Thời Đại Cấm

Chương 136: Lục bát thiên kiếp!


Đọc truyện Thời Đại Cấm – Chương 136: Lục bát thiên kiếp!

Miêu tả thì nhiều mà làm thì nhanh, ẩn ẩn phía trên từng tầng mây trắng, bỗng xuất hiện một đám mây đen, trên thân mang theo nồng đậm Lôi Đình chi lực. Mây đen nhanh chóng to ra, khiến cho mây trắng xung quanh hoặc là dạt đi hoặc sẽ bị hấp thu, khiến cho trên bầu trời bắt đầu hình thành từng đường vòng cung không lồ kết thành từ những gợn mây, với trung tâm chính là một toà Hắc Sắc Kiếp Vân, trên thân lấp loé điện quang.

Dần dà, từng đợt thiên uy nồng đậm bắt đầu buông xuống đại địa, khiến cho cỏ cây không thể không phục tùng mà cúi người xuống, làm vô số muông thú trong lòng thấp thỏm sợ hãi.

Lục Bát Thiên Kiếp, bao gồm 48 đạo kiếp lôi, phân làm tứ trọng. Đệ tam trọng đầu khảo nghiệm nhục thân, tinh thần; đệ tứ trọng liền mang theo linh hồn công kích. Mỗi trọng chính là thập nhị đạo.

Giống như hai lần trước, thiên uy cũng có quét xuống qua Lưu Chính Minh, nhưng cũng không thể làm hắn có bất cứ dị động nào. Bất quá sắc mặt của hắn cũng lại dần chuyển sang ngưng trọng.

“Khí thế này…? Tựa hồ có thể sánh ngang với Bán Bộ Nhập Hoá? Đối với ta mà nói hiện tại hoàn toàn là có thể tiện tay mà diệt, bất quá đây cũng chỉ là đạo lôi kiếp đầu tiên, nếu như khởi đầu đã là như vậy rồi thì đệ tứ trọng sẽ như thế nào? Nhập Hoá trung kỳ, hậu kỳ? Bắt ta sống sót qua công kích vượt tận hơn một đại cảnh giới, thật sự là quá xem trọng ta a.”

Advertisement / Quảng cáo

Lưu Chính Minh nhíu mày suy nghĩ.

Tuy rằng Lưu Chính Minh độ kiếp chính là Siêu Thánh Nhập Thần, bấy quá trải qua một lần “chiến công oanh liệt” đỡ được cả lôi kiếp của Lỗ trưởng lão, lại trải qua một lần tự thân nâng cấp bậc lôi kiếp giai đoạn Siêu Phàm Nhập Thánh lên hoàng sắc lôi kiếp, điều đó dẫn đến lôi kiếp lần tiếp theo được dùng để đối phó hắn thì sẽ ngày càng mạnh, mới bắt đầu đã có cường độ ước chừng Bán Bộ Nhập Hoá.


Nếu như Thiên Đạo cũng có sổ đen, vậy Lưu Chính Minh khẳng định cũng là một trong số những cái tên chói lọi nằm trong đấy. Đương nhiên, bảng danh sách này sẽ chỉ gồm ba thể loại, một là loại thiên tài cho đến tuyệt thế thiên kiêu; loại thứ hai chính là không biết tự lượng sức mình, thùng rỗng kêu to, xúc phạm Thiên đạo; loại còn lại thì không phải nói, thương thiên hại lý, ảnh hưởng quá lớn đến sự phát triển của vị diện, khiến cho cả khu vực nói hắn tung hoành chướng khí mù mịt, ngoài ra cũng còn có một số trường hợp tương đối đặc biệt khác.

Kỳ thực đối với thiên kiêu nhóm mà nói, Thiên Đạo hạ xuống thiên phạt mạnh mẽ hơn hoàn toàn không phải là có ý định gây khó dễ, mà đây chính là cơ hội hiếm có khó được rèn luyện. Nhưng mà tất nhiên, vẫn là cần phải rõ ràng lực lượng của mình, dù sao Thiên đạo vẫn là chí công vô tư, đối với thiên kiêu nhóm chả qua là nó nâng cao cấp bậc lên thôi, tỉ lệ độ khó nhưng là không có dễ hơn chút nào.

Còn đối với loại thùng rỗng kêu to, xúc phạm Thiên đạo các loại, có chết thì cũng hãy trách chính mình không đủ thực lực, mà vẫn còn ở đây trang cái gì bức? Không tìm đường chết thì sẽ không chết. Dù sao mặc dù Thiên đạo vô tình, nhưng nó cũng là có uy nghiêm.

Còn loại thứ ba, loại này nhiều lúc sẽ không chỉ là bị Thiên Đạo ban tặng lôi kiếp để đi dự tiệc nhảy dưới địa phủ, mà thậm chí còn là ở dưới Thiên đạo thao túng lấy vận mệnh đi gặp lấy nhân vật chính, trên thân phụ tải khí vận.

