Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 61


Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 61


Tháng năm, đúng vào lúc cuối xuân đầu hạ, bóng râm dày đặc khắp khuôn viên trường, hoa cỏ tươi tốt.

Không những trường học thay đổi, mà ngay cả học sinh nữ đi trên đường, cũng bắt đầu mặc quần short và váy để lộ chân.
Cả trường cởi bỏ vẻ nặng nề của ngày đông, trông hoạt bát hơn hẳn.
Lâm Tích đang dọn dẹp đồ đạc trong ký túc xá, cô nhìn vali trước mặt, Diệp Khả bên cạnh một tay cầm táo một tay cầm sách, hai chân vắt chéo, để trên bàn.

Thấy dáng vẻ do dự không quyết của Lâm Tích, cô ấy rốt cuộc không nhịn được nói: “Lâm Tích này, cậu chỉ đi ba ngày, không phải đi ba tháng.

Cần phải mang nhiều đồ vậy sao?”
Lâm Tích phiền não nói: “Nhưng mà tớ cảm thấy phải chuẩn bị rất nhiều.”
“Chuẩn bị cái gì?” Diệp Khả không để ý nhìn, thấy cô đang cầm đồ lót của mình bỏ vào trong túi nhỏ, đột nhiên cô ấy cười xấu xa, thấp giọng nói: “Tớ lại cảm thấy cậu nên chuẩn bị vài thứ đấy.”
Lâm Tích sợ mình đem sót đồ, nhịn không được nói: “Còn phải chuẩn bị gì nữa.”
“Một, bộ, nội, y, gợi, cảm.”
Diệp Khả nói ra từng chữ một, Lâm Tích nghe xong, đỏ bừng mặt.
“Nếu lần này Quý đại thần thắng, cậu có thể nhân cơ hội này thưởng cho anh ấy.

Nếu anh ấy thua, thì cậu cũng có thể an ủi anh ấy.

Nhất cử lưỡng tiện, tớ cảm thấy cậu phải đi mua ngay đi.”
Lâm Tích đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Tớ phát hiện cậu cũng có lúc không khạc ra ngà voi.”
Tiêu Phương Vũ bên cạnh vốn đang đọc sách, ngẩng đầu nhìn sang Diệp Khả.
Lâm Tích nói: “Phương Vũ, là trưởng phòng, ký túc xá xuất hiện người như này, cậu có phải nên dạy bảo chút không nhỉ.”
Tiêu Phương Vũ im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ cảm thấy Diệp Khả nói rất có lý mà.”
……
Lâm Tích không ngờ người hiền lành trong phòng ngủ, cũng có một ngày học thói xấu.
Diệp Khả nhấc thẳng chân ghế trước lên, chậm rãi nói: “Học kỳ này quả thực ăn quá nhiều cơm và đồ ăn vặt của Quý đại thần rồi, tớ cảm thấy tớ cần phải báo đáp một chút.”
Học kỳ này bắt đầu, Quý Quân Hành mời mấy người bạn cùng phòng ngủ với cô ăn một bữa thịnh soạn.
Về sau Lâm Tích không đi nhà ăn ăn cơm, Quý Quân Hành gọi ship cho cô, nhất định cũng sẽ gọi cho ba người họ.
Chưa kể, đủ loại đồ ăn vặt khác nhau.
Ba người trong phòng ngủ vốn đã có lòng ngưỡng mộ nam thần đối với Quý Quân Hành, dù sao cũng là nhân vật cấp đại thần đại danh đỉnh đỉnh của khoa máy tính, bộ dạng đẹp trai thành tích lại tốt.

