Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 11


Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 11


Mặt trời chập tối vẫn dồi dào, hoàng hôn bên trời nhuộm lên nửa bên màu đỏ, gió đêm lướt nhẹ, thêm mấy phần mát mẻ.
Trên sân bóng rổ cách đó không xa, sôi nổi khác thường.
Nhưng nơi này lại có bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Nữ sinh thấp người, quan sát Lâm Tích từ trên xuống dưới, nói thẳng: “Vừa rồi chỉ có cậu đi qua bên đó, bây giờ di động của tiểu Nhụy không còn nữa, bọn tôi đến hỏi thử cũng không sai mà.”
Giang Ức Miên là người nóng tính, thấy giọng điệu cô ta đương nhiên như vậy, liền nổi giận.
Chỉ là cô luôn không biết chửi người ta, tức đến khó thở, cuối cùng hét lên: “Cậu có bệnh hả.”
Đổng Tâm Nhụy khẽ nhíu mày, mắt đẹp nhìn Giang Ức Miên, không đồng ý nói: “Bạn học này, có lời từ từ nói, sao cậu có thể mắng người ta thế chứ.”
  ……
Giang Ức Miên thật con mẹ nó cảm thấy xui xẻo, con ả này sao lại giống Bạch Liên Hoa quá vậy.
Cô đang muốn mở miệng, Lâm Tích đột nhiên đi tới trước một bước.
Đổng Tâm Nhụy bị cô dọa giật mình, còn tưởng Lâm Tích muốn ra tay.
May mà Lâm Tích chỉ bước một bước, rồi yên lặng nhìn cô ta, “Mắng người? Tôi cảm thấy bạn tôi không nói sai, các cậu thật sự có bệnh.”
Đổng Tâm Nhụy không ngờ Lâm Tích nhìn thì yên lặng, lại mạnh mẽ đến vậy.
Cô ta nhất thời câm nín.
Nhưng nữ sinh thấp người bên cạnh cô ta, chợt nhảy lên nói: “Tiểu Nhụy, đừng khách sáo với cô ta.

Loại người này tớ gặp nhiều rồi, đã lấy đồ của người khác, còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Không phải ỷ người khác không bắt được cô ta làm à.”
“Bộ dạng nghèo kiết xác.”
Lúc nữ sinh thấp người kia nói câu này, mắt nhìn quét trên người Lâm Tích từ đầu đến đuôi, cuối cùng rơi lên chân cô.
Bình thường mọi người đều mặc đồng phục, rất nhiều học sinh lúc so sánh, đều dựa vào giày.
Học sinh lớp mười hai điều kiện trong nhà đều tốt, giày bóng rổ của nam sinh trong lớp mang đều có giá trên chục ngàn.

Còn nữ sinh, điều kiện tốt đều là hàng hiệu quốc tế.

Đây không phải, Đổng Tâm Nhụy đang mang một đôi giày Channel à.
Còn Lâm Tích, trên chân cô là một đôi giày bình thường nhất, không nhìn ra được bất kỳ hiệu nào.
Hơn nữa có thể nhìn ra được, giày này đã mang rất lâu, vải bố màu đỏ hơi xù lông và bạc phếch.

Gia cảnh Lâm Tích không tốt, dù sao cũng là một đôi vợ chồng nông thôn nuôi hai đứa con ăn học.

