Đọc truyện Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa – Chương 7: Không phụ thời gian cùng anh (2)
Edit: beyours07
Beta: Thoa Xù + Tử Y Sắc
Qua vài ngày nữa sẽ là Giáng Sinh, cho nên dù trời lạnh, chỗ cây thông Noel cao bằng hai tầng nhà ở quảng trường vẫn là người đến người đi như trước, vui mừng náo nhiệt.
Mạc Ly đang đi theo Úy Trì, thấy một cô bé tay xách giỏ hoa hồng đi tới “Anh ơi, mua tặng bạn gái một bông hoa đi, chỉ 10 đồng thôi.”
“Anh chị không phải người yêu!” Mạc Ly trả lời, thấy mặt cô bé kia lạnh tới mức đỏ lên, lại nói thêm “Có điều, chị có thể một bông.”
Mạc Ly đi đến chọn một bông hoa, cắm hoa vào túi trước ngực Úy Trì, “Tặng cho anh.”
Úy Trì không hiểu, “Vì sao?”
Không có gì, chỉ là ngứa ngáy muốn trêu chọc cái người ra vẻ nghiêm túc, đoan chính này thôi.”Rất hợp với anh còn gì.” Cứ như là hồng nhan trên tuyết vậy.
“Đúng rồi, Anh Úy, tôi còn chưa nói tên của tôi cho anh, tôi là Triệu Mạc Ly.”
“Ừ.”
“Mà tôi chỉ biết là anh họ Úy – – “
“Úy Trì.”
“Muộn?” (*)
(*): Hán Việt, Trì có mặt nghĩa là muộn.
“Ừ.”
“Tôi là chữ Ly trong từ không rời không bỏ.”
Đi bao lâu rồi cũng không có kết quả – ngoại trừ có thêm bông hoa trong phòng Úy Trì.
Hôm sau Mạc Ly phải đi làm, sau khi tan tầm cô lại tới khách sạn Úy Trì đang ở, muốn hỏi xem có chút tin tức nào của Úy Lam hay không.
Lần này vận khí của cô không tệ, vừa đi vào là nhìn thấy Úy Trì đang đi ra từ thang máy.
Cô mới vừa đi tới, nghe thấy từ đằng sau có tiếng gọi hưng phấn mà kinh ngạc: “Anh Úy? Thật sự là tình cờ, vậy mà gặp anh ở đây rồi.” Một người đàn ông sải bước đi đến bên cạnh Úy Trì, sau đó nhìn thấy Mạc Ly, “Ai nha, đây là bạn gái anh à? Trai tài gái sắc mà.”
Trong vòng hai ngày bị hiểu lầm hai lần, Mạc Ly cũng thấy buồn cười, đáp trả một câu: “Hai chúng tôi rõ ràng đều tài mạo song toàn mà.”
Úy Trì nhìn cô một cái, không nói gì.
Người đàn ông liên tục gật đầu, “Đúng, đúng, khà khà.” Sau đó anh ta nói chút nữa anh ta sẽ mang hành lý tới làm thủ tục nhận phòng, anh ta còn muốn tâm sự thêm với Úy Trì. “Anh Úy, lúc trước ở Thượng Hải, may mà có anh, nếu không con tôi đã… Ngày đó tôi không kịp cảm tạ, anh đã đi rồi, may mà, ha ha, tôi tới thành phố A công tác lại gặp được anh, không thể không nói chúng ta có duyên, nhất định anh phải để tôi mời anh bữa cơm đấy.”
“Tôi còn có việc.” Úy Trì nói.
“Cơm cũng phải ăn mà.”
Úy Trì nghĩ nghĩ, “Cũng đúng.”
“Tôi thấy bên ngoài khách sạn có một nhà hàng lớn. Đi, đi, đi. Người đẹp, đi thôi!”
Mạc Ly nghĩ, lúc này mà nói mình không có quan hệ gì với Úy Trì, giống như có chút kỳ quặc, đành nói thẳng: “Cảm ơn, tôi không đi được.”
Nhưng mà người đàn ông kia thật sự nhiệt tình, trực tiếp đưa tay ra cách một khoảng không đẩy vai cô đi ra nhà hàng. Mạc Ly nhìn về phía Úy Trì, muốn anh nói giúp đỡ một câu, kết quả anh nhìn cũng không nhìn cô.
Cứ như vậy ba người ngồi xuống một quán ăn Đông Bắc.
Mạc Ly bận rộn cả ngày, quả thật cũng đói, cho nên cũng không quan tâm hành vi dựa vào quan hệ mà ăn ké này có phải là nên làm hay không?
