Thời Đại Hào Hùng

Chương 19: Hội Ngộ (2)


Bạn đang đọc Thời Đại Hào Hùng: Chương 19: Hội Ngộ (2)

“Không nói chuyện này nữa. Lâu nay ngươi đã ở đâu vậy?”
Bá Trí chủ động nói sang chuyện khác.
“Ta đến đây cũng đã hơn ba năm rồi. Đoạn thời gian tới chắc cũng vẫn tiếp tục như thế.”
Hoả thở dài nói, y thầm cảm khái, nguyên nhân trong đó có mấy ai hiểu.
“Tiểu tử ngươi cũng chịu ở yên một chỗ hay sao, chắc chẳng có cô gái nào xui xẻo như vậy. Thứ trói chân được ngươi, chắc chỉ có cái mộng lưu danh sử sách ngươi mơ từ trước.”
Liếc sang nhìn Hoả, Bá Trí bình thản nói.
“Ha ha, không đúng hoàn toàn, ta ở đây một phần cũng là do Phạm gia có ơn với ta nữa.”
“Phạm gia? Huyện lệnh Phạm Hồng Lĩnh?”

Phạm Hồng Lĩnh là huyện lệnh của trấn Tây Bình, một trong mười hai phủ lộ của nước Đại Việt. Núi cao hoàng đế xa, có thể nói ở trong trấn Tây Bình này, lời nói của ông có thể đại diện cho nhà vua, là thánh chỉ.
“Có sự ủng hộ của quan phủ, chẳng trách Hải Ngư bang có thể trong ba năm quật khởi, vậy cũng không phải chuyện kỳ quái.”
“Chỉ là Phạm huyện lệnh chỉ là quan văn, dù là chức quan B phẩm, nhưng muốn tuần tự tiến lên cũng cần thời gian rất lâu. Còn Phạm Trung Kiên chỉ là nhị thế tổ, ta thật không hiểu Phạm gia có gì có thể giúp ngươi dương danh lập nghiệp.”
Sự quật khởi của Hải Ngư bang vốn có nhiều truyền ngôn, nhưng việc ban hội này trong ba năm đã vươn lên thành bang hội lớn nhất là không giả. Hoả cũng đã ở đây hơn ba năm, nếu nói hai chuyện này không có liên hệ nào với nhau thì đánh chết Bá Trí cũng không tin. Chỉ là như đã nói, truyền ngôn luôn luôn có, thật giả khó phân, nhưng sự tích “thiếu niên anh hùng” của Phạm Trung Kiên chắc chẳng mấy ai xa lạ gì. Trêu hoa ghẹo nguyệt, đánh bài cá cược, tụ tập đàn đúm, nói chung việc tốt không ai biết, việc xấu truyền ngàn dặm. Đáng nói là, tiểu tử này “thành danh” từ lúc còn nhỏ, cách cái thời điểm ba năm còn xa lắm. Nói y là nhân trung long phượng thật chẳng mấy ai tin.
“Trung Kiên đích thực là rồng trong loài người, chỉ là sinh không gặp thời, tiềm long ngủ vùi.”
Hoả bình thản nói, ánh mắt y nhìn Bá Trí, khoé miệng còn đọng nụ cười. Thấy ánh mắt cổ quái của Bá Trí, nụ cười của y càng đậm hơn.
“Ta biết huynh không tin. Ban đầu ta cũng không tin.”
Bá Trí thật sự là cảm thấy cổ quái, đúng thật là sống lâu mới biết sự lạ. Y sống hai thế, chuyện lạ gì y chẳng gặp, chẳng nghe qua, chỉ là lần này đích thật khiến y cảm thấy cổ quái.
“Là rồng hay giun sớm muộn gì cũng biết. Mà cơ hội đó có đến hay không cũng khó nói. Thiên hạ ngày nay thái bình an ổn, nói thật, quân công kiếm cũng không khó. Nam có Chiêm, Bắc có Nguyên, muốn danh dương lập vạn, danh lưu sử sách, trừ phi trừ được mối nguy phía Bắc, mở rộng lãnh thổ phía Nam. Mà quân công những chiến dịch này đều được quy hết cho chủ tướng.”
“Cá vượt vũ môn nào có dễ. Thứ ngươi muốn còn khó hơn lên trời.”
Sau khi phân tích một lúc, Bá Trí lắc đầu, cảm thấy chí nguyện của Hoả rất khó thực hiện.
“Bá Trí à, mấy năm nay huynh ngao du bốn bể, tầm mắt khoáng đạt, cũng thoả được cái tâm của huynh. Chỉ là huynh nhập thế, lại bỏ phí mất nhiều năm trời công cốc. Thế gian thiên kỳ bách quái, chuyện gì cũng có, cũng truyền lưu, nhưng thật giả khó phân. Huynh bế tắc thông tin cũng không phải chuyện kỳ quái.”
Hoả ung dung nói, y lúc này đích thực là cảm thấy vui vẻ.
“Ừm, dân gian truyền ngôn dù nhiều, nhưng những tin quan trọng đích thực là chỉ có cao tầng mới nắm giữ. Tiểu tử ngươi biết gì sao?”

