Đọc truyện Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa – Chương 25: Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa
Ba tháng sau.
Hàn Kính đi vào tiệm chụp hình Thời Gian
Anh chỉ đi ngang qua, tâm tình không tốt lắm, lại không muốn một mình hút thuốc đợi trong văn phòng, nên dừng xe vào tiệm chụp hình.
Đi vào thì nhìn thấy Úy Trì đứng trước giá sách thấp hơn anh một chút đang lật một quyển sách.
“Không có khách sao? Vắng thế.”
Úy Trì buông sách xuống hỏi: “Chụp ảnh?”
“Không, đoán mạng.” Hàn Kính quét mắt nhìn cách bày trí của tiệm chụp hình, “Triệu Mạc Ly nói, nếu cảm thấy “Tương lai” mờ mịt, có thể tìm anh “Đoán mạng”.”
Úy Trì: “…”
Hàn Kính ngồi trên ghế sofa hỏi: “Cần ngày tháng năm sinh không? Tôi đọc cho anh.”
“Không cần.” Sau khi Úy Trì rót một ly trà cho anh, ngồi xuống bên cạnh ghế mây, cầm lấy máy ảnh trên bàn trà.
Hàn Kính có chút mệt mỏi vuốt mặt, “Tôi muốn hỏi nhân duyên.”
Úy Trì hướng ống kính đến Hàn kính, ấn nút shutter.
– – Cuối mùa xuân đầu hạ một ngày.
Hàn Kính đi phòng làm việc của Thu Thủy đón người ra ăn trưa, ăn xong cơm trưa, hai người đi công viên gần đó tản bộ.
Gió mát thổi qua hàng dương liễu, bên hồ sen.
Hàn Kính hỏi Thu Thủy: “Em muốn gả cho anh không?”
“Anh đây là cầu hôn?”
Hàn Kính thấy Thu Thủy không đồng ý ngay, đành phải dẫn đường dụ dỗ: “Em nghĩ xem, gả cho anh, có rất nhiều lợi ích, không phải sao? Em chỉ cần nói đúng một cái, anh sẽ thưởng cho em.”
Thu Thủy nghĩ nghĩ, đáp: “Chúng ta không cần vì họ của đứa bé mà tranh luận đâu?”
Vấn đề được mở ra như vậy, chỉ cần bắt được trọng ý, thế nào mới là đáp án chính xác, cố tình với Hàn Thu thủy lại đáp sai.
Hàn Thu thủy trả lời sai, nhưng vẫn mang một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Hàn Kính uống ngụm trà nói: “Anh Úy, tôi cũng không phải tới chụp ảnh.”
“Tôi biết, anh hỏi chuyện nhân duyên.”
Hàn Kính cười nói: “Muốn xem tướng mạo của tôi sao? Hay là tướng tay?” Nói xong vươn hai tay trái, “Nam trái nữ phải.”
Úy Trì nhìn nhìn tay anh, lại nhìn về phía anh, nói câu: “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.”
“Anh đây là xem xong rồi hả? Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc?” Hàn Kính không khỏi vỗ tay cười to, “Anh Úy, trong trí nhớ của tôi cho tới nay anh là người đầu tiên nói tôi “Ngốc”. Nếu là mười năm trước, anh nói với tôi những lời này, tám phần là tôi sẽ đánh anh.”
“Anh chưa hẳn sẽ đánh thắng được tôi.” Úy Trì nói xong, nhìn nhìn đồng hồ treo tường, “Tôi muốn ra ngoài rồi.”
Đây là có ý tiễn khách sao? Bất quá Hàn Kính cũng cảm thấy hành vi của bản thân rất nhàm chán, đứng lên nói: “Đi đi, là ngốc là si đều được, ít nhất kết cục nghe khá tốt.”
Sau khi Triệu Mạc Ly chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đi ra cửa bệnh viện, kết quả khi đi tới cửa, thấy Hướng Vũ (Bạch Hiểu) đang đứng ở ven đường ngẩn người.
