Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 3
Vào tháng chín, thời tiết Bắc Kinh vẫn khô hanh như thế, bầu trời hiếm khi sáng trong.
Bầu trời trong xanh, ngay cả Vạn Lý cũng không có mây giăng.
Ánh mặt trời thiêu đốt, chiếu vào vườn trường rộng lớn, đường chạy bằng nhựa màu đỏ tươi trên sân thể dục, thoạt nhìn cũng sắp hòa tan.
Lâm Tích đi theo trợ lý Hàn, bước vào tòa nhà dạy học.
Trước khi đến đã điện thoại liên lạc trước, chủ nhiệm lớp Tôn Lệ Như đang ở văn phòng đợi họ.
Trợ lý Hàn vừa đi vào, “ Cô Tôn, xin chào.”
Tôn Lệ Như đứng dậy, gật đầu, “Các người đến rồi.”
Trợ lý Hàn đưa túi hồ sơ trong tay qua, “Đây là tư liệu của Lâm Tích, cô xem trước, còn thiếu thứ gì, cứ nói với tôi.”
Tôn Lệ Như sớm đã biết từ chỗ chủ nhiệm khối, rằng lớp mình sẽ có một học sinh chuyển trường đến.
Vừa bắt đầu cô còn rất ngoài ý muốn, dù sao trường học của họ cũng là trường cấp ba số một số hai trong thành phố Bắc Kinh, có thể thi vào đã là cực khó, nửa đường chuyển trường đến thì càng khỏi phải nói.
Huống hồ lớp cô chủ nhiệm, còn là lớp trọng điểm của khối 11.
Gia đình đứa trẻ này thế nào, xem ra năng lực trong nhà rất lớn.
May mà chủ nhiệm đã nói cho cô biết, thành tích của học sinh này rất tốt, lúc trước thi tuyển sinh trung học còn là trạng nguyên cả thành phố.
Hơn nữa ở trường học cũ, cả năm lớp mười đều đứng đầu toàn trường.
Bây giờ cô vừa thấy Lâm Tích, liếc mắt chính là học sinh ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi trợ lý Hàn cáo từ, Tôn Lệ Như trực tiếp dẫn Lâm Tích đi nhận sách giáo khoa mới, sau đó lại dẫn cô về lớp học.
Trên đường, cô ấy hỏi gì, Lâm Tích đều trả lời đúng sự thật.
Lúc này tiết đầu tiên của buổi chiều vừa kết thúc.
Tiếng chuông hết tiết vang vọng khắp tòa nhà dạy học.
Tiết này của lớp một là tiết thể dục, cho nên lúc Tôn Lệ Như dẫn Lâm Tích đến lớp, phần lớn học sinh vẫn còn đang ở sân thể dục chưa về.
Trong lớp chỉ có vài nữ sinh.
Thấy họ ở đây, Tôn Lệ Như hỏi: “Lại không đi học tiết thể dục?”
Tiết thể dục giáo viên quản giáo lỏng lẻo, có vài nữ sinh ghét phơi nắng bên ngoài, liền tránh trong lớp.
Cũng may đều là con gái, Tôn Lệ Như cũng không nói nhiều, quét một vòng trong lớp.
Chỗ ngồi trong lớp, vừa khai giảng thì đã định.
Tôn Lệ Như nhìn vóc dáng của Lâm Tích, ở trong đám nữ sinh trong lớp cũng xem như là cao ráo.
Cô thấy Lâm Tích cũng không đeo kính, hỏi: “Em ngồi ở hàng sau được không?”
Lâm Tích gật đầu: “Thưa cô, được ạ.”
Tôn Lệ Như hài lòng gật đầu, chỉ chỗ ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sau, trong lớp chỉ có chỗ đó là còn chỗ trống.
Nhưng cô suy nghĩ giây lát, bỗng nói với một học sinh nữ trong lớp: “Trương Minh Huệ, lát nữa đợi Tạ Ngang về, em nói với bạn ấy một tiếng, bảo bạn ấy chuyển đến hàng cuối, nhường chỗ cho bạn học mới.”
“Thưa cô, đã biết ạ.”
Một cô gái mặt tròn buộc tóc đuôi ngựa, đứng lên khỏi chỗ.
Bởi vì tiết sau Tôn Lệ Như có tiết, cô không nói gì nhiều, trực tiếp bảo Lâm Tích vào lớp, còn mình thì rời đi.
