Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 1


Bạn đang đọc Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc – Chương 1


Mùa hè bước vào cuối mùa, cũng có nghĩa là, kì nghỉ hè sắp kết thúc.
Lâm Tích đang ngồi trong cửa hàng nhà mình, bên cạnh máy quạt cũ kĩ cao hơn nửa người, phát ra tiếng ông ông, từng cơn gió mát mẻ thổi lên mặt, ngay cả mái tóc đen mềm mại cô buộc ở sau đầu, cũng bị thổi bay lên.

Trong tay cô cầm quyển sách toán lớp 11, đây là trước khi nghỉ hè, cô mượn về từ ở chỗ giáo viên.
Bên cạnh còn để sách bài tập, góc sách mặc dù bằng phẳng, nhưng nhìn ra được đã lật rất nhiều lần.  
Không bao lâu, rèm cửa trong suốt ngay cửa được vén lên, cô gái mặc áo màu hồng và quần bảy tấc màu trắng đi thẳng đến quầy thu ngân, nằm sấp lên tủ quầy thủy tinh.
“Lâm Tích, cậu lại đang chuẩn bị bài à, mỗi lần tớ đến cậu đều đang xem sách, cũng quá chăm chỉ đi.”  
Cô gái tên Trương Hàm, cùng thôn với Lâm Tích, hơn nữa trong thôn chỉ có các cô là học chung một trường.
Chỉ có điều năm đó lúc Lâm Tích nhập học, trường học không những không thu tiền, mà còn khen thưởng cho cô một trăm nghìn.

Trương Hàm lại là nộp tiền mới vào trường này.
Bởi vì lúc Lâm Tích thi vào cấp ba, là trạng nguyên của cả thành phố.  
Lâm Tích nhìn cô, đang muốn nói chuyện.  
Nào biết Trương Hàm lại chuyển đề tài câu chuyện, bắt đầu nói: “Đúng rồi, cậu có biết bây giờ có rất nhiều người đến Ủy ban thôn không?”
Ủy ban thôn? Lâm Tích nhìn người trước mặt, đó không phải chuyện người lớn quan tâm sao, từ lúc nào Trương Hàm cũng bắt đầu quan tâ m đến những chuyện này rồi?
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.  
Vốn Trương Hàm chính là đến bát quái với cô.
Lúc này vội nói: “Nghe nói người đến hôm nay, nguyên quán là ở thôn chúng ta, về sau ở bên ngoài phát tài lớn, muốn trở về đầu tư cho thôn chúng ta đấy.”
Thấy Lâm Tích không phải rất hứng thú, Trương Hàm khoa trương nói: “Họ lái Bentley đến đó nha.”
Bentley, cái này thì Lâm Tích lại biết.
Trường cô học, là trường dân lập trong thành phố, chất lượng dạy học chắc chắn không thể so với trường cấp ba tốt nhất, nhưng cũng tính là tốt.

Không ít học sinh trong nhà có tiền nhưng lại không thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất kia, thì phụ huynh đều sẽ bỏ tiền đưa con vào học trường này.
Lúc trường nghỉ học, có phụ huynh lái xe này đến đón con. 
Còn Lâm Tích, cô là trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở, năm đó là chiêu bài sống được nhà trường mua về.
Uhm, cô chính là vì một trăm nghìn kia, mà từ bỏ trường cấp ba tốt nhất, lựa chọn ngôi trường này.  
“Vậy không phải rất tốt à.” Lâm Tích cầm bút lên, viết vài câu vào vở, tiện miệng đáp lời.  
Trương Hàm biết cô luôn yên tĩnh, ít nói.
Nên cũng không để ý, định nói tiếp, chỉ là nghĩ đến lời muốn hỏi tiếp theo, khuôn mặt đột nhiên hơi nóng.

Cô ấy ấp úng nói: “Vậy cậu không nhìn thấy cái kia……” 
Cô ấy cái kia cả buổi, cũng không nói ra là cái gì, làm cho Lâm Tích nhìn cô.  
Lúc này, rèm nhựa ngay cửa lại lần nữa được vén lên.
Lâm Tích xoay đầu nhìn sang, thì thấy một bóng dáng cao gầy đi vào.

