Đọc truyện Thời Đại Vợ Đẹp – Chương 46: Tạm biệt tình yêu của em (1)
Kim Jaejoong miễn cưỡng ngồi trên sô pha. Đã mang thai đến năm tháng, nên bụng y đã nổi lên rất rõ ràng. Gần đây lại rất dễ ngủ, có khi ngồi trên sô pha một lúc cũng ngủ thiếp đi.
“Anh Jae Jae, có thể kể cho em một chút chuyện anh du học ở Mỹ với Yuchun không? Em muốn… muốn nghe lắm đó…” Vật nhỏ dựa đầu vào vai Kim Jaejoong, một tay vẫn không thành thật mà vuốt ve cái bụng của y.
“Hửm? Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?” Kim Jaejoong ôm bả vai Junsu, sờ lỗ tai của cậu, hỏi.
“Ha ha… Không có gì, chỉ là muốn biết thôi~ Lúc Yuchun học đại học, chắc em mới học tiểu học nhỉ? Hồi đó anh ấy thế nào?”
Kim Jaejoong nghĩ trong lòng: Cậu ta khi đó còn thế nào chứ. Lăng nhăng, quan hệ bừa bãi. Loại nào cũng không bỏ, thấy nhỏ nào xinh xinh liền nhìn chằm chằm.
“Cậu ta hả? Là người rất tốt. Đàn ông của em có hình tượng là một chàng trai u buồn, đầy tình cảm mà nhìn những người xung quanh. Những người đàn ông như thế rất có sức hút. Khiến rất nhiều người yêu thích.” Hừ, u buồn cái rắm, tình cảm nhìn người xung quanh là tại mắt hắn bị cận, nên nhìn ai cũng mơ hồ hết thôi.
“Đúng rồi. Yuchun chính là người như vậy. Thân thiện với mọi người, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Ai cũng sẽ chìm trong ánh mắt anh ấy. Yuchun xuất sắc lắm phải không anh?” Junsu tuy nói chuyện với Kim Jaejoong, nhưng ánh mắt lại thả ở chỗ khác, giống như cậu đang tự nói với chính mình vậy.
“Ừ. Junsu của chúng ta gả cho đúng người rồi.” Kim Jaejoong nghe cậu nói như vậy, cũng lười phản bác, vì thế y đồng tình cho qua.
Ông xã của em thật xuất sắc. Xuất sắc đến sáng chói, giống như chàng hoàng tử đứng dưới ánh mặt trời. Chói mắt… chói mắt đến nỗi… em bắt đầu không nhìn rõ nữa…
Mấy ngày nay Junsu có chút rầu rĩ, thật ra là đã lâu lắm rồi, nhưng thời gian này Park Yuchun lại bận rộn, nên hắn không nhận ra. Hắn vẫn suy nghĩ không biết là do hắn nói bậy hay làm sai cái gì mà Vật nhỏ lại không vui. Nhưng hỏi cậu thì cậu không chịu nói. Đúng là làm cho người ta chẳng khác gì ngồi trên đống lửa mà. Sau đó hắn lại nghĩ, chắc tại hắn bận rộn ở bệnh viện, không có thời gian ở bên Vật nhỏ, nên cậu mới có cảm giác hắn không thương mình nữa.
Vật nhỏ đang ở phòng khách xem TV, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết là đang xem cái gì. Quảng cáo nồi cơm điện bộ hấp dẫn thế sao? Park Yuchun thật sự nhìn không được, liền bước tới ngồi xuống cạnh cậu.
“Bảo bối! Xem cái gì đấy?” Ôm bả vai Junsu, Vật nhỏ lại gạt cánh tay hắn ra, mông dịch ra xa, cầm điều khiển từ xa chuyển sang kênh khác.
Park Yuchun cũng dịch theo, không biết Vật nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì “Vợ ơi. Sao em không để ý tới anh? Sao không nói chuyện với anh? Sao lại gạt tay anh ra? Sao chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn lại không thèm nhìn anh thế?” Park Yuchun kéo Vật nhỏ qua, không cho cậu tiếp tục né tránh, ai oán nói.
