Đọc truyện Thoạt Nhìn Em Rất Mlem – Chương 12: Không bắt đầu bằng tình yêu
Edit: Xiao Yi.
Đây rõ ràng là một gã cà lơ phất phơ đang hút thuốc. Vậy mà chỉ một phút đồng hồ trước thôi, anh vẫn là anh trai nhỏ ôn nhuận nho nhã, vỗ nhẹ cặp sách của cô…
Cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy!
Hứa Thanh Ca chỉ cảm thấy người trước mặt đây và anh trai dịu dàng mà mình biết tuy rằng lớn lên giống nhau, nhưng khí chất lại bất đồng hoàn toàn, là hai người mới đúng.
Cả chuyện mà Tần Tuyển đang thảo luận với bạn cùng phòng của anh cũng làm cô khiếp sợ.
“Tiễn cô ta đi.” — Những lời này có ý gì???
Hứa Thanh Ca khiếp sợ vòng tay ra sau lưng mình, tự nhéo một cái,… Không phải đang mơ.
Anh trai hàng xóm này thì ra không dịu dàng giống như cô nghĩ hay sao?
Sau khi nói câu ‘Đạ mấu’ khi nãy, Hùng Dương lại buộc miệng: “Em ấy thật quá con mẹ nó đẹp đi!!!” Ngữ điệu còn mãnh liệt thêm.
Trừ Tần Tuyển, mấy anh em bên cạnh đều há mồm cứng lưỡi nhìn Hứa Thanh Ca chằm chằm. Rốt cục bọn họ cũng hiểu, vì sao lúc nãy Tần Tuyển vừa nhận điện thoại xong liền vội vàng bỏ đi.
Cô gái nhỏ này thật sự phải nói là… Cơ mà nói thế nào thì được nhỉ? Chính là ‘Ánh mắt của Tần Tuyển vốn ở trên cao, khi xuống tay ắt hẳn đối phương phải đẹp’.
Hùng Dương nhỏ giọng hỏi: “Anh Tuyển, em ấy thành niên chưa?”
Tần Tuyển thấy vẻ mặt của Hứa Thanh Ca khiếp sợ thì sắc mặt cũng hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.
Anh cong môi, đạm nhiên [1] mỉm cười, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, đưa cho Hùng Dương cầm. Thuận tiện, anh liếc Hùng Dương một cái, không tiếng động nói một chữ ‘Cút’.
Tần Tuyển đi về hướng cô đang đứng, khom người nhìn cô, trên mặt vẫn là sự dịu dàng chớ hề biến sắc, nói: “Sao em còn quay lại thế? Có việc gì sao?”
Hứa Thanh Ca chớp chớp mắt, bỗng nhiên, từ sâu trong đáy lòng hơi toát ra một loại cảm thụ khác. Anh trai hàng xóm này rất giống kiểu ở nhà thì rất dịu dàng, nhưng đi ra ngoài lập tức trở thành đại ca hoành hành ngang ngược.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng không phải là cô không thể tiếp nhận được sự tương phản thật lớn của anh trai hàng xóm đang đứng trước mặt này.
Hứa Thanh Ca quay lại là bởi vì muốn mời anh ăn cơm. Nhưng hiện tại nhận ra Tần Tuyển vẫn còn che giấu tính cách thật của mình, cho nên cô cũng không quá dám nữa.
Đại não nhất thời trống rỗng, Hứa Thanh Ca đột nhiên sửa lý do ngay, chỉ có thể nói ra một câu đứt quãng không hoàn chỉnh: “Thì… là… Cũng không có gì đâu ạ, anh ơi, bây giờ anh…”
Cô lướt qua Tần Tuyển, nhìn về phía nam sinh hùng tráng đang cầm điếu thuốc kia, rồi lại nhìn Tần Tuyển.
Trong đôi mắt đen như mực của cô là hoang mang vô hạn.
Tần Tuyển nhẹ giọng cười, hai tay chống đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô, “Tiểu Thanh Ca này, giúp anh một chuyện nhé. Em đừng nói cho dì Lữ biết chuyện anh hút thuốc, có được không?”
Hứa Thanh Ca gật đầu rất chậm…
“Hồi năm ba, anh và bạn cùng phòng có lập ra một công ty nhỏ, mới vừa gây dựng sự nghiệp không lâu, áp lực rất lớn, cho nên đôi khi anh sẽ hút thuốc mà thôi.”
Hứa Thanh Ca tiếp tục gật đầu.