Trương Minh Huệ đi đến, nhìn sách vở Lâm Tích ôm trong ngực, nhiệt tình hỏi: “Nào nào, tớ giúp cậu ôm chút nhé, đám con trai này mỗi lần đến giờ thể dục, đều phải đến hết tiết gần vào tiết mới mới về.”
“Không cần đâu, không nặng lắm.”
Lâm Tích ngại phiền cô ấy.
Trương Minh Huệ cũng không cưỡng cầu, dẫn cô đi đến hàng cuối của lớp.
Tôn Lệ Như xếp chỗ đó cho cô, vốn đã có người ngồi.
Trên bàn để đầy sách, không tính là ngăn nắp, đồ đang để vừa nhìn liền biết là bàn của con trai.
Trương Minh Huệ ra tay bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn.
Lúc cô vừa động tay, cửa sau bị đá ra, hai nam sinh mặc áo ngắn tay xuất hiện ở cửa.
Vóc dáng hai người cũng không thấp, sóng vai đứng chặn kín cánh cửa.
Một nam sinh trong đó hét: “Trương Minh Huệ, cậu động đến bàn tôi làm gì.”
Trương Minh Huệ xoay đầu, nhìn thấy họ, theo bản năng nhìn ra sau.
Thấy phía sau không có người, giọng hờn dỗi đã vang lên, “ Là cô bảo cậu đổi chỗ với bạn học mới, cậu ngồi ở bàn sau, để bạn học mới ngồi chỗ của cậu.”
Nam sinh nhìn Lâm Tích, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Wow, lớp chúng ta vậy mà đến một học sinh mới, sao cô cũng không nói trước một tiếng nhỉ.”
“Tạ Ngang, tiết sau sắp vào tiết rồi, cậu nhanh đổi chỗ đi.”
Giọng Trương Minh Huệ hờn dỗi, nhất là kéo giọng câu cuối cùng.
Tạ Ngang đi tới, đột nhiên nghĩ đến lời của Trương Minh Huệ, chỉ chỉ hàng cuối nói: “Cô bảo tôi ngồi hàng cuối?”
“Đúng vậy.” Trương Minh Huệ gật đầu.
“F*ck, A Hành không phải từng nói cậu ấy không muốn có bạn cùng bàn sao.” Vẻ mặt Tạ Ngang kháng cự.
Trương Minh Huệ sau khi nghe được cái tên nào đó, khóe mắt chợt nhuộm lên vài phần thẹn thùng khó nói.
Cô hơi hất cằm, “Cậu chuyển trước đi, để tớ nói với cậu ấy.”
Tạ Ngang nhìn cô, cố ý kéo dài giọng, ‘Ồ’, như cười như không nói: “Giọng điệu này, nói như cậu rất quen với A Hành bọn tôi ấy nhỉ.”
Cậu nói như vậy, đã chọc trúng tâm sự thiếu nữ của Trương Minh Huệ.
Chọc cho Trương Minh Huệ đưa tay đẩy vai cậu, Tạ Ngang nghiêng sang bên cạnh.
Động tác vốn cũng không tính là lớn, nhưng Tạ Ngang lại đụng đến Lâm Tích đang ôm một tay sách.
Những quyển sách này không nhẹ, Lâm Tích ôm lâu như vậy, sớm đã mệt.
Cô bị Tạ Ngang đụng vào như vậy, cả người giống như tờ giấy, ngã ra phía sau.
May là cơ thể cô đụng đến bàn sau.
Mặc dù Lâm Tích không ngã, nhưng bàn hàng cuối bị cô đụng trúng, đồ trong hộc bàn rơi thẳng ra ngoài.
‘Bịch’ một tiếng giòn tan.
Mọi người đều nhìn xuống đất, thì thấy một cái đồng hồ yên lặng nằm đó.
Tạ Ngang vừa nhìn thấy cái đồng hồ đó, đầu chợt ông ông, cậu đến gần hét hớn, mắt nhìn chằm chằm, giống như đã bị dọa đến mức nói không nên lời.
Trương Minh Huệ cũng sững sờ.
Cô ấy rất nhanh nghĩ đến, chủ nhân cái bàn này, trên người giống như không có một món đồ rẻ……
Lúc này trong lớp nhiều người đã trở về, mọi người đều chú ý đến hỗn loạn nho nhỏ bên này.