Cô nghĩ đến Úy Lam, theo bản năng kề sát vào bên cạnh Úy Trì nhỏ giọng hỏi: “Có tin tức của Úy Lam không?”
Cô cách anh rất gần, có thể nhìn thấy lông mi của anh rất dài.
“Không.” Lúc anh nói, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt hơi đổi, khiến cho Mạc Ly tự dưng nghĩ tới một câu thơ “Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa” (*). Sau đó cô d/d lequy.don ; nghe thấy người đàn ông hào sảng mời bọn họ ăn cơm nói: “Hai người kết hôn chưa?”
“Khụ.” Mạc Ly bị bất ngờ ho khan, ngồi thẳng người nói, “Thực ra chúng tôi không phải là người yêu.”
Người đàn ông đương nhiên là không tin, “Ha ha, hai người xứng đôi như thế, không thành người yêu thật đáng tiếc.”
Mạc Ly nhìn về phía Úy Trì, cô cười cười đáp lại câu nói “Trai tài gái sắc” lúc trước, anh thờ ơ, cô nói bọn họ không có quan hệ, anh cũng thờ ơ. Mạc Ly không nhịn được hỏi: “Anh Úy, nếu không chúng ta theo ý số đông, thử xem?”
Úy Trì hơi hơi sửng sốt, thấy thế lòng Mạc Ly rung động, nói thế nào nhỉ? Dường như là nhìn thấy vẻ mặt không bình thường trên gương mặt nhìn thấu hồng trần vậy nên rất có cảm giác thành tựu.
Bởi vậy, Triệu Mạc Ly phát hiện một việc khiến cho cô tâm động, đó chính là trêu chọc vẻ mặt thanh tâm quả dục của Úy tiên sinh. Cô vẫn chưa từng nhìn thấy anh cười.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn sau này, Mạc Ly chỉ cần gặp phải Úy Trì, là không kìm được trêu đùa anh–
Cô thấy Úy Trì luôn mặc rất ít, hình như anh không sợ lạnh như cô, cô tiện tay mua cái khăn màu sáng cho annh, “Anh Úy, dù anh hay mặc đồ tối, nhưng tôi cảm thấy màu sáng càng hợp với anh. Được rồi, tôi đi làm đây. À…, đúng rồi, biểu tình lúc anh phải cầm khăn quàng cổ của tôi, lại không muốn cầm làm tôi cực kỳ thích. Tạm biệt!”
“Anh Úy, vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán, bên bờ biển có party, Úy Lam nói thích xem pháo hoa, không biết cô ấy có đi hay không.”
“Tay cô làm sao vậy?”
“À…, có người nhà bệnh nhân tới làm loạn, tôi không cẩn thận bị người ta đánh trúng, không nghiêm trọng. Anh Úy, biểu cảm này của anh là quan tâm sao?”
“Anh Úy, anh có cảm giác tên hai chúng ta xứng đôi không? Anh là tới muộn, tôi không rời bỏ, chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau.”
Thái độ của Mạc Ly đối với Úy Trì vẫn cực kỳ “tốt”, cho đến khi liên tục ba ngày cô tan ca đều thấy anh ngồi ăn cơm ở nhà hàng Tây ở tầng một của khách sạn anh đang ở, cô nổi giận.
Đồ ăn của nhà hàng này cô đã từng thử, thức ăn không ngon, còn rất đắt. Anh đúng là không chịu lựa chọn gì cả.
Cho nên, một lần cô nhìn thấy anh gọi món ở đằng kia, cô chạy vào, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Úy, anh có ngại cùng tôi đi ăn món khác không?”
Úy Trì buông thực đơn trong tay, nhìn cô, nói: “Không ngại.”
Vốn đang tưởng rằng phải phí một phen võ mồm mới có thể thuyết phục được anh, Mạc Ly ngoài ý muốn chớp chớp mắt hai lần.
Tuy cô thường hay trêu chọc anh, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng bị đáp trả chính diện.
“Đi thôi.” Úy Trì đi ra ngoài trước.
Sau đó, trong một nhà hàng cổ kính, Mạc Ly gọi vài món ăn đặc sắc, lại hỏi chuyện Úy Lam.
“Không cần tìm nữa.”
“Vì sao?” Mạc Ly bất ngờ ngẩn ra, “Là tìm được rồi sao?”
“Nó về nhà rồi.”
“Về nhà? Về Thượng Hải rồi á?”
Mạc Ly nhẹ nhõm thở dài một hơi, đồng thời lại nghĩ, nếu Úy Trì tìm được Úy Lam, có phải cũng có nghĩa là anh phải đi rồi không?