Nhưng gật được một nửa, cô lại lắc đầu nói: “Anh ơi, anh không cần giải thích với em đâu ạ. Anh đã giúp em rất nhiều, em nhất định sẽ không nói cho dì Lữ đâu ạ.”
Lần này, Tần Tuyển không vỗ vỗ cặp sách của cô nữa. Anh đổi thành xoa đầu Hứa Thanh Ca, khẽ cười: “Ngoan lắm, cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé!”
…
Sau khi Tần Tuyển đưa cô lên nhà, lúc trở lại chỗ đám bạn cùng phòng của mình thì thấy đôi mắt của họ vẫn còn trợn to.
Hùng Dương nhảy dựng lên, chụp lấy vai anh thật mạnh, “Anh Tuyển, em gái nhỏ cũng đẹp quá đi!!!”
Tần Tuyển trừng mắt liếc cậu một cái, phủi bả vai: “Là đẹp thôi.”
“Tình huống bây giờ là sao hả? Cậu muốn xuống tay với em ấy sao? Muốn theo đuổi, muốn yêu đương sao?”
“Không có.”
Lão đại liền kích động, níu lấy cánh tay của Tần Tuyển, “Lão tam, bọn tôi có thể theo đuổi em ấy không?”
Tần Tuyển hất tay cậu ra, điềm nhiên nói: “Không thể.”
Ba người ba miệng một lời nói: “Vì sao chứ???”
Tần Tuyển nhận lấy nửa điếu thuốc từ Hùng Dương, ngậm lên miệng, không nói gì.
Hùng Dương hỏi: “Em ấy chưa thành niên sao?”
“Thành niên rồi.”
“Vậy thì tại sao chứ???”
Tần Tuyển từ từ thở ra một làn khói, ngửa đầu nhìn lên lầu, trước ban công của gia đình Hứa Thanh Ca không có một bóng người.
Một tay anh đút túi, ánh mắt liếc xéo bọn họ, ngữ khí cực kỳ chính nhân quân tử và thân sĩ: “Một cô gái nhỏ ngây thơ như vậy mà các cậu cũng không biết xấu hổ muốn xuống tay à?”
Hùng Dương bĩu môi: “Bọn tôi thấy cậu giống như giả vịt ấy! Một mặt nói bản thân không theo đuổi em ấy, mặt khác cũng không cho người khác theo đuổi.”
“Thật sự tôi sẽ không xuống tay,” Tần Tuyển híp mắt nhìn trời đêm, trong đầu mơ hồ hiện ra dáng vẻ vừa ngoan ngoãn nghe lời vừa mềm ngọt giống bơ kẹo của Hứa Thanh Ca, chậm rì rì nói:
“Chỉ là tôi có điểm thích em ấy, cho nên không muốn buông tay thôi.”
“…”
…
Lúc Hứa Thanh Ca trở về, ba mẹ Hứa đều ở nhà.
Trong khoảng thời gian này, ba Hứa bận rộn công tác, buổi tối mới có thể ăn cơm cùng cô. Ông vẫy tay gọi: “Ngọt Ngào, mau lại đây ăn cơm, hôm nay ba đã xuống bếp đó.”
Hứa Thanh Ca nhìn về phía ba Hứa, thầm nghĩ khi ở bên ngoài, ông siêu cấp nghiêm túc, nhưng khi về nhà không phải cũng sợ vợ sao? Cho nên anh trai hàng xóm như vậy, cũng có thể coi là bình thường nhỉ?
Anh trai của bạn học cùng lớp với cô cũng thô tục trước mặt bạn bè, nhưng khi ở trước mặt bạn học ấy lại đặc biệt dịu dàng kia mà?
Sau khi tiếp nhận giả thiết này, tâm tình của Hứa Thanh Ca trở nên thông suốt.
Cô rửa tay rồi ngồi vào bàn, ba Hứa liên tục gắp đồ ăn cho cô.
Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn ăn hết, không trò chuyện nhiều lắm. Cô ăn chậm, còn có điểm hơi ngốc ra.
Ba Hứa quan tâm hỏi: “Ngọt Ngào à, gần đây con có cùng bạn học ra ngoài chơi không?”
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn mẹ Hứa một cái, ánh mắt giống như hơi sợ hãi, sau đó lắc đầu.
Mẹ Hứa vô thanh vô tức [2] đánh giá cô một lúc lâu. Đây rõ ràng là cô cố ý nhìn bà như vậy, bà cười lạnh nói: “Hứa Thanh Ca, con đừng có đánh đòn tâm lý với mẹ. Muốn mách lẻo với ba con cái gì thì cứ mách đi.”
