Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 17: Kế hoạch tự cứu của Hùng Khải


Đọc truyện Thời Đại Game Quật Khởi – Chương 17: Kế hoạch tự cứu của Hùng Khải

Translator: Nguyetmai

Hùng Khải vừa hỏi, những người khác cũng có nghi ngờ tương tự.

Đúng vậy, có nghi ngờ về tiêu đề!

Tính năng này tên là “Chiến trường Tinh Hải”, vừa nghe sẽ liên tưởng đến cảnh tượng chiến tranh giữa các vì sao hoành tráng, kết quả vào trò chơi xem thì lại là game chiến thuật, liệu người chơi có cảm thấy vô cùng thất vọng không?

Lưu Vũ Tân khẽ chau mày: “Việc này, tôi thấy cũng không nghiêm trọng đến vậy. Game của chúng ta là game di động, những người chơi hiện tại đều đang chơi trên đồng hồ, bọn họ cũng sẽ không thật sự yêu cầu chúng ta tạo ra cảnh tượng hoành tráng như trên phim đâu. Chung Minh, cậu suy nghĩ như vậy phải không?”

Trong lòng Hùng Khải chùng xuống, thầm nói không hay rồi, sao quản lý Lưu lại nói giúp Chung Minh?

Chẳng lẽ anh ta thật sự có ý muốn làm tính năng này?

Không thể nào! Tính năng này nhìn có vẻ khá vớ vẩn, cơ bản không liên quan gì đến nội dung trước đó của “Kỷ nguyên người máy”!

Hiển nhiên, Lưu Vũ Tân đang giúp Chung Minh giải thích, nhưng Chung Minh không cần, bởi vì anh có cách nói tốt hơn.

Chung Minh thẳng thắn tự trả lời câu hỏi của Hùng Khải: “Tên chỉ là vỏ ngoài mà thôi, điều chúng ta cần chính là gộp những người chơi hiện có thông qua tính năng này, tính năng này phải kích thích cảm giác vinh dự, cảm giác sứ mệnh của người chơi, cho nên cách chơi kiểu này là sự chọn lựa tốt nhất. Còn tên gì không quan trọng, cho dù nó tên là Bàn cờ vũ trụ thì người chơi cũng sẽ công nhận thôi.”


Hùng Khải há miệng, lại không nghĩ ra mình muốn nói gì.

Kỳ lạ, người mới sao lại có kiểu nói chuyện hùng hồn thế này, rốt cuộc ai mới là người mới hả!

Hùng Khải cảm thấy không thể hiểu nổi, phong thái của Chung Minh còn hơn cả quản lý Lưu là tình hình kiểu gì vậy?

Lưu Vũ Tân gật đầu: “Ừ, đúng là như thế. Châu Chấn, cậu cảm thấy thế nào?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Châu Chấn.

Châu Chấn cũng có chút hoảng sợ, chuyện gì xảy ra, tôi vừa mới không tập trung có một tí mà đã bỏ lỡ chuyện gì ư? Sao đột nhiên lại cảm thấy bản kế hoạch phiên bản mới sẽ được duyệt?

Trước đó dường như chỉ bảo Chung Minh thử viết mà? Sao quản lý Lưu lại đột nhiên trở nên nghiêm túc?

Anh ta nhìn Hùng Khải, trong ánh mắt hai người đều có thái độ giống nhau.

Không được, tuyệt đối không thể thuận nước đẩy thuyền, đó không phải là đẩy thuyền, mà là đẩy quan tài cho mình!

Vì sao?


Bởi vì phiên bản mới của bọn họ phụ trách vừa mới thất bại thành một mớ bòng bong, nếu bản kế hoạch phiên bản mới của Chung Minh được duyệt, thậm chí là thành công, thể diện của người chỉ đạo thiết kế Châu Chấn, người phát triển ý tưởng game Hùng Khải sẽ ném đi đâu?

Phiên bản mọi người vất vả thiết kế đã thất bại nặng nề, một người mới làm bản kế hoạch phiên bản mới trong hai ngày lại thu được thành công lớn?

Quản lý Lưu vốn khá chú ý đến Chung Minh, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, thì nhóm dự án này dễ gì không vật đổi sao dời?

Phải biết rằng trong ngành nghề này, tuy chú trọng kinh nghiệm, nhưng càng chú trọng năng lực hơn!

Có những người dựa vào kinh nghiệm lâu năm để trèo lên chức vị cao, nhưng càng có nhiều người trẻ tuổi leo lên vị trí cao nhờ biểu hiện xuất sắc!

Cho nên, Châu Chấn cũng biết, bây giờ hoặc là anh ta đưa ra cách hay hơn, hoặc là tìm được khuyết điểm, tuyệt đối không thể để Chung Minh chiếm lợi thế.

Tìm ra khuyết điểm rất khó, vừa rồi Hùng Khải thử tìm khuyết điểm đã bị mất mặt, hơn nữa nhìn thái độ của quản lý Lưu, bản kế hoạch phiên bản mới rất có thể sẽ được duyệt!

Cho nên bây giờ phải nghĩ cách lợi dụng, không thể để Chung Minh chiếm hết công lao được.

Châu Chấn suy nghĩ một lát, nói: “Tôi cảm thấy có thể xem là đây là một phép thử, nhưng xét tổng thể thì rủi ro dường như vẫn khá lớn? Dù sao tính năng này chưa từng có, thậm chí chưa từng thấy cách làm tương tự trong những trò chơi khác.”