Mạc Ly thấy Úy Trì giúp cô rót đầy ly trà trước mặt, lá trà màu xanh lục xoay tròn trong chén, nổi lên chìm xuống, thật giống như tâm tình của cô.
Cô tươi cười nhìn người đối diện, nói: “Anh Úy, hình như tôi thích anh rồi.”
Đây là mấy ngày nay cô đã hiểu được, khi nhìn thấy anh sẽ vui sướng, không thấy thì nóng lòng, cũng không rõ là từ khi nào có cảm giác tim đập thình thịch. Có lẽ là khi hai người đi trên đường, khi anh che gió lạnh cho cô, có khi chỉ là lúc anh an tĩnh tùy ý cô “đùa giỡn” mình, khi đó, có lẽ, chỉ là vì đó là anh…
Mà hình như Úy Trì không hề chán ghét cô.
Trước khi anh nói chuyện, cô đứng dậy đi tới gần anh,nhẹ nhàng hôn anh một cái, dùng quyết tâm bất cứ giá nào. Sau nụ hôn, tim đập loạn như chú nai con, dù sao cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, cho dù tính cách cô có tự do phóng khoáng hơn đi nữa, cũng khó tránh băn khoăn bất an, kết quả chỉ thấy thân thể Úy Trì cứng lại, hình như, hình như càng hoang mang và hoảng hốt hơn cô …
Đột nhiên Mạc Ly không căng thẳng như vậy nữa.
Úy tiên sinh này còn “đơn thuần” cả cô, ánh mắt cô cười cười, nội tâm mềm hẳn đi, nói thêm một lần nữa: “Anh Úy, tôi thích anh.”
Trong mắt Úy Trì phản chiếu khuôn mặt cô, còn có chút dao động bất thường.
Mạc Ly thầm nghĩ, cho dù hiện nay anh ấy không thích mình, nhưng cô có thể từ từ theo đuổi, thời gian không là vấn đề, cô đ/d rất có kiên nhẫn, khoảng cách đương nhiên cũng không phải là vấn đề. Chỉ cần anh ấy cho cô cơ hội, cô sẽ cần cù làm việc như cung nữ Bồng Lai, cuộc sống tốt đẹp không phải là giấc mơ.
Nhưng mà cô không thể tưởng được là, cô hoàn toàn không có nhiều thời gian như thế, ngay hôm sau, tất cả khát khao bị sự việc ngoài ý vô tình xé nát, chỉ còn lại ánh lửa như máu trước mắt, cùng với món quà năm mới định tặng cho anh nắm chặt trong tay.
Mùa đông năm 2013, thành phố A.
Úy Trì nhìn về phía trước – – anh thấy có chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi lên trên vai cô.
Anh cúi đầu nhìn lại bức ảnh mình vừa chụp được. Khoảnh khắc ấn máy, từng hình ảnh tương lai ập đến, dường như nhấn chìm khiến anh hít thở khó khăn, tựa như những chuyện này anh tự mình trải qua vậy.
Úy Trì giơ tay ấn ấn huyệt Thái Dương đau nhức, anh không nghĩ tới, ở đây, sẽ nhìn thấy tương lai có bản thân mình tham dự.
Mạc Ly cầm một túi thuốc cảm cúm trên tay, mặc áo khoác màu lam nhạt, duyên dáng yêu kiều giống như hoa mai trong tuyết.
Úy Trì thấy cô phất nhẹ lá rụng trên vai, lại ho mấy tiếng.
Anh đi tới chỗ cô, sau đó lướt qua bên người cô, càng đi càng xa.
Hàng năm sau này, anh đều tìm thời gian tới thành phố A một chuyến, nhìn cô một lần, biết cô không có việc gì bất trắc xong mới đi.
Mãi cho đến năm thứ ba, khi anh tới thành phố A mới phát hiện cô biến mất rồi. Anh đi tới những nơi cô thường đi để tìm kiếm nhưng không hề có kết quả, hỏi đồng nghiệp cũ mới biết, cô đã về Thượng Hải rồi. Anh lại quay về Thượng Hải, nhưng phát hiện cô chưa về nhà, anh tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng có một ngày, anh ở bệnh viện nhìn thấy cô đứng nói chuyện ríu rít cùng ai đó dưới bóng hoa Tử Đằng.
Khi anh đi tới nắm lấy tay cô, mới ý thức được, anh không nên như vậy, anh chỉ có thể lấy chuyện của Úy Lam ra để che dấu.