Tất nhiên, nếu như là kẻ này mà có thể phản sát lại được “Khí Vận Chi Tử” vậy thì cũng là có xứng đáng để Thiên Đạo đầu tư, thế mới nói làm Khí Vận Chi Tử đời sống cũng đâu có dễ dàng? Nếu như hắn chết, cũng chỉ là vậy mà thôi, khí vận lại quy Thiên đạo.

“Tới a!” Lưu Chính Minh hô lớn.

Tựa như chỉ chờ có hắn một câu nói đó, một đạo cam sắc lôi điện từ trong Kiếp Vân đánh ra, nơi nó đi qua, không khí bị hun nóng tới mức bị phân hoá thành từng mảnh nhỏ hơn, phát ra từng tiếng nổ tựa như pháo hoa tại trên không trung, kéo theo sau cũng là mấy đạo cam sắc khác, hung hăng bổ xuống.

Lưu Chính Minh cũng không có khinh thường, tâm niệm nhất động, Xích Ngọc Kiếm hiện ra trên tay, từng đợt kiếm pháp sắc bén được thi triển, trong nháy mắt chém đoạn cả 12 đạo lôi kiếp.


12 đạo Lôi Kiếp này tuy rằng tuỳ tiện một đạo có thể đánh được một tên Bán bộ Nhập Hoá tới mức hoài nghi nhân sinh, cộng tổng lại cũng đủ để cửu tử nhất sinh, bất quá Lưu Chính Minh lại mạnh như nào, nhục thân cùng mức độ năng lượng tàng trữ chưa nói tới, liền nói tại Kiếm đạo bên trên tạo nghệ cũng là hiếm ai sánh bằng, càng không cần phải nói có thêm Bạch Nhãn cũng Tả Luân Nhãn phụ trợ, nhìn gần như rõ ràng quỹ tích di dộng của thập nhị đạo lôi kiếp, từ đó dựa vào nguyên anh tính toán, kết quả mỗi một đạo lại chỉ cần một kiếm là đủ.

Chém hết mười hai đạo về sau, chính là giai đoạn chuyển giai giữa đệ nhất trọng cùng đệ nhị trọng, cũng là thời gian mà Thiên Đạo để cho tu sĩ kịp thời nghỉ ngơi, hồi tức lại, điều chỉnh tâm thần, cắn thuốc hoặc là đớp cùng luyện hoá đan dược hay là cảm ngộ một chút tạo nghệ.

Đừng xem thường khoảng thời gian ngắn này, nó đã từng giúp cho vô số tu hành giả tránh khỏi thân tử đạo tiêu, mỗi một khắc thời gian đều có thể khiến bọn hắn tránh được vạn kiếp bất phục kết cục, dù sao độ kiếp loại hình này cần tập trung tuyệt đối, một phút lơ là sẽ triệt để xong đời ngay.

Tất nhiên, Lưu Chính Minh thì cũng không có mất công nhiều như thế, hắn căn bản là không bị một chút tổn thương nào, chỉ cần một hơi hô hấp tập trung tinh thần là đủ rồi. Bất quá lúc này hắn vẫn không có dời mắt khỏi đoàn Hắc Sắc Kiếp Vân, thông qua hệ thống giám định hắn cũng biết được tên gọi cụ thể của đoàn cam sắc lôi kiếp này.

Advertisement / Quảng cáo

Đây trên một cách nào đó về mặt nào đó thì chính là hoàng sắc lôi kiếp nâng cấp bản, tên đầy đủ là Cam Bảo lôi kiếp, cũng không phải là quá đặc biệt, chỉ được cái là uy lực tăng cường rất nhiều mà thôi. Giống như hiện tại mà nói, tuy rằng hiện tại lôi kiếp bản chất vẫn là Nhập Thần lôi kiếp, bất quá chỉ đến đệ nhị trong là đã đủ cùng Nhập Hoá cảnh bên trong tầm thường người giao phong rồi, mạnh hơn cả một đại cảnh giới.

Thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt trôi qua, Kiếp Vân lại một lần hạ xuống lôi kiếp, bất quá lần này mỗi đạo đều là lại có cực lớn đề thăng về mặt cường độ, uy lực hơn xa đệ nhất trọng.

Bất quá chỉ thấy Lưu Chính Minh đuôi lông mày hơi nhấc lên, không gian trước mặt hắn tựa hồ bị biến đổi, hình thành một đạo vô hình bích chưởng hình cầu bao trùm xung quanh thân hắn 5 m, lại được gia cố bởi [ Kết Lực ], ngăn lại đám cam sắc lôi điện phía trước.


“Bùm bùm bùm!” Từng âm thanh vang lên giống như là máy bay nã bom một dạng. Chỉ thấy sau khi hứng trọng thập nhị đạo lôi kiếp oanh tạc, lớp Thời Gian Kiếm Vực vẫn còn giữ nguyên ở đấy, chỉ có điều là cũng đã bị vỡ lấy gần được một nửa.

