Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 21: Câu Cá
Bên giếng nước, một người thanh niên đang cúi người rửa mặt, hai tay khoát nước liên tục, nhìn qua có vẻ đặc biệt nhàn hạ. Mỗi ngày cũng như bao ngày, chỉ là tâm trạng mỗi ngày lại khác, đặc biệt là mấy ngày gần đây, y đặc biệt vui vẻ. Thế nên dù bị nước miếng phun như mưa vào mặt, lúc này y cũng chẳng hề phật ý, thậm chí còn ngâm nga một giai điệu nào đó.
Ngày công thành danh toại đã không còn xa nữa, y đã bắt đầu bước đi rồi.
“Công tử thật có nhã hứng.”
“Khi vui ai cũng có nhã hứng. Quản sự Hoàng đến thật nhanh.”
Không cần nhìn Hoả cũng biết là ai đến, y khaon khoái đứng dậy, gương mặt vẫn còn vương nước giếng, quản sự Hoàng rất hợp thời đưa cho y một tấm khăn.
“Nghe hạ nhân báo công tử muốn tìm ta đàm sinh ý. Nói thật, lão Hoàng ta đây thật bất tài, không kiềm đượ cám dỗ, cứ nghe đến tiền là sáng mắt.”
Hoàng An tủm tỉm nói, không hề cảm thấy buồn bực vì sự bất tài của mình.
“Người ta nói không sai, quản sự Hoàng mũi thính như chó, ngửi thấy hơi tiền là sáng mắt.”
“Công tử quá khen.”
Đối với lời nói trào phúng của Hoả, Hoàng An cũng không hề phật ý, nụ cười tủm tỉm vẫn hiện trên mặt.
“Ài, thương nhân các người, ta cũng xem như mở mắt.”
So gian xảo, so da mặt dày, thật chẳng mấy ai so được với thương nhân. Vốn Hoả chỉ muốn thử một chút, không ngờ lại đúng thế thật.
“Chúng ta nói chuyện ở đâu đây, cũng không thể đứng đây bàn chuyện chứ?”
Lau mặt xong, Hoả tiện tay để nó bên thành giếng. Nghe Hoả nói vậy, Hoàng An liền ngiêng người, tay giơ lên nhường đường.
“Công tử theo tôi.”
Dù có công chuyện, hai người cũng không hề tỏ ra vội vã. Họ bước đi thong dong, đi qua từng cái tiểu viện, thỉnh thoảng quản sự Hoàng cũng chỉ trỏ giới thiệu hoàn cảnh xung quanh. Chỉ chốc lát sau, hai người cũng đi đến một tiểu viện, quản sự Hoàng đẩy cửa bước vào. Đẩy cửa sổ ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào soi sáng cả căn phòng, Hoả chậm rãi đánh giá căn phòng này.
Căn phòng này rất sạch sẽ, giữa phòng có đặt một chiếc bàn dài, bên trên đặt nghiên mực, bút lông, giấy trắng, trông thật trang nhã. Đáng chú ý là giá sách ở phía sau bàn, giá sách rất lớn, có năm ngăn, bên trên để đầy sách.
“Quản sự Hoàng thật có nhã hứng.”
Nhìn kệ sách lớn như vậy, Hoả gật gù nói, nhìn qua cũng phải hơn nghìn quyển sách, đích thật là số lượng lớn. Nên biết Hồ gia cũng chỉ mới đặt chân đến đây không lâu, mà những năm này ngành thủ công chưa được phát triển, việc in ấn sách gặp nhiều khó khăn, vậy nên để có số lượng sách như vậy cần thời gian dài tích lũy, dù mua ở thành Minh La cũng không được nhiều. Số sách này đa phần là được vận chuyển đến, chắc chẳng phải chỉ để trưng cho có.
“Công tử cứ đùa, kẻ thô thiển như ta sao có nhã hứng như vậy chứ. Số sách này thường thì chỉ có tiểu thư đụng tới.”
“Ồ, quả là tiểu thư khuê các, xem ra giá lại tăng rồi.”
Nhìn số sách này, Hỏa tủm tỉm cười.
“Giá tăng?”
Hoàng An khó hiểu nhìn Hỏa, thấy Hỏa không có vẻ muốn trả lời, y cũng không dây dưa nhiều. Mời Hỏa ngồi xuống, pha một tách trà, hai người bắt đầu bàn chuyện.
“Không biết công tử muốn bàn sinh ý gì?”
“Không giấu gì, gần đây tôi có kiếm lớn một mớ, muốn đầu tư một số thứ. Nghe nói sinh ý chủ yếu của Hồ gia là vật tư chiến tranh, không biết có thật không?”
