Đọc truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên – Chương 2: Anh quá bá đạo
“Ầm…”
Tiếng cửa đóng sầm lại truyền từ sau đến, ngay sau đó, cả người Đường Tâm Lạc bị người đàn ông đè lên cánh cửa vừa đóng lại.
Cơ thể người đàn ông ép sát cô, mùi hương nam tính xa lạ tràn ngập trong cổ họng Đường Tâm Lạc
Anh… Anh hôn mình!
“Ngô…” Âm thanh khó khăn phát ra từ cả hai, sau đó tất cả âm thanh đều bị đối phương nuốt trọn.
Kỹ thuật hôn của người đàn ông này rất giỏi, Đường Tâm Lạc căn bản không phải là đối thủ của anh.
Cô không ngăn được nụ hôn của anh, dưới thế tấn công ấy, hai chân cô dường như mềm nhũn ra, cuối cùng không tự chủ được quấn quanh người của anh để không bị ngã.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Đường Tâm Lạc hít thở thật sâu, không nói được lời nào.
“Nên nhớ, tôi không thích phụ nữ nói nhiều.” Người đàn ông nắm chặt cằm của cô, buộc cô ngẩng mặt lên.
Gương mặt phóng đại của anh ngay trước mặt cô, mặt của hai người rất sát nhau, sát đến mức đủ để người đàn ông này thấy được gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo này.
Nhưng thật đáng tiếc, trước mắt của Đường Tâm Lạc vẫn mơ hồ, căn bản cô không hề biết được dáng vẻ của người đàn ông này như thế nào.
Mặc dù giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp rất có sức hấp dẫn.
Dáng người của anh rất cao lớn, dường như còn cao hơn cả Lục Kình Hạo, hơn nữa vừa rồi hai người mới tiếp xúc thân mật, Đường Tâm Lạc có thể cảm nhận được cơ bắp của đối phương, đây chắc hẳn là một người có yêu cầu rất cao, thường xuyên luyện tập.
Nhưng mà, cho dù vóc dáng anh tốt hơn nữa, cho dù là một soái ca thì sao?!!
Cho dù anh có điều kiện ưu tú gấp mười lần cũng không có nghĩa anh muốn làm gì thì làm!
Bây giờ mới được hít thở mới lưu thông, cô quyết định phải nói chuyện tử tế với đối phương một chút.
“Tiên sinh, tôi nghĩ anh…”
“Tôi nói rồi, tôi không thích người phụ nữ nói nhiều.” Người đàn ông dùng sức, gương mặt tinh xảo của cô thoáng vẻ đau đớn.
Người đàn ông không khỏi cắn môi, vừa rồi chỉ là như lệ thường kiểm tra hàng, người phụ nữ lần này lại có thể khiến anh hài lòng.
Anh không muốn nghe thêm bất kỳ điều kiện gì nữa, tóm lại, không có gì mà anh không đáp ứng được. Kiểm tra hàng xong rồi, vậy thì bây giờ tới lượt anh hưởng thụ.
“Ngoan ngoãn im miệng, như vậy mới không khiến bản thân chịu khổ.”
Người đàn ông nói xong câu này, không cho Đường Tâm Lạc thêm bất kỳ cơ hội nào nữa, lại cúi xuống hôn môi cô.
“Ngô…”
Cô không nghĩ tới đối phương lại tiếp tục, hơn nữa lần này lại quá đáng hơn, anh dám cạy môi cô ra, đưa lưỡi vào trong khoan miệng cô.
Đường Tâm Lạc trước kia cũng có hôn Lục Kình Hạo tại hôn lễ, nhưng lúc đó chỉ là hời hợt đụng nhẹ.
Cho đến tận bây giờ cô chưa từng thân mật với người đàn ông nào như vậy.
Nụ hôn bá đạo của người này thiếu chút nữa khiến cô nghẹt thở mà chết.
Lúc cô bị hôn gương mặt đỏ tận mang tai, đầu óc mơ mơ hồ hồ thì có cảm giác chân mình rời khỏi mặt đất.
Đợi Đường Tâm Lạc phản ứng kịp, người đàn ông kia đã một tay đỡ eo, một tay đỡ mông cô, nhấc cả người cô lên.
“Này, anh làm gì vậy… Thả tôi xuống!” Đột nhiên lơ lửng khiến cho tay chân của Đường Tâm Lạc hoạt động theo bản năng.
“Cả người tôi chỉ quấn mỗi khăn tắm thôi, nếu cô đợi không kịp thì có thể khiến nó rơi ngay bây giờ.”