Đọc truyện Thời Đại Cấm – Chương 105: Khoa học kỹ thuật
“Hôm qua ngay tại lúc đang thử đi dò xét xung quanh ngọn núi thì ta bỗng phát hiện ra cái này, mới đợi đến hôm nay ngươi về tới thì mới thông báo.” Càn Minh Nguyệt giải thích.
Lưu Chính Minh nghe xong cũng chỉ gật đầu một cái. Hắn đem mắt dõi về nơi phương xa, ngay tại nơi mà suối nước nóng tuôn trào ra, đôi mắt lại hoá màu trắng dã.
Lưu Chính Minh cười nhẹ:
“Quả không hổ là nhân vật chính khí vận a! Dù là ở thế giới khác thì cũng có thể dễ dàng tìm được bảo địa như thế này.”
Càn Minh Nguyệt ngạc nhiên, tuy rằng nàng đã nghe hắn nói kha khá nhiều lần về nhân vật chính bất quá Lưu Chính Minh cũng chưa có bao giờ giải thích toàn bộ cho nàng, đều nói nàng tầm mắt không đủ, nhưng nàng kì thực cũng không có hiểu tại sao lại xưng làm bảo địa.
“Không phải chỉ là suối nước nóng thôi sao, có gì lạ cơ chứ? Thậm chí nơi đây cũng không phải linh tuyền!”
Linh tuyền muốn nói chính là sông hồ trải qua nhật nguyệt tinh thần, thiên nhiên linh khí tẩy lễ, trong lòng có linh khí, tu hành giả có thể hấp thu lấy linh khí bên trong đấy đẩy mạnh tốc độ tu luyện.
Lưu Chính Minh gật đầu:
“Không sai! Nếu chỉ có thế thì cũng không có làm ta coi trọng. Bất quá ngươi biết bên cạnh suối nước nóng thì sẽ có gì sao?”
Càn Minh Nguyệt lắc đầu biểu lộ không biết.
“Suối nước nóng trên bản chất chính là những mạch nước ngầm được đun nóng bởi địa mạch! Tất nhiên là nhiệt lưu rồi. Tuy rằng cấu tạo kiến trúc của nơi đây so sánh với Trái Đất khác biệt rất nhiều, cộng thêm linh khí ảnh hưởng đối với địa mạch làm cho tính chất cũng có chút biến đổi, bất quá không vấn đề gì, tác dụng nó vẫn như cũ có thể sử dụng.”
“Sử dụng như thế nào?” Càn Minh Nguyệt tò mò hỏi.
“Địa mạch tại các thế giới lấy tu luyện dạng này làm chủ thì hoàn toàn có khả năng lấy khí dẫn thể, đả thông khiếu huyệt, tu luyện sẽ bớt đi được rất nhiều trắc trở, cũng đối với hoả hệ tu sĩ có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng điều quan trọng nhất, là nó có thể sử dụng để tạo ra điện! Ra năng lượng!”
“Năng lượng!”
“Đúng, năng lượng. Đấu khí chính là một loại năng lượng tồn tại trong tự nhiên, linh khí cũng vậy. Năng lượng có thể tồn tại dưới vô số trạng thái khác nhau, ví dụ như gió chính là một loại năng lượng, lôi điện cũng chính là một loại năng lượng, đất đá dầu mỏ chính là một loại năng lượng. Không những thế, loại năng lượng chủ lưu còn tượng trưng cho Pháp Tắc Áo Nghĩa của thế giới đấy. “
“Có rất nhiều nơi, năng lượng cực độ không ổn định, cũng có nơi lại vững như bàn thạch. Cấp độ năng lượng càng cao cũng tương quan với cấp bậc của thế giới đấy càng cao, tuỳ trường hợp dễ hay khó sử dụng. Đối với bất cứ một nền văn minh nào, khai thác năng lượng chính là một trong những điều trọng yếu nhất, rồi từ đó họ mới có thể diễn hoá năng lượng nguyên bản đấy thành các dạng khác nhau, cũng ảnh hưởng trực tiếp tới thế giới diễn hoá lượng tử cấp bậc và còn sâu hơn thế.”
“Các nền văn minh sẽ không ngừng cọ xát, và thứ mà không trụ nổi ắt sẽ bị đào thải, để phù hợp cho nền văn minh có độ tương thích cao với Pháp Tắc Thiên Đạo của thế giới đấy hơn. Đó cũng nhiều lúc có thể gọi là Văn Minh Chí Lý, trọng tải trên thân khí vận cực độ.”
“Văn minh là gì? Đó là một loại khái niệm ảnh hưởng mang tầm vóc vĩ mô, được tạo thành bởi vô số cá thể tồn tại, tượng trưng cho cách họ có thể sử dụng năng lượng theo cách nào. Ví dụ lấy Đấu Thiên đại lục của ngươi, văn minh chính yếu nhất của nó chính là tu luyện lấy Đấu Khí, truy cầu trường sinh, một vị Đấu Đế có thể vạn năm bất hủ, tay nắm nhật nguyệt tinh thần, chân đạp hư không. Phàm nhân thì cũng chỉ có cách tu luyện để mạnh hơn thôi chứ cũng không có con đường tắt. Vậy văn minh của ngươi theo cách nào đó gọi là văn minh lấy tu luyện làm chủ, gọi chung là Đấu Khí lực lượng.”