Bây giờ đại thần còn chu đáo như vậy, ba người họ không có gì để báo đáp, hận không thể tự mình thắt nơ lên Lâm Tích, tặng cho Quý Quân Hành.
Cho nên ngay cả nữ sinh có tính cách hơi bảo thủ như Tiêu Phương Vũ cũng nói: “Thực ra tớ cảm thấy tình cảm các cậu ổn định như vậy rồi, không cần phải đợi đến khi tốt nghiệp đại học……”
Lâm Tích vẻ mặt mù mờ nhìn Tiêu Phương Vũ.
Đây còn là người hiền lành mà cô quen biết kia không?
Bởi vì Quý Quân Hành bước vào trận chung kết của ACM, vòng chung kết toàn cầu lần này tổ chức ở Thượng Hải.


Quý Quân Hành hỏi cô có muốn đi cùng không, Lâm Tích đương nhiên muốn đi.
Sau đó không biết thế nào, Giang Ức Miên cũng muốn đi, cô ấy đi, đương nhiên Tạ Ngang cũng muốn đi theo.
Tạ Ngang cũng đi, Trần Mặc và Cao Vân Lãng nghĩ dù sao gần đây cũng không phải rất bận, vậy thì đi cùng thôi.
Thế là một mình Quý Quân Hành thi đấu, phía sau có năm cái đuôi đi theo.
Giải đấu lần này có sự tham gia của các trường danh tiếng, vé máy bay của tuyển thủ và giáo viên hướng dẫn, đều do trường học phụ trách.

Còn vé máy bay của bọn Lâm Tích lại phải tự mua, nhưng cuối cùng lại là Quý Quân Hành phụ trách.
Khách sạn là bọn Tạ Ngang đặt.
Hôm sau lúc đi sân bay, Quý Quân Hành đi cùng xe buýt của trường.
Mấy người họ thì ngồi xe Tạ Ngang đi, khi đến nơi, họ đi tìm Quý Quân Hành.

Bởi vì vé trường học đặt là vé khoang phổ thông, còn vé Quý Quân Hành đặt cho mấy người họ là khoang thương gia.
Cho nên sau khi lên máy bay, anh đi theo các tuyển thủ cùng tham gia thi đấu khác đi đến phía sau.
Lâm Tích biết dáng anh cao, chỗ ngồi trong khoang phổ thông hơi ấm ức, lúc máy bay còn chưa thông báo tắt thiết bị di động, thì gửi tin nhắn cho anh, hỏi có muốn đổi chỗ với cô không.
Bên kia lại trả lời rất nhanh, trực tiếp viết một câu: Không cần, em ngoan ngoãn ngủ một lát, rất nhanh sẽ đến Thượng Hải.
Giang Ức Miên thấy cô nhìn di động, đến gần nhìn, rồi cười nói: “Kiểu người có tính cách như thiếu gia, có khuyên cũng vô dụng.

Bằng không cậu ấy cũng không đến mức đặt khoang thương gia cho bọn mình, còn cậu ấy lại ngồi khoang phổ thông với bạn học khác đâu.”
Tính cách Quý Quân Hành chính là thế, thời điểm này anh trái lại càng sẽ không làm gì đặc biệt.
Các tuyển thủ tham gia thi đấu khác và giáo viên đều ngồi khoang phổ thông, đương nhiên anh sẽ ngồi cùng.
Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải quả thực không tính là dài, gần như là ngủ một giấc, máy bay đã vững vàng đáp xuống sân bay Phố Đông Thượng Hải.
Bởi vì hôm nay ngoài trường Thanh Hoa, còn có một trường khác ở Bắc Kinh cũng đến.
Phía trường học tổ chức lần này phái xe buýt trường đến đón họ.
Còn bọn Lâm Tích, Tạ Ngang đã sớm đặt xe, một chiếc bảy chỗ thoải mái.

Đám bọn họ cho dù đến đâu cũng sẽ không ủy khuất chính mình, cho nên một nhóm người đều đến bãi đậu xe.