“Bạch Hiểu.”
Hướng Vũ nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười tươi, đi tới phía cô.
“Hi… Người đẹp đồng nghiệp.”
Triệu Mạc Ly thấy vẻ mặt bạch hiểu có chút không giống xưa, xưng hô cũng thay đổi, chỉ làm tâm tình cô tốt hơn, “Sao không về nhà? Phải trực ban sao?”
“Không muốn về.” Hướng Vũ cao thấp đánh giá Mạc Ly, cảm thấy cô gái này thật sự rất đẹp như những đóa hoa đang tỏa hương bên cạnh, duyên dáng yêu kiều, thanh nhã hào phóng – – nói tóm lại, rất giống mẫu người lý tưởng của hắn, “Quan hệ của chúng ta tốt lắm sao?”
“Là bạn cơm tốt.” Triệu Mạc Ly sâu sắc tổng kết.
“Là sao?” Hướng vũ nói xong ôm eo Mạc Ly, nhưng bởi vì Triệu Mạc Ly cao hơn mười centimet, cho nên thoạt nhìn có chút chẳng ra sao cả, “Này hôm nay, tôi đến nhà cô ăn cơm?”
Triệu Mạc Ly thú vị nhìn hành động của Hướng Vũ, “Có thể.” Tuy rằng thấy tình huống có chút khó hiểu, nhưng cô luôn luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, “Tôi hơi cao, vẫn là để tôi ôm cô đi?”
Đàn ông thì co được dãn được, “Cũng được.” Nói xong sung sướng dán sát vào cô nói, “Làn da của cô tốt thật.”
“Cảm ơn.”
“Dùng mỹ phẩm gì vậy?”
“Tôi dùng nhiều loại lắm, bạn bè đồng nghiệp đề cử cái gì dùng tốt thì dùng thử xem sao.”
“Tôi có thể sờ chút không?”
“Tùy ý.”
Hướng Vũ đưa tay sờ soạng một cái, “Thực mịn. Còn có, trên người cô thơm quá, sức nước hoa sao?”
Triệu Mạc Ly nhìn người như muốn hôn lên cổ cô, cười nói: “Không có. Bác sĩ đi làm thì không thể dùng nước hoa, cô cũng là bác sĩ, cô không biết sao?”
“… Tôi đương nhiên biết, tôi chính là khen cô thơm đó.” Hướng Vũ lại duỗi tay khoác lên vai cô, “Chất liệu quần áo của cô thật là thoải mái.”
“Mạc Ly.” Lúc này bên ngoài cổng, Úy Trì từ trên xe bước xuống khẽ gọi cô một tiếng.
Hướng vũ hỏi: “Anh ta là chồng cô?”
Triệu Mạc Ly nhìn Úy Trì cười nói: “Tương lai.”
Hướng Vũ cảm thấy người đàn ông này tuy rằng một chút cũng không hung, nhưng chống lại ánh mắt lãnh trầm kia, lại có chút không dám xằng bậy nữa.
“Thôi, tôi không đến nhà cô ăn cơm nữa, nhưng mà, tôi có một ước muốn nho nhỏ, cô có thể thực hiện không?”
“Ưm? Cô nói thử xem.”
“Chúng ta là bạn tốt đúng không?”
Triệu Mạc Ly hàm chứa ý cười gật đầu.
Sau đó Hướng Vũ kiễng chân dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mặt Triệu Mạc Ly, bỏ lại một câu “Thỏa mãn rồi! Cô đi đi, tôi không giành người nữa” rồi bỏ chạy mất.
Triệu Mạc Ly vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái hôn, cảm giác… Thật sự là rất mới lạ.
“Mạc Ly.” Giống như chưa hết, lại hình như ngữ điệu có chút bất đồng.
“Ừ ừ, đến đây.”
Chờ Triệu Mạc Ly lên xe, chợt nghe thấy anh Úy không một gợn sóng nói: “Em có vẻ rất vui nhỉ.”
