Đọc truyện Thời Đại Cấm – Chương 100: Sáo lộ cùng phản sáo lộ
“Đỗ phó trấn, ngươi?!!!” Thanh âm kinh thế hãi nhiên của Hoàng gia Tam trưởng lão vang lên, gần như không thể tin vào mắt mình.
Không chỉ có hắn, mà toàn bộ các vị Nhập Thánh cảnh cường giả còn lại trên mặt biểu lộ cũng cực kỳ tương tự, mắt cũng như muốn rớt tròng. Trong đó chỉ có Lỗ gia Đại trưởng lão có vẻ còn bình tĩnh nhất, bất quá ẩn giấu phía sau vẻ mặt trấn tĩnh đó chính là một nội tâm cơ hồ sóng dậy ngập trời.
“Đỗ Diên Khánh! Hắn thế mà dám manh động tấn công Hoàng Thành Tư? Dù sao hiện tại không có một ai là Nhập Thần cảnh cả, đối ngoại thì phải làm sao bây giờ, hắn chẳng lẽ không sợ hậu quả sao? Rồi còn có Ngũ Long trại tuy đại thương nguyên khí nhưng không khéo vẫn còn hậu thủ, thậm chí Hoàng Thành Tư lão gia hảo này khẳng định vẫn còn lá bài chưa lật, hắn làm sao lại dám lỗ mãng thế? Đây căn bản không giống tính cách hắn a~” Lỗ gia Đại trưởng lão nghĩ thầm:
“Mấy trăm năm qua ta cùng hắn minh đấu ám tranh không biết đã bao lần rồi, có khi nào thấy hắn xúc động như này đâu? Trên căn bản điều này cành không phù hợp tính cách nhẫn nại âm thầm tính toán của hắn a, rất nhiều sự việc hắn cũng không có tự mình ra tay. Hơn nữa khí chất của hắn hiện tại phải nói là vô cùng khác biệt, khó mà nói, giống như rơi vào hắc ám ma uyên giữa rừng xanh đồng dạng. Vậy đâu là lý do gì khiến hắn biến đổi như này?”
Rất rõ ràng. Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem tay nghề. Những người phải nói là hiểu rõ nhất về Đỗ Diên Khánh chính là mấy vị trưởng lão lớn tuổi nhất, họ vô cùng hiểu rõ về khí chất của hắn. Việc tự nhiên thấy hắn như biến thành người khác làm họ giật mình.
Thậm chí người của Ngũ Long trại thấy cảnh này cũng có chút mộng bức, bất quá chỉ có Hắc Long trại chủ mặt không cod thay đổi, giống như đã biết trước ngay từ đầu, một bộ “ Lão tử tính kế cả thiên hạ” cảm giác.
“Nói vậy thì hình như cũng tựa có cách lý giải cho trưởng hợp này.” Lỗ Gia Bảo hơi ức chế mày nhăn lại, giống như không hề muốn đi tín nhiệm sự thật một chút nào, bất quá khả năng mà hắn nghĩ ra rất có thể chính là chân tướng sự thật.
“Một là hắn bị người đoạt xá, hai chính là…”
Bỏ mặc mọi người bên ngoài kia là tâm tư gì, bên này, Hoàng Thành Tư vẫn rất bình tĩnh. Chỉ thấy hắn thậm chí xoay đầu cũng không có làm, chỉ lạnh giọng cất tiếng hỏi:
“Vì cái gì?”
Chỉ thấy Đỗ Diên Khánh giống như đang chống cự lại nội tâm đồng dạng, trên mặt tràn ngập thần sắc vặn vẹo, cuối cùng, hắn khó nhọc khổ sở nói:
“Kì thực cũng không phải điều gì to tát, trách là trách ngươi là chướng ngại vật trên con đường của ta, Hoàng trấn chủ đại nhân.”
“Ngươi?! Tên súc sinh kia! Nếu không phải Hoàng trấn chủ hắn liều mình chiến đấu với năm tên trại chủ thì hôm nay Lâm Vũ trấn chắc muốn bị diệt vong. Thế mà ngươi lại không biết xấu hổ ám toán hắn ư?” Tam trưởng lão cơ hồ là hét lên, kiếm chỉ Đỗ gia đại trưởng lão mắng.
“Bình tĩnh đi Tam trưởng lão.” Chỉ thấy Hoàng Thành Tư khoát tay một cái, hướng Đỗ Diên Khánh hỏi:
“Vậy ngươi có biết hậu quả nếu như Lâm Vũ trấn không có Nhập Thần cảnh toạ trấn không? Chưa nói tới quanh đây đỉnh tiêm yêu thú Nhập Thánh cảnh không phải là không có, càng đừng nói tới về mặt thương mại thì Lâm Vũ trấn địa vị tại các trấn khác sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng, ngươi có gánh nổi không?”