Trương Hàm vốn đang nằm sấp ở quầy thu ngân xoay lưng lại phía cửa, cũng nhìn theo sang, nào biết vừa nhìn, thì cô bỗng nhiên kêu lên một tiếng ‘Ah.’  
Thiếu niên cao gầy bước vào cửa, mặc sơ mi trắng và quần jeans màu xanh nhạt, sơ mi trắng trên người cậu thật sự là kiểu trắng phát sáng, chỉ có điều trắng hơn cả áo sơ mi, lại là gò má của cậu.

Da của người này cũng không biết sinh thế nào, giống như chưa từng phơi nắng, trắng nõn, mịn màng.
Ngũ quan của thiếu niên tinh xảo lại lập thể, mắt đen thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi môi của cậu, chắc chắn là không bôi gì lên, nhưng sắc môi hồng nhạt, có loại cảm giác môi hồng răng trắng.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, ánh mắt có hơi lười biếng ngạo mạn.
Khắp nơi đều lộ ra kiểu tự phụ của người trẻ tuổi. 
Cậu đi đến trước tủ quầy, chậm rãi đưa một tay ra, gõ nhẹ lên kính hai cái.
Mở miệng nói: “Làm phiền, một chai nước suối ướp lạnh.”
Giọng điệu cậu nói chuyện không nhanh không chậm, mang theo một cỗ lười biếng tản mạn.
Giọng nói này là giọng dễ nghe nhất Lâm Tích từng nghe.
Lâm Tích gật đầu, xoay người lấy nước suối cho cậu.

Lúc mở tủ lạnh ra, đột nhiên cô nghĩ đến một câu nói, thượng đế sẽ mở ra cho mỗi người một cánh cửa.
Cánh cửa thượng đế mở cho người này, chắc chắn là cả cửa sổ trần nhà.  
Lúc cô cầm nước suối ướp lạnh đến, nhìn thấy thiếu niên trước mặt, khóe mắt hơi nâng, tùy ý liếc nhìn chai nước trong tay cô.
Quán nhỏ nhà cô chỉ có một tủ lạnh để kem, không có loại tủ lạnh chuyên dụng để đồ uống kia.
Đồ uống để bên trong, đều sẽ bị đông lại như viên đá trứng.
Lâm Tích nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Còn cần không?” 
Trong mắt thiếu niên lộ ra một tia nghiềm ngẫm, sau đó cậu gật đầu.
Lâm Tích: “Một đồng.”  
Thiếu niên móc cái ví mỏng từ trong túi, rút ra một tờ tiền.

Lâm Tích chìa tay nhận lấy, lúc rũ mắt, nhìn thấy ngón tay của cậu, uhm, thon dài trắng nõn, một bàn tay khớp xương rõ ràng.
Còn rất đẹp.  

Từ lúc thối tiền đến cho đến khi thiếu niên rời đi, trong quán ngoại trừ tiếng quạt gió vù vù ra, có vẻ rất yên lặng.
Đợi người đi rồi, Lâm Tích nhìn Trương Hàm vẫn nằm sấp ở đó, lúc này mới chú ý đến, gò má cô nàng đỏ đến mức giống như sắp rỉ máu.
Cô tưởng Trương Hàm nóng, nên nói: “Cậu đứng vào trong đi, như thế mới mát được.”
Nào biết Trương Hàm vỗ ngực cực khoa trương, chợt thở ra một hơi, cô kinh ngạc hỏi: “Lâm Tích, sao cậu có thể bình tĩnh như vậy được?”
Lâm Tích: “……”
Trương Hàm c ắn môi dưới, nhìn cô, đưa tay quạt lên mặt mình.
Cô vừa quạt vừa nói: “Thực ra vừa rồi trên đường tớ đến, đã nhìn thấy cậu ấy.”
Thiếu niên đứng ở cổng Ủy ban thôn, dáng người mảnh khảnh, khiến Trương Hàm nhìn chằm chằm rất lâu.
Lâm Tích nhìn cô, cho nên đâu?  
Trương Hàm le lưỡi, “Cậu không cảm thấy bộ dạng của người này rất đẹp sao.”
Uhm, quả thực rất đẹp.
Cô lại nói: “Tớ cảm thấy cậu ấy chỉ đứng bên cạnh tớ thôi, tớ cũng sắp thở không nổi rồi, vậy mà cậu còn có thể bình tĩnh được như vậy.”  
Lâm Tích không ngờ cô nói lại là cái này, bất chợt bật cười.
Con gái độ tuổi này nhìn thấy trai đẹp, khó tránh sẽ suy nghĩ miên man, cảnh tượng trong phim thần tượng đi vào đầu, đương nhiên mang theo vẻ xấu hổ mặt đỏ tận mang tai.

