Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 4: Kết Thúc Giao Tranh
“Giết!”
Không có tiếng hô gào khí thế, không hề có biểu hiện dữ tợn trên gương mặt, chỉ có sự lạnh lùng cố hữu, đôi mắt lạnh băng, và dục vọng giết chóc thôi thúc trong tâm trí. Trong khung cảnh gươm đao hỗn loạn, hình ảnh Bất Toàn cầm kiếm lướt đi giữa các thảo khấu thật sự là rất đáng sợ, nơi hắn lướt qua chỉ để lại máu tươi nhỏ xuống và tiếng hét đau đớn trầm khàn.
Với tốc độ xuất kiếm như quỷ mị, đứng trước những đối thủ không cùng đẳng cấp, lưỡi kiếm của hắn luôn có thể thoải mái xuất hiện trước cổ đối phương, hoặc như độc xà luồn qua bóng đao ánh kiếm, sau đó cho đối thủ một đòn chí mạng.
Kiếm thuật thật thâm độc, đáng sợ.
Có lẽ chỉ có bản thân Quang Dũng là có ấn tượng khắc sâu với thứ kiếm thuật này nhất. Nhớ lần đụng độ khi hai bên gặp nhau, trong lúc y đang so đao với Bá Dũng, chỉ một thoáng bất cẩn, mũi kiếm như độc xà đó bỗng dưng xuất hiện lướt qua bụng của y. Lần đó y đã may mắn tránh kịp, khi đó y cũng đã có chút nhận định về kiếm thuật của người thanh niên này, kiếm thuật tấn công vào góc khuất của tầm nhìn.
Trong hẻm núi Lăng Tư, giao tranh giữa hai bên thảo khấu và thương đoàn đang tiến tới giai đoạn kịch liệt nhất. Hai anh em Bá Trí Bá Dũng sử đao đầy khí thế, thương pháp linh hoạt xuất thần nhập hóa của Nguyên Tranh, bá đao của Quang Dũng. Mỗi người mỗi vẻ nhưng đều không kém phần chính khí đường hoàng, chỉ duy có kiếm của Bất Toàn thì khác hẳn, có phần tà khí.
Nhanh, hiểm, độc!
Trong thời đại Nho gia thống trị, giữa vào Nho gia để gây dựng đất nước này, kiếm còn được gắn liền với người quân tử, và người sử kiếm đều luôn chính khí đường hoàng. Trong mắt người đời, phương thức dùng kiếm của Bất Toàn khiến người khác có ấn tượng không tốt, cảm thấy người này là loại người tàn nhẫn, âm độc. Bất giác đám thảo khấu đều cảm thấy sợ hãi, theo bản năng né tránh y.
“Phập!”
Mũi kiếm đâm ngập vào cổ đối phương, khi Bất Toàn rút kiếm ra, mặc vòi máu phun lên trên người, hắn cũng không thèm tránh né, đôi mắt hắn vằn lên từng tia máu, có chút bạo ngược, điên cuồng.
Ngước mắt nhìn đám thảo khấu đang cố gắng bỏ chạy, hắn liền cầm chắc thanh kiếm đẫm máu tiếp tục đuổi theo. Bỗng dưng có một thứ chắn ngang phía trước, hắn liền giơ kiếm lên đỡ, thân thể xoay tròn dọc thân đao, mũi kiếm trở ngược đâm tới.
“Keng!”
Không thuận lợi như từ nãy đến giờ, đối phương đã xoay đao chặn đứng trước mũi kiếm của y. Hơi rụt tay lại rồi đâm tới, cổ tay lắc nhẹ, mũi kiếm trực tiếp lướt qua cán đao đâm về phía đối phương. Dường như đối phương đã nhìn thấu chiêu thức này của hắn, thân đao gạt mạnh sang, kiếm hắn lại tiếp tục đâm trượt.
“Bất Toàn!!!”
Tiếng hét lớn khiến hắn tỉnh táo lại đôi chút, chỉ thấy Bá Trí đang cầm đao đứng phía trước, kiếm và đao vẫn còn tiếp xúc với nhau chưa kịp tách rời.