Trương Minh Huệ theo bản năng nhìn Lâm Tích, hơi bất đắc dĩ nói: “Trời ơi, sao cậu không cẩn thận vậy, đụng rơi đồng hồ của người ta xuống đất rồi kìa.”
Lâm Tích yên lặng nhìn cô ấy.
Không cãi lại.
Mặc dù nguyên nhân là Trương Minh Huệ trêu đùa với Tạ Ngang, nhưng đồ quả thực là do cô đụng rơi xuống.
Vào lúc này, cửa sau lại có hai nam sinh đi vào.
Tạ Ngang tinh mắt, chợt nâng cao giọng gọi: “A Hành, cậu về rồi.”
Thiếu niên cao lớn gầy gò ở cửa, hai tay đút trong túi quần, tư thế lười biếng, chậm rãi đi vào lớp.
Mái tóc cậu hơi ướt, tóc ngắn màu đen có vẻ càng đen hơn.
Cậu mặc áo T-shirt màu trắng, trước ngực là hình vẽ đơn giản, cổ áo hơi thấp, lộ ra xương quai xanh tinh xảo lại trắng ngần.
Còn khuôn mặt kia, đôi mắt đen láy sáng ngời, sống mũi cao thẳng, lộ ra vẻ tuấn tú của thiếu niên.
Vẫn đẹp trai quá mức thế kia.
Quý Quân Hành.
Lâm Tích cũng không ngoài ý muốn gặp được cậu ở trường này, cô chỉ không ngờ, sẽ cùng lớp với cậu.
Cậu đã đi đến bên cạnh Tạ Ngang, liếc nhìn cậu ta, giọng nói lười biếng: “Kêu cái gì?”
Tạ Ngang chỉ xuống đất.
Chiếc đồng hồ còn đang nằm ở đó đấy.
Trương Minh Huệ bên cạnh giành mở miệng trước nói: “Quý Quân Hành, cậu đừng tức giận.
Bạn học mới cũng không phải cố ý đụng bàn cậu đâu, cậu tha thứ cho người ta nhé.”
Quý Quân Hành nhìn xuống đất, xoay đầu, tầm mắt không nhanh không chậm ở trên người Lâm Tích quan sát một phen.
Trương Minh Huệ thấy vậy, lại nói: “Quý Quân Hành, cậu không đến mức nhỏ nhen vậy chứ.
Bạn học mới là nữ mà, cậu sẽ không bắt người ta đền đi.”
Lúc này, một nữ sinh đứng ở lối đi, đột nhiên mở miệng.
“Trương Minh Huệ, cậu ít nói hai câu đi.
Nếu không phải cậu đẩy Tạ Ngang, thì bạn học mới sẽ đụng đến bàn cuối à? Nếu thật sự đền, thì cậu với Tạ Ngang hai người đền mới phải đó.”
Lâm Tích nhìn qua, thấy một nữ sinh tướng mạo rất xinh đẹp, đang ôm tay, vẻ mặt giễu cợt.
Gò má Trương Minh Huệ chợt đỏ bừng.
Nữ sinh thấy Lâm Tích nhìn mình, thì nhếch khóe miệng, cười với cô.
Lâm Tích gật gật đầu, mỉm cười, tỏ ý cảm ơn.
Lúc này, chuông vào tiết vang lên.
Cô nhìn Quý Quân Hành, mở miệng nói: “Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận đụng đến bàn cậu.”
Quý Quân Hành đi tới trước một bước, cúi người, đưa tay nhặt đồng hồ dưới đất lên.
Đúng lúc giáo viên dạy Hóa đi vào, thầy thấy chuông vào tiết cũng đã reo, mà học sinh còn tụm năm tụm ba đứng đó, liền vỗ lên bảng đen trên bục giảng, hét to: “Cũng đã vào tiết rồi, còn đứng cả đó làm gì.”
Mọi người chạy nhanh về chỗ ngồi của mình
Lâm Tích nhất thời bị bỏ lại ở lối đi, hơi lúng túng đứng ở đó.
Giáo viên Hóa nhìn cô, ngạc nhiên ơ một tiếng, hỏi: “Bạn học này……”
“Thưa thầy, đây là bạn học mới đến.” Có người nói.