“Hoàng trấn chủ đúng là một vị trấn chủ hợp cách, đến tận giây phút này rồi mà vẫn còn lo nghĩ đến cho trấn. Yên tâm đi, sau khi ngươi chết ta đều đã có an bài đầy đủ.”
Nói xong, một luồng khí thế trên người hắn phát tán.
“Nhập Thần sơ kỳ!? Ngươi dĩ nhiên đã đột phá?” Lỗ Gia Bảo giật mình kinh hô.
Nghe lời đấy, Đỗ Diên Khánh cũng không có đáp lại, trên mặt vẫn nhìn xuống Hoàng Thành Tư tựa như món đồ chơi trong tay.
Đến lúc này thì giống như nhận ra điều gì bất thường, Lỗ đại trưởng lão nghi ngờ:
“Chờ chút, sao Hoàng Thành Tư lão già ấy lại không phản kháng chút nào? Lấy tính cách của lão cũng không phải là người sẽ mặc người đâm kẻ chém như vậy đâu?”
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ bất quá ở đây có ai không phải là võ giả, chỉ thấy Đỗ Diên Khánh cười nhẹ một tiếng, giải đáp:
“Nhớ viên đan dược lúc trước không? Viên đan dược đấy tuy đúng rằng là có thể cho người phục dụng không bị rớt sức chiến đấu nếu không kịp đột phá, bất quá ta đã động chân động tay một chút cho nó một chút tác dụng phụ, đó chính là động thủ sau một thời gian là không thể nào kiểm soát chính mình linh lực.”
“Không những thế tại thanh kiếm này bên trên còn thoa lấy chất độc thần hồn, ngươi sợ rằng ta sau khi nhục thân phá thì tàn hồn bỏ chạy phụ thể trên người nào đó rồi đông sơn tái khởi sao? Chính vì thế nên ngươi mới bỏ ra thời gian dài thế mà không chém giết ta ngay vì muốn hoàn toàn chắc chắn không để tàn hồn ta chạy thoát sao? Quả là cản thận a.”
Tam trưởng lão Hoàng gia nghe đến vậy thì nguyên bản tâm tư vốn định lên giải cứu chợt chìm xuống. Hắn vốn đang nghĩ rằng là Đỗ Diên Khánh đã tại thanh kiếm phía trên động chân động tay khiến cho Hoàng Thành Tư bị khống chế, thành ra hắn những không có xúc động, thành thục đợi lấy thời cơ, bất quá sự việc so hắn nghĩ còn muốn phức tạp hơn, bởi bây giờ có cứu được Hoàng Thành Tư ra thì hắn cũng không có chút chiến lực nào. Nhất thời, Tam trưởng lão cũng không biết nên làm thế nào.
Còn các gia tộc khác thì sao? Đỗ gia đương nhiên không phải nói, mệnh lệnh của Đại trưởng lão chính là tối cao, đối với Hà Triệu Lỗ gia chính là không có đủ thực lực, cũng là không muốn cùng Đỗ Diên Khánh dạng này Nhập Thần cảnh cường giả chống lại.
Trong giây phút mà mọi người đang chờ đợi lấy chất độc trên thanh kiếm ăn mòn lấy thần hồn của Hoàng Thành Tư khiến hắn triệt để chết đi, một thanh âm trầm thấp lại thay đổi tất cả.
“Bịch!”
Lồng ngực Đỗ Diên Khánh bị đánh tan, tiên huyết phun ra, hai lá phổi bập bùng liên tục, ngay lập tức khiến hắn bị đánh lui gần chục mét, và thủ phảm không ai khác chính là Hoàng Thành Tư.
Toàn trưởng một lần nữa chấn kinh.
Nhìn lấy cảnh này, Lỗ Gia Bảo trong lòng mát lạnh:
“Quả nhiên gia hoả này là có hậu thủ, bất quá không biết hắn là sẽ xử lý chuyện này như thế nào?”
Chỉ thấy Hoàng Thành Tư đẩy ra thanh kiếm đang cắm trên ngực mình, vết thương lấy tốc độ có thể thấy bằng mắt thường khép lại. Hắn tiếu dung trên mặt nồng đậm:
“Ngươi thật sự nghĩ ta không có nhìn thấu âm mưu của ngươi ngay từ đầu? Vốn là ta chỉ cần có một số thứ cần xác nhận thôi. Giờ thì thật lòng cảm tạ, nếu không ngược cũng sẽ không sống đến bây giờ.”
“Làm sao?…” Đỗ Diên Khánh thở hồng hộc, khó nhọc hỏi.
“Làm sao ta không có bị trúng tác dụng phụ á? Thôi, trước khi tiễn ngươi ra đi thì để ngươi không còn có băn khoăn gì ta cũng trả lời luôn.”
Nói xong hắn lấy trong mồm mình ra một viên đan dược, viên này chính là viên vừa nãy Đỗ Diên Khánh đưa cho hắn.
