Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 34


Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 34


Lưu Ngân vừa rồi kêu la Lâm Tích không biết xấu hổ, tặng bàn phím cho Quý Quân Hành, vào lúc nhìn thấy một màn này, mắt nhìn chằm chằm Quý Quân Hành kéo tay Lâm Tích đi.
Sau khi hai người rời đi, Ôn Toàn nhìn một vòng.
Thực ra bà luôn là người dịu dàng ung dung, không thích hăm dọa người khác.

Chỉ có điều vừa rồi đứng ở cửa, nghe thấy lời của mẹ Lưu Ngân nói, thì tức nghẹn.
Tôn Lệ Như lúc này cũng có hơi không hiểu, cô không nhịn được hỏi: “Lâm Tích để lại số điện thoại của phụ huynh là của Quý phu nhân bà sao?”
Thực ra số Lâm Tích để lại là số của trợ lý Ôn Toàn, vừa rồi Tôn Lệ Như điện thoại đến, trợ lý liền báo cáo tình hình này cho Ôn Toàn.
Lúc Ôn Toàn xuống lầu, vừa vặn gặp Quý Quân Hành đang uống nước ở dưới.
Lúc này suy nghĩ, bà nói sao bà vừa nói Lâm Tích ở trường có chuyện, thì thằng nhóc thối này lại đòi đi theo đến.
“Cô Tôn, tôi nhớ sau khi Lâm Tích chuyển trường đến, thành tích ở trong lớp vẫn không tệ.” Ôn Toàn không trả lời câu hỏi của cô ấy, ngược lại lại hỏi một vấn đề khác.
Tôn Lệ Như gật đầu.
Ôn Toàn nói: “Tôi biết là, thành tích của cháu luôn duy trì ở top ba đúng chứ.”
Thấy Tôn Lệ Như gật đầu, Ôn Toàn vô cùng hài lòng.
Ngược lại mẹ Lưu Ngân ở đối diện, lúc này sắc mặt hơi khó coi, không nhịn được nói: “Vị phụ huynh này, lẽ nào thành tích tốt thì có thể có đặc quyền ở trường, có thể yêu sớm sao?”
“Thành tích tốt thì không có đặc quyền, tôi chỉ là muốn phản bác một chút câu con sâu làm rầu nồi canh bà vừa nói thôi.” Ôn Toàn vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn bà ta.
Sau đó Ôn Toàn nhìn hai nữ sinh bên cạnh, dịu giọng nói: “Hai vị bạn học này, các cháu cũng ở ký túc xá này nhỉ?”
Nhạc Lê và Lưu Tân Đình đều gật đầu.
Mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng suy nghĩ duy nhất trong lòng hai người lúc này có lẽ chính là, mẹ Quý Quân Hành thật sự là đại mỹ nhân, quá xinh đẹp.
Ôn Toàn nhìn họ, hỏi: “Lâm Tích ở trong lớp hay ở ký túc xa, có từng xuất hiện hành vì ảnh hưởng đến học tập của các cháu không? Hoặc là nói nó có từng để các cháu phân tâm không?”
Nhạc Lê giành nói trước: “Đương nhiên không có ạ, Lâm Tích thành tích tốt, tính cách lại tốt, là học thần lớp chúng cháu.

Bạn học đều thích tìm cậu ấy hỏi bài, ở ký túc xá cậu ấy cũng chưa bao giờ làm ra tiếng động làm phiền đến người khác.”
Lúc nói câu cuối cùng, Nhạc Lê không nhịn được nhìn Lưu Ngân.

Nói đến làm phiền người khác, thì Lưu Ngân thường ở bàn học phía dưới đọc sách đến hơn một giờ, kết quả lúc cô ta leo lên giường, còn không biết nhẹ chân nhẹ tay.

