Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 163: Biết được thân phận của đại nhân vật


Đọc truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên – Chương 163: Biết được thân phận của đại nhân vật

“Mẹ, lần này chúng ta nên làm gì?” Đường Mật đỡ bà Đường, ủy khuất nhìn Đường Nhược Lan.

Từ nhỏ đến lớn, cô là công chúa ở Đường gia.

Vì ba mất sớm, nên mẹ và bà nội đều yêu chiều cô, có gì tốt đều để phần cho cô.

Ở Đường gia, địa vị của cô còn cao hơn Đường Tâm Lạc.

Đây là lần đầu tiên cô chật vật như vậy.

“Đừng gấp, cho dù người kia có hung ác, thì vào tòa án cũng không làm được gì.” Hiện tại Đường Nhược Lan cũng có chút kiêng kị thân phận của người đàn ông kia.

Hi vọng anh chỉ vì bị bà Đường mắng, cho nên mới ra tay giáo huấn bọn họ.

Đường Nhược Lan nghĩ như vậy, trong lòng cũng oán trách mẹ mình làm việc quá đắc tội người khác, mắng thì mắng Đường Tâm Lạc thôi, làm sao lại không có mắt như vậy, nhìn chút cũng biết người kia là người quyền thế, vậy mà cũng dám mắng.


“Mật Mật đừng sợ, có bà nội ở đây. Bà không tin, vào tòa án bọn họ cũng có thể vô pháp vô thiên như vậy!” Bà Đường đau lòng nhìn cháu gái của mình, dù bị dọa không ít, nhưng cũng cố gắng an ủi.

Bà an ủi Đường Mật, cũng tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân.

“Đi thôi mẹ, mau vào, sắp đến thời gian ra tòa rồi.” Đường Tâm Lạc nhìn bà Đường, chỉ có thể nhẫn nhịn dìu bà Đường vào trong.

Về phần đám người thân thích của Đường gia, vốn bà không trông cậy vào, chạy đi cũng tốt, tránh làm cản trở bọn họ.

Bên ngoài phòng nghỉ, liền thấy Luật sư và trợ lý của Đường gia. 

“Bà Đường, tôi nói cho bà biết…Lần này các người trêu chọc nhầm người rồi, tôi không thể làm được chuyện này, các người nên mời cao nhân khác đi!”

Vị này là luật sư Lý, Đường Nhược Lan bỏ ra rất nhiều tiền mới mời tới được, mặc dù không nổi tiếng như luật sư Phạm, nhưng cũng là người tài trong thành phố A.

Chỉ bất quá, vừa rồi ở ngoài cửa, lúc anh trông thấy luật sư Phạm, liền hối hận.

Sau khi thấy Lục Dục Thần ở phía sau, càng hối hận đến phát điên.

“Luật sư Lý, sao anh có thể làm vậy! Tôi cho anh mấy chục vạn, bây giờ anh nói không làm là sao, phiên tòa cũng sắp mở rồi, anh muốn lừa người phải không!?”

“Tôi không lừa bà, thật sự là…thật sự không thể làm được. Bà…cô cháu gái của bà có chỗ dựa quá lớn, nếu biết trước người đứng sau lưng cô ta là vị kia, thì có chết tôi cũng không nhận tiền của bà!”

Luật sư Lý đã từng gặp cảnh như này, vì giúp một vị nhà giàu nào đó mà đắc tội Thần thiếu.

May mắn lần đó Thần thiếu không chấp nhất với nhân vật nhỏ bé như anh, mới cho anh thoát một kiếp.

“Nhân vật gì mà lợi hại như vậy, ngay cả luật sư Lý cũng không dám kiện? Nếu anh muốn lên giá cứ nói thẳng, đừng có lắm mồm dọa người khác!”


Luật sư Lý liếc mắt, nếu không phải Đường gia nhiều tiền, anh cũng không chấp nhận vụ này, ai lại đi kiện cháu gái của mình.

“Tôi dọa mọi người làm gì? Tôi là người mê tiền như vậy sao? Mà cho dù có cũng..Được rồi…Tôi làm người tốt liền tốt đến cùng, nói cho các người biết…Người đứng sau cháu gái của các người chính là Thần thiếu, Thần thiếu của Tập đoàn Hoàng Đình. Nếu không biết xưng hô Thần thiếu, thì chắc cũng biết Lục gia nhỉ? Vị đó chính là gia chủ của Lục gia-Lục Dục Thần.”

Thần thiếu là biệt danh của anh khi anh tiếp nhận tập đoàn Hoàng Đình.

Sau khi anh tiếp quản Lục gia, vốn xưng hô “Lục gia” chỉ có người trong nhà mới nói vậy, nhưng không biết tại sao, dần dần cũng lan truyền ra ngoài.

Hai năm gần đây, xưng hô này càng làm người ta khắc sâu vào trí nhớ.

“Lục..Lục gia..Sao lại là anh ta!”

Nhưng bà sinh ra không tốt, khi tuổi trẻ ra ngoài cùng cụ cố ông xã giao, quả thực chọc không ít chuyện cười. Về sau cụ cố ông đi sớm, bà cũng không vừa ý tham gia những bữa tiệc danh môn, lâu ngày, càng rời xa giới thượng lưu thành phố A.

Lại thêm nữa, Lục Dục Thần là người như thế nào.

Nhà giàu thông thường làm sao có thể gặp mặt anh được.

Cho nên đến bây giờ, bà Đường cũng không biết Lục Dục Thần là ai.


Nếu đến bà còn chưa thấy qua anh, những người Đường gia khác lại càng không có khả năng biết thân phận của anh.

Mắt thấy anh ngồi siêu xe ngàn vạn, khí thế xuất hiện bất phàm ở của tòa án, vốn cho là anh tim Đường Tâm Lạc phiền toái, ai biết trong nháy mắt, hai người ôm nhau.

Bà đường không biết thân phận đối phương, nhưng thấy anh ôm Đường Tâm Lạc, trong lòng không muốn gặp đối phương.

Tối đa chỉ là người có tiền bao dưỡng Đường Tâm Lạc.

Cho dù là có tiền thì thế nào?

Bà là bà nội người bồi tiền hóa*, ở trước mặt hiếu đạo, cho dù là thiên vương lão tử đến đây bà cũng không sợ đối phương!

*Bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái lấy chồng, cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa).



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.