Đối với lời châm chọc của Hoả, Bá Trí cũng không cảm thấy khó chịu. Với sự lịch duyệt của Bá Trí, dùng lời để đánh động y thật sự rất khó.
“Tin tức cơ mật thì không biết, ba năm không đủ để ta lên được tầm cao như thế. Chỉ là đứng ở nơi cao, tầm mắt cũng xa hơn, nơi nào xảy ra biến động cũng dễ thấy. Ví dụ như cách đây không lâu triều đình có ban xuống một chiếu chỉ cho các châu trấn.”
Hoả thần bí nói.
“Thần thần bí bí, có gì thì nói, ngươi ôm mãi không thấy mệt sao.”
“Tiễu phỉ.”
Nhìn cái điệu bộ chẳng muốn đoán của Bá Trí, Hoả cũng lười giấu, trực tiếp nói.
“Tiễu phỉ… Vậy thì sao?”
“Ha, mấy năm không gặp, đầu óc của huynh cũng không còn linh hoạt nữa rồi.”
Hoả cười lắc đầu.
Muốn kích thích đấu chí của ta sao?

“Trước giờ ta cũng thấy kỳ quái. Loạn phỉ tuy khó trừ, nhưng với binh lực của các châu quận muốn trấn áp cũng không khó, vậy mà chuyện này lại dây dưa mấy chục năm, lâu dần lại thành căn bệnh ác tính. Lần này triều đình quyết tâm trừ bệnh, xem ra thật sự là có biến.”
Bá Trí nhíu mày nghĩ, y bắt đầu phân tích tình thế hiện nay, chắp vá các sự kiện lại với nhau, thêm một vài thông tin tiền thế nữa, một bức tranh dần được vẽ rõ ràng.
“Trừ bệnh… an nội… xem ra là có ngoại hoạn. Chiêm Thành thân mình khó giữ, chỉ có giặc Nguyên phía Bắc đang tung hoành khắp chốn là mối nguy lớn. Không lẽ quân Nguyên sắp xâm lược lần hai?”
“Bộp!” Bộp!” “Bộp!”
“Rất sắc sảo, đây mới là Bá Trí mà ta biết chứ.”
Hoả vỗ tay, nụ cười vui vẻ đọng trên môi, không uổng chuyến đi lần này của y.
“Không sai, năm ngoái quân Nguyên có sai sứ giả sang nước ta, muốn nước ta cúi đầu xưng thần. Lần này chiếu chỉ truyền đến mọi nơi, nói rõ chiến tranh sắp đến rồi.”
“Cửa đã mở, thang đã có. Ta hỏi huynh, huynh có muốn cá chép hoá rồng, muốn thăng thiên không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.