Nhưng con cái Lâm gia đều rất xuất sắc, đặc biệt là lúc Lâm Chính còn sống, trường cấp hai Lâm Tích học, cả trường đều biết cô, biết anh trai cô là Lâm Chính thi đậu Thanh Hoa kia.
Về sau lên cấp ba, tên của cô luôn được dán trên tường danh dự.
Cô chưa từng vì sự nghèo khó của mình mà bị người khác chế giễu, từ trước đến nay cô đều là một Lâm Tích khiến người ta ngưỡng mộ.
Giờ đây, lúc nữ sinh thấp người nói câu này, Lâm Tích nhìn cô ta.
Lúc này bầu không khí vô cùng giương cung bạt kiếm, một nữ sinh đứng ở bên kia Đổng Tâm Nhụy thấy vậy, khuyên: “Bỏ đi, tiểu Nhụy, không phải chỉ là một cái di động thôi sao, mất rồi thì thôi.”
Đổng Tâm Nhụy bất đắc dĩ nói: “Đúng, bỏ đi, chỉ là một cái di động thôi mà.”
Chóp mũi cô ta hơi cau lại, lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Cùng lắm thì bị mẹ mắng một trận rồi thôi.”
Vào lúc bọn họ anh xướng tôi họa, thì đúng lúc có vài nam sinh xa lạ đi đến, trong đó có một nam sinh nhìn thấy họ, cười hì hì, gọi: “Đổng Tâm Nhụy cậu làm gì ở đây vậy?”
“Liên quan gì đến cậu?” Đổng Tâm Nhụy cười trả lời.
Câu nói này hiển nhiên là nói đùa, lúc cô ta nói, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào.
Có thể thấy hai người này rất quen thuộc.
“Ơ, sẽ không phải là đang tìm đồ gì đấy chứ?” Nam sinh cợt nhả hỏi.
Đổng Tâm Nhụy sững sờ, “Cậu có ý gì?”
Dưới cái nhìn của mọi người, nam sinh móc một cái di động trong túi quần ra, phía trên còn treo một sợi dây dài, lúc vừa lấy ra, leng keng vang lên.
Nam sinh đắc ý lắc lắc di động: “Cậu mua cho tớ chai coca, tớ trả di động cho cậu.”
  ……
“F*ck.” Giang Ức Miên thật sự tức giận chửi ra tiếng.
Nam sinh rất ngạc nhiên nhìn cô.
Gò má Đổng Tâm Nhụy ửng đỏ, mấy nữ sinh bên cạnh cô ta cũng bị chuyển hướng đột ngột này, làm cho không kịp trở tay.
Nam sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục đùa giỡn nói với Đổng Tâm Nhụy: “Cậu sẽ không tiếc gì một chai coca đâu nhỉ.

Nếu không phải tớ nhặt được di động của cậu, thì cậu thảm rồi.”
Nào biết nam sinh vừa nói xong, người bên cạnh cậu ta đã đụng cậu ta.
Nam sinh đụng người cười nói: “Đổng Tâm Nhụy, cậu đừng nghe Tào Dương nói bậy, là cậu ta cố ý lấy di động của cậu, muốn dọa cậu đấy.”
“Cậu có còn là anh em nữa không hả, sao bóc mẽ anh em vậy.” Tào Dương cười nói.
Mấy nam sinh này đều là người của lớp mười hai.


Bình thường ở trong lớp đoán chừng đã quen ầm ĩ với Đổng Tâm Nhụy, vừa rồi thấy đồng phục cô ta để dưới đất, lòi di động ra, thì lấy di động trêu cô ta.
Động Tâm Nhụy thật sự có chút bực bội, lập tức đi qua, muốn cướp di động từ trong tay Tào Dương về.
Tào Dương tránh ra sau, cánh tay giơ cao, cầm di động trong lòng bàn tay.
“Tào Dương, cậu đừng có đùa.” Đổng Tâm Nhụy tức giận hét lên.
Thấy cô ta thật sự tức giận, nam sinh tên Tào Dương này chợt cảm thấy không thú vị, không chọc cô ta tiếp nữa, mà trả di động lại.
Đổng Tâm Nhụy lấy được di động của mình, nữ sinh thấp người mới đầu nhảy dữ dội nhất, trừng mắt với Tào Dương, “Các cậu thật xấu xa, cố ý lấy di động của tiểu Nhụy còn không biết nói với cậu ấy một tiếng.

Hại bọn tớ lo lắng chết đi được.”
“Phải rồi, Tào Dương, lần sau cậu đừng dọa người ta vậy nữa nha.”
“Phải, nào có như vậy được.”
Mấy nữ sinh không ngừng lải nhải với cậu ta.
“Làm các cậu sợ rồi, đi thôi, sắp hết tiết rồi.” Tào Dương hừ một tiếng, lại nhìn phía sau, nói: “Tớ nói lão đại, sao cậu chậm chạp vậy hả.”
Cách đó không xa, một nam sinh cao ráo mặc nguyên bộ đồ màu đen, thong thả đi đến.
Đến khi nam sinh đồ đen đi đến, mấy nam sinh kia định rời đi.
Đổng Tâm Nhụy thấy vậy, vén tóc qua tai, dịu dàng nói: “Chúng ta cùng quay lại đi, chắc giáo viên thể dục sắp gọi tập hợp rồi.”
Giang Ức Miên ở bên cạnh nhìn đến bây giờ, tức đến mức hận không thể xé nát đám con gái này.
Loại người gì đây.
Lúc cô đang nổi nóng, Lâm Tích trực tiếp chặn mấy nữ sinh định đi kia lại, “Không định xin lỗi sao?”
Mấy cô gái nhìn nhau.
Đổng Tâm Nhụy vốn muốn mượn lời của Tào Dương nói, giả vờ như không xảy ra chuyện gì bỏ đi, nhưng không nghĩ Lâm Tích lại chặn bọn họ lại.
Thấy bọn họ đều không nói chuyện, Lâm Tích liếc nhìn một vòng, giọng điệu bình tĩnh: “Bố mẹ các cậu không dạy các cậu, làm sai, thì phải xin lỗi người khác sao?”
Mấy nam sinh lớp mười hai dừng bước chân, nhìn họ.
“Không phải là hiểu lầm à.” Nữ sinh thấp người vốn nhảy dữ dội nhất, trợn mắt.
Ngược lại là Đổng Tâm Nhụy thấy có nam sinh lớp mình ở đây, xấu hổ nói rõ ràng, bèn thấp giọng nói: “Bạn học, là bọn tớ hiểu nhầm cậu.”
Đổng Tâm Nhụy bình thường ở trong lớp, bởi vì người đẹp nụ cười lại ngọt, nên nhân duyên rất tốt.