Cô nghiêng người quan sát biểu cảm của Úy Trì, cười mỉm chi hỏi: “Anh Úy là đang ghen tị sao?”
Phải, Úy Trì thật thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, “Tuy rằng người kia, đối với anh mà nói không có lực uy hiếp gì.”
Lại trực tiếp lại cao ngạo quá đó anh Úy, Triệu Mạc Ly nghĩ, rất muốn đưa kẹo mừng cho người bên cạnh.
2
Xe Triệu Mạc Ly bị người ta đụng phải, phải đến cửa hàng 4S sửa, cho nên vài ngày này, Úy Trì đều làm tài xế cho cô.
Vốn cùng đi làm nhìn thấy anh đã tập mãi thành thói quen, nhưng mà không đến ba giờ chiều đã nhìn thấy, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Triệu Mạc Ly mới từ khu khám bệnh đi tới khu nội trú, khi cô đi qua một cửa phòng bệnh, nhìn thấy Đường Tiểu Niên tựa vào cửa phòng, nhai kẹo cao su nhìn một đám trẻ nhỏ trong phòng, cùng với phòng đối diện, Úy Trì ngồi ở ghế tựa nơi hành lang.
Triệu Mạc Ly đi lên hỏi: “Sao hai người ở trong này?” Theo tầm mắt Đường Tiểu Niên nhìn vào trong phòng bệnh.
Úy Trì đi tới bên cạnh Triệu Mạc Ly, “Hôm nay nhiều việc không?”
“Ừm, có chút.” Triệu Mạc Ly rất nhạy bén, cô nhìn đứa bé tám tuổi trong phòng bệnh được rất nhiều đứa nhỏ khác vây quanh cười đến thật vui vẻ nói, “Tiểu Phong luôn luôn ở trong bệnh viện, không có bạn bè gì.” Đứa nhỏ này rất ngoan, cũng làm người ta đau lòng, bởi vì cơ hồ hàng năm đều nằm viện, không có bạn bè. Ba cậu làm kinh doanh bề bộn nhiều việc, rất ít khi đến thăm cậu, mà mẹ cậu cũng luôn là dáng vẻ tâm sự nặng nề, hơn nữa không phải là người biết ăn nói, ngoại trừ hỏi đứa nhỏ có đói bụng không, khó chịu không khó chịu ở đâu, cũng rất ít khi tán gẫu với bé, cho nên đứa nhỏ này luôn rầu rĩ không vui. Cô sẽ cùng một ít nhân viên chăm sóc thường thường đi lại nói chuyện với cậu, tặng cậu một ít quà, cậu sẽ rất vui, nhưng sẽ không vui vẻ như vậy.
Cô nghĩ đến Úy Trì luôn luôn vô sự bất đăng tam bảo điện, “Anh Úy, đứa nhỏ này… Sẽ không phải anh mang đến chứ?”
Lúc này Đường Tiểu Niên đi tới chủ động giải thích nói: “Chào bác sĩ Triệu. Sự việc là thế này, ông chủ muốn em tìm cho đứa nhỏ này một vài người bạn. Em đăng lên trên weibo, nói hết tình huống của cậu bé.”
“Còn có cách này sao?” Triệu Mạc Ly cảm thấy khó có thể tin.
Đường Tiểu Niên: “Dạ, ông chủ Úy còn đưa ít tiền để em tìm người giới thiệu nữa.”
“…” Thật sự là biện pháp đơn giản nhất.
“Kết quả còn bị truyền thông đưa tin ra ngoài, này cũng là bất ngờ.” Đường Tiểu Niên nói, “Hôm nay đi tới xem tình hình, quả nhiên, rất tốt.”
Triệu Mạc Ly nhìn mấy bạn nhỏ hóa trang thành người nhện chơi với Tiểu Phong trong phòng, nhớ tới cậu bé từng nói cậu rất thích siêu anh hùng này, cái gì mà người nhện, siêu nhân gì đó.