Nhạc Lê ngủ tỉnh, thường bị tiếng leo lên giường của cô ta đánh thức.
“Đúng thế, dì, Lâm Tích thành tích tốt, là mục tiêu của chúng cháu, cậu ấy mới không phải con sâu làm rầu nồi canh đâu ạ.” Lưu Tân Đình nghĩ đến lời mẹ Lưu Ngân nói, không nhịn được cãi thay Lâm Tích.
“Vị phụ huynh này, bà nghe thấy rồi chứ?” Ôn Toàn nhìn bà ta, khóe miệng giương lên, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu nhàn nhạt.
Sau đó bà dửng dưng nhìn Lưu Ngân, “Có lẽ bà nên dạy bảo lại con cái nhà mình một chút, đừng luôn nhìn chằm chằm người khác, bà nói cũng đúng, quả thực sắp thi tốt nghiệp rồi.

Nó nên bỏ nhiều tâm tư vào việc học của mình hơn mới phải.”
Nói đến học, e là đã nói đến chỗ đau của Lưu Ngân.
Học kỳ hai lớp 11, thi giữa kỳ cô ta trượt xuống top hơn 30 của lớp, rơi ra khỏi top 50 của khối.
Sau đó cô ta càng ra sức học, nhưng thi tháng lần trước, xếp hạng không những không tăng lên, ngược lại càng thêm tụt xuống.
Sắc mặt Lưu Ngân trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Ôn Toàn lúc này nhìn Tôn Lệ Như, nhẹ giọng nói: “Cô Tôn, tôi biết các cô là giáo viên rất mẫn cảm với chuyện giữa học sinh.

Dù sao bọn nó rất nhanh sẽ là học sinh lớp 12, quả thực phải lấy việc học làm chủ.

Nhưng người trẻ tuổi mà, nếu thật nảy sinh chút tình cảm mơ hồ, tôi cảm thấy dù là giáo viên hay phụ huynh đều không nên xem là rắn rết, dù sao chúng ta cũng từng đi qua tuổi trẻ, nên biết, thích một người, cũng không phải phạm lỗi gì lớn không thể tha thứ.”
Tôn Lệ Như làm giáo viên lâu như vậy, đã dẫn dắt biết bao nhiêu lớp trọng điểm, đương nhiên cũng có học sinh lén lút yêu đương.
Mỗi lần tìm đến phụ huynh nói về vấn đề này, phụ huynh không phải nổi giận thì cũng là thất vọng cực độ.
Người lý trí và khoan dung như Ôn Toàn, nói thực, thật hiếm thấy.
“Chỉ có chuyện Lâm Tích tặng bàn phím cho Quý Quân Hành, Quý Quân Hành sắp thi đấu Quốc gia, tôi nghĩ cháu nó cũng là thái độ khích lệ và ủng hộ.

Cho nên tôi rất cảm ơn nó đã làm như vậy.”

Nói xong, Ôn Toàn cầm túi xách của mình để bên cạnh bàn Lâm Tích lên, cúi người nhặt đồ dưới đất lên.
“Dì ơi, bọn cháu nhặt giúp dì.”
Nhạc Lê và Lưu Tân Đình sau chấn động, vội cúi người nhặt đồ giúp Ôn Toàn.
Các cô đều là học sinh, từ sau khi học cấp ba, bố mẹ đương nhiên sẽ nói thẳng hoặc ám chỉ răn đe họ nhất thiết không được yêu sớm.
Yêu sớm giống như quả tươi treo trên cây, luôn dụ dỗ biết bao người trẻ nếm thử tư vị của nó.
Nhưng từ trước đến nay chưa có ai nói cho họ biết, đừng sợ, chỉ cần bón phân hợp lý, thì quả này cũng không phải đều có độc.
Ôn Toàn dọn dẹp đồ của Lâm Tích xong, lúc này mới nói với Tôn Lệ Như: “Cô Tôn, thế này đi, đêm nay chúng ta đến đây trước, có vấn đề gì, ngày mai chúng ta lại bàn tiếp.”
Bà xách túi, định rời đi.
Nhưng trước khi đi, bà xoay đầu nhìn một nhà Lưu Ngân, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ khiếu nại với trường học, tùy tiện ném đồ của bạn cùng phòng, loại hành vi bắt nạt trong khuôn viên trường này, tôi cảm thấy mới là chân chính không nên ở Thất Trung.”
Lần này, bà xoay người, đi thẳng.
*
Dưới lầu, Quý Quân Hành túm chặt tay Lâm Tích, sống chết không buông.
Ký túc xá nữ còn chưa tắt đèn, có người ở trên ban công phơi quần áo, nhìn thấy người cầm tay dưới lầu, nhìn kỹ, lại là một nam một nữ.
Lâm Tích nhìn thấy có người từ trên lầu thò đầu nhìn xuống chỗ họ, không nhịn được nói: “Quý Quân Hành, cậu buông tay ra, người khác đều nhìn thấy kìa.”
“Họ thích nhìn như vậy, thì để họ nhìn đi.”
Thiếu niên bên cạnh, trong giọng nói lộ ra vẻ không vui.
Cuối cùng, đại sảnh tòa nhà ký túc xuất hiện bóng dáng của Ôn Toàn, bà đi đến, nói với hai người: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Lâm Tích do dự một chút, trực tiếp bị Quý Quân Hành kéo đi.
Xe đang đợi ở cổng trường, họ từ tòa nhà ký túc xá men theo con đường chính của trường học, đi thẳng đến cổng trường.
Ôn Toàn nghiêng đầu nhìn Quý Quân Hành vẻ mặt không tốt bên cạnh, đưa tay khoác cánh tay cậu, khẽ cười nói: “Con trai, vừa rồi con thật đẹp trai.”
Quý Quân Hành nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà.
Ôn Toàn lại thấp giọng cười, “Rất đàn ông.”