Lúc này muốn cô ta ở trước mặt nhiều người, thừa nhận cô ta vu khống người khác ăn trộm đồ như vậy, thì cô ta có hơi không mở miệng được.
Mà Lâm Tích mặc dù không phải người cường thế, nhưng cô cũng không phải nắm mì mặc người ta nhào nặn.


Cô hơi ngước mặt, nhìn hai người đối diện, mắt đen sáng rực, lộ ra sự kiên định.
Lâm Tích nhìn cô ta, mở miệng lần nữa: “Là xin lỗi.”
Đổng Tâm Nhụy sửng sốt.
“Điều cậu nên nói là xin lỗi, chứ không phải tùy tiện một câu hiểu lầm đơn giản.”
Nam sinh lớp mười hai ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng nam sinh mặc đồ đen kia đến, lại thêm hứng thú quan sát Lâm Tích, nhìn thì rất yên lặng, nhưng không ngờ lại là trái ớt nhỏ.
Đổng Tâm Nhụy bình thường dịu dàng phóng khoáng, thực ra bản chất vẫn là kiểu tiểu thư, bị Lâm Tích nói như vậy, thì có hơi bực bội.
Liền nói: “Tôi đã nói hiểu lầm rồi, cậu còn hăm dọa người khác là sao?”
Nữ sinh thấp người đưa tay khoác Đổng Tâm Nhụy, “Bỏ đi, đừng nói với cậu ta nữa, chúng ta đi thôi.”
Thấy Lâm Tích còn chặn trước mặt họ, nữ sinh này lại đưa tay đẩy Lâm Tích một cái.
Bởi vì Lâm Tích không ngờ cô ta đột ngột ra tay, nên bị cô ta đẩy lùi về sau mấy bước, đụng thẳng lên người phía sau.
Cùng lúc đó quay đầu lại, mở miệng xin lỗi người phía sau vô tội bị đụng phải, “Xin lỗi.”
Đến khi cô cụp mắt nhìn thấy đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Nike kia, thì vẻ mặt sững sờ.
Quả nhiên, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Lâm Tích.”
Lâm Tích theo bản năng ngẩng đầu, gương mặt của Quý Quân Hành xuất hiện ở trước mặt cô, vẫn đẹp như thế, chỉ là không còn vẻ thờ ơ như bình thường nữa.
Lúc này cậu hơi mím môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhìn hơi dọa người.
Sau đó cậu nhìn lên người Lâm Tích, chắn trước mặt cô, nhìn nữ sinh lớp mười hai đối diện, giọng nói lạnh như băng: “Xin lỗi.”
Hoàng hôn rơi trên người cậu.
Một cơn gió nổi lên, thổi phồng áo T-shirt màu trắng trên người cậu, tầm mắt của Lâm Tích rơi trên bóng lưng mảnh khảnh ấy.
Quý Quân Hành tiếng tăm lừng lẫy trong khối, không ai không biết.
Nữ sinh thấp người đỏ mặt, giọng nói như muỗi kêu: “Xin lỗi, tớ không phải cố ý.”
Đầu Giang Ức Miên nổ tung, chửi thẳng, “Quý Quân Hành, cậu đừng nghe cô ta giả vờ đáng thương.

Bọn họ vu khống Lâm Tích ăn trộm di động của họ, kết quả di động của mình là bị nam sinh cùng lớp họ lấy đi.

Vừa rồi Lâm Tích chỉ bảo họ xin lỗi, thì cô ta đã ra tay đẩy người rồi.