Bọn Lâm Tích lên xe, Quý Quân Hành đang nói chuyện với giáo viên.
Trần Học Canh nhìn chiếc xe rời đi, như có điều suy nghĩ, khẽ cười nói: “Lần này bạn gái đến cổ vũ cho em, áp lực lớn không?”
Quý Quân Hành một vai đeo ba lô màu đen đơn giản, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày màu đen.
Cả người nguyên một cây đen tôn lên làn da của anh vô cùng rõ rệt, nhưng như thế này lại trông cả người rất gọn gàng.
Hai tay anh đút trong túi, nhàn nhạt mỉm cười: “Không có áp lực gì ạ.”
Lúc này xe bọn Lâm Tích đang ngồi đã lái đi, cậu hơi nheo mắt nhìn hướng chiếc xe rời đi.
“Rất tràn đầy động lực ạ.”
Trần Học Canh luôn là giáo viên hướng dẫn thi đấu của anh, biết tính anh, hơi có ý tứ không để ai vào mắt.

Kết quả cô bé thoạt nhìn yên lặng thế kia, cứ thế nắm chặt anh.
Ông nhìn cậu học trò giỏi mà mình đắc ý, lắc đầu cười nói: “Em tốt nhất là nên lấy được huy chương vàng trở về, nếu không……”

“Không có nếu như, thầy đợi là được.” Quý Quân Hành lười biếng cười với ông.
Ngày thứ hai họ đến là nghi thức khai mạc, đây là lần đầu tiên trận chung kết toàn cầu đổ bộ vào Thượng Hải, phía tổ chức là Đại học Giao thông Thượng Hải.

Đại học Giao thông từng ba lần giành chức vô địch vòng chung kết thế giới, là đội duy nhất của cả Châu Á, cũng là trường có số lần giành chức vô địch nhiều nhất.
Cho nên lần này trận chung kết tổ chức ở đại học giao thông, thực sự xứng đáng.
Đội đại diện của Đại học Giao thông cũng đang nín thở, muốn lần nữa giành được chức vô địch ở thành phố tiếp theo cho trường học cũ.
Còn đội đại diện của các trường đại học khác, ai ai cũng muốn tạo nên lịch sử cho trường của mình.
Đây thật sự là thời điểm cạnh tranh thực lực, thêm vinh dự rạng rỡ cho trường học cũ.
Lần này Thanh Hoa có ba đội trúng cử, trong đó đội của Quý Quân Hành là đội duy nhất giành được chức vô địch khu vực, nên trực tiếp thăng cấp.
Buổi tối là nghi thức khai mạc, tất cả mọi người của đội tham gia thi đấu buổi chiều đã đến kí tên.

Bởi vì không có nhiều phòng nghỉ, cho nên rất nhiều phòng nghỉ đều là mấy trường dùng chung một phòng.
Lúc này không ít người còn gặp được bạn cùng trường hồi cấp ba của mình.
Ví như Vương Viễn của đội Quý Quân Hành, gặp được một bạn học của mình học ở Chiết đại.
Hai người vừa gặp mặt, trước là ôm nhau, nói chuyện một lúc, thì Vương Viễn chỉ chỉ Quý Quân Hành ngồi trên sofa cúi đầu nhìn di động nói: “Lần này bọn tớ có Quý đại thần ở đây, chắc chắn có thể đạt được thành tích tốt.”
“Cậu ấy là ai vậy?” Bạn học Chiết đại tò mò hỏi.
Vương Viễn cười hì hì, đắc ý nói: “Quý Quân Hành đó, quán quân Olympic tin học toàn cầu năm 11, lớp 11 người ta đã được cử đến trường bọn tớ rồi.

Đỉnh vãi.”
Nam sinh Chiết đại kia đương nhiên biết trọng lượng của giải vô địch tin học toàn cầu, chỉ là cậu kỳ lạ nói: “Cậu ấy tên Quý Quân Hành?”
Vương Viễn gật đầu.
“Sao tớ cảm thấy tên cậu ấy quen thế nhỉ.” Nam sinh Chiết đại thì thào.
Vương Viễn nghe thấy: “Có thể cậu nhìn thấy trên tin tức đấy, dù sao người ta cũng từng giành được chức vô địch, được đưa tin rất nhiều mà.”
“Không đúng.