Nhưng mắt bà nhìn cậu đến bây giờ vẫn kéo tay Lâm Tích, “Nhưng tay con gái người ta không phải tùy tiện nắm đâu, con còn không buông tay.”
Lâm Tích vốn đã cảm thấy lúng túng, lúc này, nếu không phải có bóng đem che chắn, thì gương mặt đỏ đến nhỏ máu của cô chắc chắn không thể giấu được.
Nhưng Quý Quân Hành giống như đứa trẻ ngang bướng, túm chặt tay cô, không buông.
“Thực ra ấy mà, thế giới này quả thực sẽ có rất nhiều điểm không như ý.

Có đôi khi rõ ràng con không làm sai gì cả, nhưng vẫn bị chĩa mũi nhọn vào.

Trong lòng chắc chắn sẽ rất không vui, nhưng các con phải nhớ, nhất thiết đừng để chính mình cũng trở thành người như thế.

Cho dù tức giận đi chăng nữa, cũng phải giữ vững lý trí, đừng để đố kỵ làm mờ mắt mình, làm cho mình trở thành một người xấu xí.”
Trong đêm khuya, ba người họ đi trên đường trường.
Khuôn viên trường ban ngày huyên náo, giờ phút này chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu, đèn đường bên cạnh chiếu sáng con đường phía trước, dưới ánh đèn vàng nhạt,  phù du không ngừng bay lượn bên dưới.
Lâm Tích nhìn người bên cạnh, lần đầu tiên, cô cảm thấy mình dường như đã hòa nhập vào gia đình này.
Ôn Toàn vẫn dịu dàng khoan dung như bình thường, nhẹ giọng nói cho cô biết, đừng sợ hãi, cũng đừng đi lên con đường sai lầm.
*
Ngày hôm sau, tiết đầu tiên, Giang Ức Miên luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Cuối cùng cô không thể nhịn được hỏi: “Lâm Tích, cậu có cảm thấy hôm nay mọi người đều là lạ không?”
“Lạ chỗ nào?” Lâm Tích hỏi ngược.
“Chính là hình như cứ nhìn chằm chằm chỗ bọn mình í.” Giang Ức Miên không nhịn được mò trong hộc bàn ra một cái gương nhỏ, nhìn mặt mình không có gì, nhe răng mỉm cười, trên răng cũng không dính thứ gì mà.
Lâm Tích biết là vì cớ gì, đêm qua ký túc xá các cô ầm ĩ lớn như thế, cho dù Nhạc Lê và Lưu Tân Đình không nói, thì người của ký túc xá khác chắc chắn sẽ bàn luận không ngớt.
Còn mấy nam sinh phía sau, bọn họ cũng không biết.
Cho đến sau giờ học, Giang Ức Miên và Tạ Ngang chia nhau bị người ta gọi ra ngoài.
Năm phút sau, hai người cùng lúc đi vào.
Giang Ức Miên: “Lâm Tích, đêm qua cậu đánh nhau ở ký túc xá?”
Tạ Ngang: “A Hành, đêm qua cậu đại náo ký túc xá nữ?”
Giang Ức Miên lắc đầu, “Không đúng, cái bàn phím đó của Quý Quân Hành là cậu tặng?”
Tạ Ngang: “A Hành, Lâm Tích vậy mà tặng cái bàn phím đắt như vậy cho cậu?”

