Đọc truyện Thời Đại Game Quật Khởi – Chương 4: Phỏng vấn
Translator: Nguyetmai
Thành phố Minh An, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực.
Hằng năm vào mùa tốt nghiệp, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực đều sẽ nhận được một lượng CV rất lớn. Là một công ty lớn có tên tuổi trong toàn bộ thành phố Minh An cũng như trong cả khu thứ tám, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực là đơn vị làm việc lý tưởng của rất nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp.
Ngành văn hóa và giải trí hiện đang là một trong những ngành nghề “hot” nhất. Bởi vì có rất nhiều CV, căn bản không phỏng vấn hết được nên nhiều công ty lớn đều cực kì tùy tiện trong khâu lựa chọn CV. Có những công ty dứt khoát chỉ nhìn mục trường học đã loại bỏ rất nhiều người, quá đáng hơn, còn có kiểu ngẫu nhiên lựa chọn CV, nói theo kiểu hoa mỹ là “Người nào kém may mắn thì không xứng vào công ty của chúng tôi”.
Đem so ra thì bộ phận nhân sự của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực cũng coi như đã làm hết trách nhiệm rồi, chí ít còn mở thư xin việc của từng người ra để xem tác phẩm mà bọn họ gửi tới.
Có điều, quả thực trình độ của những tác phẩm này cũng chẳng ra gì, đều là sinh viên vừa tốt nghiệp thì tác phẩm sao mà tốt được chứ? Cũng chỉ có thể cố gắng lựa ra người sáng giá hơn một chút thôi.
Lật qua lật lại, ánh mắt người phụ trách lựa chọn CV đột nhiên sáng rực lên, bởi vì người đó nhìn thấy một bức tranh!
Tên bức tranh là “Chiến sĩ của đoàn quân kháng chiến”, có lẽ vì lúc trước đã phải xem nhiều bức tranh đau mắt, nên khi vừa mở bức tranh này ra, người phụ trách đã bị hấp dẫn hoàn toàn!
Kỹ thuật nhuần nhuyễn, tình cảm dạt dào, nhất là bóng lưng người chiến sĩ của đoàn quân kháng chiến ở chính giữa kia, dường như chính nhân vật này đã khiến bức tranh trở nên sinh động và có hồn!
Cái giá trị và hiếm thấy hơn chính là mức độ hoàn chỉnh cực kì cao, bản tạo hình như thế này đã có thể trực tiếp đưa ra làm poster quảng bá rồi!
Người phụ trách vội vàng mở CV ra.
“Sinh viên tốt nghiệp ngành Mỹ thuật Đại học Minh An? Được đó, quả nhiên sinh viên của đại học danh tiếng là phải thế. ”
“Cậu nhóc này trông cũng thần thái đấy, có vẻ là nhân tài đây. Nhưng sao cứ có cảm giác hơi ảo nhỉ? Có lẽ làm nghệ thuật thì đều như vậy ha.”
“Các mục CV cũng rất ổn, đều phù hợp với điều kiện.”
“Khoan đã, chức vụ mong muốn này là sao đây, nhân viên phát triển ý tưởng game???”
Người phụ trách CV đọc đến một nửa thì trợn tròn mắt, đây là tình huống gì đây, điền sai hả?
Một sinh viên tốt nghiệp ngành Mỹ thuật của đại học danh tiếng gửi tới một bản tạo hình đẹp mắt như vậy, kết quả lại không làm họa sĩ tạo hình, mà muốn làm người phát triển ý tưởng game ư???
Người phát triển ý tưởng game, tức là đi theo con đường thiết kế game đó! Toàn bộ năng khiếu hội họa của cậu thế này không phải lãng phí hết sao? Hai vị trí này có liên quan gì đâu!
Đương nhiên, muốn cứng rắn ép cho liên quan thì cũng ép được, người phát triển ý tưởng game tốt nhất nên nắm được một kỹ năng hội họa nhất định, bởi vì khi tiến hành thiết lập thế giới tốt nhất nên có một vài bản vẽ ý tưởng thật rõ ràng, từ đó dễ nắm bắt hướng đi của toàn bộ dự án, tránh tình trạng lệch hướng.
Ví dụ như khu bốn có một đạo diễn lớn rất tài giỏi, những phân cảnh và bản vẽ ý tưởng trong điện ảnh đều tự mình vẽ.