Tớ chắc chắn không phải nhìn thấy trên tin tức, hình như tớ nghe người khác nói đến.” Nam sinh này còn đang ra sức nghĩ, cho đến khi cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, “Tớ nhớ ra rồi.”
Cậu ta vậy mà kích động đi thẳng đến trước mặt Quý Quân Hành hỏi: “Bạn học, có phải cậu biết Lâm Tích hay không?”
Vốn Quý Quân Hành cúi đầu gửi tin nhắn với Lâm Tích, mấy người họ đều đang ở trên khán đài nhà thi đấu đợi họ vào sân.
Người khác đều đang tán gẫu, duy chỉ có Quý Quân Hành ngồi ở góc này, giống như tự mang kết giới, có chút yên lặng quá mức.

Cậu không nói chuyện, người khác cũng không dám đi tới bắt chuyện với cậu.

Vài nữ sinh của trường học khác đến tham gia thi đấu, đã lén nhìn cậu không biết bao nhiêu lần.
Lúc này nam sinh Chiết đại kia đi tới bắt chuyện, bạn học khác vốn đang nói chuyện, đều nhìn về phía bên này.
Còn Quý Quân Hành, vào lúc nghe thấy tên của Lâm Tích được nói ra từ trong miệng của nam sinh khác, thì cậu quan sát nam sinh từ trên xuống dưới, là kiểu nam sinh khoa học tự nhiên điển hình, dáng người không tính là cao, trán rất rộng, nhìn có hơi thật thà.
“Cậu là?” Quý Quân Hành lười biếng dựa trên sofa, nhìn cậu ta hỏi.

Nam sinh Chiết đại thấy cậu không phủ nhận, liền nói: “Tớ là bạn học của Lâm Tích.”
Vương Viễn không xa lạ gì với Lâm Tích, thỉnh thoảng Quý Quân Hành huấn luyện ở phòng thí nghiệm, Lâm Tích sẽ đến ở cùng.

Bọn họ đều rất quen thuộc với Lâm Tích.

Cậu ta có chút kỳ lạ nói: “Cậu là bạn học với Lâm Tích khi nào vậy?”
Nam sinh này là bạn học cấp ba với cậu ta, ba năm cấp ba hai người đều học cùng một lớp.
Nam sinh Chiết đại nói: “Đương nhiên là bạn học ở Chiết đại rồi.”
Vương Viễn không biết Lâm Tích từng học ở Chiết đại, vốn còn rất kỳ lạ.

Lúc này cậu ta rất ngạc nhiên nói: “Lâm Tích từng học ở Chiết đại?”
“Đúng thế, nhưng chỉ học nửa học kỳ, rồi cậu ấy nghỉ học, nghe nói là quay về cấp ba học lại, sau đó thi vào Thanh Hoa.” Nam sinh Chiết đại nở nụ cười, “Khi ấy Lâm Tích còn là hoa khôi của lớp bọn tớ đấy.

Cậu ấy đi rồi, mọi người đều rất luyến tiếc.”
Vương Viễn lúc này mới biết ngọn nguồn.
Cậu ta cười nói: “Cậu vậy mà là bạn học của bạn gái Quý thần, đây cũng thật khéo nha.”
“Bạn gái?” Nam sinh Chiết đại nhìn Quý Quân Hành, sau đó gât đầu, cười nói: “Khó trách.”
Lúc này Quý Quân Hành nhìn vẻ mặt của cậu ta, hỏi: “Khó trách cái gì?”
Nam sinh ngại ngùng sờ ót mình, nhẹ giọng nói: “Lớp năm nhất bọn tớ đi chơi thu, mọi người chọn đi Hoàng Sơn chơi.