“Sao anh – -” Cô muốn hỏi Úy Trì làm sao mà biết được? Lại vì sao phải làm như vậy?
“Hôm kia khi chờ em, nhìn thấy cậu bé, cậu bé “Nói” với anh.” Úy Trì nói. Trước kia anh rất ít khi đem máy ảnh ra khỏi tiệm chụp hình, hiện tại lại thường xuyên mang theo bên người rồi.
Mà cậu nhóc thích anh hung này, là vì anh hùng được mọi người nhớ rõ, được mấy bạn nhỏ sùng bái.
Lúc cậu nhìn thấy sau khi chết người ta đã hiến tặng nội tạng của mình cậu thấy rất khâm phục, cậu cũng muốn nói với mẹ cậu là sau khi cậu chết cũng sẽ hiến tặng như vậy.
Sau này, rất nhiều người nhìn thấy tin tức của cậu cũng rất đau lòng và bội phục cậu, đến thăm mẹ của cậu, quyên tiền, hỏi thăm, cũng có học sinh đến tặng hoa, mấy đứa nhỏ cảm thấy cậu rất giỏi. Mẹ cậu nói, nếu cậu còn sống, biết có nhiều người nguyện ý làm bạn với cậu như vậy, thích cậu, cậu nhất định sẽ rất vui – – đây là tương lai anh nhìn thấy trên người mẹ cậu.
Bác sĩ y tá đi ngang qua nhìn thấy dáng vẻ đứa nhỏ gầy yếu kia vui vẻ lại nhảy nhót, đều sẽ dừng lại nói với cậu một câu: “Tiểu Phong, hôm nay vui vậy sao.”
“Dạ! Con có thật nhiều bạn tốt rồi!”
Không có người nào biết đây là nhờ vào cậu thiếu niên đang nhai kẹo cao su và người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia giúp đỡ.
Trong lúc này Triệu Mạc Ly cũng bị các đồng nghiệp trêu ghẹo: “Bác sĩ Triệu, hôm nay anh Úy đến đón cô sớm như vậy sao?”
Cô không hề thấy áp lực mà gật đầu một cái.
=== ====== ====== =========
Triệu Mạc Ly còn có công việc, không thể ở lâu, cho nên không đứng bao lâu, cô nói: “Em còn bận việc, hai người – – “
Úy Trì nói: “Anh về tiệm chụp hình. Tối nay tới đón em.”
“Được.” Mạc Ly trả lời lại, vừa nói nhỏ với Úy Trì và Đường Tiểu Niên, “Tuy rằng em không phải người thân của Tiểu Phong, nhưng vẫn muốn nói một câu, cám ơn hai người.”
Đường Tiểu Niên nói: “Không cần đâu ạ.” Việc này cũng làm cậu rât thỏa lòng.
Chờ Triệu Mạc Ly vừa đi, đường Tiểu Niên nói với Úy Trì: “Ông chủ, nếu việc này không xảy ra ở bệnh viện của bác sĩ Triệu, anh đại khái sẽ không đến xem Kết quả” rồi nhỉ?”
Úy Trì: “Tất nhiên.”
Đường Tiểu Niên đối với đáp án khẳng định như vậy một chút cũng không ngoài ý muốn. Cậu nhìn Úy Trì đi đến trước cầu thang, quả quyết nói: “Nhưng anh vẫn sẽ giúp như vậy.”
Phải, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Làm những việc cho đứa nhỏ này trước khi cậu chưa được trải qua, chẳng sợ kết cục không thể thay đổi.
Là tốt hơn so với Đường Vân Thâm và Trương Khởi Nguyệt – –
Những đồ vật của Đường Vân Thâm, vốn là ở bên ngoài phía dưới ngăn kéo, nhà cũ Triệu gia phá bỏ và dời đi nơi khác mới được Triệu Mạc Ly phát hiện ra, khi đó, Trương Khởi Nguyệt đã qua đời.