Nếu đổi lại phổ thông Nhập há cảnh mới lĩnh ngộ được đệ nhất trọng Lĩnh Vực, ắt hẳn lĩnh vực lúc này đã bị phá vỡ rồi, thế nhưng mà đến cả đạo phòng thủ của Lưu Chính Minh cũng không phá nổi, phải chăng đạo này lôi kiếp yếu như vậy?

Cũng lại qua một đoạn thời gian, lần này Lưu Chính Minh cũng không có coi thường, Lý Bạch Kiếm Pháp cùng Thời Gian Kiếm Vực cộng đồng tiến thối, cuối cùng mới có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua, tất nhiên, toàn thân vẫn là không một vết thương.

Bất quá đến đệ tam trọng lôi kiếp rồi thì mỗi đạo công kích đều tựa Nhập Hoá cảnh sơ kỳ viên mãn, đối với Nhập Hoá cảnh sơ kỳ cường giả thông thường thì là không chết cũng là trọng thương, coi như là thiên kiêu thì cũng phải tróc một lớp da, muốn chỉ dùng lĩnh vực phòng ngự ít nhất phải là tam trọng Chân Lĩnh Vực, hoặc đối Lưu Chính Minh thì cũng phải là nhị trọng Thời Gian Kiếm Vực.

Bất qáu trọng điểm vấn đề không phải ở đấy, mà đó chính là ở đệ tứ trọng. Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Chính Minh cảm nhận được nguy hiểm cảm giác khi đối đầu với lôi kiếp.

“Đệ tứ trọng thuế biến, kết hợp với linh hồn công kích. Hiện tại thì dựa theo khí tức của Kiếp Vân, kèm với cường độ của đệ tam trọng, ta có thể suy đoán được là đệ tứ trọng này khẳng định có thể so sánh được Nhập Hoá cảnh trung kỳ cấp bậc, thậm chí còn ẩn ẩn có khả năng là Nhập Hoá cảnh trung kỳ viên mãn, không thể coi thường, tuyệt đối phải dùng toàn lực ứng phó.” Lưu Chính Minh tự nhủ.

Sau lưng hắn cũng lại hư huyễn ra mấy đạo phân thân, mỗi đạo đều cùng bản tôn khí thế không có quá nhiều chênh lệch, nếu có thì chỉ là nguyên anh không được đầy đủ như hắn mà thôi, cũng không thể dùng nguyên anh sống lại được.

Nhân tiện nói luôn, phân thân của Lưu Chính Minh hiện tại vẫn là không có, bởi ý chí lực không đủ mạnh duyên cớ. Lưu Chính Minh hiện tại ý chí lực nội tâm có thể là vô cùng lớn, kèm với cả Duy Tâm chi Giới tôi luyện, đã đạt đến đáng sợ trình độ.

Có thể nói, tuy rằng ở bên ngoài hắn mới chỉ tu luyện được có gần 8, 9 tháng, bất quá tại bên trong nội tâm thế giới, hắn đã kinh lịch thậm chí là cả ngàn năm. Bất quá ngàn năm này là mang tính chất tu luyện, kiên trì đạo tâm chứ cũng không phải là trải qua sóng gió đời người, thành ra là cũng chỉ khiến hắn quyết đoán cùng kiên nhẫn hơn mà thôi, gặp nguy mặt không đổi sắc chính là đạo lý này.


“Đình đoàng!”

Từng đạo Cam Sắc Lôi Điện từ trên Kiếp Vân loé sáng, uy lực chấn động không gian, hướng về phía Lưu Chính Minh chính là oanh kích.

Advertisement / Quảng cáo

Lưu Chính Minh cũng phản ứng rất nhanh, trong miệng hét:

“Khai hoả!”

Thì ra toàn bộ phân thân trên tay, bao gồm cả chính hắn lúc này Xích Ngọc Kiếm đều đã đổi sang dạng khác, súng bắn tỉa trạng thái – Xích Ngọc Súng.

Chỉ thấy từng đợt quang mang chợt loé từ họng súng, nhanh chóng bắn lấy từng đạo lôi điện, trong tức khắc khói bụi mờ mịt, liên tục không ngừng nghỉ.

Đừng có xem thường đội hình bắn tỉa của Lưu Chính Minh, đây chính là một trong các chỗ dựa của hắn. Mỗi một khẩu Xích Ngọc Súng đều là Hoàng phẩm cấp bậc, chính là Vũ Cấp Thượng Phẩm, lại thêm năng lượng cùng kiếm ý và đao ý của Lưu Chính Minh ở bên trong, tập hợp đội hình xong, coi như là Nhập Hoá cảnh đỉnh phong cũng có vượt qua bảy thành vẫn lạc, bất quá đến Bán Bộ Hoàn Hư thì chỉ còn là tứ thành, viên mãn thì còn hai thành, đối Hoàn Hư cảnh sơ kỳ thì còn chưa được nửa thành.

“Không xong!” Bất quá nhìn lấy mấy đạo cam sắc Lôi Kiếp bị từng viên đạn đánh trúng về sau, Lưu Chính Minh lộ ra một cỗ khó tin thần sắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.