“Yuchun…”
“Ông xã.” Vật nhỏ, em lại gọi sai rồi.
“Yuchun…”
“Ông xã!” Vẫn không chịu sửa? Không sửa anh sẽ chỉnh mãi đó.
“Ưm, ông xã…” Vật nhỏ không chịu nổi sự cố chấp của Park Yuchun, đành phải sửa miệng.
“Lúc này mới ngoan! Em nói cho anh biết, dạo này sao vậy? Có phải trách ông xã bận rộn với công việc không ở cùng em không? Em cũng biết là anh Jae Jae của em đang nghỉ phép. Changmin lại bị anh Yunho kêu về công ty hỗ trợ, để anh ấy về nhà chăm sóc Jaejoong. Hai người nghỉ cùng lúc, nên công việc của anh cũng nhiều hơn.” Nói đến đây, hắn lại oán giận Jung Yunho. Tên hôn quân này, chẳng biết nghĩ cho người khác. Vì tai họa nhà mình mà không tiếc hy sinh hạnh phúc của người khác.
“Em biết anh bận mà.” Junsu biết mỗi ngày Park Yuchun đều phải xem một xấp bệnh án dày tới tận đêm khuya. Cậu biết có rất nhiều ca bệnh khó cần nghiên cứu. Biết có rất nhiều ca phẫu thuật cần hắn phải đích thân làm. Cậu biết tất cả, nhưng cậu lại không thể giúp gì. Chị ấy nói đúng, bên cạnh Yuchun cần phải có một người xứng đôi với anh ấy.
“Su Su, bây giờ rõ ràng em đang không vui mà. Nói cho ông xã vì sao đi. Nói đi, em đừng để anh sốt ruột nữa. Em thấy anh có chỗ nào không tốt thì anh sẽ sửa.” Thấy thái độ ôn hòa của Vật nhỏ, Park Yuchun thật sự cảm thấy rất lo lắng, bất ổn, cảm giác như da đầu hắn đang run lên.
“Ha ha… Không có gì, chỉ là gần đây hơi mệt thôi… Thật sự không có việc gì đâu! Bài học càng ngày càng khó, anh cũng biết em học không tốt mà.” Anh không tốt ở đâu ư? Không có, cái gì anh cũng tốt hết.
“Không đúng… Nhất định không phải nguyên nhân này! Em phải nói thật với anh. Nói mau đi. Nếu không hôm nay anh sẽ không tha cho em đâu.” Chuyện học hành cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trước kia hắn đâu thấy Vật nhỏ như thế. Định gạt hắn hả?
Park Yuchun đưa một bàn tay sờ lên mông Vật nhỏ, dùng sức nhéo một cái, khiến Junsu giận dỗi kêu “Đáng ghét! Đại sắc lang.” Trốn móng vuốt của ông xã nhà mình, Vật nhỏ nhảy qua một bên.
“Em gọi anh là gì? Đại sắc lang? Đúng, anh chính là đại sắc lang đó. Thì sao chứ? Anh là chồng em, luật pháp cho anh quyền được sờ mó em. Biết điều thì nhào vào lòng anh để anh sờ đi. Đừng để anh phải đi bắt em đấy. Nếu như bắt được thì không phải sờ đơn giản vậy đâu.” Vẻ mặt Park Yuchun đầy lưu manh, mở hai tay ra, chờ Vật nhỏ hắn yêu thương nhào vào.
“Hứ, luật pháp cũng cho em cái quyền không cho anh sờ. Anh định làm gì nào? Sao em phải cho anh sờ chứ?” Anh tốt, cái gì anh cũng tốt mà, là tại em không tốt thôi. Tuy ngoài miệng bướng bỉnh nói lại thế, nhưng trong lòng Vật nhỏ rất buồn rầu.
“Em giỏi lắm! Học ai cái kiểu nhanh mồm nhanh miệng thế? Lại chạy đi tìm Kim Jaejoong chứ gì? Anh đếm 1, 2, 3, em tự qua đây, mở đùi ra ngồi trên người anh đi. 1… 2… 2,5…” Bụp một tiếng, một cánh tay nhỏ đập vào gáy của Park Yuchun.