Anh lấy những món đồ đó ra, đặt ở nơi cô có thể phát hiện.
Kết cục của hai người là không thể hợp táng, thay đổi chỉ là một chút nhân tâm.
Nhưng Úy Trì vẫn như cũ không cách nào kết luận được, làm như vậy là chính xác hay không.
Đi ra khu nội trú, Đường Tiểu Niên hai tay bỏ vào túi quần đi đến cạnh Úy Trì lại hỏi: “Ông chủ, tôi cảm thấy tiệm chụp hình của chúng ta, gọi là tiệm chụp hình Vận Mệnh càng thích hợp hơn. Anh nhìn tương lai người khác, sau đó thay đổi vận mệnh bọn họ.”
Tầm mắt Đường Tiểu Niên từ phía trước nhìn sang người bên cạnh, “Tuy có một số vận mệnh, nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi, nhưng dù vậy, trong quá trình cũng là có ý nghĩa. Hiện tại em rất may mắn, lúc trước em không có buông tay.”
Úy Trì nhìn bạch hiểu và đồng nghiệp nói cười trên lầu.
“Vậy là tốt rồi.”
Đi ra cổng bệnh viện, Úy Trì nhìn thấy Hạ Sơ bước xuống xe buýt, Đường Tiểu Niên khó được mang theo chút ngượng ngùng nói: “Ông chủ, em không về tiệm chụp hình với anh được rồi.”
Úy Trì nhẹ “Ừm” một tiếng.
Đường Tiểu Niên bước nhanh đến cạnh đến Hạ Sơ, nói: “Không phải nói ở đấy, mình đến tìm cậu sao?”
Hạ Sơ cười nhẹ nói: “Mình nghĩ muốn sớm gặp cậu một chút thôi.”
Cô nói xong, vẫy tay với Úy Trì, “Ông chủ Úy, hẹn gặp lại.”
Úy Trì gật đầu.
Hạ Sơ kéo Đường Tiểu Niên lên xe buýt, theo thói quen tựa vào vai cậu. Xe chạy đi, cô nhìn tầng tầng lớp lớp ngoài cửa sổ xe, hàng cây xanh xanh vàng vàng, lại quay đầu nhìn người bên người.
Vừa vặn có ánh mặt trời chiếu trên mặt cậu, Hạ Sơ nhớ tới thật lâu về trước, ngày cậu giúp cô sửa xe, cậu ngồi xổm trước xe cô, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá dừng trên người cậu, cô nghĩ tới rất nhiều điều cho đến lúc này, từng phút từng giây cũng không lãng phí nói với cậu: “Tiểu Niên, bây giờ chúng ta ở cùng nhau đi.”
Hạ Sơ vươn tay muốn chạm vào lông mi cậu, “Tiểu Niên, lông mi của cậu dài thật, giống hai cây quạt nhỏ.”
Đường Tiểu Niên bắt lấy tay cô, nói: “Đừng động tay động chân.”
“Nhưng mình rất yêu mến cậu, cho nên nhịn không được muốn chạm vào cậu.”
Đường Tiểu Niên nói một tiếng “Được”, trực tiếp dựa qua hôn lên trán cô.
Hạ Sơ nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, trong mắt rạng rỡ phát sáng, “Cậu, đang trên xe buýt đó, cậu chú ý hình tượng một chút.” Tiếp theo lại nói nhỏ bổ sung thêm, “Đợi lát nữa tìm nơi vắng người rồi lại hôn.”
Đường Tiểu Niên nuông chiều nói: “Cậu vui là được.”
Hạ Sơ cười mỉm nói: “Cậu thật tốt.”
Bên ngoài gió mát thổi nhẹ, có cậu bên cạnh, thời gian như vậy, chẳng sợ chỉ thấy một con kiến đi qua, chúng tôi cũng cảm thấy trân quý mà vui vẻ.
