Thời Đại Hào Hùng

Chương 30: Giăng Lưới


Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 30: Giăng Lưới

“Về Trịnh Giác Mật, học sinh cũng có biết đôi chút. Làm người quyết đoán, bộc trực, lại rất quan tâm đến người dân của mình. Có thể nói, là một thủ lĩnh, y có thể coi như làm tận trách nhiệm, là người lãnh đạo ưu tú.”
“Binh đao chiến loạn, có thể mang đến cho người ta món lợi cực lớn, đủ để người ta mạo hiểm. Chỉ là đối với một bộ tộc nhỏ bé mà nói, chiến tranh là hoạ chứ không phải phúc, nhất là khi chưa đánh đã biết thua, đó chính là tai hoạ ngập đầu. Quân số chỉ hơn ngàn, nói thật, học sinh thật không hiểu y nghĩ gì, trừ phi y thập phần tin tưởng vào chiến quả sau đó.”
“Không lẽ y có chỗ dựa nào đó?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Nguyên Tranh bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình, đó là những điều tổng hợp được khi y vẫn còn trên đường đi. Khuyết thiếu tin tức tình báo nên Nguyên Tranh cũng không dám hoàn toàn khẳng định, hoặc là nói y thà tin rằng mình đoán nhầm, chỉ bởi kết quả cuối cùng không hề lạc quan chút nào.
Nghe Nguyên Tranh nói xong, Trần lão chỉ gật gù, cũng không tỏ thái độ gì. Ánh mắt liếc sang nhìn Quang Dũng, Trần lão lên tiếng.
“Quang Dũng, con có suy nghĩ gì không?”
“Thưa thầy, không ạ. Thầy cũng biết, học sinh không có năng khiếu này.”
Quang Dũng thoải mái nói, cũng không hề thấy hổ thẹn khi nói về mặt yếu kém của mình.
“Làm tướng phải vũ dũng, khi hành sự thì túc trí đa mưu. Con như vậy, sao thành một vị tướng tài được.”
Trần lão lên tiếng răn dạy, thái độ nghiêm túc, gương mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đối mặt với thái độ của Trần lão, Quang Dũng cũng hết sức bình thản, cúi đầu thụ giáo, cũng không tỏ ra khó chịu chút nào khi bị giáo huấn.
Đứa học trò này, từ nhỏ luôn khiêm cung, nói năng cẩn trọng, làm việc ổn thoả, khiêm tốn có thừa, tự tin có đủ. Chỉ là mặt tích cực đó lại mơ hồ thành gông xiềng kìm toả nó. Biết mình biết người, thành ra chỉ làm việc trong tầm khống chế của mình, còn những việc ngoài tầm tay thì mặc kệ buông tay. Người không biết gánh vác trọng trách, chung quy chỉ là tiểu tướng, khó thành đại tướng.

Dù sao Quang Dũng tuổi đời vẫn còn trẻ, chỉ mong tương lai y sẽ trưởng thành hơn.
“Nhật Duật, con nói cho hai đứa nắm đươc tình thế hiện nay đi.”
Sau đó Trần lão bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
“Nguyên Tranh, huynh còn nhớ năm trước có sứ giả đất Nguyên sang nước ta không?”
Trầm ngâm một thoáng, Nhật Duật lên tiếng. Trong tình thế này, cái tren Nguyên Mông là một từ rất nhạy cảm, Nguyên Tranh như hiểu ra điều gì, y phẫn hận nói.
“Nhớ chứ, đám người này tặc tâm khó bỏ, vọng tưởng muốn nô dịch nước ta, thật khi nước ta không người hay sao.”
“Bọn chúng đã lộ răng nanh, chúng ta cũng phải giương mũi giáo tương đối. Vua Trần Nhân Tông lúc đó vẫn còn là Thái tử, người đã cực lực ủng hộ việc này. Nếu quân Nguyên dám xâm nhập lãnh thổ nước ta, chúng tuyệt đối có đến mà không có về.”
“Không lâu sau đó, Thái thượng hoàng xuống chiếu nhường ngôi, việc đó cũng cho thấy lòng tin của Thái thượng hoàng đối với bệ hạ.”
Một phen lời nói hùng hồn của Nguyên Tranh thoáng chốc đã cảm nhiễm tất cả những người đang ngồi đây. Hai người thanh niên Hoài Nam, Phi Dương đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đến Quang Dũng vẫn bình ổn khiêm cung cũng tràn ngập chiến ý.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Trần lão khen liền ba tiếng, cảm thấy hết sức tự hào khi có người học trò như vậy.
“Nói hay lắm, chúng ta sẽ cho chúng có đến mà không có về.”
Nhật Duật tay vỗ chiếu, ngôn từ hùng hồn, hào khí can vân.
“Lần trước bọn chúng thất bại một lần, lúc đó quân số địch chỉ có hơn hai vạn người. Với hai vạn quân này, bọn chúng có thể làm mưa làm gió khắp nơi trên đất Tống, nhưng lại thất bại một cách nhục nhã trên đất ta, chủ yếu là do chúng khinh địch chủ quan. Một lần chiến bại này cũng khiến kẻ địch cẩn trọng hơn, cũng càng nguy hiểm hơn nữa.”
“Sư tử vồ thỏ cũng dụng hết toàn lực. Không thể phủ nhận, quân Nguyên hiện là đội quân thiện chiến nhất trên thế giới. Đối với một đội quân như vậy, thất bại là điều khó có thể chấp nhận được, lần tới bọn chúng nhất định sẽ tích súc lực lượng, sau đó sẽ tung ra một kích tựa lôi đình. Mà Trịnh Giác Mật, chỉ là bước đi đầu tiên của chúng mà thôi.”
Một lời nói như điểm tỉnh cơn mê.
Khi có một đáp án khẳng định, Nguyên Tranh đã có thể chứng nhận được suy đoán lúc trước, cũng khiến tâm y nặng trịch hơn. Quang Dũng cũng tỉnh táo lại, bắt đầu vận dụng thứ mà y chẳng mấy khi sử dụng.
“Khinh địch là đại kị của binh pháp. Không lẽ bọn chúng muốn thông qua Trịnh Giác Mật tìm hiểu chúng ta, thuận tiện giậy dây tạo phản, khiến chúng ta phải bận rộn ứng đối. Nước ta vốn do bách tộc hợp lại, hành động lần này của Trịnh Giác Mật có thể châm ngòi ly gián sự đoàn kết giữa các dân tộc của nước ta. Nếu bị phân hoá chia rẽ, chúng ta cách bại vong cũng không xa nữa.”
“Vừa có thể hạ nhuệ khí, vừa có thể khiến chúng ta không thể chuyên tâm ứng phó với giặc ngoại xâm, vừa châm ngòi chia rẽ. Nước cờ này thật sự rất độc.”

