mà.
Không phải em luôn nói cậu ấy lợi hại ư.”
Động tác trên tay Quý Quân Hành thoáng ngừng lại.
Cùng lúc, Tạ Ngang ở đầu dây nâng cao giọng, hô to: “A Hành, sao tớ nghe thấy có giọng con gái, không phải cậu kim ốc tàng kiều đấy chứ.”
Kim ốc tàng kiều……
Quý Quân Hành theo bản năng ngẩng đầu lên, Lâm Tích ngồi đối diện hơi rũ mắt, nhẹ giọng dỗ dành Quý Lộ Trì.
Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, lông mi dày rậm trên mí mắt, bất giác hơi run run.
“Đệch.” Cùng với tiếng mắng, chiếc ô tô chợt rơi xuống thảm.
Lâm Tích nhìn sang, thấy gò má Quý Quân Hành đỏ lên, một tay cầm ngón tay cái của tay kia.
Nhìn kỹ, cô mới phát hiện ngón cái của cậu đang chảy máu.
“Xảy ra chuyện gì, là tua vít không cẩn thận đâm trúng sao?” Lâm Tích đứng dậy, muốn tìm khăn giấy ấn vào tay cậu.
Quý Quân Hành không trả lời, lạnh mặt.
Bằng không cậu nên nói thế nào, chẳng lẽ nói cho người ta biết, tôi con mẹ nó là vì nhìn cậu đến mê mẩn à?
Quý thiếu gia mặc dù tính khí lười biếng, nhưng không phải kiểu tính tình nóng nảy, một chút như vậy, trong lòng đã nói tục mười lần, khá hiếm thấy.
Quý Lộ Trì bò tới, nhìn thấy máu ở đầu ngón cái của Quý Quân Hành, sợ tới mức hô to: “Chị ơi, anh chảy máu rồi.”
Trong lòng thiếu gia cảm thấy mất mặt, lạnh nhạt nói: “Lại không đau, kêu cái gì mà kêu.”
Lúc này Lâm Tích tìm được khăn giấy, quỳ bên cạnh, ấn thẳng lên ngón tay cậu.
Nào biết Quý Quân Hành trên miệng nói không đau, lại xuýt xoa kêu đau, tiếng động lớn đến nỗi dọa Lâm Tích dừng lại, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cậu.
Quý Lộ Trì ở một bên rụt cổ, không nhịn được hỏi: “Anh ơi, không phải anh nói không đau sao ạ.”
Quý Quân Hành quét mắt nhìn sang, cậu nhóc liền nấp ra sau lưng Lâm Tích.
Lâm Tích đã ở Quý gia hai ngày, cuối tuần lúc cô muốn về trường, Quý Lộ Trì quả thực muốn diễn một vở kịch một khóc hai nháo ba ôm chân, mắt đầy nước nhìn Lâm Tích, hận không thể nhét mình vào trong cặp sách của cô.
Ôn Toàn an ủi cậu, “Tuần sau chị còn đến mà.”
Lâm Tích vốn không muốn quấy rấy người Quý gia nhiều, nghe thấy câu nói này, hơi sững sờ.
Quý Lộ Trì bắt được câu này ngay lập tức, nói: “Chị Lâm Tích, chị nhất định phải đến nhé.”
Ánh mắt cậu bé ôm đầy mong đợi, nhìn khiến trong lòng Lâm Tích thở dài, chung sống hai ngày này, dường như cô không học được cách từ chối Quý Lộ Trì.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ lại khỏe mạnh của cậu, cô rất thỏa mãn.
Cuối cùng, cô gật đầu.
Quý Lộ Trì vui vẻ nhảy vòng vòng, dọa Ôn Toàn phải giữ cậu lại.
Lúc Lâm Tích lên xe, Quý Lộ Trì nghiêm túc dặn dò cô: “Chị Lâm Tích, nếu trong trường có người bắt nạt chị, chị nhất định phải nói cho em biết nhé.”
Nghe thấy lời nói không tự lượng sức mình này của cậu, Quý Quân Hành khẽ xùy một tiếng, “Em có thể làm gì?”
“Em có thể bảo anh đi đánh người ta nha.”
Quý Quân Hành: “……”
*
Lớp học ngày đầu tuần luôn trông hơi lộn xộn, Lâm Tích là học sinh nội trú, đến khá sớm.
Cô lấy sách tiếng Anh ra, bắt đầu học thuộc bài khóa.
Trước khi bắt đầu giờ tự học buổi sáng, chỗ ngồi xung quanh đầy đủ dần.
Giang Ức Miên vừa ngồi xuống, thì bắt đầu lật quanh bàn.
Đến khi cô ấy lấy một tờ giấy thi trống trơn ra khỏi hộc bàn, vẻ mặt khóc tang hô: “Tớ vậy mà quên đem bài thi môn Hóa về nhà.”
Lâm Tích đồng tình nhìn cô ấy, môn khác còn đỡ, thế nhưng thầy giáo môn Hóa lại là chủ nhiệm khối.
