Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 6: Việc Mới Phiền Mới
Một tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, trên dưới Hồ gia đều hết sức bận rộn.
Hồ gia mới bắt đầu tiến vào cắm rễ ở tòa thành Minh La này, ít nhiều cũng phải tiến hành chào hỏi, tiếp xúc với các thương gia buôn bán lâu năm nơi đây, đó là quy củ, cũng là lễ của người đến sau. Nếu không làm như thế, Hồ gia ở thành Minh La này muốn làm gì cũng một bước khó đi.
Những thương gia nhỏ lẻ thì chỉ cần quản sự Hoàng tiếp xúc sơ qua, còn những thương gia lớn nơi đây thì phải cần người quản lý chính tiến hành tiếp xúc, cũng là cô gái xuất hiện ở bến cảng hôm đó. Cô gái đó là nhị tiểu thư của Hồ gia, tên là Hồ Nhu Nhi, trong ấn tượng của Bá Trí, cái tên này thật sự rất hay, lại dễ nghe, đọc lên cứ như có dòng nước ôn nhuận chảy qua vậy, hết sức êm ái.
Những điều này chỉ cần lưu tâm tìm hiểu đều sẽ biết đến.
Thành Minh La hiện vẫn đang trong thời kỳ phát triển cấp tốc, hệ thống trật tự vẫn chưa thể thiết lập rõ ràng, nên trong thành hiện đang có ba bang hội lớn là Sa Trúc bang, Vân Hải bang, Hải Ngư bang và một vài bang hội nhỏ lẻ khác. Những bang hội này chia nhau chiếm lĩnh một vài khu vực riêng trong thành.
Các bang hội này nhìn như hùng mạnh, có thế lực, thực tế đều chỉ là những người máu nóng, nhiệt huyết, đa phần là đám du côn cầm dao cầm gậy dọa nạt, dù thế nào cũng chỉ là phường hắc đạo, không được xem là chính đạo. Nếu quan phủ có lòng, hoàn toàn có thể mạnh tay chèn ép, tuy nhiên hiện tại thì những bang phái này vẫn phát triển mạnh mẽ, không khó để nhận ra có người đứng sau khống thế chính cục này.
Lấy hắc đạo trị hắc đạo, xem ra người nắm quyền nào cũng biết dùng trò này.
Những người hôm trước tham gia vận chuyển hàng hóa ở bến cảng đều là người của Hải Ngư bang, đây là bang phái mạnh nhất và có nhiều người nhất. Thành viên đa phần đều là cư dân bản địa, vốn sinh sống ở thành Minh La này, vì thế nên công việc vận chuyển hàng hóa ở bến cảng được bọn họ khống chế trong tầm tay, cũng là khu vực quan trọng nhất của thành. Hai bang hội lớn khác đều chỉ được xem là dân ngoại lai, vốn dĩ muốn tiềm nhập và phát triển thế lực ở trong tòa thành này, vậy nên xô xát giữa những bang hội này là khó tránh khỏi.
Trong không khí hỗn loạn, căng thẳng như vậy, một cô gái xinh đẹp hành tẩu trên đường thật sự khiến người khác không khỏi lo lắng, chỉ tiếc hai tiêu cục của lão Trung và lão Bàng đều đã lên đường trở về. Sau khi đến thành Minh La, công việc vận chuyển bảo vệ hàng hóa của họ cũng xem như kết thúc, đoạn thời gian tới Hồ gia đều bận rộn với hoạt động thương nghiệp, cũng không thể níu chân bọn họ lâu hơn nữa, nếu không thì có bọn họ đảm nhiệm công việc này cũng khiến người ta yên tâm hơn. Vốn dĩ trong chuyện này, bọn họ sẽ an bài một số gia đinh hộ viện đi theo bảo vệ vị Hồ nhị tiểu thư, tuy chỉ là những người bình thường nhưng chỉ cần nhiều người, ở giữa ban ngày như vậy, chắc không ai dám mạo hiểm làm những chuyện thương thiên hại lý.
Dù thế, cẩn tắc vô ưu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có chuyện xảy ra thì có hối hận cũng đã muộn rồi. May mắn trong đội hộ viện mới có thêm năm người xuất hiện, mỗi người đều võ nghệ cao cường, có bọn họ bên người bảo vệ thì ai cũng có thể yên tâm hơn nhiều. Quản sự Hoàng thật sự là một người cẩn trọng, trên đường đi ông thường lo nghĩ về vấn đề này, sau khi giải quyết được mối lo nghĩ trong lòng, khi đến thành Minh La cũng có thể chuyên tâm làm việc hơn rồi.
Lúc quản sự Hoàng tìm đến Nguyên Tranh, ông đề cập đến chuyện bảo vệ an toàn cho nhị tiểu thư cho y biết. Nguyên vốn ông định để Nguyên Tranh đảm nhận việc này, dù sao ấn tượng của Nguyên Tranh gây cho người khác cũng tốt hơn nhiều, tuy nhiên câu trả lời ông nhận được lại khác hẳn.
