Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 19
Cho đến khi ăn trưa xong, Quý Lộ Trì ngoan ngoãn đến mức khiến Ôn Toàn liếc mắt.
“Sao hôm nay Trì Trì ngoan vậy?” Ôn Toàn ôm con trai nhỏ, hơi ngạc nhiên hỏi.
Quý Lộ Trì nhìn Quý Quân Hành ngồi ở sofa đơn đối diện.
Chỉ có điều Quý Quân Hành vùi trong sofa, chân dài chống tùy ý, ngón tay cứ ấn di động, giống như đang gửi tin nhắn.
Nghe thấy Ôn Toàn hỏi như vậy, Quý Lộ Trì lại không nói chuyện, thì cậu cười khẽ một tiếng.
Ôn Toàn nghi ngờ nhìn sang.
Nào biết di động Quý Quân Hành reo, cậu đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Quý Lộ Trì vừa thấy anh đi, thì đứng dậy khỏi sofa, chạy sang chơi xe ô tô điều khiển ở đối diện.
Ôn Toàn nhìn Lâm Tích, dường như rất nghi ngờ.
Lâm Tích không che giấu, nói chuyện trên gác xếp cho bà nghe, cô sợ Ôn Toàn quở trách Quý Lộ Trì, thấp giọng nói: “Trì Trì không phải cố ý đâu ạ.”
Ôn Toàn mỉm cười, nhìn cậu nhóc đang ngồi chơi xe ô tô trên chiếc thảm mềm mại.
“Dì còn không biết nó à, chắc chắn là muốn khoe khoang với cháu anh trai nó có bao nhiêu lợi hại đấy mà.”
Lâm Tích nghĩ đến cả một cái rương lớn đầy cúp, huy chương còn có giấy chứng nhận kia, cậu ấy thực sự rất lợi hại.
Vừa rồi Lâm Tích lật những giấy chứng nhận kia ra, đều là giải thưởng thi đấu máy tính.
Cô lại nghĩ đến thầy Từ luôn đến tìm cậu.
“Anh trai Trì Trì rất giỏi máy tính sao ạ?”
Giọng cô rất bình thường, dường như thật sự chỉ là vừa vặn tò mò mà thôi.
Không có người mẹ nào sẽ không kiêu ngạo vì con trai mình cả, huống hồ còn là đứa con chưa từng để ai lo lắng bao giờ, lại cái gì cũng làm đến tốt nhất như Quý Quân Hành.
Khuỷu tay Ôn Toàn để trên đùi, mu bàn tay chống cằm, gương mặt quá mức tinh xảo chìm vào trong vẻ mặt mang tên tự hào.
“Năm A Hành học lớp bảy bởi vì môn toán thường thi được điểm tuyệt đối, nên được giáo viên kéo vào nhóm lập trình.
Thực ra cũng có giáo viên đề nghị nó học thi Olympic toán, nhưng nó không thích.” Trên mặt Ôn Toàn mang theo ý cười, dịu dàng nói: “Nó đứa trẻ này, từ nhỏ đã rất có chủ ý, nó thích máy tính, ai khuyên cũng vô dụng.”
“Lúc nó học lớp tám đã nhận được giải nhất cuộc thi đấu vòng tròn Olympic Tin học trẻ Quốc gia.”
Đối với cuộc thi đấu Quý Quân Hành từng tham gia, cho dù đã trôi qua bốn năm năm, nhưng Ôn Toàn vẫn nhớ như in.
Bà giống như tìm được đối tượng nói chuyện, nhỏ giọng nói với Lâm Tích: “Trước khi thi đấu dì hỏi nó có căng thẳng hay không, kết quả cháu đoán thằng nhóc này nói gì với dì?”
Lâm Tích hơi nhíu mày, thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Ôn Toàn thấy cô tập trung suy nghĩ, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, “Nó nói, phải là người khác căng thẳng mới đúng, vì nó chắc chắn sẽ giành giải nhất.”
