Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 37
Biết được Giang Anh nằm ở bệnh viện Nhân Dân số một trong thành phố, Lâm Tích vội ngồi xe chạy đến bệnh viện thành phố.
Bởi vì sợ người nhà họ Vương tìm đến Giang Anh, ngay cả bí thư chi bộ thôn cũng không biết Giang Anh nằm ở phòng bệnh nào.
Chỉ biết bây giờ dì Lâm Tích đang chăm sóc Giang Anh.
Trên đường đi Lâm Tích đã điện thoại cho dì Giang Mai, cho đến khi đến bệnh viện, mới gọi được.
Giang Mai vừa nhận được điện thoại của cô, còn giả vờ không xảy ra chuyện gì.
Đến khi nghe Lâm Tích đã vào nội thành, sắp đến bệnh viện, tức đến nỗi trong điện thoại mắng cô một trận, nhưng cuối cùng vẫn nói cho cô biết phòng bệnh Giang Anh đang nằm.
Lúc Lâm Tích đến bệnh viện, đã bảy giờ tối, trong bệnh viện cũng yên lặng hơn ban ngày.
Cô đến khu nhập viện tầng ba, men theo hành lang đi tìm phòng bệnh.
Đột nhiên lúc cô đi lướt qua vai một bác sĩ mặc áo blouse trắng, tay cô bị người ta kéo lại.
Lâm Tích xoay người, nhìn thấy nữ bác sĩ này đang kéo cổ tay mình.
Cô vừa muốn hỏi có chuyện gì, nhưng lúc nhìn rõ đối phương, cô lại ngớ ra.
Nữ bác sĩ khẽ mỉm cười với Lâm Tích, “Xem ra cháu còn nhớ cô.”
“Cô tên Tùy Nhiên.” Nữ bác sĩ chỉ bảng tên của mình.
Lâm Tích đương nhiên nhớ cô ấy, bởi vì cô đã từng cho Tùy Nhiên này một gói khăn giấy.
Khi ấy, Tùy Nhiên đang đứng khóc ở cổng Quý gia.
Cô ấy là bạn gái của chú nhỏ Quý Quân Hành lúc còn sống.
“Chào cô.” Lâm Tích nhẹ gật đầu với cô ấy, cô dùng sức, muốn rút tay mình về.
Nhưng Tùy Nhiên hỏi: “Cháu là đến thăm bệnh?”
Lâm Tích uhm một tiếng, “Mẹ cháu nằm viện, bây giờ cháu phải đi thăm bà.
Xin lỗi, không thể nói chuyện với cô.”
Tùy Nhiên không buông tay, cô hất cằm chỉ vào cổ Lâm Tích, hỏi: “Cháu định mang một thân thương tích thế này đi thăm mẹ cháu?”
Thấy Lâm Tích không hiểu, Tùy Nhiên móc di động trong túi ra, mở camera trước, để Lâm Tích nhìn rõ vết cào trên cổ mình.
Rất nhiều vết xước chảy máu, vừa nhìn liền biết là bị móng tay người ta cào mà ra.
Tình cảnh lúc trước quá hỗn loạn, trong tay Lâm Tích mặc dù cầm dao, nhưng chính mình vẫn chịu chút thiệt thòi.
“Cái này phải khử trùng.” Tùy Nhiên nhìn vào cổ cô, trực tiếp kéo cánh tay cô, đi đến văn phòng của mình.
Lâm Tích giãy dụa, “Cháu còn phải đi……”
“Thăm mẹ cháu không vội vào lúc này.” Tùy Nhiên cắt ngang cô, nói: “Mẹ cháu đã nằm viện, nếu bà nhìn thấy dáng vẻ này của cháu, còn có thể yên tâm dưỡng bệnh sao?”
Cuối cùng, Lâm Tích không từ chối nữa.
Đến văn phòng, Tùy Nhiên đến quầy y tá lấy nước khử trùng và tăm bông.
Cô vừa khử trùng cho Lâm Tích vừa hỏi: “Mẹ cháu bị bệnh gì?”
