Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 26
Đêm đen, mưa càng thêm to, mưa từ trên trời đổ xuống mãi không ngớt, tạo thành một màn mưa.
Ô tô qua lại như rùa bò trên đường, tiếng còi xe kêu lên không ngớt.
Rõ ràng cách gần đến vậy, nhưng bị hơi nước dâng lên che phủ, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ mờ mịt.
Mưa gió mù mịt, mà cô gái dưới mái hiên vẫn yên lặng đứng đó.
Quý Quân Hành thấy trên người cô hơi ướt, đoán cô vừa rồi có lẽ muốn dầm mưa chạy đến trạm xe buýt.
Cậu sải bước đến trên thềm cửa nhà sách.
Lâm Tích nhìn áo mặc cậu đang mặc không tính là to, chỉ đến đầu gối cậu, nửa ống quần dưới đều ướt.
Phía trên đôi giày bóng thể thao màu trắng đều dính bùn.
Cậu nhìn Lâm Tích ôm ba lô trong ngực, thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”
Lâm Tích lắc đầu, “Tớ không lạnh.”
Kết quả, vừa há miệng, miệng lại run bần bật.
Quý Quân Hành bị cô chọc đến tức cười, cậu chỉ bên trong nhà sách, “Cậu đi vào trong đó đợi, tớ đến bên đường gọi xe.”
“Vào đi.” Thấy Lâm Tích còn đứng im nhìn mình, cậu hơi bất đắc dĩ nói.
Lúc này, Lâm Tích mới ngoan ngoãn xoay người, rời khỏi cửa kính, đi vào nhà sách.
Chỉ là bên trong nhà sách mở điều hòa, cô vừa vào, cả người liền run rẩy.
Cô đứng bên cửa kính, nhìn Quý Quân Hành đội mũ áo mưa lên, chạy đến bên đường, vẫy tay gọi xe.
Xe cộ qua lại vốn lái rất chậm, taxi trên đường, đều hiển thị đang chở khách.
Quý Quân Hành đứng trong mưa hai mươi phút, một chiếc xe cũng không gọi được, mưa to không hề có chiều hướng giảm bớt, trên mặt cậu đều là nước mưa, nước trên vành mũ áo mưa không ngừng nhỏ xuống, thuận theo cổ chảy xuống, nhuộm ướt T-shirt của cậu.
Lâm Tích ở trong nhà sách đợi rất lâu, thấy cậu đứng trong mưa, xe cô qua lại đi qua bên cạnh cậu, nước bắn tung tóe, tạt bùn đầy chân cậu.
“Quý Quân Hành.” Cô kéo cửa kính đi ra, gọi xuống đường.
Tiếng mưa trộn lẫn tiếng xe cộ lui tới trên đường, cậu không quay đầu lại, Lâm Tích không thể không gọi lại.
Thiếu niên mặc áo mưa lúc này mới xoay người lại.
Cậu bước nhanh trở lại, thấy cô sắp đứng đến ngoài hành lang, thì sải một bước đến bên cạnh cô, kéo cô đứng lùi về sau.
Quý Quân Hành lần nữa mở mũ ra, nước trên áo mưa văng tứ tung.
Lâm Tích nhìn mái tóc đen ướt đẫm của cậu, ngay cả trên hàng mi dày rậm cũng dính đầy nước.
Cô nói: “Đừng gọi xe nữa, mưa to thế này, chắc chắn không dễ gọi xe đâu.”
Quý Quân Hành mím môi, gật đầu.
Cô nhìn cơn mưa to, khẽ nói: “Người ta đều nói trời đổ mưa, trời giữ người lại, có lẽ nó chính là muốn để chúng ta ở lại nơi này thôi.”
Giọng cô khe khẽ, lộ ra sự mềm mại nói không nên lời.
Quý Quân Hành nhìn sững sườn mặt cô, đường nét dịu dàng, lúc nói chuyện phiến môi hồng nhuận hơi giương lên.
Trước đây cậu vẫn không biết mình sẽ thích một cô gái như thế nào.
Khoảnh khắc này, trong lòng cậu khẽ cười.
Hóa ra, cậu thích cô gái như thế này đấy.
Kết quả, Lâm Tích vừa nói xong, thì hắt xì liên tục hai cái.