3
Lại là giữa trưa của ba tháng sau hè, hơi nóng bốc lên, trên đường người đi đường rất thưa thớt, nhưng hai bên dãy ngô đồng Pháp sum xuê xanh um, duỗi thân cành lá hình thành một mái vòm thiên nhiên, nhưng ngăn cách ra một vùng đất rất yên ắng thanh bình.
Một cô gái trẻ mặc mặc thân váy màu lục đi tới gần cuối phố chỗ tiệm chụp hình, gương mặt cô mang ý cười, trên tay mang theo một chiếc lồng, trong lồng có một con chim xanh lưu ly.
Hướng Thư đang quét dọn quay lại hỏi cô: “Muốn chụp ảnh sao? Ông chủ ra ngoài rồi.”
“Không chụp ảnh.” Cô gái thầm nghĩ, trên thực tế, tiệm này vẫn là do cô mở, “Tôi tìm ông chủ… Ôn chuyện. Tôi chờ anh ấy, anh làm việc tiếp đi.”
Hướng Thư không lại để ý cô, cô gái để lồng chim lên bàn trà, ung dung đánh giá chung quanh.
Úy Trì vào cửa, thì nghe được một tiếng tiếng chim hót, sau khi anh thấy được con chim Lưu trong lồng Ly, cùng với Úy Lam đang ngồi trên ghế sofa bóc vỏ quýt ăn.
Úy Lam tươi cười rạng rỡ, “Thần tượng đại nhân của em, thật lâu không thấy, em vội tới đưa Tiểu Hoa cho anh nè.”
Hướng Thư nhìn gần tới giờ, nói với Úy Trì: “Ông chủ, không có việc gì thì tôi tan tầm trước.”
“Được.”
Chờ hướng Thư đi khỏi, Úy Trì đi đến ghế mây ngồi xuống, mở lồng chim ra, Tiểu Hoa bay ra, đậu trên giá sách. Lúc này anh mới nhìn về phía Úy Lam nói: “Đưa xong rồi, thì trở về đi.”
Úy Lam làm như không nghe thấy, nhìn máy ảnh trên tay anh, nói: “Hắn ta nói muốn dẫn em đi Tuyết Sơn ngắm mặt trời mọc, đi nghe nhạc hội, ngắm pháo hoa, nắm tay em đi dạo phố, mua cho em những thứ em muốn. Còn nói rất nhiều, bất quá những điều đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt không đáng tin của anh ta, lúc đó em, thật sự thiếu một chút đã ném cái máy ảnh này xuống sườn núi rồi…” Kết quả cô còn chưa quăng nó, nó đã không thấy nữa, lúc đó cô thực sự cảm thấy trong máy ảnh này có phải có linh hồn linh tinh gì đó không. Úy Lam nở nụ cười, còn nói, “Thời điểm anh tìm được em, nói với em tình yêu gì đó bất quá chỉ là nhất thời, nói em vô dụng. Không ngờ, hiện tại chính anh lại sâu hãm vào nó.”
Úy Trì nhìn cô một cái.
Giọng Úy Lam nhỏ dần, “Anh có thể nói em, em không thể nói lại anh sao?”
“Không thể.”
Uy nghi anh lớn không thể xâm phạm thật đúng là một chút cũng chưa giảm, “Em kể chuyện của Mạc Ly, anh muốn nghe không?”
Úy Trì không đáp.
Có thể ở trước mặt anh trai chiếm một chút thượng phong, thực không dễ mà, tâm tình Úy Lam rất tốt nói: “Lúc đó em gặp được Mạc Ly, nhìn thấy tương lai của cô ấy, rất nhiều hình ảnh đều là cùng với anh, kinh ngạc đến không ngờ, em nhịn không được suy nghĩ muốn hiểu rõ cô ấy hơn, vì thế hàn huyên một đường với cô ấy. Nhưng em biết, mặc kệ anh có nhìn thấy tương lai cô ấy hay không, đều sẽ tránh cho cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà anh sẽ quay lại nhà cũ, nhưng mà anh vẫn không về. Khi em biết người luôn luôn không thích thành phố lớn mà xác định ở lại đây, cảm giác đã thay đổi tốt hơn rồi sao, nhìn thấy một đứa bé ngoan, làm những việc khác người, quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.”