Lâm Tích nghĩ, câu nói này thật sự sẽ giống như lời cậu nói.
Hơn nữa cô có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt thờ ơ trên mặt cậu, khi nói câu này.
Nhưng mỗi lần cậu đều có thể nói được làm được.
“Thực ra bố nó luôn dạy nó, bảo nó đừng kiêu ngạo, sẽ có một ngày nó bị đánh bại.” Vốn trên mặt Ôn Toàn vẫn đang cười, nhưng giống như nghĩ đến gì đó, đột nhiên thở dài.
Lâm Tích thấy bà thế này, lại nhớ đến lời Giang Ức Miên từng nói, Quý Quân Hành vào năm lớp mười đột nhiên rời khỏi đội tuyển trường.
“Vì sao cậu ấy lại rời khỏi đội tuyển vậy ạ?” Lâm Tích hỏi.
Đến khi Ôn Toàn nhìn sang, Lâm Tích chợt cảm thấy căng thẳng, cô mỉm cười, vẻ mặt thoải mái nói: “Là bạn cùng bàn của cháu nói với cháu, cậu ấy rất nổi tiếng ở trường, các bạn học thường xuyên bàn luận về cậu ấy.”
Có lẽ cũng biết con trai nhà mình được hoan nghênh, nên Ôn Toàn không cảm thấy kỳ lạ.
Bà nhìn ra ngoài, lúc này Quý Quân Hành đứng ở cửa gọi điện thoại, bên kia không biết nói gì, mà nói rất lâu.
Chỉ là lúc bà thu hồi ánh mắt khỏi người Quý Quân Hành, lại vòng một vòng, rơi trên người Quý Lộ Trì.
“Là vì bệnh tình của Trì Trì.”
Ôn Toàn nhớ lại tình huống năm ngoái, lúc đó Quý Quân Hành đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu cấp Quốc gia, mỗi ngày ở trường đều ở trong phòng máy huấn luyện cả ngày, cuối tuần ở nhà, thậm chí ngay cả cơm cũng là giúp việc trong nhà bưng lên phòng.
Nhưng Quý Lộ Trì luôn rất bám cậu, lúc đó Quý Quân Hành thật sự rất bận, đừng nói là chơi cùng, mà thời gian nói chuyện với cậu bé cũng không có.
Vốn Ôn Toàn vẫn không cho Quý Lộ Trì làm phiền cậu.
Nào biết thằng bé nhân lúc họ không chú ý, lén lút chạy vào thư phòng, ở lì bên cạnh Quý Quân Hành không đi.
Lúc đó Quý Quân Hành vẫn đang giải đề, không để ý đến thằng bé.
Cho đến khi cậu xoay đầu, nhìn thấy Quý Lộ Trì đã ngã bên chân mình.
Ôn Toàn nghĩ đến đây, trên mặt đều là đau lòng, “Dì trước nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của A Hành, lúc đó nó gọi chúng ta, mọi người đều giật mình.”
Quý Quân Hành khi ấy như điên dại vừa ôm Quý Lộ Trì chạy xuống lầu, vừa gọi người.
Đến khi Quý Lộ Trì được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Ôn Toàn và mọi người đợi ở cửa.
Ôn Toàn cười khổ, nói: “A Hành cứ nói với dì, nó thật sự không phải cố ý không để ý Trì Trì, nó chỉ là quá chuyên chú giải đề mà thôi.”
Lâm Tích nghe đến đây, trái tim giống như bị một bàn tay bóp chặt.
Cho dù là Quý Quân Hành hay Quý Lộ Trì, đều khiến người ta đau lòng.
Vừa xoay đầu nhìn thấy em trai, ngã ngay bên chân mình.
Chắc chắn cậu ấy rất sợ hãi, cũng rất tự trách.
“Cho nên cậu ấy đã hoàn toàn từ bỏ?” Giọng Lâm Tích ồm ồm, giống như có cục bông nhét trong cổ họng.