Giáo viên Hóa ồ một tiếng, thấy Lâm Tích chưa ngồi xuống, lại hỏi: “Vẫn chưa sắp xếp chỗ ngồi sao?”
Trương Minh Huệ liền trả lời: “Thưa thầy, chủ nhiệm lớp xếp cậu ấy ngồi chỗ Tạ Ngang, bảo Tạ Ngang ngồi bên cạnh Quý Quân Hành.
Họ còn chưa kịp đổi chỗ ạ.”
“À, vậy tiết này trước đừng đổi, bạn học mới tạm thời ngồi ở hàng cuối.
Đợi tiết sau hẵng đổi nhé.”
Như thế, Lâm Tích được xếp ngồi tạm thời bên cạnh Quý Quân Hành.
Giáo viên Hóa lập tức bắt đầu lên lớp.
Lâm Tích giỏi hóa, lúc thi cuối kì năm lớp mười, môn hóa của cô gần đạt điểm tuyệt đối.
Huống hồ quê cô vốn nổi danh là thi khó.
Hàng năm vào thời điểm thi tuyển sinh đại học, chỗ họ đều được xưng là mô hình thi tuyển đại học địa ngục.
Cho nên cô lật sách bài tập mới nhận ra, đề bài rất đơn giản, theo cô thấy, gần như không có khó khăn gì.
Trước bảng đen, giáo viên Hóa giảng bài đến khí thế ngất trời.
Lâm Tích mở vở ra, bắt đầu ghi chép nội dung trọng điểm giáo viên giảng.
Chỉ là qua nửa tiết, dư quang cô liếc nhìn, lúc này mới phát hiện, bạn cùng bàn bên cạnh, vậy mà ngay cả sách cũng không mở.
Cậu một tay chống cằm, dáng vẻ không tập trung.
Cái đồng hồ kia để trên bàn, vết xước trên vỏ đồng hồ rõ rệt.
Mũi bút Lâm Tích để trên vở, không phải cô không muốn đền, chỉ là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa này, đồ dùng chắc không rẻ đâu.
Cuối cùng, cô vẫn xé một tờ giấy trong vở.
“Xin lỗi, nếu đồng hồ của cậu có vấn đề, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Mặc dù cô cũng bị đẩy, nhưng đồ quả thực là bị cô đụng rớt.
Cô đẩy tờ giấy qua.
Quý thiếu gia đang ngẩn người, vốn mắt cũng sắp díu hết cả lại, thì thấy bên cạnh đẩy đến một tờ giấy.
Khóe mắt cậu hơi nhướng, khóe miệng nhếch lên, đưa tay ra, ngón trỏ giữ tờ giấy mỏng, kéo tới trước mặt mình.
Lâm Tích chưa bao giờ chuyền giấy với người khác trong giờ học.
Dư quang liếc thấy cậu nhúc nhích, cả người bất chợt ngồi thẳng lên.
Rất có kiểu, giấu đầu hở đuôi.
Đến khi Quý Quân Hành nhìn rõ chữ trên giấy, lộ ra dáng vẻ cười như không cười.
Sau đó cậu lấy ra một cây bút, viết soàn soạt lên phía trên.
Tờ giấy lại được đẩy về, Lâm Tích len lén kéo đến trước mặt mình.
Vừa cúi đầu, nhìn thấy rất rõ chữ trên giấy.
Mới đầu, cô liếc mắt nhìn thấy chữ của cậu, chỉ cảm thấy người này thật kì lạ, ngay cả viết chữ cũng có thể đẹp đến vậy.
Ngòi bút mạnh mẽ, một chút cũng không giống vẻ lười biếng thường ngày của cậu.
Nhưng lúc cô nhìn rõ nội dung viết ở phía trên, thì nghẹn một ngụm khí ngay ngực.
Không lên cũng chẳng xuống.
“Tôi nói gì, cậu cũng phụ trách?”
“Có ngốc không vậy.”
Lời tác giả:
Ý của thiếu gia là, tôi nói cậu đền cái gì, cậu cũng phụ trách sao? Cho nên muốn cậu……
Lâm Tích chợt che cổ áo mình lại, đáng ghét không biết xấu hổ.
Thiếu gia bây giờ vẫn là một thẳng nam cốt sắt, hoàn toàn không hiểu, cái gì gọi là đừng tùy tiện đắc tội với phụ nữ..