Lâm Tích im lặng một chút, ngược lại Tùy Nhiên mỉm cười nói: “Cô là bác sĩ ở đây, nói không chừng còn có thể giúp đỡ một chút.”
“Mẹ cháu tên Giang Anh, bà là bị người ta đánh bị thương nhập viện.” Lâm Tích nghe thấy điều này, liền nói.
Tùy Nhiên sửng sốt, đầu mày khẽ cau, “Mẹ cháu tên Giang Anh?”
“Cô biết mẹ cháu ạ?” Lâm Tích hơi kích động, cô hỏi: “Mẹ cháu bây giờ có nghiêm trọng không? Bà có bị nặng lắm không?”
“Mẹ cháu bị đánh gãy xương, phải nằm viện tĩnh dưỡng.” Tùy Nhiên nói.
Bàn tay Lâm Tích ra sức nắm chặt.
Tùy Nhiên nhìn cô, đáy lòng thở dài.
Chuyện của Giang Anh, bác sĩ và y tá khoa này đều biết.
Bởi vì mấy ngày trước cảnh sát từng đến hỏi chuyện, chồng bà bị nghi ngờ dính líu đến một vụ án giết người.
Về sau lúc chị gái Giang Anh tranh luận với cảnh sát, cả phòng bệnh đều nghe thấy.
Mọi người lúc này mới biết, hóa ra đứa trẻ nhà họ là bị người ta tông chết, kẻ gây ra tai nạn trốn đi vài năm, tưởng đã trốn qua đầu gió, lại trở về.
Không ngờ mình lại uống say nói ra hết tất cả.
Tùy Nhiên xem như lạnh lùng, lại thêm là bác sĩ, ở bệnh viện đã thấy nhiều sinh tử.
Nghe thấy chuyện này, trong lòng cũng có chút thổn thức.
Cô không ngờ, con gái Giang Anh, lại là cô bé trước mặt.
“Chuyện của bố cháu, cô đã nghe nói.
Có gì cô có thể giúp cháu không?” Tùy Nhiên hỏi.
Lâm Tích mờ mịt nhìn bức tường, “Cháu muốn đi thăm bố cháu, nhưng họ nói, bây giờ người nhà không thể gặp ông.”
“Cô có một người bạn là luật sư, cũng xem như nổi tiếng ở thành phố này.
Nếu không cô giúp cháu điện thoại liên hệ với cậu ấy nhé?” Tùy Nhiên đề nghị.
Lâm Tích ngẩn người, rồi gật đầu ngay lập tức, nhưng sau khi gật đầu xong, cô hỏi: “Cô có thể nói với vị luật sư này một chút không? Trên người cháu tạm thời không có bao nhiêu tiền, nhưng cháu sẽ về gom góp.”
“Tiền không phải vấn đề.” Tùy Nhiên nhìn dáng vẻ hoang mang của cô, có hơi đau lòng.
Sau đó Tùy Nhiên ra ngoài gọi điện thoại.
Lâm Tích căng thẳng ngồi trong văn phòng đợi cô ấy trở lại, cho đến khi cô quay lại, khẽ gật đầu nói: “Lát nữa cậu ấy sẽ đến.”
“Cảm ơn cô.” Lâm Tích nhìn cô, tràn đầy cảm kích.
Tùy Nhiên mỉm cười: “Lần đó, cô cũng chưa nói cảm ơn với cháu.”
Lâm Tích biết cô ấy nói là gói khăn giấy kia, liền lắc đầu: “Đó chỉ là chuyện nhỏ, không thể so với chuyện này.”
“Nhà cháu và Quý gia……” Tùy Nhiên suy nghĩ, vẫn là hỏi ra miệng.
Lâm Tích nhìn Tùy Nhiên, suy nghĩ chốc lát, vẫn nói ra ngọn nguồn của nhà mình và Quý gia.
Nghe xong, Tùy Nhiên ngẩn người hồi lâu, rất lâu mới nhẹ giọng nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
“A Hành ở trước mặt cháu chắc chưa từng nói lời tốt đẹp về cô nhỉ?” Tùy Nhiên nhìn Lâm Tích.