“Ya! Kim Junsu, phải dạy em lại mới được. Mau qua đây cho anh. Hôm nay sẽ giáo huấn em một trận cho biết.” Một tay Park Yuchun ôm gáy, tay kia bắt lấy Kim Junsu chưa kịp chạy trốn.
Ban đầu hai người náo loạn trên sô pha một lúc, sau đó Vật nhỏ bị Park Yuchun đè ở trên sàn nhà, thở hổn hển. Hai cánh tay mũm mĩm vòng quanh cổ hắn, đôi mắt nòng nọc chớp chớp, cái miệng nho nhỏ mấp máy. Park Yuchun vừa định cắn xuống thì Vật nhỏ lên tiếng cắt đứt “Ông xã, mai chúng ta đến khu giải trí được không? Chúng ta chưa đi bao giờ đâu, hơn nữa lâu rồi chúng ta chưa có hẹn hò.”
“Ưm? Khu giải trí? Sao đây? Mai anh có hai ca phẫu thuật phải làm. Bảo bối, cuối tuần chúng ta đi nha. Anh sẽ dẫn em đi chơi cả ngày.” Park Yuchun nghĩ nghĩ, mặc dù hắn cưng chiều Vật nhỏ, nhưng hắn không giống Jung Yunho, chỉ cần hậu cung không cần thiên hạ. Dù sao hắn cũng là người có nguyên tắc.
“Mai không được sao?” Nếu em nói… có lẽ cuối tuần, anh sẽ không nhìn thấy em nữa, thì có được không?
“Ừ, mai chỉ sợ không được. Bảo bối, em hiểu cho anh mà phải không?”
“Nhưng… nhưng… không thể đổi thời gian phẫu thuật sao?” Vật nhỏ muốn đi khu vui chơi giải trí với hắn một lần, vì cậu nghe người ta nói, ngồi trong vòng đu quay, ở nơi cao nhất, những người yêu nhau hứa bên nhau cả đời thì dù có bất ngờ xảy ra biến cố gì, cuối cùng cũng sẽ đoàn viên lại. Cậu muốn cùng hắn mãi mãi ở bên nhau.
“Su Su. Rốt cuộc em làm sao vậy? Hồi trước em cũng không như thế…” Park Yuchun đoán không ra, hồi trước Vật nhỏ đâu có nói vô lý đến mức này.
“Ha ha… Không có việc gì… Không sao, công việc quan trọng hơn, khi nào rảnh thì chúng ta đi.” Vật nhỏ nén cảm giác đau nhức trong lòng, vừa vuốt mái tóc của Park Yuchun vừa nói.
“Hì hì, anh biết Vật nhỏ nhà anh thấu tình đạt lý mà. Bảo bối, vài ngày rồi chúng ta chưa làm đâu. Về phòng được không? Muốn ôm em quá.” Park Yuchun đưa mặt tới cọ nhẹ lên má Vật nhỏ, đòi hỏi.
“Ừm.” Bỏ đi cái dáng vẻ thẹn thùng dĩ vãng, Junsu chủ động hôn lên cổ hắn, một cử động này của cậu đã phá vỡ vẻ bình tĩnh của người nào đó. Park Yuchun bế Vật nhỏ lên, nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Một lần rồi lại một lần va chạm, giống như muốn phá vỡ Vật nhỏ, nhưng miệng cậu vẫn không ngừng gọi tên người mình yêu.
“Yuchun… Yuchun… Ông… xã… em yêu anh… A~~~ Ông xã… em… em yêu anh…ưm… ưm… em muốn… em còn muốn…”
“Ông xã… tiếp tục… sâu hơn một chút… A~~~ Ưm~~ em yêu anh… em là của anh.” Từng tiếng rên rỉ của cậu càng làm người ở trên thêm mạnh mẽ thúc vào.
“Vật nhỏ của anh hôm nay sao vậy? Hôm nay sao khỏe thế. Có phải định viện cớ vô cái này, để mai quang minh chính đại xin nghỉ học không? Tiểu yêu tinh… em thật chặt đó!” Park Yuchun nhấc eo Vật nhỏ lên, xoay người cậu, tiến công từ mặt sau.