Nhưng vấn đề là, chàng trai xin việc tên Chung Minh này cũng không gửi tới bất kỳ một tài liệu gì liên quan đến người phát triển ý tưởng game! Nhìn từ CV cũng hoàn toàn không nhìn ra được cậu đã từng có kinh nghiệm gì liên quan đến người phát triển ý tưởng game!
Người phụ trách cảm thấy hơi nhức đầu, tư duy của người trẻ tuổi bây giờ đều bay xa thế sao?
Nếu đăng ký chức vụ họa sĩ tạo hình thì gần như có thể chắc chắn cậu ta sẽ trúng tuyển, chỉ cần chứng minh bức tranh này quả thực do cậu vẽ ra, vòng phỏng vấn có thể chỉ cần xuất hiện cho lấy lệ là được.
Kết quả cậu lại muốn phỏng vấn làm người phát triển ý tưởng game ư??
Người phụ trách cảm thấy việc này có vẻ khó hiểu, nhưng khó khăn lắm mới tìm được hạt giống tốt như thế, cũng không thể nói là vì chức vụ đã điền không phù hợp mà loại thẳng người ta luôn, nên ông ta chỉ có thể đánh dấu lại, sau đó gửi CV cho phòng ban có liên quan.
Còn việc người phụ trách của phòng ban có liên quan thấy cần hay không, đó là chuyện bọn họ phải tự đau đầu.
…
“Chúc mừng bạn vượt qua vòng xét tuyển CV của công ty chúng tôi, chân thành mời bạn tới công ty chúng tôi để phỏng vấn, vị trí bạn sẽ phỏng vấn là: Người phát triển ý tưởng game giả tưởng, địa điểm phỏng vấn: tầng 17 tòa nhà trụ sở Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, thành phố Minh An, thời gian phỏng vấn…”
Nhìn thông báo phỏng vấn hiện lên trên đồng hồ, trong lòng Chung Minh không hề có chút gợn sóng.
“Đây đều là những bước cơ bản, không đáng nhắc đến.”
Thực ra Chung Minh biết rất rõ, mặc dù vị trí mình điền là người phát triển ý tưởng game, hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm gì liên quan, nhưng dựa vào bản tạo hình này, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực chắc chắn sẽ cho mình cơ hội phỏng vấn này.
Người phụ trách Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực nhất định sẽ dụ dỗ mình chuyển sang vị trí họa sĩ, nhưng Chung Minh chắc chắn sẽ không chuyển.
Kiếp trước Chung Minh có kỹ năng vẽ xuất sắc, nhưng dốc sức nhiều năm trong ngành game như vậy, dần dần trình độ thiết kế của anh cũng rất cao.
Với trình độ như ở thế giới này thì có thể chắc chắn rằng Chung Minh sẽ vượt qua lần phỏng vấn này.
Ngày phỏng vấn, Chung Minh gặm một miếng lương khô cuối cùng để lấp đầy bụng, sau đó lấy bộ vest trong tủ quần áo ra mặc.
Thật ra không phải anh thích ăn lương khô, mà là vì nghèo quá rồi. Chỉ hy vọng lần này có thể phỏng vấn thành công, sớm kiếm được tiền để được ăn ngon.
Chiếc xe bus trên không* dần hạ cánh, dừng trước trạm chờ Chung Minh đang đứng, Chung Minh quẹt đồng hồ để trừ tiền, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống.
(*) Xe bus trên không: phương tiện công cộng giống như xe buýt nhưng có thể bay được trên không.
Trong thế giới song song này khoa học kỹ thuật rất phát triển, xe bus trên không chỉ hạ cánh tại trạm chờ, bình thường đều bay trên trời. Nếu Chung Minh chịu bỏ tiền ra thì có thể đón taxi ngay trên nóc nhà của chính mình, đó gọi là taxi bay, nhưng anh không có tiền.
Đây là lần đầu tiên Chung Minh ngồi bus trên không, thứ đồ mà những người của thế giới này thấy rất bình thường nhưng đối với Chung Minh lại vô cùng mới lạ.
Rất nhanh, Chung Minh đã nhìn thấy tòa nhà của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực thành phố Minh An, tòa nhà 47 tầng này không phải kiến trúc cao nhất của thành phố Minh An, nhưng hình dáng đặc biệt của nó lại làm cho người ta vô cùng ấn tượng.