Ôn Toàn gật đầu: “Thực ra dì vẫn luôn khuyên nó, ngày đó cho dù Trì Trì không ở bên cạnh nó, có lẽ cũng sẽ ngất xỉu.
Cho nên nó không cần phải tự trách như thế, nhưng cháu cũng biết tính cách của nó rồi đấy, nhìn thì giống như không để ý cái gì, nhưng thực ra lại trọng tình trọng nghĩa nhất.”
“Nó ấy mà, đặc biệt thích Trì Trì.”
Lâm Tích xoay đầu, lần này cô nhìn về phía thiếu niên đứng ở cửa.
Gương mặt cậu vì đẹp quá mức, mà trên mặt lại luôn mang theo vẻ lười biếng, khiến người ta có cảm giác xa cách.
Lại thêm ở trường, mọi người lan truyền cậu đến mê muội không thể lý giải nổi.
Thực ra, cậu cũng có một mặt rất dịu dàng.
Ôn Toàn nói xong, thấy Lâm Tích ngẩn ngơ, có chút xin lỗi nói: “Cháu xem dì này, nói với cháu những điều này làm gì chứ, chả ra sao cả.”
“Không sao đâu dì, cháu muốn nghe mà.” Lâm Tích nghiêm túc nói.
Ôn Toàn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, thì cười đứng dậy, “Dì bảo giúp việc cắt ít trái cây đưa đến.”
Sau khi bà đi, Quý Quân Hành đúng lúc trở lại, vẫn ngồi trong sofa đơn ở đối diện.
Lâm Tích nhìn chằm chằm cậu một lúc, bất tri bất giác xuất thần.
Đến khi đối diện vang lên tiếng cười khẽ, thì cô mới giật mình, Quý Quân Hành đã ngồi dậy khỏi sofa, cơ thể chồm tới trước, nhìn cô hỏi: “Nhìn chằm chằm tớ làm gì?”
Lâm Tích suy nghĩ, giọng nói rất bình tĩnh, “Đang nghĩ sao cậu lại lợi hại đến thế?”
Thực ra cô vẫn biết cậu lợi hại, mỗi lần thi đều có thể ngồi vững trong top ba, Nhưng cô không ngờ cậu lại lợi hại đến vậy, rõ ràng phải tốn nhiều thời gian trong thi đấu như thế, vẫn có thể xuất sắc trong học tập.
Quý Quân Hành bị sự thành thực của cô chẹn họng, cậu đỡ trán, nghiêm túc hỏi: “Cho nên, cậu đây là đang khen tớ?”
“Đúng thế, cậu rất lợi hại.” Lâm Tích nghiêm túc nói, “Không giống tớ, chỉ biết mỗi học.”
Quý Quân Hành: “……”
Quý thiếu gia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đối diện, lúc cô nói lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cuối cùng cậu xoay đầu đi trước.
Cô ấy, sao có thể đáng yêu đến vậy chứ.
*
Ngày cuối tuần trôi qua, một tuần mới lại đến.
Lúc trước giáo viên luôn thích nhắc nhở, cách kỳ thi không còn bao lâu nữa, lần này thật sự đã để cô nói trúng.
Chớp mắt, kỳ thi giữa kỳ đã đến.
Đây là lần kiểm tra đầu tiên, nên trường học rất xem trọng, đã bảo học sinh dọn dẹp bàn học, bàn học mỗi lớp đều được chia ra, xếp giống như phòng thi tuyển sinh đại học.
Vì thế, một đám học sinh bắt đầu oán hận, bởi vì dọn dẹp bàn học, thì có nghĩa là sách vở trong bàn đều phải dời đi.
Cũng may, chủ nhiệm lớp khá thấu tình đạt lý, đồng ý cho học sinh mang sách đến phòng làm việc của cô.
Bởi vì ký túc xá rất xa tòa nhà dạy học, Lâm Tích ngoại trừ mang theo bài ghi chép ôn tập cần thiết ra, thì không định mang theo quá nhiều sách về ký túc.
Thế là cô và Giang Ức Miên dọn dẹp sách vở xong, chuẩn bị mang đến văn phòng.