“Chuyện này tam đệ Bá Trí thích hợp hơn tôi, quản sự Hoàng cứ yên tâm.”
“Với lại, quãng thời gian này tôi cũng bận lắm.”
Nguyên Tranh nở nụ cười ôn hòa kiến nghị cho quản sự Hoàng, sau đó y lại tiếp tục với công việc huấn luyện võ nghệ cho đội hộ viện. Một tháng trôi qua này ít có ai nhàn rỗi, mỗi người đều được giao công việc riêng, năm huynh đệ bọn họ cũng được giao nhiệm vụ huấn luyện cho đội hộ viện vào mỗi sáng sớm. Dù sao cũng nhàn rỗi, cũng không thể cầm tiền của người lại không làm việc gì, nên họ cũng vui vẻ đồng ý. Trên thực tế, người bận rộn nhất trong chuyện này lại là đại ca Nguyên Tranh, có lẽ là do chính sách dân binh của triều đình, hoặc nguyên nhân nào khác, những người của đội hộ viện ai ai cũng sử thương, thành ra mấy huynh đệ còn lại cũng trở nên nhàn rỗi.
Cũng trong buổi sáng sớm đó, lúc quản sự Hoàng tìm đến Bá Trí, hắn đang đứng một mình luyện đao trước sân, thanh đao dài hơn hai mét rưỡi, màu đen tuyền, nhìn qua có cảm giác trầm trọng lạ thường. Bá Trí chỉ cao hơn mét bảy, hình thể thon gọn, cầm một thanh đao to lớn như vậy thật sự là không tương xứng, tuy nhiên khi múa đao lại như mây trôi nước chảy, có vẻ hết sức nhẹ nhàng.
Dù đã biết đến sự vũ dũng của Bá Trí ở hẻm núi Lăng Tư, tuy nhiên khi nhìn thấy y múa thanh đao nặng nề mà lại nhẹ nhàng như thế, quản sự Hoàng cũng cảm thấy tin tưởng hơn. Lúc ông nói đến chuyện bảo vệ an toàn cho nhị tiểu thư, Bá Trí trầm ngâm một chút, rồi gật đầu.
Từ đó, mỗi khi vị nhị tiểu thư của Hồ gia đi đâu, phía sau luôn có một cái bóng không nhanh không chậm theo sau. Thật ra là có hai cái, cái bóng còn lại là một nha hoàn, tên là Trần Trúc Nhu, người khác hay gọi là Nhu tỷ.
Đoạn thời gian nay, vị tiểu thư Hồ Nhu Nhi này cũng đã quen với sự xuất hiện của Bá Trí, cũng không để tâm nhiều cho lắm, dù sao người ta cũng chỉ đảm nhận công việc bảo vệ ình, lúc cần thì xuất hiện, còn không thì chẳng cần quan tâm đến nhiều. Theo lý thì mọi chuyện nên như vậy, nhưng nha hoàn tiểu Nhu lại nghĩ khác.
Dù vẻ ngoài lãnh đạm, ai cũng gọi là Nhu tỷ, nhưng thực tế Trúc Nhu cũng chỉ là một cô bé mới mười lăm tuổi, cũng nhí nhảnh đáng yêu như bao cô gái ở cái tuổi mới lớn này, cũng có chút ham hư vinh. Trước mặt người khác cô luôn tỏ ra lãnh đạm, cũng cảm giác được sự tôn kính của người khác dành ình, bản thân Trúc Nhu cảm thấy rất vui vì điều đó. Tuy nhiên, lần đầu tiên gặp Bá Trí, khi nhìn thấy đôi mắt của y nhìn mình, tiểu cô nương này đã cảm thấy không thoải mái.
Đó là ánh mắt gì vậy, xem mình như là một cô bé vậy.
Tiểu cô nương cũng tự nhận mình là một người rộng lượng, không thèm so đo với người này, tuy nhiên hắn lại càng quá phận, cô bé cảm thấy uy nghiêm của mình bị xâm phạm nghiêm trọng.
Đó là vào một ngày nắng nóng, gió biển thổi mạnh, hai chủ tớ bọn họ đang ở bến càng kiểm kê hàng hóa xuất nhập, chuyện này vốn là việc của quản sự Hoàng, tuy nhiên khi đó Hồ tiểu thư đang ở gần đó, bọn họ tiện thể sang kiểm tra luôn. Lúc đó tiểu Nhu cảm thấy khát nước, bên thuận miệng sai Bá Trí đi lấy cốc nước đến, ai ngờ câu trả lời nghe được lại không thuận tai chút nào.
“Xin lỗi, tôi đang phụ trách bảo vệ hai người, không thể rời đi. Còn nữa, lần sau nói chuyện với người lớn thì nên chú ý một chút, đừng nói trống không như thế.”