Lâm Tích lắc đầu, “Cậu ấy không phải kiểu người thích nói xấu sau lưng người khác.”
Tùy Nhiên mỉm cười nhìn cô.
Không bao lâu, một người đàn ông mặc tây trang đi vào, anh ta vừa vào cửa, Tùy Nhiên liền giới thiệu cho hai người.
Người đàn ông gật đầu, anh ta nói thẳng: “Trên đường tôi đến đã hỏi thăm bạn bè.
Tôi chỉ có thể nói, người nhà phải chuẩn bị tốt tâm lý.
Người chết có anh rể ở hệ thống tư pháp thành phố chúng ta, hơn nữa chức vụ không thấp.”
“Ý gì?” Tùy Nhiên cau mày, “Lẽ nào bọn họ còn có thể đổi đen thành trắng?”
Người đàn ông lắc đầu: “Cái này không thể, nhưng trên mức hình phạt, rất có khả năng sẽ có ảnh hưởng.”
“Không thể nào, không thể thế này được.” Lâm Tích toàn thân phát run, cả người giống như bỗng chốc rơi vào trong hầm băng, phần vui vẻ mong đợi luật sư đến vừa rồi, hoàn toàn tan thành mây khói.
Lâm Tích mặt trắng bệch, vẻ mặt thê lương nói: “Bố cháu ông ấy là người tốt.
Ông không nên bị nghiêm phạt thế này.”
“Lâm Tích, đừng sợ, tình hình còn chưa đến lúc tệ nhất.” Tùy Nhiên lập tức an ủi cô.
Tùy Nhiên nhìn về phía luật sư, thấp giọng hỏi: “Cậu không thể nghĩ cách được sao?”
“Tớ sẽ cố gắng hết sức, nhưng tớ hy vọng người nhà cũng phải cố gắng, dù sao đây cũng là một mạng người.
Cố ý giết người và ngộ sát đều tồn tại khả năng cực lớn.”
Nghe đến đây, Tùy Nhiên bảo luật sư đi ra ngoài trước.
Cô nói chuyện với Lâm Tích.
Sau khi luật sư ra ngoài, Tùy Nhiên nhìn Lâm Tích, thấp giọng nói: “Lâm Tích, đi Bắc Kinh đi.”
Lâm Tích đứng im tại chỗ, mờ mịt nhìn cô ấy, thì nghe Tùy Nhiên nói: “Cô biết tuổi trẻ, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lúc cô trẻ, cũng cảm thấy vậy.
Cho nên cô đã mất đi người cô yêu nhất.
Lâm Tích, cháu đi cầu xin người Quý gia đi, như thế mới có thể cứu được bố cháu.”
Tôn nghiêm tuổi trẻ, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng có thể quan trọng hơn, tính mạng của bố không?
Lâm Tích gật đầu.
Sau đó cô dẫn luật sư đi đến phòng bệnh của Giang Anh, luật sư cần một tờ giấy ủy quyền của người nhà.
Giang Anh biết được mục đích đến của luật sư, nằm trên giường ra sức giãy dụa, muốn cảm ơn người ta.
Ký tên xong, ra ngoài.
Luật sư nhìn Lâm Tích, hỏi: “Có gì cần chú mang cho bố cháu không?”
Lâm Tích há miệng, nghĩ đến Lâm Diệu Hoa, cổ họng tắc nghẹn.
Rất lâu, cô khẽ nói: “Bố cháu là một người rất thật thà, cả đời cũng chưa từng đánh nhau với người ta.
Bây giờ bị giam ở nơi như thế, chắc chắn rất sợ hãi.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn đối phương, giọng kiên định nói.
“Nhờ chú, nhất định phải nói cho ông biết.”
“Lâm Tích trưởng thành rồi, sẽ cứu ông, sẽ chăm sóc tốt cho cái nhà này.”
*
Bởi vì đã quá muộn, Lâm Tích không thể về Bắc Kinh, chỉ có thể đợi ngày mai.
Buổi tối, cô đến phòng Lâm Chính, lau chùi khung ảnh của anh.
Một ngày này, cho dù có lúc nghẹn ngào, nhưng cô cũng không rơi một giọt nước mắt.