Mẹ nó, còn có mặt mũi nói không phải cố ý nữa chứ.”
Ăn trộm di động?
“Các cậu.” Quý Quân Hành quét một vòng trên người bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, “Xin lỗi.”
Lần này mặt Đổng Tâm Nhụy đỏ thật, rất tức giận, nếu nói buổi sáng cô ta còn có một chút suy nghĩ với Quý Quân Hành, thì lúc này cậu ở trước mặt mọi người, để cô ta không xuống đài được, cô ta tức giận đến mức hận không thể gi3t chết cậu.
Cô ta nổi nóng nói: “Tôi không đấy?”

Quý Quân Hành lạnh lùng nhìn cô ta.
Lúc này, trong nhóm người bỗng vang lên một giọng nói, “Quý Quân Hành, cậu bắt nạt mấy cô gái như vậy, không tốt lắm đâu nhỉ?”
Lâm Tích nhìn qua, là nam sinh đồ đen vừa rồi đến cuối cùng, tóc cậu ta hơi dài, ướt đẫm, từ phía sau mấy nam sinh đi ra, cậu ta nghiêng đầu nhìn Quý Quân Hành, miệng nhai kẹo cao su.
Trên người nam sinh này có vẻ xấu xa.
Quý Quân Hành nhìn cậu ta, nhàn nhạt nói: “Lúc các cậu ấy bắt nạt Lâm Tích, sao không thấy cậu đứng ra chủ trì chính nghĩa?”
Lâm Tích nghe ra được, hai người này quen biết.
Nam sinh đồ đen nhìn Lâm Tích, rồi lại nhìn đám Đổng Tâm Nhụy, mỉm cười: “Thế nào, đây là bạn gái cậu à?”
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Lâm Tích.
Dù sao một nam sinh ra mặt cho nữ sinh, thì quan hệ của hai người cũng không phải đơn giản.
“Không phải.” Quý Quân Hành nhìn đối phương, giọng nói lạnh nhạt.
“Đã không phải bạn gái cậu, thì để con gái bọn họ tự mình giải quyết đi.

Nếu không tôi cũng sẽ không thể nhìn nữ sinh trong lớp mình bị người ta bắt nạt được.”
Nam sinh đồ đen giống như cố ý tìm ra ngọn nguồn nói.
Tần Khải là bạn học cấp hai với Quý Quân Hành, nhưng quan hệ hai người không tốt lắm.

So với Quý Quân Hành thành tích tốt, gia thế tốt, thì Tần Khải dựa vào gia cảnh của mình mới có thể vào được Thất Trung, đương nhiên là nhìn Quý Quân Hành có hơi không thoải mái.
Cậu ta ở lớp mười hai cũng là nhân vật hô phong hoán vũ.
Chỉ có điều ở trong khối, thu hút ánh mắt của người khác nhiều hơn, vẫn là Quý Quân Hành.
Cậu ta biết tính Quý Quân Hành, không thích chơi với con gái, cho nên cậu ta không tin Quý Quân Hành thật sự sẽ ra mặt cho cô gái này.
Cậu ta khiêu khích nhìn cậu, nói: “Nếu không thế này đi, chúng ta đấu tay đôi bóng rổ, nếu tôi thắng, thì chuyện này xong.

Còn nếu cậu thắng, tôi bảo họ xin lỗi bạn học Lâm Tích này.”
Cậu ta là người của đội bóng rổ trường, Quý Quân Hành biết, Tần Khải là muốn ra oai với mình.
“Dám không?” Tần Khải lại khiêu khích hỏi, “Hoặc vẫn là nên để con gái bọn họ tự mình giải quyết?”
Lâm Tích ở phía sau cau mày, cô không ngờ chuyện lại ầm ĩ đến vậy, cô không nhịn được đưa tay kéo góc áo của Quý Quân Hành, thiếu niên trước mặt hơi xoay đầu.
Ánh mắt cậu rơi trên gò má cô.
Dưới hoàng hôn, giọng nói mát lạnh của thiếu niên, vang lên.
“Chuyện của cậu ấy, tôi phụ trách.”
Lời của tác giả:
Thiếu gia: Dám bắt nạt người của tôi, thì để các người quỳ xuống gọi bố.
Lần này thiếu gia thật đẹp trai, thực ra lúc đi học, cũng có chuyện nam sinh bảo vệ nữ sinh lớp mình, dù sao lúc ấy thấy cũng rất cảm động.
Đương nhiên thiếu gia đây là có lòng riêng, đây thế nhưng là vợ tương lai của cậu ấy mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.