Chỉ một thoáng, Quang Dũng đã nghĩ đến rất nhiều, sắc mặt y cũng dần trở nên khó coi.
“Không sai, nước cờ đầu tiên của chúng đã khiến chúng ta trận cước đại loạn, ta nhận được tin báo có mấy dân tộc sống ở gần biên giới phía Bắc có ít động thái mờ ám, ma trảo của địch đã bắt đầu vươn ra rồi.”
Lúc này, Nhật Duật tiếp tục cung cấp thêm thông tin, tin tức này cũng chứng thực được một phần suy đoán của Quang Dũng.
“Chỉ là, âm mưu của địch cũng không chỉ dừng lại ở đó. Hoặc là nói, tất cả chỉ là tiện tay mà làm, mục đích chính của chúng lại không phải như vậy.”
Một nước cờ khiến quân ta rơi vào thế bất lợi, Nhật Duật lại chỉ nói là tiện tay, lời này thì khó mà tin được. Hai người Nguyên Tranh và Quang Dũng nhìn nhau, đến hai người thanh niên Hoài Nam và Phi Dương cũng cảm thấy mơ hồ. Liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Nhật Duật vẫn bình tĩnh tự nhiên, Trần lão vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Nguyên Tranh cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ theo.
“Được rồi, trong hồ lô có gì thì lấy ra hết đi, không ngờ lâu ngày không gặp huynh lại có tật xấu như vậy, thần thần bí bí.”
Nguyên Tranh vỗ mạnh vào vai Nhật Duật, miệng thì cằn nhằn.
“Ha ha, không vội, đợi một lát sẽ có người đến giải thích cho huynh nghe. Thật ra ta cũng chỉ nghe nói qua thư từ thôi, cũng không được rõ ràng lắm.”
Đợi ai?
Liếc mắt nhìn thức ăn đầy chiếu và hủ rượu cần, Nguyên Tranh cũng lờ mờ đoán được vị khách này là ai. Trong lúc y đang suy tư, một giọng nói to rõ từ phía ngoài trướng bồng truyền vào.
“Bẩm tướng quân, Hồng Kiên cầu kiến.”
“Ồ, đến thật đúng lúc, chúng ta đang nhắc tới ngươi đấy. Vào đi.”
Nhật Duật cười gọi vọng ra ngoài. Chỉ thấy tấm rèm che được xốc lên, hai người mặc khôi giáp toàn thân, thể trọng cao lớn hùng dũng tiến vào. Nguyên Tranh vốn cũng khá cao, vậy mà y vẫn thấp hơn người đi đầu một chút, còn nếu so với người đứng sau thì càng chênh lệch rõ ràng, hơn hẳn một cái đầu.

“Hồng Kiên, ngồi xuống đi.”
Người đàn ông đi đầu ứng tiếng, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh hai người thanh niên, thật ra ba người vốn là bạn rất thân thuộc.
Lúc này chỉ còn mình người đàn ông cao lớn đó đứng, chỉ thấy y mặc khôi giáp che kín toàn thân, mắt như chuông đồng, da ngăm đen. Nguyên Tranh mơ hồ cảm thấy dã tính của người đàn ông này, khí thế thật hung lệ.
“Đều là người mình, không cần quá câu nệ. Ngồi xuống đi.”
Nhìn thấy người đàn ông này, Nhật Duật nở nụ cười, Trần lão cũng cười.
“Vạn sự chu toàn, chỉ thiếu gió đông.”
“Giờ chỉ việc xem hai kẻ xuẩn tài đó hoa tay múa chân thôi.”
Nghe Nhật Duật nói vậy, Nguyên Tranh cũng cảm thấy mơ hồ.
Người đàn ông này là ai?
Còn có, hai kẻ xuẩn tài nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.