Đỉnh tòa nhà có tạo hình là một đôi cánh phát sáng, buổi tối cực kì thu hút tầm mắt của mọi người.
Chiếc bus trên không dừng lại trước trạm chờ ở trụ sở Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực. Sau khi hạ cánh, Chung Minh bước xuống khỏi chiếc bus, đi về phía tòa nhà trước mặt.
Sau khi vào trong tòa nhà, cô gái lễ tân ở quầy tiếp tân nhiệt tình đến xác nhận thân phận của Chung Minh, sau khi đưa cho anh một cái biển dán vào ngực thì dẫn anh đến thẳng tầng 17 tham gia phỏng vấn.
Đến khu vực phỏng vấn, người đông đến bất ngờ.
Những vị trí phỏng vấn khác nhau thì sẽ ở các tầng khác nhau, người tham gia phỏng vấn ở đây đều là đối thủ cạnh tranh với Chung Minh, chức vụ phỏng vấn tuy không phải đều là người phát triển ý tưởng game giả tưởng, nhưng chắc chắn đều trong mảng thiết kế.
Bầu không khí nơi đây rất nặng nề, tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, rất sợ để lại ấn tượng xấu nào cho người khác. Có thể nhìn ra vài người thậm chí còn hồi hộp đến mức liên tục run rẩy, rõ ràng buổi phỏng vấn này rất quan trọng với bọn họ, không thể sơ suất được.
Người có thể mang tâm lý nhàn nhã thong dong đến đây như Chung Minh có thể nói là cực ít.
Có điều cũng có thể là vì quá hồi hộp, cần phải nói chuyện để giải tỏa một chút, nên có khoảng hai ba người vẫn đang xì xào bàn tán, thảo luận về buổi phỏng vấn hôm nay.
Nhìn qua thì chắc là bạn cùng lớp, quen biết nhau.
“Làm sao bây giờ, tớ càng căng thẳng hơn rồi!”
“Nói nhảm, căng thẳng mới là bình thường, tớ cũng hồi hộp này! Năm nay mảng thiết kế của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực chỉ tuyển dụng tổng cộng bốn người ở trường học! Mà tính riêng người tới tham gia phỏng vấn chí ít cũng phải hơn ba mươi người rồi, mà đây còn là những người đã qua vòng xét tuyển CV hết rồi!”
“Mảng thiết kế là vị trí hot mà, về sau có thể làm chỉ đạo thiết kế, thậm chí là quản lý, tương lai phát triển rất tốt.”
“Haiz, nhiều người như vậy liệu có mấy ai có thể trèo lên thành quản lý được chứ?”
Những người này càng nói càng lo lắng.
Bọn họ nói những điều này đều là tình hình thực tế, Chung Minh cũng hiểu rõ chuyện này.
Khi anh nộp hồ sơ đã nghiên cứu chức vụ này rồi. Một dự án phát triển game chia làm ba bộ phận lớn, thiết kế, mỹ thuật và lập trình code, trong đó người phát triển ý tưởng game giả tưởng bên bộ phận thiết kế sẽ phụ trách xây dựng thế giới quan trong game, tham gia quản lý dự án, tính chất công việc cũng tương tự như quản trị viên tập sự, về sau có thể phát triển lên những chức vụ rất then chốt như chỉ đạo thiết kế, quản lý, vì thế tính cạnh tranh cũng rất khốc liệt.
Chung Minh không sợ cạnh tranh khốc liệt, anh quả thực muốn làm quản lý, muốn tự mình làm dự án, nên mới chọn chức vụ này.
Nếu anh muốn làm họa sĩ tạo hình thì cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng cho dù có làm đến chức chỉ đạo mỹ thuật thì vẫn phải sáng tác theo yêu cầu của quản lý, vậy còn gì thú vị nữa.
Ở trong thế giới này, những trường hợp về việc chuyển từ chỉ đạo mỹ thuật sang quản lý thực sự quá ít.
Làm quản lý mới có thể có dự án của riêng mình, làm dự án của riêng mình mới có cơ hội kéo đầu tư để tự mở công ty, mà điều kiện tiên quyết của tất cả những việc này đều xuất phát từ người phát triển ý tưởng game.