Quý Quân Hành vội chỉ nhà sách, “Vào đi, bên ngoài hơi lạnh.”
Nào biết cậu vừa đi định vào, Lâm Tích một tay kéo bàn tay cậu lại, Quý Quân Hành quay đầu nhìn cô, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Cho đến khi cô gái trước mặt nhăn mặt nói: “Nhưng mà, bên trong càng lạnh hơn ý.”
Quý Quân Hành ngớ người, lúc này mới nhớ ra, thời điểm này rất nhiều cửa hàng vẫn còn mở điều hòa.
Hơn nữa lúc này Quý Quân Hành phát hiện, bàn tay Lâm Tích kéo cổ tay cậu, lại lạnh đến vậy.
Cậu cau mày: “Sao không nói sớm với tớ.”
Nói xong, cậu định cởi áo mưa trên người xuống, mặc lên cho cô chắn gió.”
Lâm Tích vội từ chối: “Không cần đâu, tớ không lạnh.”
Quý Quân Hành vừa định cởi xuống, phát hiện áo mưa của mình cơ bản đã ướt đẫm.
Cậu nhìn quanh, rồi nói một câu: “Ở đây đợi tớ.”
Lâm Tích mắt thấy cậu bước vào màn mưa.
Không đến một lúc, cậu đã vào một quán trà sữa đang mở.
Lâm Tích đưa tay xoa cánh tay mình, gió lạnh vù vù thổi lên người, cánh tay cô lạnh đến nổi da gà.
Đến khi Quý Quân Hành trở lại, trong tay cậu không những cầm một ly trà sữa nóng hổi, mà một tay khác còn xách một cái túi.
“Cầm lấy.” Cậu nhét trà sữa vào trong tay cô.
Lâm Tích cầm trà sữa, nhìn cậu giống như làm ảo thuật, từ trong túi lấy ra một cái áo mưa màu hồng.
“Bên cạnh vừa vặn có một cửa hàng tiện lợi.” Thấy ánh mắt tò mò của cô, thiếu niên nhàn nhạt giải thích.
Lâm Tích lúc này mới gật đầu, cô cúi đầu hút một ngụm trà sữa.
Chất lỏng ấm áp thuận theo cổ họng chui thẳng vào trong dạ dạy, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, trong chớp mắt cơ thể lạnh đến hơi cứng đờ của cô, cũng dần dịu lại.
Quý Quân Hành đã giũ áo mưa ra, khoác lên sau lưng cô, thấp giọng nói: “Đưa tay ra.”
Lâm Tích ngoan ngoãn đưa một tay ra, sau đó lại đưa một tay khác ra.
Mặc xong, Quý Quân Hành gài từng nút từng nút phía trước áo mưa lại cho cô.
Dáng vẻ cậu dửng dưng, động tác càng tự nhiên hơn, đến nỗi Lâm Tích lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình vậy mà để người ta mặc áo cho.
Lúc này, cô mới có chút hốt hoảng: “Tớ tự mặc được.”
“Tớ mặc cũng không phải như nhau à.” Vẻ mặt thiếu niên hờ hững, giọng điệu lười biếng.
Sao giống nhau, sao có thể giống nhau được.
Cậu ấy là người cô thích, cậu ấy mặc áo mưa cho mình……
Gò má Lâm Tích ửng đỏ, tim đập nhanh, theo bản năng nắm chặt ly trà sữa trong tay, kết quả trà sữa theo đường ống hút, xì một tiếng chảy ra.
“Cẩn thận.” Quý Quân Hành nhắc nhở.
Lâm Tích mới lấy lại tinh thần, lại nghĩ đến, “Cậu không mua sao?”
“Mua cái gì?”
Lâm Tích nói: “Trà sữa ấy, rất lạnh mà.”
Quý Quân Hành nhìn như không để ý nói: “Tớ không thích uống, mua cũng uống không hết.”
“Vậy cậu uống của tớ đi, uống vài ngụm, làm ấm dạ dày.” Lâm Tích thấy mặt cậu trắng nõn, lúc này càng thêm trắng đến phát sáng, cũng không biết có phải lạnh đến trắng bệch hay không nữa.