“Mỗi nền văn minh tại các thế giới khác biệt đều sẽ có tồn tại những điểm riêng của chính nó. Lấy ví dụ, có một sô thế giới truy cầu Tiên Đạo, Ma Đạo, có một số lại truy cầu lấy Võ đạo, lấy quân sự thực học, lấy Ma Pháp chi đạo, lấy Thần đạo,… Vậy đặc điểm chung của các nền văn minh là gì? Nó chính là sự tiến bộ!”
“Nền văn minh mà lằng nhằng mãi không chịu tiến bộ thì sẽ giống như là một tu sĩ sắp hết thọ nguyên mà không đột phá nổi vậy. Khả năng cao nhất chính là tu sĩ đấy hình thần câu diệt, bất quá con cháu sẽ được kế thừa lại những gì đã được học, để rồi tự tìm cho mình con đường tu luyện mới. Nên văn minh cũng như vậy, sẽ học tập từ các nền văn minh cũ đã bị đào thải, đã bị phủ bụi trong lịch sử để ngày càng tiến bộ hơn với môi trường cùng các ảnh hưởng tác động của thời gian.”
“Lấy ví dụ như Trái Đất, vị diện mà ta được sinh ra cùng lớn lên. Nơi đấy có tu sĩ hay không ta cũng không rõ ràng, bất quá ta có thể nói cho ngươi về lịch sử văn minh của Trái Đất. Khởi nguồn là các tộc quần sống chung với nhau, sau đó là hái lượm săn bắn, làm nông nghiệp, làm vũ khí tiên tiến hơn, công cụ cũng không ngừng được cải biến. Cuối cùng sau hơn mấy vạn năm tiến hoá từ Người Tinh Khôn, văn minh Trái Đất đã phát triển tới một cấp độ mà ngươi cũng khó có thể tưởng tượng được, hay còn được gọi là khoa học kỹ thuật.”
“Chúng ta có thể không có pháp bảo, linh khí điêu linh, cũng không có cường giả phi thiên độn địa, chúng ta chỉ có mỗi khoa học kỹ thuật. Vậy ngươi có biết khoa học kỹ thuật tồn tại mạnh được tới mức nào không?”
Càn Minh Nguyệt tò mò hỏi:
“Mạnh tới mức nào?”
Rất nhiều lần nàng có hỏi Lưu Chính Minh liên quan đến vị diện nơi mà hắn sinh ra, bất quá hắn rất ít khi lộ ra thông tin đến vị diện này, chỉ bảo rằng là đó là nơi lấy khoa học kỹ thuật làm chủ. Điều này cũng làm cho nằng rất tò mò vì nàng cũng không biết khoa học kĩ thuật đến tột cùng có thể làm gì.
Lưu Chính Minh cũng không có dài dòng:
“Thôi được rồi, vậy để ta lấy ví dụ. Bây giờ chúng ta hãy coi thử như có một tên Đấu Thánh cấp bậc cường giả nhé, Đấu Đế ta cũng không có rõ lắm, bởi vì Đấu Đế chính là đã nắm giữ Áo nghĩa rồi, mà khoa học cơ bản là lấy lực lượng từ thiên nhiên thành ra có vẻ cũng không có tác dụng là mấy. Được rồi, vậy ta sẽ lấy tạm một tên Đấu Thánh cửu tinh làm ví dụ, nếu như hắn dự định ngạnh kháng, không dùng não, không đánh lén, không có gì cả, tất cả chỉ dựa vào nắm đấm nói chuyện. Biết sao không? Một người phàm bình thường, là con kiến hôi trong mắt một tên Đấu Thánh cường giả, chỉ động một ngón tay cũng giết được hắn!”
“Hả?!” Càn Minh Nguyệt chấn kinh. Một người thường chỉ động một ngón tay cũng giết được một tên Đấu Thánh cường giả? Si tâm vọng tưởng a?
“Tất nhiên, nốc cả một đống bom nguyên tử cùng khinh khí vào mặt thì nếu Đấu Đế không có dùng Áo Nghĩa hộ thân ta cũng nghi ngờ là chết chắc như thường. Hiểu không, chỉ cần một cái nút bấm thôi, và bùm! Một tên Đấu Thánh đi đời! Thần hồn câu diệt! Coi như hắn có tu luyện lấy Thời gian giới vực hay đánh vỡ không gian thì có làm sao? Sự phân rã nguyên tử hoàn toàn có thể đánh vỡ được.”