Lâm Tích luôn không quan tâm lắm đến những ôm ấp tình cảm thiếu nữ này, nên không có cách nào thảo luận với Trương Hàm, đành yên lặng lắng nghe cô ấy nói.
Cô cúi đầu cầm sách bài tập lên, đề bài cuối cùng này, lúc trước cô vẫn không nghĩ ra, thì vừa rồi, đột nhiên cô đã hiểu.

Vì thế cô cầm bút, nghiêm túc viết lên phía trên. 
Bên ngoài vẫn là tiếng ve kêu, bởi vì ở trong thôn, đâu đâu cũng xanh biếc.

Gió nhẹ bọc lấy hơi nóng, thổi đến, nhưng xung quanh vẫn lộ ra sự oi bức.
Trương Hàm chống quai hàm, tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy cậu ấy còn đẹp trai hơn hot boy trường mình ấy.

Dáng người cao cao gầy gầy, ngũ quan tinh xảo, đúng, da còn trắng nữa.”
Cô nàng cúi đầu nhìn cánh tay trần của mình.
Sau đó lại nhìn Lâm Tích, hâm mộ nói: “Lâm Tích cậu cũng rất trắng nha, thật hâm mộ những người như các cậu.” 
Lâm Tích quả thực rất trắng, là kiểu trắng nõn hồng hào.

Rõ ràng đều là người sinh ra từ một nơi, nhưng Trương Hàm nhìn làn da hơi ngăm của mình, khóc không ra nước mắt. 
Không bao lâu, bố mẹ Lâm Tích trở về.

Giang Anh vừa vào cửa nhìn thấy Trương Hàm ở đây, thì chợt cúi đầu, đi vào trong.
Lâm Tích nhìn mẹ mình, cảm thấy hơi là lạ.
Quán nhỏ này của nhà cô mặc dù không phải quán duy nhất trong thôn, nhưng lại buôn bán tốt nhất.
Hoàn toàn dựa vào tính cách nhiệt tình vui vẻ của Giang Anh.

Nếu bình thường nhìn thấy Trương Hàm ở đây, Giang Anh chắc chắn sẽ chủ động chào cô ấy. 
Ngược lại là Lâm Diệu Hoa luôn trầm mặc ít nói, lúc nhìn thấy Trương Hàm, thì miễn cưỡng chào.
Trương Hàm thấy họ không thích hợp lắm, cô lại không mua đồ, cũng ngại ở lâu.

Thế là cô ấy nói hai câu với Lâm Tích, rồi tạm biệt đi về.
Đợi Trương Hàm vừa đi, Lâm Diệu Hoa bảo Lâm Tích ra sân sau nghỉ ngơi. 
Quán nhà cô nối liền với sân nhà, phía trước buôn bán, còn ở phía sau.
Lâm Tích nhìn ông, khẽ nói: “Bố, con không mệt, bố đi ngủ một lát đi.

Để con trông quán được rồi.”  
“Không sao, bố cũng không mệt.

Con xem sách lâu như vậy, nghỉ ngơi một lát, chúng ta không để ý nửa tiếng cũng không sao.”
Lâm Tích từ nhỏ đã hiểu chuyện, con nhà người ta học hành, người lớn luôn cầm roi dí phía sau.

Còn ở Lâm gia, lại là bố mẹ khuyên con cái nghỉ ngơi nhiều hơn.”   
Hai người vừa nói xong, thì nghe thấy tiếng gà vịt ở phía sau.  
Lâm Diệu Hoa vội đi ra, Lâm Tích suy nghĩ, cũng đi theo cùng xem.  
Họ vừa đến trong sân, nhìn thấy trong tay Giang Anh đang xách một con gà trống, cái mào đỏ tươi lúc này cũng dựng lên.
Lâm Diệu Hoa vội hỏi: “Lúc này bà bắt gà làm gì?”
Giang Anh: “Giết gà.

Đúng rồi, ông đi đến Ủy ban thôn, hỏi họ thử, buổi tối có thể ở nhà mình ăn bữa cơm không.