Lưu Vũ Tân nhìn anh ta: “Vậy ý của cậu là, không làm?”


Châu Chấn vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi cảm thấy làm thì vẫn phải làm, nhưng không thể làm toàn bộ, chúng ta cũng phải tiếp tục ra một vài tính năng mới và hoạt động mới như thông thường. Cũng giống những vấn đề chúng ta thảo luận hôm nay như gói quà không đủ hấp dẫn, thuộc tính người máy mới không tốt, hướng dẫn tân thủ tồn tại thiếu sót… Những thứ này đều cần tối ưu hóa.”

Châu Chấn nói xong rồi nhìn chỉ đạo số liệu Lý Hân.

Lý Hân cũng vội vàng gật đầu: “Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy, những sửa đổi thông thường cũng nên làm.”

Lý Hân cũng không ngốc, tại sao Châu Chấn muốn nói như vậy? Hiển nhiên là để tranh thủ cơ hội cho những người thiết kế khác!

Cho đến bây giờ, sự chú ý của quản lý Lưu đều tập trung ở chiến trường Tinh Hải, Chung Minh rất nổi trội, nếu phát triển phiên bản theo ý cậu ta thì không phải tất cả những người khác đều làm nền sao?

Nhóm thiết kế mở cuộc họp thường kỳ, kết quả một người mới đến hai ngày đã kiểm soát cả cuộc họp, những người khác đều như người ngoài chỉ biết lè lưỡi, đây không phải chứng minh mọi người đều là kẻ vô dụng sao?

Nếu đề cập tiến hành những đề nghị của mọi người luôn thì sao? Sau khi phiên bản mới ra mắt, nếu số liệu không tốt thì chắc chắn sẽ là trách nhiệm của Chung Minh, bởi vì đề nghị của họ đều là những sửa đổi chắc chắn sẽ không sai. Nếu số liệu theo xu hướng tốt, Chung Minh quả thật có công, nhưng những người khác cũng có thể thơm lây, dù sao phiên bản mới là do mọi người cùng nhau cố gắng.

Cho nên Lý Hân nhanh chóng phản ứng, phụ họa với Châu Chấn.

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu: “Vâng, chỉ làm một tính năng không khỏi có hơi mạo hiểm, vẫn phải ổn định một chút, dự án của chúng ta không thể chịu nổi sự giày vò lớn như vậy.”

Lưu Vũ Tân khẽ nhíu mày, ý kiến của nhóm thiết kế thống nhất như vậy, anh ta cũng không thể đập bàn rồi nói: “Đề nghị của mọi người đều không làm, hoàn toàn làm theo ý kiến của Chung Minh.”

Hơn nữa, cách nói của Châu Chấn cũng có lý, “Chiến trường Tinh Hải” của Chung Minh xem ra khá mới mẻ, nhưng nói trắng ra là chính là một game chiến thuật nhiều người, hơn nữa chưa từng thấy trong bất kỳ game nào, quả thật tỷ lệ rủi ro rất lớn.


Thế nhưng làm nhiều nội dung như vậy, người chỉ có chừng này, hoặc kéo dài thời gian phiên bản ra mắt, hoặc loại bỏ nội dung Chung Minh đã hoạch định xong.

Điều này khiến Lưu Vũ Tân tương đối khó xử.

Chung Minh không nói, anh đương nhiên biết ý nghĩ của những người này, nhưng anh chắc chắn cũng sẽ không vạch trần.

Điều khiến anh khá thất vọng chính là thái độ của Lưu Vũ Tân, có thể nhìn ra được, mặc dù Lưu Vũ Tân là quản lý nhưng quyền lên tiếng của anh ta trong dự án này không cao, có thể vấn đề này liên quan đến tính cách của anh ta.

Lưu Vũ Tân muốn ổn định, thuộc kiểu bảo thủ, không cầu có công chỉ cần vô sự, thỉnh thoảng muốn mạo hiểm xông lên cũng sẽ tìm cho mình con đường lui trước tiên. Bị đám người này xúi giục, Lưu Vũ Tân cũng hùa theo ngay.

Bây giờ nếu Chung Minh muốn khăng khăng làm theo kế hoạch của mình, có khi không chỉ không có được sự ủng hộ của Lưu Vũ Tân, ngược lại còn khiến quan hệ với những người khác thêm mâu thuẫn.

“Có thể chứ, nếu tất cả mọi người cảm thấy nên thêm vào một vài nội dung cập nhật ổn định thì cứ thêm đi.” Chung Minh nói.

Châu Chấn có chút kinh ngạc, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng được đấy, cũng biết trên dưới.

Trước đây còn tưởng rằng cậu ta là kẻ không não, bây giờ có vẻ khá hiểu chuyện.

Hùng Khải thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phiên bản mới có thứ anh ta phụ trách, nếu thành công thì anh ta có thể thơm lây.

Lưu Vũ Tân đương nhiên cũng rất vui, ý kiến của nhóm thiết kế nhất trí, đây là chuyện tốt.

Chỉ là Lưu Vũ Tân lại nghĩ tới vấn đề trước đó: “Vậy phiên bản mới thêm nhiều nội dung như vậy, e rằng hai tuần không làm xong đâu? Làm sao đây, kéo dài thời gian ra mắt hay loại bớt tính năng?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.