Khi đó tiểu Nhu trợn mắt nhìn sang, Hồ Nhu Nhi cũng có chút hiếu kỳ quay lại nhìn, bản thân Bá Trí lại coi như không có chuyện gì, tiếp tục nhìn ngó xung quanh, có vẻ hết sức tận chức.
Tối hôm đó, tiểu Nhu hết sức tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Tiểu thư, tiểu thư, cái người tên Bá Trí đó thực sự là rất đáng ghét.”
Vừa bận rộn sắp xếp chăn đệm, tiểu Nhu vừa lên tiếng tố cáo, cứ như việc Bá Trí trả lời cô như vậy thật sự là một tội ác không thể dung thứ. Hồ Nhu Nhi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cánh tay cầm lược vẫn nhẹ nhàng chải tóc.
“Bá Trí đại ca nói cũng đúng mà, người ta chỉ làm tròn bổn phận thôi, vả lại muội xưng hô như vậy cũng không đúng rồi.”
Nghe tiểu thư gọi kẻ thù là đại ca, tiểu Nhu lại càng không phục, mặc dù biết tiểu thư xưa nay luôn lễ phép với mọi người, nhưng lần này thì tiểu Nhu tuyệt không khoan nhượng. Tiểu Nhu cũng biết bản thân không đúng trước, nhưng nếu cúi đầu nhận thua thì thật khó chấp nhận, lại không biết nói gì, ấp úng một lúc mới “hừ” một tiếng, ngoảnh đầu đi nói:
“Dù sao thì cái người đó cũng không đúng, chỉ đi một lúc thì có chuyện gì xảy ra được cơ chứ.”
“Được rồi, tiểu Nhu ngoan, nếu không chị nhờ người khác thay Bá Trí đại ca là được.”
Hồ Nhu Nhi hé miệng cười tủm tỉm, mắt còn nháy một cái, có vẻ tinh nghịch.
“Không được không được, nếu làm thế cái người đó lại nói mình ỷ thế hiếp người…”
Tiểu Nhu vội vàng quay người lại nói, tuy nhiên khi thấy tiểu thư cười như vậy, biết mình lại mắc bẫy rồi.
“Hừ, không nói với tiểu thư nữa.”
“Tiểu Nhu thật đáng yêu.”
Trúc Nhu vội vàng quay người rời đi, bên tai vẫn còn nghe rõ lời nói của tiểu thư, đôi má cô bé có chút nóng lên.
Đối với Bá Trí, chút thành kiến nhỏ nhoi đó của Trúc Nhu chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, như chút gia vị thêm vào trong cuộc sống tẻ nhạt mỗi ngày. Mà thật ra, trong mấy ngày này, hắn cũng không thấy vô vị như lúc trước. Người thì vẫn vậy, nhưng tâm trạng lại thay đổi, có lẽ là do sự xuất hiện của vị tiểu thư tên Hồ Nhu Nhi.
Ở kiếp trước, hắn từng nghe nói đến chuyện người giống người, có người do sinh ra đã thế, có người lại đi phẩu thuật thẩm mĩ, dù là thế nào thì hắn cũng chưa gặp được một cặp nào thực sự giống nhau, trừ phi là cặp sinh đôi. Vốn tưởng đó chỉ là nói đùa, tuy nhiên lần này khi trông thấy Hồ Nhu Nhi, hắn mới chợt cảm thấy vỡ lẽ, cảm thấy nhận thức của mình lại tăng thêm một chút.
Sau nhiều ngày quan sát, hắn cũng đại khái có một số ấn tượng với vị tiểu thư này, có thể kết luận rằng chỉ là người giống người thôi. Mà thực ra phải là thế, chẳng lẽ hắn mong muốn gì khác sao?
Vị tiểu thư này thực sự là một tiểu thư khuê các đúng nghĩa, xinh đẹp, dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng, kính trên nhường dưới, là một cô gái có học thức, có trí tuệ. Lần đầu tiên Bá Trí gặp một cô gái như vậy, ở thế kỉ XXI, nơi sự xa hoa và hào nhoáng được tôn vinh, những cô gái như thế thật sự là rất rất ít. Thường ngày đám bạn bè đều nói vui đùa rằng, những cô gái như vậy về cơ bản đã “tuyệt chủng” rồi.
Thật sự thì hắn rất có hảo cảm với vị tiểu thư này.
Đến hắn cũng như vậy, không lạ khi những người nơi đây cũng cảm thấy yêu thích cô, đặc biệt là mấy tên tiểu tử hoành hành ngang ngược quen rồi, tặc tâm khó bỏ. Sau khi điều tra thì biết được Hồ Nhu Nhi chỉ là một thương nhân bên ngoài mới đến, không có bối cảnh gì trong thành, mấy tên này càng thấy ngứa ngáy trong tâm, như có kiến bò trong lòng, sốt ruột muốn chết.