“Ưm… không… không muốn… em không muốn thế. Yuchun… xin anh cho em quay mặt lại đi, xin anh…” Junsu nắm lấy drap giường, kêu gào lên, muốn Park Yuchun quay người cậu lại.
“Bảo bối… Như vậy anh mới có thể dễ dàng tiến sâu vào em. Sẽ rất thoải mái. Ngoan, nghe lời ông xã, hạ eo xuống, rồi nhấc mông lên, cảm nhận anh… bảo bối…” Park Yuchun chỉ đơn thuần nghĩ Vật nhỏ thẹn thùng, cho nên vẫn tiếp tục thúc mạnh vào từ phía sau.
Junsu đành phải nghe lời hắn hạ eo xuống, áp cả ngực lên giường, nhấc cái mông căng tròn lên, để hắn dễ dàng ra vào hơn. Cậu còn bịt miệng mình lại, để cho bản thân không khóc thành tiếng. Yuchun… ông xã…. Em không muốn đưa lưng về phía anh. Như vậy em sẽ không thấy mặt anh, em muốn nhớ kỹ anh. Làm sao đây… Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần anh thích là được. Junsu chỉ có thể làm điều này vì anh. Trước mắt thì chỉ có vậy, sâu thêm một chút, sâu thêm. Như vậy anh sẽ không quên em. Trong thời gian em cố gắng để có thể xứng đôi với anh, xin anh đừng quên em.
Bởi vì Vật nhỏ nhiệt tình, nên hôm nay Park Yuchun làm rất nhiều lần. Sau khi rửa sạch cho cậu, hắn ôm Vật nhỏ lên giường, ngủ say. Junsu thì vẫn tỉnh như cũ.
Nhìn gương mặt ngủ say của hắn, Vật nhỏ thở dài trong lòng. Có lẽ là lần đầu tiên, lần đầu tiên chúng ta làm xong, mà em không có ngủ. Yuchun, Yuchun ưu tú nhất, Yuchun mà em yêu nhất… Em cũng muốn trở thành một Junsu ưu tú. Em muốn mình có thể xứng với anh. Muốn đứng bên cạnh anh, thì em phải làm cho mình không còn nhỏ bé nữa. Không phải là một đứa nhỏ mờ nhạt nữa. Ha ha… Nhìn anh ngủ thật ngon kìa! Có thể ngủ mãi thì thật tốt. Như vậy anh sẽ không phải buồn chán chờ đợi. Tốt nhất lúc mở mắt ra, có thể nhìn thấy em, khi đó em… em đã trở nên không giống như lúc trước nữa.
Sáng sớm, Park Yuchun khẽ mở mắt ra, nhìn cậu nhóc ngủ say bên cạnh, khóe miệng hắn cong lên đầy nhu tình, hôn lên trán cậu. Lạ thật, mỗi sáng đều có tư thế ngủ rất quái, hôm nay lại nằm thật ngay ngắn. Ha ha… Càng ngày càng ngoan. Bảo bối làm sao đây? Hình như mỗi ngày anh lại yêu em hơn một chút. Haiz, anh phải làm sao bây giờ? Junsu, em không được rời xa anh đó, nếu không nhất định anh sẽ phát điên mất.
Đợi đến khi Park Yuchun rời đi, Vật nhỏ mới mở mắt. Nước mắt như dòng lũ vỡ đê mà tràn xuống. Cậu đứng dậy muốn đi rửa mặt, nhưng đau đớn phía sau truyền tới khiến cậu ngã trở lại giường. Sau khi đỡ hơn một chút, Junsu mới gắng gượng đi vào phòng tắm, cầm hai chiếc khăn mặt đôi. Đây là món quà Park Yuchun tặng cho cậu. Hai chiếc khăn ban đầu giống nhau như đúc, nhưng sau đó ở góc phải của một chiếc lại có thêm chữ “Yuchun”, chiếc còn lại có chữ “Junsu”, là do Park Yuchun theo thư ký Cao học một thời gian rất dài rồi tự thêu lên. Lúc đó hắn còn bị Kim Jaejoong cười suốt. Bây giờ Kim Junsu vẫn còn nhớ rõ, mười ngón tay của hắn đều phải dán băng cá nhân. Còn cả vẻ mặt tươi cười của hắn lúc cầm cái khăn tới trước mặt cậu. Khi đó cậu cảm động đến không biết phản ứng sao. Cảm giác đó thật hạnh phúc.