Trong lớp một nữ sinh khác nói cầu nguyện với khe núi chắc chắn có thể thành hiện thực, cậu ấy liền kéo Lâm Tích cùng ầm ĩ.

Kết quả Lâm Tích hét tên cậu vào sườn núi.”
Khi ấy thực ra trong lớp không chỉ có một mình Hàn Huân thích Lâm Tích.
Không ít nam sinh đều rất có cảm tình với cô, dù sao trong lớp cũng chỉ có hai nữ, tướng mạo xinh đẹp, tính cách cũng tốt, thành tích còn đặc biệt tốt, nói cô là nữ thần trong lòng nam sinh, cũng không ngoa chút nào.
Lúc ấy Lâm Tích kiên quyết không chấp nhận sự theo đuổi của Hàn Huân, trong lòng nam sinh khác đều âm thầm thoải mái.
Nào biết một chuyến du lịch Hoàng Sơn, đã khiến cho trái tim mọi người vỡ nát.
Bởi vì cô gọi cái tên kia vào khe núi, ai cũng nhìn ra được, kia chắc là tên của nam sinh mà cô thích.
Sau đó còn chưa thất vọng đủ, thì rất nhanh Lâm Tích đã thôi học rời đi.
Nam sinh Chiết đại cũng là một người trong đám vô cùng có cảm tình với Lâm Tích, cho nên cậu ta rất quen với cái tên Quý Quân Hành này.

Vừa rồi Vương Viễn vừa giới thiệu, cậu liền nghĩ mình chắc chắn đã nghe qua ở đâu đó.
Cậu ta nói xong Quân Hành gần như sững sờ trong nháy mắt.
Lâm Tích từng gọi tên cậu với khe núi, vào lúc họ xa cách……
Tin tức đến bất ngờ này, làm cho cậu ngồi ở đó, rất lâu, mà không nói được một câu.
Âm thanh trong phòng nghỉ cũng không dừng lại, nhưng khoảnh khắc này, trong lòng cậu đột nhiên rất im lặng, cho đến khi cái tên Lâm Tích, lấp đầy cả khoang tim.
Thi đấu tiến hành rất thuận lợi, đặc biệt là Quý Quân Hành dẫn dắt hai thành viên khác, gần như là một đường vào vòng trong.

Họ gần như chiến đấu với Đại học St.

Petersburg đến từ Nga cho đến giây phút cuối cùng.
Mãi đến hai giờ chiều, trận đấu kết thúc, phía tổ chức tuyên bố, đội “White dream” đến từ Thanh Hoa đã dành được chức vô địch cuối cùng.

Lúc Quý Quân Hành đứng ở bục nhận thưởng, Lâm Tích đứng ở bên dưới, điên cuồng vỗ tay.

Sinh viên ngồi kín xung quanh trên khán đài, dù cho trường của mình không giành được chức vô địch.
Nhưng đội Thanh Hoa có thể đánh bại đội đại diện hùng mạnh của Nga, đây đã là điều đáng để tất cả mọi người hoan hô và kêu gào vì họ.
Kết thúc thi đấu, Quý Quân Hành phải đi cùng với bạn học khác và giáo viên, còn bọn Lâm Tích về khách sạn trước đợi cậu.
Cho đến sáu giờ chiều, cậu trở về, gõ cửa phòng Lâm Tích và Giang Ức Miên.
Lâm Tích đi ra mở cửa, cậu trực tiếp nói: “Em đi dọn dẹp đơn giản mang theo hai bộ đồ với đồ dùng rửa mặt nhé.”
Cô bị lời cậu nói làm cho hơi mơ hồ, cô nói: “Không phải ngày mai chúng ta mới về trường sao?”
“Không về nữa, anh dẫn em đi một nơi.” Quý Quân Hành nhẹ nhàng nói.
Lâm Tích nghe xong, xoay người đi thu dọn đồ đạc.