“Lý do rất đơn giản, ta kì thực cũng không có phục dụng đan dược này. Kì thực mà nói a, ban đầu ta đã là nghi ngờ lấy hành vi của ngươi rồi, thứ hai mà nói, lúc đột phá cảnh giới là ta vốn thả thông tin sai lệch chếch thời gian đi, vì vậy nên đột phá kì thực cũng chưa tới lúc mấu chốt, khiến cho tự thân thực lực của ta cũng không bị giảm sút, còn khí tức thì lại cành đơn giản, các ngươi ở đâu ai mà không biết điều chỉnh chính mình khí tức? Đặc biệt là khi đối đầu toàn là kém hơn chính mình cảnh giới? Còn nữa, kiếm lấy viên đan dược có tác dụng như thế cũng không quá khó, chí ít ta cũng đã nuốt một viên trước đó rồi.”
“Còn về việc tại sao ta không bị kiếm làm tổn thương, Sa Lưu Tuỳ Hư dù sao cũng toả sáng trong tay ta.” Nói xong hắn vạch phần ngực ra, ngay tại chỗ vừa bị kiếm đâm.
“Được, ngươi giỏi. Dùng Sa Lưu Tuyền Hư di chuyển bộ phận kinh mạch cùng với các nội tạng trong yếu, sau đó tự mình dùng linh lực cưỡng ép cắt đứt phần thịt ở ngực, thành ra chất độc bên trong kiếm cũng không có thấm tới ngươi.”
“Phải, dù sao ta thế nhưng tin chắc là ngươi không có đủ bản lĩnh lấy đượ một loại chất độc nào không cần chạm cũng dính, như thế ngươi đã phải lấy ra từ dầu rồi.” Hoàng Thành Tư nói.
“Vốn ban đầu cái bẫy là cho Ngũ Long trại, nhưng ta lại câu thêm được một con cá to a.”
Đỗ Diên Khánh lắc đầu cười khổ:
“Than ôi, cả một lần tính toán cũng đã thất bại, không ngờ ngươi thế mà hoài nghi ta ngay từ đầu.”
“Đúng.” Hoàng Thành Tư lạnh lùng nói:
“Nể tỉnh quen biết bao năm, còn lời nào trước khi chết muốn nói không?”
Đỗ đại trưởng lão lâm vào trầm tư suy nghĩ trong tích tắc, bỗng nói:
“Có, ngươi chết cmnr.”
Hắn vừa nói xong, Hoàng Thành Tư miệng lại ói tiếp một ngụm tiên huyết.
Quan chiến võ giả:” Lại cái gì nữa đây?”
Ps của tác giả: Cuối cùng sau 4 tháng, truyện cũng đã được 100 c. Chân thành cảm ơn các quý vị độc giả cùng các đạo hữu đã có ủng hộ về mặt tinh thần để ta viết tới như này. Vốn là ban đầu tác cũng không nghĩ viết nhiều thế, chỉ định để cho Lưu Chính Minh kết thúc map Đấu Thiên rồi sau này có thời gian rảnh rỗi lại viết tiếp, đại cương viết ra thì cũng phải gọi là viết đến đâu nghĩ tới đấy, nát không chịu nổi, bất quá ta cũng không ngờ tới công việc hiện tại ta đang làm vẫn còn thời gian rỗi như vậy, vậy nên ta cũng tranh thủ viết tiếp.
Ban đầu kì thực tác cũng chưa có viết truyện bao giờ nên có hơi gượng gạo, ngôn ngữ sử dụng cũng khó mà nhìn thẳng, bất quá ta vẫn sẽ để lại giống như là kỉ niệm đáng nhớ vậy, chỗ nào lỗi quá mới sửa.
Về mặt đại cương mà nói là hiện tại mọi người có thể yên tâm, ta sẽ không lại xuất hiện trường hợp sập đại cương nữa đâu, hơn nữa cách viết của ta thường là để một số chi tiết nhỏ giấu tại các chương trước để độc giả có thể phần nào đoán được nội dung về sau, yên tâm tìm hố và sạn nha.
Tất nhiên, tác cũng không phải vạn năng, thế nên vẫn có rất nhiều hố và sạn càn mọi người tìm giùm, nếu tác có thể tác sẽ cố gắng lấp.
Hiện tại, ta có thể sẽ liệt kê lấy một số chi tiết mọi người có thể liên hệ với nhau nè:
Cái chết của U Minh Tinh Đế
Bí ẩn thân thế của Càn Minh Nguyệt
Kẻ công bố lấy Dị Hoả Bảng
Vai trò của Hoàng Thiên Tiên Đế
Lý do Sàng Hải Châu bị chia cắt
Kẻ bí ẩn đứng phía sau của Đỗ gia làm phản
Cuối cùng tác cũng chỉ có thể chốt một câu, cảm tạ các đạo hữu đã ủng hộ và theo dõi tiếp con đường trưởng thành của Lưu Chính Minh.