Mặc dù là hỏi, nhưng xem dáng vẻ nhàn nhã của Hoả, không khó để đoán y đã cho người tìm hiểu về Hồ gia rồi. Hồ gia là một thương gia lớn, ngành nghề gì cũng chiếm một phần. Lần này đến thành Minh La tuy tuy chủ yếu là buôn gỗ, gạo và vải vóc, thực tế đợ đầu này chỉ là thăm dò, tìm hiểu nguồn thu. Chiến tranh luôn mang đến rất nhiều lợi nhuận, Hồ gia cũng hiểu điểm này, cũng là nguyên nhân khiến Hồ gia có lực ảnh hưởng rất lớn trong vùng.
“Lần này tôi đến đây, chủ yếu là muốn quân trang, cung tiễn. Không biết Hồ gia có bằng lòng làm sinh ý này không?”
“Hoàng An tôi là người thực tế. Nếu công tử có thành ý, tôi có thể đứng ra làm chủ sinh ý này.”
Lúc bàn công chuyện, thái độ quản sự Hoàng liền thay đổi. Khí thế trầm ổn, mày nhăn lại suy tư, ánh mắt khép hờ, hoàn toàn khác với dáng vẻ muốn tiền hơn mạng ban nãy.
“Tốt, đủ sảng khoái, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi muốn mua số lượng lớn, số lượng cung tiễn đủ cho năm ngàn người sử dụng. Giá cả cứ tính theo giá thị trường. Bên cạnh đó tôi có thể làm chủ giúp Hồ gia các ông mở một xưởng đóng thuyền nơi đây.”
“Như vậy đã đủ thành ý chưa?”
Những gì Hoả đưa ra đích thực là đủ thành ý, thậm chí là quá nhiều, khiến một người trải qua nhiều sóng gió như Hoàng An cũng phải ngạc nhiên, y không khỏi mở to mắt đánh giá lại người thanh niên này. Thương gia vốn lấy chứ Tín làm đầu, nhưng trên thương trường vốn dĩ ngươi lừa ta gạt, chỉ cần chưa nhất ngôn vi định, ai cũng cố gắng hạ giá của đối phương. Còn như Hoả, vừa bắt đầu đã trực tiếp mua bằng giá thị trường, thậm chí còn giúp Hồ gia mở một xưởng đóng thuyền, việc này khiến Hoàng An cũng phải ngạc nhiên mất một lúc.
Nên biết đối với một nước với đường bờ biển trải dài như Đại Việt, đánh bắt cá là ngành nghề chính ở những khu vực ven biển. Lượng kênh rạch chằng chịt cũng giúp cho việc vận chuyển bằng đường thuỷ phát triển mạnh mẽ. Chưa kể đến thuyền chiến bán cho quân đội. Có thể nói chỉ cần có một xưởng đóng thuyền, ý nghĩa là tiền cuồn cuộn vào túi. Hồ gia vốn đã buôn gỗ, nếu việc này thành, há chẳng phải tiền sinh tiền sao. Vậy nên Hoả đích thực là coa thành ý, thậm chí là quá nhiều, việc này khiến Hoàng An cũng phải cau mày suy nghĩ một phen, trên đời vốn chẳng có cái bán nào rơi từ trên trời xuống.
“Công tử có điều kiện gì?”
Trầm ngâm một lúc, Hoàng An mở lời dò hỏi, đối với sinh ý lần này y đích thực là động tâm, cũng muốn thúc đẩy, chỉ cần yêu cầu của Hoả không quá đáng là được.
“Không nhiều, một cô gái. Tôi muốn mua tiểu thư của các vị.”
Muốn mua tiểu thư của các vị.
Lời này cũng đủ cuồng, thậm chí không coi ai ra gì.
Nếu là người bình thường chắc đã đứng dậy dứt áo bỏ đi, ít nhất là sắc mặt cũng không dễ nhìn. Chỉ là người thông minh lại nhìn xa hơn, có phương thức hành xử trái với lẽ thường.
Hoàng An cũng chỉ lẳng lặng nhìn Hoả, âm thầm đánh giá, sinh ý này xem ra là lớn quá, y khoa có thể làm chủ.
“Chỉ một xưởng đóng thuyền mà muốn mua tôi. Công tử thật thiếu thành ý.”