Kết quả ly nước của cô còn chưa đưa qua, thiếu niên đứng ở trước mặt đã chồm người tới trước, cúi đầu, hút vào ống hút của cô.
Cậu đến gần, khuôn mặt ở trước mặt cô trở nên vô cùng rõ ràng, lông mày dày như kiếm, trên hàng mi dày cong vút, nhuộm hơi nước, càng thêm đen.
Sống mũi thẳng tắp giống như được dùng dao khắc cẩn thận, hiếm có thiếu niên nào có được đôi môi đầy đặn, ngay cả độ cong khóe miệng giương lên cũng đẹp đến vậy.
Từ lần đầu tiên cô gặp được cậu, đã biết cậu đẹp.
Nhưng khoảnh khắc này, cậu lại đẹp đến kinh tâm động phách, chí ít thì nhịp tim của cô cho đến giờ vẫn không giảm xuống.
Hai người không nói chuyện, mãi đến khi uống xong ly trà sữa.
Mắt thấy mưa to vẫn không có ý tạnh, lúc này đã hơn tám giờ, Trần Mặc đã gửi hơn mười tin nhắn đến.
Cậu xoay đầu nói: “Đi thôi, tớ đạp xe đưa cậu về trường.”
Lâm Tích còn chưa nói chuyện, cậu đã đi xuống bậc thêm, nhấc chân ngồi lên xe.
Cậu nắm ghi đông xe, ngẩng đầu, “Lâm Tích, xuống đây.”
Lâm Tích ôm ba lô trong ngực, đi xuống.
Quý Quân Hành thả một tay ra, một chân để trên bàn đạp, một chân chống đất, cậu hơi hất đầu, nhỏ giọng nói: “Lên đi.”
Xe cậu đi là xe đạp thể thao, phía sau không có yên xe.
Chỉ có một thanh ngang phía trước, có thể để người ngồi lên phía trên.
Lâm Tích thỉnh thoảng đi trên đường, cũng sẽ nhìn thấy nam sinh đạp loại xe này chở bạn gái đi.
Nước mưa không người đánh lên người họ, thiếu niên lại giục một hồi: “Lâm Tích, lên xe đi.”
Cô không nhịn được nhìn sang cậu, bỗng nhiên tầm mắt hai người chạm nhau, mắt Quý Quân Hành vốn đẹp, đồng tử đen láy không biết có phải vì cơn mưa lớn này, mà sáng rỡ lại ướt át hay không.
Lúc cậu nhìn cô, Lâm Tích bất giác lại ôm chặt ba lô trong tay.
Cuối cùng, cô không do dự nữa, mà ngồi lên.
Nhưng thật sự ngồi lên rồi, cô mới phát hiện, nhìn là một chuyện, mà ngồi lên rồi lại là một chuyện khác.
Yên xe loại xe này rất cao, lúc không chở người, thì người đạp xe cũng sẽ chúi người tới trước.
Giờ đây cô ngồi lên trên, vừa ngồi vững, một vòm ng ực đã dán lên lưng.
Cơ thể Quý Quân Hành cao lớn, nhưng hơi thiên gầy, bình thường lúc mặc T-shirt, luôn có cảm giác trống rỗng.
Lúc này, lúc vòm ng ực cậu dán lên lưng cô, cô mới biết, hóa ra người gầy gò, vòm ng ực cũng có thể rắn chắc như vậy.
Lúc cậu đạp xe, nhìn màn mưa xông ra ngoài, Lâm Tích cảm thấy cả người cô giống như đang vùi trong ngực cậu.
Bên tai cô rõ ràng là tiếng mưa rơi không dứt, nhưng khoảnh khắc này, cô có thể nghe rõ nhịp tim của mình.
Loại đập loạn không hề có trật tự kia, càng lúc càng mãnh liệt, mắt thấy sắp lấn át cả tiếng mưa xung quanh.
Bởi vì ngược gió, trên xe lại nhiều thêm một người.
Cậu hơi khom người ra sức, mặt chợt dán gần tai Lâm Tích.
Lần này, cô nghe thấy hơi thở hơi gấp gáp của cậu.
Một cơn gió thổi qua, mũ áo mưa của Lâm Tích suýt bị thổi ra.