Dọn xong, Giang Ức Miên nhìn chồng sách cao ngất trước mặt, thở dài một hơi.
Tạ Ngang ở phía sau nghe thấy, ngước cổ nói: “Muốn tớ mang đi giúp cậu không? Hay là cậu cầu xin tớ đi.”
Giang Ức Miên trợn trắng mắt, nói thẳng: “Cút, thích mang đi thì mang.”
Trần Mặc dựa trên bàn, ôn hòa nói với Cao Vân Lãng bên cạnh: “Cược một ván, lần này Tạ Ngang có mang sách của Giang Ức Miên đi không?”
“Mang.” Cao Vẫn Lãng nói không hề do dự.
Trần Mặc thở dài, “Tớ cũng cược mang.”
Cuộc đối thoại của bọn họ vào tai Tạ Ngang không sót một chữ, cậu tức giận hét: “Có còn là anh em nữa không, muốn xem chuyện cười của tớ hả?”
Đúng lúc Quý Quân Hành từ cửa sau đi vào, cậu đi đến bên bàn, Tạ Ngang đứng dậy nhường chỗ, để cậu đi vào.
Nào biết cậu nhìn trước mặt, thấy sách trên bàn Lâm Tích, nói: “Muốn đem đến văn phòng giáo viên?”
Lâm Tích gật đầu.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cậu không nói lời vô ích, mang hết sách đi.
Tạ Ngang há to miệng, hai người kia cũng ngơ ngác nhìn nhau, mơ hồ.
Ngược lại là Giang Ức Miên xoay đầu nhìn Tạ Ngang, “Tạ Ngang, Quý thiếu gia cũng đã mang sách đi giúp Lâm Tích rồi, cậu còn không mang đi à?”
Tạ Ngang còn trong trạng thái lờ mờ, kết quả, vẫn là ngoan ngoãn mang sách đi theo.
Không bao lâu, chủ nhiệm lớp cầm bảng phân bố phòng thi của học sinh trong lớp đến.
Rất nhiều học sinh đều đi lên xem mình ở phòng thi nào, mấy nam sinh phía sau lại không biết đã đi đâu.
Dù sao lớp học cũng rất ầm ĩ, căn bản không có ai đọc sách.
Giang Ức Miên lại kéo Lâm Tích, ý vị hỏi: “Nói, cậu với Quý thiếu gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tích biết cô là hỏi chuyện mang sách đi, vờ không hiểu nói: “Cái gì xảy ra chuyện gì?”
“Còn giả vờ, đừng nói cậu ấy là xuất phát từ tình cảm bạn học nha.
Tớ ngồi trước mặt cậu ấy cũng hơn nửa năm rồi, cậu ấy cũng chưa một lần mang sách đi cho tớ đâu.” Nói xong, cô soi gương nhìn thân thương phận, “Tốt xấu gì bộ dạng của tớ cũng đẹp vậy cơ mà.”
Lâm Tích gật đầu: “Uhm, cậu đẹp nhất, tớ luôn cảm thấy trong lớp chúng ta, cậu là đẹp nhất đó.”
Cô hơi suy nghĩ, rồi lại lắc đầu: “Không phải, tớ ở trường lâu như vậy, cũng không thấy có nữ sinh nào đẹp hơn cậu cả.”
“Đừng tưởng cậu nói những lời giả dối này dỗ tớ, thì có thể chuyển được chủ đề, mau thành thực khai báo.” Giang Ức Miên truy hỏi.
Lâm Tích thật sự không biết nên nói thế nào, nhưng vừa nghĩ đến màn vừa rồi, thì khóe miệng cô lại giương lên.
Giang Ức Miên thấy cô cười, lại nói: “Cậu xem, cậu xem, cậu cũng đã cười thành thế này rồi.
Giữa hai người các cậu, chắc chắn là có vấn đề.”
Chỉ là ép hỏi đến cùng, Lâm Tích cũng không hé miệng.