Cô sẽ chống đỡ được.
Ngày hôm sau, cô đi sân bay thật sớm.
Lúc đến Quý gia, đã là hai giờ chiều, Lâm Tích ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn.
Cô vừa vào cửa, Quý Lộ Trì đang chơi ở phòng khách phát hiện ra cô trước tiên, vui vẻ nhảy cẫng lên, “Chị Lâm Tích, chị đến rồi.”
Lâm Tích mặc dù không có tâm trạng chơi cùng cậu, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu cậu.
“Trì Trì, dì có nhà không?”
Quý Lộ Trì nghiêng đầu, “Chị Lâm Tích, chị là hỏi mẹ ạ? Mẹ và bố ở thư phòng đấy, ông nội về rồi.”
Lâm Tích sửng sốt.
Lúc này Ôn Toàn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lâm Tích, liền cười nói: “Lâm Tích, cháu đến rồi.”
Cô cười hơi miễn cưỡng.
“Dì Ôn, cháu……” Lâm Tích há miệng muốn nói, nhưng tầng hai xuất hiện âm thanh cạch cạch, giống như có đồ gì đó gõ xuống đất.
Cho đến khi Lâm Tích ngẩng đầu, nhìn thấy một ông cụ đầu tóc bạc phơ nhưng tinh thần quắc thước đang đứng ở đó.
“Đây chính là Lâm Tích?” Ông cụ mở miệng.
Ôn Toàn lập tức gật đầu, bà thấp giọng nói với Lâm Tích: “Lâm Tích, đây là ông nội của Quân Hành và Trì Trì, cháu cũng gọi ông nội đi.”
“Ông nội.” Lâm Tích gọi một tiếng.
Nào biết ông nội gật đầu xong, ôn hòa nói: “Lâm Tích theo ông đến thư phòng.”
“Bố.” Ôn Toàn gọi.
Lúc này Quý Văn Khánh nhìn bà, nhè nhẹ nói: “Con cho rằng lão già bố là muốn ăn Lâm Tích sao?”
Lâm Tích không biết ông nội Quý muốn nói gì với mình, nhưng vẫn đi theo lên lầu, vào thư phòng.
Trong thư phòng lúc này, Quý Tuyển Hằng vẫn còn đang ở, ông nhìn thấy Lâm Tích đi vào, kinh ngạc vừa muốn nói chuyện, đã bị Quý Văn Khánh một gậy đuổi ra ngoài.
“Lâm Tích, ngồi đi.” Quý Văn Khánh ôn hòa bảo cô ngồi xuống.
Lâm Tích sợ hãi ngồi xuống, nói đến, đây là lần đầu tiên cô gặp Quý Văn Khánh, trước đây ông luôn ở Thụy Sĩ nghĩ dưỡng.
Quý Văn Khánh nhìn cô, dịu giọng hỏi: “Còn mấy ngày nữa phải thi tốt nghiệp rồi nhỉ? Ông nghe Ôn Toàn nói, thành tích của cháu rất tốt.”
Lâm Tích nghĩ nghĩ, “Xem như cũng được ạ.”
“Nhưng dì Ôn cháu nói cháu thi vào Thanh Hoa Bắc Đại chắc không có vấn đề.” Giọng điệu ông cụ ôn hòa, khiến Lâm Tích thả lỏng.
Cô nói: “Cháu sẽ cố gắng thi đậu, không để dì thất vọng ạ.”
“Thanh Hoa Bắc Đại xác thực là trường đại học tốt nhất nước ta.” Quý Văn Khánh gật đầu, cho đến khi ông nói: “Nhưng nếu nhận được MIT gửi offer, có người không đi, muốn chọn Thanh Hoa, cháu cảm thấy người này có phải ngốc không.”
Lâm Tích sững sờ.
Cô ngơ ngác nhìn Quý Văn Khánh.
“Xem ra chuyện này, cháu không biết.” Ông cụ mắt sáng như đuốc, liền nhìn ra sự mờ mịt của Lâm Tích.