Họ đường xa đến như vậy, chúng ta không chiêu đãi một bữa, thì cũng chả ra làm sao.”
Vừa rồi Giang Anh cúi đầu đi vào, lúc này Lâm Tích mới phát hiện, hốc mắt bà đỏ bừng.

Mẹ đã khóc?  
Trong lòng Lâm Tích càng thêm kì lạ, tính cách Giang Anh mạnh mẽ, cô lớn như vậy, cũng chưa từng thấy mẹ khóc.
Lâm Diệu Hoa có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải người ta nói, buổi chiều phải đi rồi sao.”  
Nào biết Giang Anh huơ con gà trống trong tay, “ Bảo ông đi hỏi thì hỏi đi, sao lắm lời thế hả.”
Lâm gia đều là Giang Anh định đoạt, Lâm Diệu Hoa luôn nghe lời bà.
Lúc này cũng không nói nhiều, xoay người đi ra.  
Sau khi ông đi, Giang Anh nhìn con gái nhỏ, khẽ nói: “Lâm Tích, mẹ muốn nấu cơm, con giúp mẹ trông tiệm một lát nhé.”
Bây giờ mới chưa đến ba giờ chiều.
Nhưng Lâm Tích nghe xong, cũng ngoan ngoãn gật đầu.  
Có lẽ sau khoảng mười phút, rèm cửa lại được vén lên.

Lâm Diệu Hoa trở về, chỉ là phía sau ông còn có người khác.
Lâm Tích ngẩng đầu, nhìn thấy người phía sau đi theo vào.
Người phụ nữ mặc áo đầm màu trắng, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi, diện mạo rất đẹp, mái tóc dài tao nhã buộc ở sau đầu, trên tai đeo một đôi bông tai ngọc trai, cùng với bước đi của bà, ngọc trai lắc lư trong không trung.
Là một đại mỹ nhân chói mắt.
Đi theo bên cạnh bà, lại là thiếu niên lúc nãy đến mua nước suối.  
“Đây là Lâm Tích sao?” Đại mỹ nhân dịu dàng mở miệng, ngay cả giọng nói cũng hay đến vậy.  
Lâm Diệu Hoa có vẻ hơi mất tự nhiên, ông luôn không giỏi giao tiếp.
Ngược lại đại mỹ nhân dịu dàng nói với Lâm Tích: “Dì tên Ôn Toàn, con có thể gọi dì là dì Ôn.”
“Đây là con trai dì, Quý Quân Hành.” Đại mỹ nhân lại kéo thiếu niên bên cạnh, nụ cười dịu dàng thân thiết, bà nhìn Lâm Tích, cười nói: “Năm nay cháu cũng mười bảy tuổi nhỉ, bằng thằng nhóc này.”  
Lâm Tích không ngờ bà thoạt nhìn trẻ tuổi, vậy mà có con trai lớn như vậy.
Ngược lại thiếu niên được mẹ nhắc đến, nhìn sang Lâm Tích, khóe môi hơi nhếch, gương mặt kia đẹp quá mức, biểu cảm hơi nhạt nhẽo, nhưng vẫn ung dung lễ độ mở miệng, “Xin chào.”  
Hóa ra đây chính là người có tiền đến đầu tư trong thôn, mà Trương Hàm nói.  
Chỉ là Lâm Tích không biết, vì sao mẹ muốn mời họ đến nhà ăn cơm.  
Bởi vì khách đã đến, nên Lâm Diệu Hoa bảo Lâm Tích dẫn họ đến sân sau, còn mình thì đóng quán.
Sau khi đi vào, Giang Anh đã cắt huyết gà xong, trên đất vương vãi không ít máu.
Làm cho thiếu niên đi vào, đuôi mày khóe mắt đều nâng lên.
May mà cậu không lộ ra vẻ mặt ghê tởm, chỉ có hơi ngạc nhiên.  
Phòng khách Lâm gia trang trí theo kiểu nhà nông điển hình, không có sofa, giữa nhà chính để một cái bàn vuông.
Lâm Diệu Hoa bận trước bận sau dời ghế, mời họ ngồi.
Nhân lúc đi rót nước cho họ, Lâm Tích tò mò hỏi Lâm Diệu Hoa, “Bố, vì sao họ đến nhà chúng ta thế?”  
Lâm Diệu Hoa sững sờ, tay rót nước cũng ngừng lại.
Qua một lúc, ông thấp giọng nói: “Tim của anh trai con, chính là hiến cho đứa trẻ nhà họ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.