Nghe nói hằng năm lúc phân lớp tự nhiên và xã hội, học sinh chỉ vì sợ ông mà từ bỏ môn Hóa, cũng có thể lập thành một lớp.
Lúc Giang Ức Miên ra sức làm bài, thì mấy nam sinh ở phía sau đi vào.
Tạ Ngang vừa ngồi xuống, thả cặp sách xuống, thì nói với Trần Mặc bên cạnh: “Lát nữa A Hành đến, hai người các cậu cùng với tớ tra hỏi cậu ấy, hai ngày cuối tuần vậy mà lại bỏ mặc chúng ta, tớ cảm thấy cậu ấy chắc chắn có vấn đề.”
Cao Vân Lãng tay chống cằm, nhàn nhã nói: “Cậu nói, chúng ta cổ vũ cho cậu ấy.”
Trần Mặc cười ha ha, điên cuồng vỗ tay cho bạn tốt cùng bàn của mình.
Tạ Ngang nhìn hai người họ, hỏi: “Các cậu không tò mò chút nào à?”
Trần Mặc: “Tò mò chứ, cho nên bọn tớ cổ vũ cho cậu.”
Tạ Ngang chửi một câu, “F*ck, các cậu éo phải anh em.”
Trong lúc nói chuyện, nhân vật chính được thảo luận đi vào theo tiếng chuông giờ tự học.
Trong tay Quý Quân Hành cầm áo đồng phục, một vai đeo ba lô, thong thả đi vào.
Tạ Ngang còn muốn nói chuyện, Trần Mặc đã đẩy cậu ấy một cái.
Vừa xoay đầu, cậu ấy nhìn thấy Quý Quân Hành, vội đứng dậy nhường chỗ cho cậu đi vào.
Tự học buổi sáng đều có giáo viên ngồi trong lớp, hôm nay là giáo viên Ngữ văn tốt tính, một thầy giáo hơi mập, mỗi lần lên lớp đều quan sát rồi mới vào lớp, lần này cũng không ngoại lệ.
Giáo viên Ngữ văn quản không phải rất nghiêm, lúc này thầy ngồi xuống trước bục giảng, nhưng giọng nói ở bên dưới vẫn không ngừng.
Lâm Tích cũng không phải rất quan tâ m đến chủ đề của đám con trai bọn họ, nhưng giọng của Tạ Ngang cứ thế truyền đến trong tai cô.
“A Hành, cuối tuần cậu làm gì?”
“Hỏi cái này làm gì?” Giọng nói lười biếng vang lên.
“Cô gái kia là ai thế? Không phải cuối tuần cậu ở nhà cùng cô ấy hai ngày đấy chứ?”
Bàn tay đang cầm sách của Lâm Tích chợt nắm chặt, gắng gượng kiềm chế [email protected] muốn quay đầu lại.
Cho đến khi giọng nói tản mạn kia vang lên lần nữa: “Câm miệng.”
May mà Tạ Ngang sợ Quý thiếu gia, chỉ hai chữ, cũng đủ để phía sau yên lặng lại.
Sau tiết thứ hai, là nghi thức chào cờ theo lệ hàng tuần.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tích tham gia, lễ chào cờ ngày khai giảng, cô đã bỏ lỡ.
Mỗi lớp xếp hàng xong, tập trung về sân thể dục.
Sân thể dục vốn mênh mông, đã được các học sinh nhanh chóng đứng đầy.
Lâm Tích và Giang Ức Miên đứng cùng nhau, bên cạnh vừa vặn là hai người bạn cùng phòng ngủ của cô, Lưu Tân Đình và Nhạc Lê.
Thời tiết hôm nay vừa vặn, ánh nắng mang theo vài phần nóng, khiến người ta khó chịu.
Cho dù có giáo viên đi qua đi lại giám sát, trong đám đông vẫn có tiếng rì rầm.
Nhạc Lê bên cạnh phàn nàn nói: “Trời ơi, thời tiết này nóng quá đi, có thể kết thúc nhanh chút được không.”
Lúc này phía trên có học sinh tiêu biểu đang phát biểu, là học sinh lớp trọng điểm bên cạnh.
Sau khi học sinh phát biểu xong, là chủ nhiệm khối thông báo tình hình các lớp tuần trước, lớp một là lớp trọng điểm, ngoại trừ thỉnh thoảng có học sinh đến trễ ra, thì không vi phạm kỷ luật gì.
Trong một loạt các vi phạm, thì lớp mười hai lại xuất hiện.
Nữ sinh nhuộm tóc, nam sinh tóc quá dài hay đến trễ gì đó, đều có người của lớp họ.
Lúc này ánh nắng chói mắt, Lâm Tích đưa tay che lại, ngay cả cô cũng hơi không chịu nổi, mà tiếng học sinh khác phàn nàn càng lớn.
May mà sau khi kết thúc thông báo, thì cuối cùng cũng kết thúc.
Các lớp lần lượt rời khỏi sân.
Lâm Tích đi theo mọi người tới trước, Giang Ức Miên phàn nàn một câu: “Tớ khát quá, Lâm Tích, cậu cùng tớ đi siêu thị mua nước đi.”