“Tam ca.”
Bất Toàn bình tĩnh thu kiếm lại, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy xác người la liệt khắp nơi, chủ yếu là đám thảo khấu, số còn lại đã bắt đầu rút chạy biến mất sau đám cây cối rậm rạp.
“Đệ lại vậy rồi, nếu là người khác chắc đã chết dưới kiếm của đệ.”
Bá Trí quay người bước đi, có chút ngán ngẩm. Mỗi lần chém giết Bất Toàn đều bắt đầu mất dần sự khống chế, bị dục vọng chém giết trong tâm trí thôi thúc. Trước đây có một lần Bá Dũng không chú ý mà tiếp cận mà bị hắn tấn công, cũng may lúc đó cũng chỉ bị thương nhẹ, từ đó thường thì đều là Bá Trí phụ trách ngăn hắn lại. Nền tảng thể lực của Bất Toàn vốn không được tốt lắm, chiến đấu kịch liệt một thời gian khiến y có cảm giác mỏi mệt. Nếu Bá Trí không xuất hiện ngăn y lại thì chắc y đã chiến đấu đến kiệt sức rồi.
“Đệ cần học cách kiềm chế bản thân đi, đâu phải lúc nào ta cũng xuất hiện ngăn đệ được. Nghỉ ngơi một lát đi.”
Phương thức chiến đấu của Bất Toàn đã giới hạn khả năng đơn độc chiến đấu của y, luôn cần một người ngăn cản y kịp lúc. Người đó thường là Bá Trí, điều đó cũng không chứng tỏ rằng Bá Trí mạnh hơn mấy huynh đệ khác, mà là do hắn là người thích hợp nhất.
Bá Dũng tuy mạnh nhưng đao thế thiên hướng bá, phách, truy cầu sự đơn giản, trong tình huống không được gây thương tổn cho đối phương thì kiếm pháp của Bất Toàn hoàn toàn khắc chế hắn. Còn Bá Trí thì không như vậy, đối với hắn thì đao, thương hay kiếm đều như nhau, nếu muốn thì hắn hoàn toàn có thể dùng đao sử thương pháp hoặc kiếm pháp, hoàn toàn không bị câu thúc bởi thường thức, vì thế hắn có thể linh hoạt trong phong cách chiến đấu, có thể chuyển đổi giữa công và thủ. Đó là điểm mạnh cũng là điểm yếu của hắn, biết hết cũng tương tự như không biết gì.
Cha hắn từng nói, hắn rất thông minh, nếu dụng tâm thì chuyện gì cũng có thể học rất nhanh, kể cả là võ thuật. Chỉ cần chuyên cần khổ luyện, hắn hoàn toàn có thể sử dụng tốt bất kì thứ vũ khí gì, thế nhưng đó lại không phải thiên phú mà một người truy cầu võ đạo muốn có.
“Con quá thông minh, đối với con thì vũ khí không hề có hình thái cố định, là kiếm con lại sử như đao, là đao con lại sử như kiếm. Thế nhưng đao vốn là đao, kiếm vốn là kiếm, khi trong tâm con không có vũ khí, nó cũng không thể phối hợp với con, dù con cầm đao sử đao pháp cha truyền, đó cũng là loại đao pháp không có hồn. Vì thế dù khổ luyện Đường đao, con cũng không thể chạm đến cảnh giới cực trí, nói gì đến sử được Phách đao tổ truyền.”
“Thế chẳng lẽ con vô duyên với võ thuật sao?”
“Vũ khí có mười tám loại, cũng có ngàn vạn cách sử dụng khác nhau, chỉ cần con tìm được con đường của chính mình, đến lúc đó con sẽ hiểu hình dáng binh khí trong tâm con là gì.”
Khi đó hắn cũng chỉ gật đầu, cái hiểu cái không.
Về cơ bản thì chiến đấu đã kết thúc, tuy nhiên có vẻ như tiểu Thất vẫn chưa tận hứng.