Bởi vì cô cảm thấy giữa cô và Quý Quân Hành không có gì cả, đương nhiên nếu không để ý đến những cảm giác kỳ lạ trong lòng cô kia.
Kỳ thi giữa kỳ thi hai ngày, tất cả các môn đều thi, thời gian rất thoải mái.
Ngày thứ hai tất cả các môn đều thi xong, giờ tự học tối vẫn học như bình thường.
Hai ngày nay mọi người đều thi, lúc này hiếm khi thả lỏng, không ít người đều đang trao đổi chuyện thi cử lần này.
Ngồi bàn trước là hai cô gái, đang bàn luận về bài thi toán.
“Câu cuối cùng, tớ làm không đúng, lần này chắc khó được 130 điểm rồi.” Cô gái ngồi sát tường tên Trịnh Viện Viện, mất mác nói.
Bạn cùng bàn của cô tên Trương Kiều, giọng càng mất mác hơn: “Đừng nói nữa, tớ đối chiếu câu hỏi trắc nghiệm với người khác, có hai câu không giống.”
Là học sinh lớp trọng điểm, đừng nói làm sai hai câu trắc nghiệm, mà một câu cũng không được.
Hơn nữa trong miệng của giáo viên Toán, câu hỏi trắc nghiệm chính là câu cho không điểm.
Giang Ức Miên nghe thấy lời của họ, thì r3n rỉ.
“Các cậu chí ít còn có 130 điểm, tớ sợ tớ ngay cả 100 điểm cũng không được đây này.”
Lâm Tích thấy cô thế này, an ủi: “Không sao, gần đây cậu học rất tốt mà.”
Lâm Tích biết Toán là môn yếu của Giang Ức Miên, lúc trước vẫn luôn bổ túc giúp cô.
Thành tích học tập của cô tốt, thường có bạn học sẽ hỏi cô vấn đề, lâu dần, cô rất giỏi giảng giải đề bài cho bạn học.
Đáng thương cho Giang Ức Miên môn toán luôn là một trăm lẻ mấy điểm, có khi bài thi khó, cô có thể gần đạt tiêu chuẩn.
“Cậu nói xem tớ khi nào mới có thể giỏi toán như cậu được đây?”
Nào biết Tạ Ngang ở phía sau nghe thấy, trêu đùa nói: “Kiếp sau đi.”
Chọc tức Giang Ức Miên quay đầu véo cậu.
Lúc hết tiết giờ tự học tối, có bạn học đi đến văn phòng giáo viên, chưa đầy một lát đã trở về, rêu rao ở trong lớp.
“Lớp chúng ta lần này có người thi được điểm tuyệt đối môn toán đó.”
“Ai ai? Lợi hại vậy.”
“Đó còn cần phải hỏi nữa à.”
Có người nhìn thẳng tới bên bọn họ, đều là đang nhìn Quý Quân Hành.
Một nhóm người vây quanh bạn học kia, cô ấy rất bực bội nói: “Thầy Toán quá xấu xa, chỉ nói tớ biết có điểm tuyệt đối, nhưng lại không nói là ai.”
Mặc dù nói vậy, nhưng mọi người đều mặc nhận đó chính là Quý Quân Hành.
Mãi đến khi chuông tự học tối vang lên, mọi người vẫn không muốn yên lặng.
Tôn Lệ Như đi vào, thấy họ thế này, rất tức giận.
Cô quét nhìn một vòng trong lớp, cho đến khi tầm mắt rơi vào bên chỗ bọn Lâm Tích, mở miệng nói: “Mỗi người các em đều cảm thấy mình thi rất tốt đúng không?”
“Môn toán của Lâm Tích người ta thi được điểm tuyệt đối, bây giờ vẫn nghiêm túc làm bài ôn tập như cũ, các em nhìn lại mình xem.”
Câu này vừa nói ra, cả lớp đều bùng nổ.
Vậy mà là học sinh chuyển trường mới đến đạt điểm tuyệt đối môn Toán???.