Cô đưa tay giữ lại, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lên.
Quả nhiên, mũ trên đầu cậu, đã sớm bị thổi bay ra.
Tóc cậu bị ướt hoàn toàn, nước mưa thuận theo cổ áo trượt thẳng vào quần áo bên trong.
“Lâm Tích, đừng động.”
Giọng nói của cậu trong mưa, rõ ràng thế kia.
Lâm Tích cũng thật sự không dám nhúc nhích nữa, cho đến khi chiếc xe đạp về đến trường.
“Cậu về lớp trước đi, tôi đi đậu xe.”
Lâm Tích không nói nhiều, đứng bên đường.
Quý Quân Hành thấy cô không đi, khẽ cười một tiếng, “Vậy được, cậu đợi tôi đậu xe xong, cùng đi về.”
Đến khi Quý Quân Hành trở lại, cách từ xa, nhìn thấy dưới màn mưa có một người đang ngoan ngoãn đứng đó, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Nào biết, cậu vừa đi qua.
Đột nhiên có một người cầm ô, vài bước đi đến, chỉ họ hét lớn: “Các em, các em là học sinh lớp mấy?”
Lâm Tích bị dọa giật mình, đứng im tại chỗ, Quý Quân Hành ngược lại thản nhiên.
Cho đến khi thầy giáo này nhìn rõ họ, rất ngạc nhiên nói: “Quý Quân Hành, em không lên lớp, ở đây làm gì đấy?”
Hóa ra là trưởng khối khối mười một, mặc dù thầy ấy không dạy Quý Quân Hành, nhưng vị thiếu gia này quả thực nổi tiếng trong khối, thành tích tốt, lúc trước lại tham gia vào cuộc thi tin học, đem nhiều giải thưởng về cho trường, giáo viên cơ bản đều biết cậu.
Quý Quân Hành gọi một tiếng thầy Vương, “Ban nãy em đi nhà sách mua sách, không ngờ gặp mưa to, nên trễ đến bây giờ.”
Trưởng khối gật đầu, chỉ là ông hoài nghi nhìn Lâm Tích bên cạnh cậu, hỏi: “Bạn nữ này thì sao, là học sinh lớp nào?”
“Cậu ấy là Lâm Tích, là bạn học cùng lớp với em, cậu ấy cũng mua sách ở nhà sách kia, đúng lúc gặp được ạ.”
Lâm Tích?
Trưởng khối cảm thấy cái tên này rất quen tai, hơi suy nghĩ, lập tức nói: “Em chính là học sinh chuyển trường đứng đầu kỳ thi giữa kỳ lần này đúng không.”
Lâm Tích gật đầu.
Dù sao học sinh có thể thi được 700 điểm cũng không nhiều, trưởng khối biết cô, cũng là bình thường.
Nhưng thân là trưởng khối, nhìn thấy hai học sinh một nam một nữ đi cùng nhau, khó tránh dạy dỗ thêm hai câu: “Các em bây giờ đang là lúc không thể buông lỏng, phải có chừng mực.
Ngàn vạn không thể vì lợi ích nhỏ mà tạo thành tổn thất lớn.
Nói xong, thầy phất phất tay, “Nhanh trở về tự học đi.”
Hai người gật đầu, xoay người đi về phía tòa nhà dạy học của khối mười một.
Đến dưới hành lang tòa nhà dạy học, hai người ngầm hiểu đứng bên cạnh cầu thang cởi áo mưa.
Lâm Tích cởi khá chậm, Quý Quân Hành đứng ở bên cạnh nhìn cô, khiến cho trong lòng cô căng thẳng một hồi, không nhịn được tìm lời nói: “Trưởng khối vậy mà cảm thấy chúng ta đang yêu đương nữa chứ, vui thật.”
Cô khẽ cười.
Bỗng nhiên, thiếu niên bên cạnh vốn đang dựa trên tay vịn cầu thang, khẽ nhướng mày.
“Chuyện chúng ta yêu nhau này, rất buồn cười sao?”
Lâm Tích sững sờ.
Quý Quân Hành đã sải bước đến trước mặt cô, hơi cúi người, đồng tử đen láy nhìn thẳng cô.
“Chúng ta không thể yêu nhau sao?”.