Ông nói: “Ông chỉ không ngờ, kẻ ngốc này, lại xuất hiện ở Quý gia chúng ta.”
Hồi lâu Lâm Tích mới lấy lại tinh thần, cô nói: “Ý của ông là, Quý Quân Hành cậu ấy từ bỏ đi hai trường này?”
Lúc trước Quý Quân Hành xin hai trường này, cô biết.
Lúc đó cậu nói là Quý Tuyển Hằng nhất định muốn cậu thử.
Huống hồ mỗi năm học sinh cấp ba trong nước được hai trường đại học này nhận vào, số người chỉ tính theo con số.
Cậu an ủi Lâm Tích, mình chưa chắc sẽ được tuyển chọn.
Về sau cậu không nhắc đến, Lâm Tích còn tưởng cậu không được tuyển.
Cô còn sợ lòng tự tôn của Quý Quân Hành bị đánh bại, nên chưa bao giờ bàn luận những điều này trước mặt cậu.
“Chuyện trong nhà cháu, ông đã biết.
Ông rất đồng tình, cháu yên tâm, chuyện này Quý gia nhất định sẽ giúp đỡ.” Quý Văn Khánh nhìn dáng vẻ bất lực của cô bé, thở dài.
Trái tim Lâm Tích giờ phút này, giống như bị hai sợi dây ra sức kéo.
Siết chặt cô không thở nổi.
“Nhưng mà ông hy vọng cháu và A Hành sau này, có thể duy trì khoảng cách.” Cuối cùng, ông cụ mở miệng lần nữa.
Lâm Tích ngẩng đầu lên, tê tái nhìn sang, hai ngày này cô đã nghe được quá nhiều quá nhiều tin xấu, cô hỏi: “Đây là điều kiện sao ạ?”
Quý Văn Khánh nhìn nước mắt trong hốc mắt cô, lắc đầu, thấp giọng nói: “Đây là thỉnh cầu, thỉnh cầu của một ông già.”
Lâm Tích rốt cuộc không nhịn được, cô khóc hỏi: “Vì sao cháu và cậu ấy không thể chứ?”
Là bởi vì nhà cô nghèo sao?
Quý Văn Khánh đời này đã gặp qua quá nhiều chuyện, ông liền nhìn thấu tâm tư của cô gái trước mặt đây, ông hỏi: “Nếu ông nói, Quý gia chúng ta muốn bỏ tiền để cháu cũng ra nước ngoài, để cháu cùng A Hành đi Mỹ, cháu đồng ý không?”
Đồng ý không?
Không những có thể cứu bố, còn có thể để người khác tốn tiền đưa cô cùng ra nước ngoài.
“Chỉ cần cháu đồng ý, thì câu nói vừa rồi, ông cũng có thể xem như chưa từng nói.”
Lâm Tích ngồi trên ghế, máu huyết toàn thân chợt xông vào đầu.
Cô nắm chặt tay mình, có một âm thanh ra sức kêu gào trong lòng cô.
Cháu đồng ý.
Mau nói cho ông nội biết, cháu đồng ý, cháu đồng ý đi.
Cô ngồi ở đó, cả người giống như bị xé làm hai, giọng nói trong lòng kia đang không ngừng gào thét.
Nhưng nếu cô nói ra câu này, có công bằng không?
Vừa rồi ông nội Quý dùng lời đó nói với cô, ông nói không phải yêu cầu, mà là thỉnh cầu.
Bởi vì ông biết, mình cái gì cũng không cho được Quý Quân Hành, cô chỉ sẽ liên lụy đến cậu.
Hôm nay cô đã cầu xin sự giúp đỡ của Quý gia, cô còn có thể yên tâm thoải mái chấp nhận tài trợ của Quý gia, để cô ra nước ngoài nữa ư?
Cô không thể.
Cuối cùng giọng nói trong lòng đó đã biến mất.
Quý Văn Khánh nhìn cô gái ngồi cứng đờ trên ghế như hóa đá, ông đứng dậy, chống gậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ông nói: “Cháu xem, tự tôn của cháu cũng không cho phép cháu lựa chọn thế này.
Nhưng cháu không đi, cháu cảm thấy Quân Hành sẽ đi sao?”