“Này này, sao bỏ chạy sớm vậy, lại đây tiếp tục chiến đấu nào, ta còn chưa tận hứng. Ta còn chưa kịp thể hiện hết sự vũ dũng của mình mà các ngươi lại chạy mất là sao, này này, quay lại đây…”
Vỗ đầu tiểu đệ mình một cái, tiện tay đưa thanh đao cho tiểu Thất cầm, dù sao hắn cũng sức dài vai rộng, còn là tiểu đệ nữa, mấy việc như vậy thì nên để cho hắn làm chứ nhỉ.
Lúc này những người của các tiêu cục đã tập hợp lại với nhau kiểm tra nhân số, nhìn xác chết la liệt khắp nơi như vậy, tuy đa phần là của đám thảo khấu nhưng số lượng ngã xuống của các tiêu cục cũng không ít. Tuy nhiên khi nghĩ đến tình huống và quy mô của cuộc giao tranh lần này thì ai cũng thầm thở một hơi nhẹ nhõm. Lúc trước mọi người chỉ nghĩ chỉ cần bản thân thương đội có lực lượng mạnh mẽ, đám thảo khấu sẽ không dám làm liều, chỉ cần đơn giản bỏ chút phí qua đường là có thể an toàn vượt qua. Mọi người lúc đó tuy có chút lo lắng khi đến hẻm núi Lăng Tư này nhưng cũng không phải quá sợ hãi, tâm lý như vậy về cơ bản đều có thể lý giải, và thường thì đúng là thế.
Chỉ tiếc, đám thảo khấu lần này lại tập hợp lại với nhau muốn cướp sạch số hàng hóa này, chiến đấu kịch liệt tuy không ai muốn nhưng đám thảo khấu vẫn quyết định tiến hành. Trước tình huống chênh lệch về nhân số lớn như thế, dù là có hai người Trung Bàng vũ dũng cũng khó có thể chu toàn khắp nơi. Có bị đám thảo khấu diệt đoàn hay không cũng khó mà nói rõ, tuy nhiên có thể chắc chắn rằng dù có thể đánh đuổi đám này đi cũng phải chết rất nhiều người, hàng hóa cũng có thể bị cướp không ít.
Đó vốn là kết quả của thương đội của Hồ gia khi tiến vào hẻm núi Lăng Tư này, tuy nhiên chỉ vì có sự gia nhập bất ngờ của năm người mà tình huống nghịch chuyển. Qua trận chiến này, địa vị của năm huynh đệ bọn họ đều tăng cao trong mắt những người khác. Những gì bọn họ biểu hiện suốt quá trình chiến đấu thì hầu như ai cũng rõ, khi bọn họ quay lại thì ai cũng ôm quyền cảm kích. Trung tổng tiêu đầu chỉ ôm quyền im lặng không nói, lão Bàng còn trực tiếp hơn, dùng sức ôm mỗi người một cái thật mạnh.
Thương đội tiếp tục tiến lên, qua lần giao tranh này năm huynh đệ bọn họ đã có thể xem như gia nhập vào thương đội luôn rồi. Chỉ chốc lát sau đó có một người tiến đến nói chuyện với Nguyên Tranh về vấn đề làm hộ viện cho Hồ gia, nghe đâu là quản sự Hoàng, người có toàn quyền cho chuyến hàng lần này. Trong thời đại loạn lạc như vậy, những nhân sĩ võ nghệ cao cường luôn được hoan nghênh trong các thương hộ. Sau khi thương lượng sơ qua, hai bên đã đạt thành hiệp nghị, về cơ bản là cơm không lo, có nơi ở đàng hoàng, mỗi tháng đều có tiền lương, theo như tiểu Thất nói thì là cả tháng ăn thịt uống rượu cũng không hết, tính ra thì cũng là đại ngộ rất cao rồi.
Hẻm núi Lăng Tư là nơi nguy hiểm nhất trong lịch trình, lần này có thể thoải mái bình an vượt qua, cũng xem như là mọi chuyện thuận lợi, kế tiếp thì không còn bất cứ điều gì phải lo lắng nữa rồi. Trong tình huống mọi người thoải mái tiến lên như vậy, thương đội thuận lợi đến huyện Chính Hoà, thuộc châu Bố Chính của Trấn Tây Bình.