Lưu Tân Đình và Nhạc Lệ khoác tay nhau đi cùng ở phía trước quay đầu lại, Nhạc Lê cười nói: “Đúng lúc bọn tớ cũng muốn đi siêu thị, cùng đi đi.”
Các cô đi theo dòng người tiến về phía trước, còn chưa đến cửa siêu thị, thì bị giật mình bởi những người trước mặt đổ xô đi đến siêu thị.
Xem ra người cùng suy nghĩ với các cô, thật sự không ít.
Lúc họ đang do dự có nên đi mua nước hay không, thì giọng nói quen thuộc ở phía sau vang lên, vừa quay đầu lại nhìn, là Quý Quân Hành và bọn Tạ Ngang.
Quý Quân Hành đi ở trước tiên, một tay đút túi quần, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cậu mím môi, không nói chuyện, đều là Tạ Ngang và Trần Mặc ở bên cạnh đang nói.
Lúc họ đi đến, không ít nữ sinh chung quanh, đều không nhịn được nhìn tới.
Cho dù mặc đồng phục như nhau, nhưng vị thiếu gia nào đó cũng đẹp khác thường.
Khó trách đi đâu cũng có người lén nhìn cậu.
Lâm Tích bởi vì bị ánh nắng làm chói mắt, nên hơi cụp mắt.
Đến khi bên cạnh vang lên một trận kinh hô, thì cô mới ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy một nữ sinh đứng ở trước mặt Quý Quân Hành,biểu cảm trên mặt xẹt qua một tia đau đớn.
Cô ấy điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn Quý Quân Hành, “Xin lỗi, là tớ đụng trúng cậu.”
“Đệch, Bạch Liên Hoa mà.” Giang Ức Miên giương mắt nhìn, cô nhịn không được lảm nhảm bên tai Lâm Tích, “Lâm Tích, vừa rồi cậu cúi đầu đã bỏ lỡ một vở kịch hay.
Cô gái này nhào vào trong ngực Quý thiếu gia chúng ta nha, nếu không phải thiếu gia chúng ta nhanh tay nhanh mắt né sang bên cạnh, thì sự trong sạch đã không còn nữa rồi.”
Lâm Tích: “……”
Nhạc Lê đứng ở một bên, liếc nhìn, “Cô ta là người của lớp mười hai đấy.”
Lưu Tân Đinh gật đầu: “Cũng chỉ có người của lớp mười hai mới dám ăn mặc như vậy thôi.”
Nữ sinh này mặc áo sơ mi trắng, ống tay phồng, viền ren ngọt ngào, bên dưới là chân váy xếp li, phối với một đôi tất màu trắng, lộ ra bắp chân tinh tế.
Trang phục này, quả thực thời thượng hơn nữ sinh mặc đồng phục đứng xung quanh rất nhiều.
Quý Quân Hành lạnh mặt nhìn cô gái trước mặt, không nhịn được lùi về sau một bước.
Mùi hương trên người cô ta, quá nồng.
Nữ sinh dường như không ngờ cậu sẽ ghét bỏ lùi về phía sau như vậy, trên mặt có hơi không nén được giận, nhưng vẫn cố cứu vãn tôn nghiêm: “Tớ không phải cố ý, xin lỗi mà.”
“Nếu không bình nước này cho cậu uống nhé, xem như bồi thường.”
Nữ sinh trực tiếp đưa chai nước trong tay qua.
Giang Ức Miên: “Thủ đoạn thật lợi hại, đây chính là đẳng cấp quyến rũ.”
“Không muốn.”
Giọng nói lạnh nhạt, không chút khách sáo vang lên.
Cảnh tượng cực kỳ lúng túng, lời vị thiếu gia này nói không phải là không cần, mà cậu nói thẳng là không muốn.
Giọng điệu ghét bỏ, cũng không thèm che giấu.”
Lâm Tích nghe thấy Nhạc Lê nhỏ giọng nói: “Bây giờ tớ rất đồng tình với cô ta à.”
Lưu Tân Đình im lặng phụ họa: “Tớ cũng thế.”
Quý Quân Hành trực tiếp đi vòng qua cô gái kia định đi tiếp tới trước, chỉ là cậu vừa đi được mấy bước, nhìn thấy bên cạnh, đột nhiên lại lùi vài bước về sau.
Nữ sinh tưởng cậu hồi tâm chuyển ý, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng.
Nào biết Quý Quân Hành lại đi tới chỗ mấy cô gái đứng ở bên đường, hỏi: “Các cậu muốn mua gì?”
Lời này mặc dù không nói hỏi ai, nhưng mắt quả thực là nhìn chằm chằm Lâm Tích đứng ở giữa.
Cô ấy sao giống như nóng đến mức sắp ngất thế kia?
Lời của tác giả:
Thiếu gia à, cậu đây là chủ động kiếm chuyện làm à.
Nhưng mà chương sau là kiếm chuyện làm thật đấy nhé..