“Đứa trẻ như cháu, xem tự tôn quá nặng.
Mà đứa trẻ như A Hành, lại quá xem trọng cháu.
Đã từng ông cũng là một người bố thông suốt, nghĩ chỉ cần con trai mình vui vẻ là được.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ rơi vào một kết quả kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Lúc Lâm Tích rời đi, Ôn Toàn lo lắng hỏi cô, Quý Văn Khánh đã nói gì với cô.
Cô lắc đầu, vậy mà còn có thể mỉm cười nói với Ôn Toàn: “Ông nội chỉ hỏi chuyện thành tích của cháu thôi ạ, còn hơn mấy ngày nữa phải thi tốt nghiệp rồi, ông bảo cháu đừng căng thẳng.”
Ôn Toàn dường như thở phào.
Quý Văn Khánh đứng trên cầu thang, nghe thấy câu này của cô, hồi lâu, chỉ là thở dài.
*
Lần này Lâm Tích đi theo thư ký của Quý Văn Khánh về quê.
Luật sư bảo cô thu thập một lá thư chung của toàn bộ người trong thôn, nói là muốn dùng để cầu xin thẩm phán.
Lâm Diệu Hoa là người tốt, lúc bí thư chi bộ thôn nói chuyện này, thì bảy mươi ba hộ dân của thôn Đồng Thủy, đều đến nhà bí thư chi bộ thôn ký tên ấn dấu tay.
Ngay cả cụ bà tám mươi mấy tuổi trong thôn cũng đến.
Lúc mỗi một người ấn dấu tay xuống, Lâm Tích liền cúi người cảm ơn người ta.
Ba ngày cô không về, Quý Quân Hành lại đề nghị đến thăm cô.
Cậu nói: “Không được, ngày mai tớ đi tìm cậu.”
“Cậu đừng đến.” Lâm Tích nâng cao giọng, cô nói: “Tớ sắp về rồi.”
“Cậu về tớ cũng có thể đón cậu, vừa hay tớ cùng cậu trở về.” Quý Quân Hành không để ý nói.
Lâm Tích rốt cuộc gấp gáp, cô nói: “Cậu đừng đến, cậu có nghe lời tớ không đấy?”
Cô chưa bao giờ cường thế như vậy, lần này hiếm khi, nghe thấy khiến đối diện đột nhiên bật cười.
Cho đến khi cậu nhẹ giọng nói: “Nghe, tớ nghe lời cậu.”
Ngày thứ tư trước ngày thi tốt nghiệp Lâm Tích trở về, cô biết bố còn chưa ra ngoài.
Nhưng nếu bố biết mình vì ông mà bỏ thi tốt nghiệp, cho dù sau này ông ra ngoài rồi, cũng nhất định áy náy không thôi.
Cô phải về chiến trường của cô.
Cuối cùng cô về đến Bắc Kinh, Quý Quân Hành đến đón cô.
Vừa nhìn thấy cô, đưa tay véo lên má cô, “Bây giờ hài lòng rồi chứ, tớ nghe lời cậu đấy.”
Cô nhìn vẻ mặt tùy ý kiêu ngạo của cậu, trong lòng thỏa mãn.
Tảng đá đè trong lòng mấy ngày nay, trong nháy mắt này, dường như thật sự nhẹ đi rất nhiều.
Cậu ở sân bay, kéo tay cô.
Lâm Tích vậy mà lười không buông ra, hai người nắm chặt tay nhau.
Cứ thế, kỳ thi tốt nghiệp rốt cuộc đã đến trong sự mong đợi và sợ hãi của mọi người.
Quý Quân Hành không cần thi, nhưng mỗi ngày cậu đều đến đưa thi, lúc Lâm Tích ra ngoài, luôn có thể thấy cậu đầu tiên.
Cậu đưa nước cho cô, lau mồ hôi cho cô.
Chủ nhiệm lớp Tôn Lệ Như đứng cách đó không xa, nhưng lúc này, ngay cả giáo viên cũng hiểu nhìn họ.
Cuối cùng, thi đến môn cuối cùng.