Giang Ức Miên vốn nằm trên giường nghịch di động, thấy cô quay lại, thì hỏi: “Có phải sắp đi ăn cơm rồi không? Lần này tớ nhất định phải làm thịt Quý thiếu gia một bữa, cậu xem tớ cũng đang tìm ở Thượng Hải chỗ nào có nhà hàng ngon rồi này.”
Giang Ức Miên nói xong, còn đưa màn hình di động cho Lâm Tích xem.
Nhưng Lâm Tích bận dọn dẹp đồ đạc, không để ý.

Đến khi cô dọn xong, mới xoay đầu nói: “Ức Miên, đêm nay có thể tớ không về, cậu nói với bọn Tạ Ngang một tiếng nhé.”
“Cậu không về, cậu đi đâu?” Giang Ức Miên chợt từ trên giường lật dậy.
Lâm Tích chỉ chỉ bên ngoài: “Anh ấy nói muốn dẫn tớ đi một nơi.”
Giang Ức Miên biết là Quý Quân Hành đến gõ cửa, trước tiên là sửng sốt, sau đó xấu xa nhìn cô, phất tay nói: “Đi đi, đi đi, đêm nay đừng về, nhất thiết đừng có về.”
Lâm Tích không giải thích, nói tạm biệt với cô ấy.
Hai người đến cửa khách sạn, Quý Quân Hành dẫn cô lên một chiếc xe, cô ngạc nhiên nói: “Xe này ở đâu ra vậy?”
“Anh bảo Tạ Ngang kiếm cho anh.” Việt dã, thích hợp lái đường dài.
Trên đường, Lâm Tích yên lặng ngồi ở ghế lái phụ, nhìn Quý Quân Hành một đường lái xe ra khỏi Thượng Hải, sau đó không ngừng điều khiển trên cao tốc, chiếc xe dường như lái về khu vực An Huy.
Cuối cùng lúc đổ xăng trên đường, Lâm Tích hỏi cậu: “Anh là muốn đi Hoàng Sơn chơi?”
Quý Quân Hành bỗng cởi dây an toàn trên người ra, nghiêng người qua, mắt nhìn chằm chằm cô: “Sợ không?”
“Sợ cái gì?” Lâm Tích không hiểu hỏi.
Quý Quân Hành mỉm cười, “Đến nơi, sẽ nói cho em biết.”
Đên khi xe lái đến Hoàng Sơn, đã hơn mười hai giờ đêm.

Quý Quân Hành đã đặt khách sạn, sau khi hai người vào ở, cậu chỉ nói một câu, ngày mai phải lên núi xem mặt trời mọc, rất nhanh liền ngủ mất.
Lâm Tích nghĩ mấy ngày này cậu chuẩn bị thi đấu, vừa rồi lại lái xe bốn tiếng đồng hồ, nên lặng lẽ đặt báo thức.
Nào biết ngày hôm sau, báo thức của cô còn chưa reo, Quý Quân Hành đã gọi cô dậy.
Cho đến khi lên đến đỉnh núi, Lâm Tích nhìn nơi này.

Lại sinh ra mấy phần quen thuộc, dù sao cô cùng từng cùng bạn học ở Chiết đại đến đây.

Lúc đó cô còn tưởng Quý Quân Hành ở Mỹ.
Nhớ đến chuyện mình từng hướng vào khe núi kêu tên cậu, Lâm Tích bỗng bật cười.
Nhưng cô vừa cười xong, người bên cạnh, để hai tay bên miệng, hướng vào khe núi hét lên.
“Lâm Tích.”
Lúc giọng nói trong trẻo của cậu ra sức kêu tên cô, Lâm Tích sững sờ trong nháy mắt, rồi xoay đầu nhìn về phía cậu.
Quý Quân Hành nhìn cô, thấp giọng nói: “Lâm Tích, anh yêu em.”
Tác giả có lời muốn nói 
Thiếu gia: Lâm Tích, anh muốn dùng cách mà em đã gọi anh, lại lần nữa gọi tên em.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.