Đi bồn rửa, hai chiếc ly đôi, một cái đặt ngay ngắn trên giá, cái còn lại đựng đầy nước đặt bên phải, bên trên là chiếc bàn chải đã bóp sẵn kem. Đã bao lâu rồi, không biết từ khi nào, mỗi sáng sớm, hắn đều chuẩn bị kem đánh răng, nước súc miệng cho cậu, vì thế cũng không thể trách cậu càng ngày càng làm biếng được. Đặt ly nước bên phải là vì cậu thuận tay trái, chính cậu cũng đã quên mất, nhưng… Park Yuchun, anh thật đáng ghét!
Đánh răng xong, Junsu trở lại phòng ngủ, góc giường đã đặt ngay ngắn sẵn một bộ quần áo, còn có đôi vớ trắng tinh bên cạnh đã được kéo căng ra. Được rồi, cậu thừa nhận mình rất ghét mấy đôi vớ cứ dính dính lại với nhau, vậy nên ngày nào Park Yuchun cũng tự tay kéo ra giúp cậu. Còn áo sơ mi thì ngày nào cũng ủi phẳng, hại cậu đều không nỡ mặc, đã thế còn cướp hết việc nhà của cậu. Park Yuchun, anh càng ngày càng đáng ghét.
Sau khi mặc xong, Junsu đi đến trước bàn trang điểm. Đây là nước hoa trước kia Yuchun rất hay dùng. Nhưng bây giờ hình như đã lâu lắm rồi không còn dùng lại nữa, chỉ vì cậu đã nói một câu. Mùi này khiến con gái rất thích. Đúng vậy, mùi này dễ làm người ta mất phương hương. Nếu hắn không cần nữa, cậu có thể mang đi không? Ít nhất khi nhớ hắn, cậu có thể ngửi được một chút hương vị của hắn.
Trên tay xách theo túi hành lý nặng trịch, đi đến phòng khách, nhìn bữa sáng đã đặt sẵn trên bàn, bánh pudding dâu, thịt hun khói, trứng chiên, bánh mì nướng bơ, và một ly sữa ấm.
Cái gì vậy? Nhắn cho mình hả?
[Bảo bối,
Anh đã gọi điện cho nhà trường xin cho em nghỉ hai tiết đầu rồi, không được nghỉ thêm đâu. Phải ăn hết đồ ăn trên bàn cho anh. Anh sẽ kiểm tra thùng rác trong nhà đấy. Junsu của chúng ta phải cố gắng học bài. Tối ông xã sẽ đem cơm lươn về cho em. Hay muốn ăn canh gà nhân sâm? Haiz, tùy em đó. Còn có, hôm qua ông xã kích động nên quên đeo đồ bảo hộ, nếu hôm nay bụng thấy không thoải mái, nhất định phải gọi ngay cho anh đấy.
P.S: Hôm qua em thật tuyệt đó, anh cảm thấy rất hạnh phúc. Cảm ơn em, bảo bối của anh. Cuối tuần chúng ta nhất định sẽ đi hẹn hò (*^__^*) hì hì…
Càng ngày càng yêu em: Ông xã Park Yuchun]
Nếu có thể, em không muốn nhìn nữa. Yuchun, anh càng đối tốt với em như vậy em càng cảm thấy mình không xứng với anh. Cùng là đàn ông, sao em có thể yếu đuối ỷ lại anh như vậy? Yuchun, em yêu anh. Cho nên, em phải đi…
Junsu hít sâu một hơi, lau nước mắt không ngừng rơi trên mặt, quay đầu nhìn thoáng qua ngôi nhà này. Nơi mà cậu và Park Yuchun đã chung sống với nhau “Ông xã… em yêu anh…”