Chỉ còn nửa tiếng, Lâm Tích nhìn bài thi trước mặt, trên bài thi xuất hiện một mảng ướt đẫm.
Còn nửa tiếng nửa thôi, cô phải đi rồi.
Lúc cô ra ngoài, đặc biệt đi nhà vệ sinh rửa mặt.
May mà Quý Quân Hành không nhìn ra cô đã khóc.
Trường thi của Lâm Tích là ở trường, cô kéo Quý Quân Hành nói: “Chúng ta chụp ảnh nhé?”
Mấy ngày trước lúc chụp ảnh tập thể, Lâm Tích vì chuyện trong nhà nên không đến.
Giang Ức Miên hô to gọi nhỏ đáng tiếc, còn nói để Lâm Tích chụp ảnh riêng một lần, sau đó PS cô vào.
Cô nghĩ nghĩ, mình vậy mà chưa một lần chụp ảnh chung với Quý Quân Hành.
“Cô Tôn, có thể chụp giúp bọn em một tấm không ạ?” Quý Quân Hành tìm kiếm, kéo thẳng Tôn Lệ Như chụp ảnh cho họ.
Lâm Tích có hơi quẫn bách.
Nhưng Tôn Lệ Như lại còn bình tĩnh hơn họ, trực tiếp chỉ huy nói: “Lâm Tích, em đứng gần vào một chút, gần tí nữa.”
Dù sao cũng là ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm, cô vẫn còn xấu hổ.
Đột nhiên một bàn tay để lên vai cô, kéo nhẹ cô vào trong ngực mình.
Cô ngửa đầu, Quý Quân Hành cúi đầu, một màn này, vừa hay được chụp lại.
Xung quanh là tiếng học sinh đang trao đổi, lúc trầm lúc bổng.
Xen lẫn tiếng khóc thút thít.
Ba năm, ba năm cấp ba của họ, ba năm khổ hạnh như hòa thượng này, đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Quý Quân Hành nhìn thí sinh xung quanh vừa khóc vừa náo, bình tĩnh sờ lên đầu cô, khẽ nói: “Lâm Tích, chúng ta gặp ở Thanh Hoa.”
*
Nửa tháng trước.
Bọn Trần Mặc là người đầu tiên biết được Quý Quân Hành từ chối MIT.
Tạ Ngang ngạc nhiên há to miệng.
Cao Vân Lãng là người phản ứng kịp trước tiên, cậu cau mày hỏi: “Là vì Lâm Tích?”
“Uhm.” Quý Quân Hành nói thẳng.
Trần Mặc nhịn hồi lâu, cuối cùng oán giận nói: “A Hành, cậu đây là bị sắc đẹp mê hoặc à.”
“Cút.” Quý Quân Hành tức giận.
Nhưng sau đó, cậu nói: “Tớ muốn đợi Lâm Tích cùng ra nước ngoài.
Cậu ấy chắc chắn có thể thi đậu Thanh Hoa, cậu ấy học Lý.
Đến lúc đó từ Thanh Hoa xin ra nước ngoài, chắc chắn có thể lấy được học bổng toàn phần.”
“Kế hoạch này của cậu rất tốt đẹp đấy.” Tạ Ngang gật đầu.
Trần Mặc đấm Tạ Ngang một đấm, nhìn Quý Quân Hành nghiêm túc nói: “Cậu thật sự không hối hận? Nói thật, cơ hội này quá hiếm, MIT một năm mới tuyển chọn vài học sinh Trung Quốc.
Cậu được chọn lại từ bỏ như vậy.”
“Có gì hối hận chứ.
Không phải là ra nước ngoài trễ vài năm thôi ư.”
Trần Mặc than: “Cậu đây là thích Lâm Tích, thích đến điên rồi.”
Lần này, Quý Quân Hành luôn rất ít khi nói về Lâm Tích với họ, im lặng giây lát, cuối cùng mở miệng.
“Không phải điên, mà là thích đến nỗi muốn đi cùng cậu ấy cả đời.”
Cho nên trong tương lai mà cậu hoạch định, chắc chắn phải có cô..