Một thanh âm êm tai vang lên, cánh cửa ở phòng bên mở ra, Hồ Nhu Nhi theo đó bước ra, theo phía sau là nha hoàn tiểu Nhu. Hai người xuất hiện có chút đột nhiên, chỉ là Hoả vẫn lẳng lặng ngồi đó nhìn sang, thần thái không hề bất ngờ.
“Một cô gái, như vậy đã đủ rồi. Không lẽ Hồ gia muốn sư tử ngoạm.”
Hoả nhíu mày nói.
“Công tử muốn mua sự ủng hộ của Hồ gia, một xưởng đóng thuyền có lẽ là đủ. Chỉ là muốn mua tôi, còn thiếu nhiều lắm.”
Nhu Nhi mỉm cười nói, nhẹ nhàng bàn chuyện mua bán chính mình, thậm chí còn ngả giá, chuyện này thật kỳ quái.
Lời nói có lẽ không phải giả, lần đầu tiên Hoả phải đánh giá cô gái này, xem ra vị tiểu thư này cũng không đơn giản.
“Xem ra chuyện này cô có thể làm chủ, chỉ không biết phải ra cái giá thế nào mới gọi là đủ thành ý?”
“Tiểu thư hiện chính là người cầm lái của Hồ gia.”
Từ lúc Hồ Nhu Nhi xuất hiện, quản sự Hoàng vẫn im lặng, lúc này bỗng xen vào một câu. Lần này đến phiên Hoả ngạc nhiên, sau đó gật gù cười.
“Hô, đích thực là chưa đủ.”
“Công tử muốn Hồ gia ủng hộ giúp công tử hoàn thành đại nghiệp, chỉ là một xưởng đóng thuyền là chưa đủ. Dù vậy chúng tôi cũng có thể cung cấp cho công tử những thứ cần thiết. Tất nhiên tất cả đều theo giá thị trường mà tính.”
Nhu Nhi tủm tỉm nói, khoé miệng cô chợt nở nụ cười, bỗng dưng cô lại nghĩ đến lúc hai người Hoả và Bá Dũng gặp nhau.
“Một vị tướng quân.”
Hoả bỗng nhiên nói, chỉ là câu nói không đầu không đuôi này khiến một người tinh minh như Hoàng An cũng như lạc vào sương mù.
“Một người con rể là tướng quân văn võ song toàn, tôi nghĩ Hồ lão gia hẳn là sẽ rất hài lòng.”
Hồ gia vốn là một thương gia, trong thời đại phong kiến hủ Nho trọng lễ nghĩa này, con người có thể vì lễ mà kính nhau, cũng có thể vì danh mà chết. Vậy nên đối với những người thấy lợi quên nghĩa, ai ai cũng khịt mũi khinh thường, thương nhân chính là một trong số đó. Tiền bạc dù nhiều, cũng không bằng một chức quan nhỏ, chỉ cần một lệnh xét nhà, bao nhiêu mồ hôi nước mắt đều tan thành mây khói. Ở thời đại này, địa vị quyết định tất cả. Và thương nhân lại thuộc tầng đáy của xã hội, thấp hơn cả nông dân, chỉ cao hơn nô lệ mà thôi.
Thế nên trong thư phòng lại nhiều sách như vậy. Các bậc tiền bối Hồ gia chỉ mong con cháu ham học, thi đỗ công danh, chỉ mong thoát khỏi thân phận thấp hèn. Chỉ là đời này con cháu Hồ gia thật bất tài, bùn nát khó nặn thành tượng. Nam đinh tuy nhiều nhưng chẳng ai cáng đáng được kỳ vọng của người đi trước, thậm chí việc nhà cũng lo không xong, chứ không thì đâu đến lượt Nhu Nhi cầm lái cả gia tộc. Dù sao Nhu Nhi cũng chỉ là một cô gái, một cô gái sống trong thời đại trọng nam khinh nữ.
Vậy nên khi Hoả vừa nói xong, quản sự Hoàng cũng không khỏi động tâm, ánh mắt y không khỏi nhìn sang bên cạnh. Vì gia tộc, chỉ cần vị tướng quân đó đủ đáng giá, trưởng bối trong tộc tuyệt không phản đối, còn đại lực nâng đỡ, không tiếc tiền bạc trải đường cho y đi. Nhu Nhi biết, chuyện này cô muốn phản đối cũng không được, mà cô vốn cũng không định phản đối. Vì gia tộc, cũng vì cô nữa, dù sao cô cũng đã lớn tuổi rồi. Chỉ là, lời đến miệng lại khó thốt ra.
“Yên tâm, người này, cô chắc chắn sẽ thích.”
Cá sắp cắn câu rồi.
Hoả cười thích thú.