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại. Sự giao tranh giữa hai nền văn minh hoàn toàn khác biệt giữa hai vị diện hoàn toàn khác biệt kì thực cũng chỉ là sự giao tranh giữa hai cái Thiên đạo thế giới với nhau mà thôi. Cái trên cũng chỉ là một cái ví dụ đơn giản nhất, thể hiện tính chất lực lượng khác biệt mà thôi, bởi vì khoa học kỹ thuật lực lượng dùng mạnh nhất, không có đến từ tự thân, mà đến từ ngoại lực. Đấy chính là một đầu trực chỉ quy tắc Thiên đạo. Thiên đạo cung cấp lực lượng mạnh, khoa học sẽ mạnh, bởi đây chính là vấn đề về mặt hiệu suất rồi.”
“Thiên đạo sẽ bảo hộ lấy nền văn minh của vị diện đó, đó chính là văn minh chi lý. Hai vị diện trừ khi xuất hiện trạng thái dung hợp, hoặc là giữa hai nền Văn Minh chi lý có độ tương thích cao, thì trạng thái phòng vệ mới có thể được giảm xuống, độ tương thích càng cao dẫn đến việc tác động giữa hai vị diện cũng càng cao. Tất nhiên, ngươi cũng có thể vượt qua được ảnh hưởng giữa các vị diện, nếu như nền văn minh đấy mạnh hơn sự tồn tại của Pháp Tắc nơi đó.”
“Để phát triển một văn minh là vô cùng khó khăn. Ví dụ như ta muốn phát triển lấy khoa kỹ tại nơi đây, thì nền khoa kỹ này so sánh giữa các thế giới khác biệt cũng tồn tại sự khác biệt, ví dụ: hệ thống entropy, sự chuyển hoá cơ bản nguyên tử hạt Quark, hệ thống năng lượng, trọng lượng, các quy luật có bản của vị diện, tựa như Không gian.”
“Văn minh, đại bộ phận chính là một loại Thiên đạo đầu tư, lấy nó diễn hoá sâm la vạn tượng, từ đó bổ khuyết lấy Thiên đạo, không ngừng làm cho nó trở nên hoàn thiện hơn, pháp tắc mạnh mẽ hơn, rồi cuối cùng, tấn cấp!”
“Tất nhiên có lợi cũng sẽ có cái hại. Tuổi thọ của mỗi người sống tại thế giới của ta trung bình ít qua nổi trăm tuổi, hơn thế là coi như một tên Đấu Hoàng, Đấu Vương cấp bậc nếu mà thông minh một chút cũng có khả năng huỷ diệt cả nền văn minh này rồi. Vậy nên thế sự không có gì là tuyệt đối cả.”
“Kỳ thật văn minh đạt đến trình độ nhất định sẽ xuất hiện cái gọi là Vạn Pháp Quy Nguyên, ví dụ như một Đấu Đế sẽ rất dễ dàng học hỏi lấy được kiến thức khoa học, hoặc là khoa học sẽ tìm ra cách để năng cao cấp bậc sinh mệnh cho con người vậy. Tất cả đều là một sự truy tìm, một con đường không có hồi kết, cũng không có nơi bắt đầu, ngươi cũng có thể hiểu đơn giản, là Đạo!”
“Tất nhiên những điều ta nói trên về căn bản chỉ là một loại khái niệm đơn giản nhất do tính chủ quan của ta mà thôi, hay cũng có thể gọi là theo thế giới quan của ta, ta đã diễn giải theo cách dễ nhất mà ngươi có thể hiểu rồi.”
Lưu Chính Minh cũng không có bốc phét, đây kì thực chính là cách thế giới được nhìn nhận dưới ánh nhìn của hắn, tất nhiên là hắn cũng có lấy ví dụ gần gũi nhất cho Càn Minh Nguyệt dễ hiểu.
Hắn quay sang nhìn lấy nàng đang đứng ngốc trệ bên cạnh, hỏi:
“Ngươi hiểu bao nhiêu?”
“Ta chỉ có thể hiểu đại khái được ý tứ thôi, trên căn bản là Thiên đạo phía dưới tồn tại văn minh, cả hai quan hệ đều là song phương có lợi, Thiên đạo sẽ bảo vệ văn minh đó, và văn minh sẽ nâng cấp lấy Thiên đạo. Bất quá nếu văn minh không phù hợp là sẽ bị đào thải. Mỗi một Thiên đạo khác nhau tồn tại Pháp Tắc khác biệt, vậy nên hai bên sẽ đụng độ tuỳ theo độ tương thích, từ đó diễn hoá đủ loại vị diện cùng văn minh muôn hình vạn trạng, bất quá lại có nhiều điểm chung và riêng quan trọng. Trong đó, sử dụng năng lượng chính là một trong các điểm chung lớn nhất.”
Lưu Chính Minh gật đầu:
“Thế cũng được rồi, sau này nếu có dịp thì ngươi sẽ biết được nhiều hơn.”
“Vậy thế tổng kết lại ngươi đang muốn bày tỏ chính là…” Càn Minh Nguyệt như đoán được hắn nói lằng nhằng nãy giờ để làm gì.
“Ta hỏi ngươi, độc võ tốt hơn hay khoa võ đồng tu sẽ tốt hơn?” Lưu Chính Minh mỉm cười đáp lại.