Hai người người ngồi trước người ngồi sau, rõ ràng đều nghe thấy lời của đối phương, nhưng hoàn toàn không để ý đối phương, hăng hái tóm bạn cùng bàn của mình hỏi han không ngừng.
Lúc này người xung quanh, đều len lén xoay đầu nhìn về phía họ.
Đêm qua đoán chừng cả ký túc xá nữ của khối mười một đều ầm ĩ lật trời, mà bắt đầu là ầm ĩ từ ký túc xá bọn Lâm Tích.
Lúc đó cửa mở, Lưu Ngân ở trước mặt mọi người, nói chuyện bàn phím.
Nhưng sau đó Quý Quân Hành xuất hiện ở ký túc xá nữ, lúc đó không ít nữ sinh nằm bò ở cửa phòng mình, nghe ngóng động tĩnh bên phòng Lâm Tích, nháy mắt nhìn thấy cậu kia, tất cả nữ sinh đều ngạc nhiên đến ngây người.
Lúc ấy, đừng nói cả tòa nhà ầm ĩ, mà nữ sinh lớp 11 lầu trên lầu dưới đều chạy đến xem náo nhiệt.
Tin tức lớn như vậy vốn dễ truyền đi rất nhanh, huống hồ trước đây Quý Quân Hành lọt vào đội tuyển của tỉnh, Thanh Hoa và Bắc Đại từng định ký với cậu một bản thỏa thuận điểm chuẩn trúng tuyển vô điều kiện, nhưng cậu đều trực tiếp từ chối.
Sắp bắt đầu giải đấu Quốc gia vào tháng bảy, một khi cậu tiến vào đội tuyển Quốc gia, thì trực tiếp tiến cử vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Lúc người khác còn phải bước vào lớp 12 ra sức, cậu đã thò một chân vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Sao có thể không khiến người ta hâm mộ.
Kết quả lúc này truyền ra, cậu vậy mà đang yêu đương với một học thần lớp một.
Ngay cả Trần Mặc và Cao Vân Lãng đối với việc Quý Quân Hành ban đêm xông vào ký túc xá nữ, đều ngạc nhiên không thôi.

Cao Vân Lãng nằm sấp trên lưng Trần Mặc, hai người cách một lối đi, nghe Tạ Ngang líu ríu hỏi không ngừng.
Cho đến khi Tạ Ngang đột nhiên mở to mắt, nâng cao giọng nói: “Lúc trước nói cậu có vị hôn thê, Lâm Tích gọi phụ huynh lại là mẹ cậu đi, sẽ không phải……”
“Sẽ không phải Lâm Tích chính là vị hôn thê của cậu đấy chứ?”
Chuyện Ôn Toàn là mẹ Quý Quân Hành, cũng không che giấu.
Lâm Tích bị mời phụ huynh, người đến lại là mẹ Quý Quân Hành, chuyện này quả thực rất thần kỳ.
Lúc này những học bá lớp một này, mỗi người đều sinh ra lòng tò mò.
Quý Quân Hành thấy giọng cậu ấy to như vậy, không nhịn được cau mày, thấp giọng quở trách: “Nói nhảm nhiều thế làm gì.”
“Cậu vậy mà không phủ nhận?” Tạ Ngang hít sâu một hơi.
Quý Quân Hành liếc cậu ấy, không nói chuyện.
Không đến một ngày, cả khối mười một lại nghe nói.
Hóa ra vị hôn thê của Quý Quân Hành, là Lâm Tích lớp một.
Đúng, chính là học thần lần nào cũng thi đứng đầu kia.
Trong một ngày, Lâm Tích từ nữ sinh yêu đương với Quý Quân Hành, đã thăng cấp trở thành vị hôn thê của cậu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.