“Anh vẫn là anh. Anh từng chỉ muốn làm việc tốt, hiện tại cũng vậy, không thay đổi, chỉ là thay đổi chuyện muốn làm mà thôi.” Úy Trì ấm giọng nói, “Úy Lam, anh ở đây rất tốt.”
“Ừm, em biết.” Úy Lam mỉm cười nói, “Khi trên xe lửa, em từng nhìn thấy một cảnh, anh có phiền phức, cụ thể là cái gì, em không thấy rõ, nhưng Mạc Ly vì anh, cũng không để ý sống chết. Đương nhiên, anh cũng là như thế, không để cô ấy chết trong trận hoả hoạn. Em tin, về sau hai người cũng đều có thể hóa hiểm thành an. Cho nên, em đưa Tiểu Hoa tới cho anh, mà không phải khuyên anh trở về. Thấy em ngoan không?” Cô cũng không nói ra, bản thân hơn nửa thời gian cũng không ở quê, mà là đi khắp các nơi – – chụp ảnh, cũng viết sách, kế tiếp cô tính đi Đôn Hoàng.
Úy Trì đưa tay xoa đầu em gái, nói: “Em cũng đừng đi khắp nơi nữa.”
Anh cô có thể sử dụng ánh mắt thấy tương lai sao? Úy Lam cười mà không nói, còn nói: “Anh, sau này anh tính vẫn chụp ảnh sao?” Cô cảm thấy như vậy có chút lãng phí trí thông minh của anh cô.
“Còn có chuyện gì so với thay đổi cuộc đời người khác, khó khăn hơn hả?”
Úy Lam nhìn anh trai, lại nhìn nhìn máy ảnh trên bàn trà – – nối với sợi dây màu đỏ.
“Cũng phải, không có chuyện gì khó hơn rồi.”
Úy Lam vì còn có việc khác, không ở lâu, cho nên không thể gặp được Triệu Mạc Ly, người đang đi công tác.
Triệu Mạc Ly đi ngoại thành tham gia nghiên cứu và thảo luận hội hai ngày, trở về đúng lúc ánh nắng chiều đầy trời, thời tiết nóng đã tan đi, từng trận gió mát thổi tới, mang theo mùi hoa quế tháng tám.
Cô đậu xe xong, đến tiệm chụp hình, sau đó cô nhìn thấy Úy Trì đi ra từ tiệm chụp hình. Cô đến gần anh nói: “Sao thế? Sao thấy em không nói gì vậy, hai ngày không gặp đã quên em rồi hả?”
Ánh mắt Úy Trì mềm mại như nước, nhẹ nhàng xao động.
“Yêu em đến mê muội, cả đời khó quên.”
— —— —— —— —— —— —— —
NGOẠI TRUYỆN NHỎ
Về phong cách ăn mặc của anh Úy và Tiểu Hoa:
Mạc Ly: “Anh Úy, có vẻ như anh rất thích mặc quần áo màu sáng?”
Úy Trì: “Từng có người nói anh mặc hợp.”
Loại lời này hơn nửa là do phụ nữ nói. Mạc Ly cũng không muốn ăn dấm chua, nên dời mục tiêu nhìn Tiểu Hoa nói: “Nếu em và Tiểu Hoa rơi xuống nước, anh cứu ai trước?”
“Anh sẽ cứu em.”
Không đợi Mạc Ly vui mừng khi đánh bại được con chim kia, chợt nghe thấy Úy Trì mang ý cười nói: “Tiểu Hoa sẽ bay lên.”
“…”
Úy Trì kéo tay cô, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh.
“Anh sẽ cứu em, cả đời thay em gánh tai họa, bảo vệ em an khang.”
HOÀN