Hứa Thanh Ca nhích người sang phía ba Hứa một chút, “Con không có gì muốn mách lẻo cả, cũng không dám mách ạ.”
Ba Hứa thuận thế kéo chiếc ghế mà cô đang ngồi lại gần mình hơn, “Không sao cả, con cứ nói ba nghe, ba sẽ làm chủ cho con.”
Mẹ Hứa lại thật ‘nể mặt’ mà đi vào phòng bếp hâm lại nồi canh, “Được thôi, mẹ lượn đây, con và ba con cứ tâm sự đi.”
Hứa Thanh Ca đợi sau khi bà đi vào bếp rồi, lập tức mách lại: “Ba ơi, con muốn mua máy ảnh, nhưng mẹ không cho mua. Bà cũng không trả tiền lì xì năm con mười tám tuổi cho con.”
Ba Hứa nhíu mày, “Mẹ con vậy là quá đáng!”
“Đúng ạ đúng ạ.”
“Không sao cả, ba có quỹ đen, ba sẽ cho c…”
Mới xoay người một cái, mẹ Hứa đã trở lại. Câu nói của ba Hứa lập tức thay đổi, thấm thía nói: “Cá lớn nuốt cá bé, thừa giả sinh tồn [3]. Ngọt Ngào, thực xin lỗi con, địa vị của ba trong nhà rất thấp, cho nên ba vẫn còn muốn sống nha.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Địa vị của ông ở nhà rất thấp là điều rõ ràng.
Hứa Thanh Ca trở về phòng, đeo tai nghe lên xem livestream. Đang chiếu đến một đoạn hình ảnh của streamer kia, đột nhiên chức năng photoshop chỉnh cho mặt gầy một chút gặp trục trặc, để lộ gương mặt tròn lớn tiêm cằm của streamer kia.
Tai nghe cũng không nghe thấy thanh âm gì của streamer ấy.
Chờ sau chỉnh lại xong, streamer kia khôi phục gương mặt gầy nhỏ trước kia, Hứa Thanh Ca thầm nghĩ chuyện này cũng khủng bố ghê!
Nếu như một ngày nào đó, biểu tượng mặt nạ của cô cũng gặp trục trặc thì phải làm sao bây giờ?
…
Không có khoá dạy đàn Cello nào, Hứa Thanh Ca thiếu mất một phần thu nhập, cho nên tiếp tục sự nghiệp livestream.
Buổi sáng, ba mẹ Hứa đi làm, cô chuẩn bị tốt công đoạn để livestream rồi, bỗng nhiên Tần Tuyển gửi tin nhắn Wechat tới: 【Họ đã trả lương dạy kéo đàn Cello cho em chưa?】
Nhà họ Diệp còn chưa có trả lương cho cô. Hơn nữa, mấy ngày nay Hứa Thanh Ca đều không ra khỏi cửa, cô sợ gặp phải ba của Diệp Linh Linh.
Hứa Thanh Ca luôn luôn gặp những chuyện như vậy.
Khi còn đi học, luôn có nam sinh chặn đường muốn bày tỏ với cô. Khi ngồi xe buýt đi học, đôi khi cô cũng sẽ gặp phải vài nam sinh túm lấy cánh tay của mình, muốn xin số điện thoại. Khi kỳ nghỉ ngoại khoá, cũng có nam sinh lớn tuổi hơn thường xuyên nhìn chằm chằm cô.
Hứa Thanh Ca bỗng nhiên cảm thấy bản thân hẳn là nên đi học thái quyền.
Tần Tuyển lại gửi tin nhắn tới: 【Nếu phía họ còn không chịu trả lương cho em, chiều nay anh dẫn em đi đòi. Anh phải giúp em đòi cho bằng được mới thôi!】
Hứa Thanh Ca nhớ lại dáng vẻ hút thuốc của Tần Tuyển khi đứng cùng mấy người Hùng Dương, cô bắt đầu cảm thấy anh trai hàng xóm rất có khí phách.
Hứa Thanh Ca: 【Vẫn chưa ạ… Cảm ơn anh, nếu buổi chiều anh không rảnh cứ nói lại với em. Chiều hôm khác nếu anh có rảnh lại dẫn em đi cũng được ạ.】
Tần Tuyển: 【Không sao cả, chuyện ở công ty anh có thể làm nốt trong sáng nay. Buổi chiều anh rảnh.】
…
Sau khi hẹn thời gian với Tần Tuyển xong, cô bắt đầu click mở phòng livestream của mình, bắt đầu phát sóng.
Gần đây, cô có tìm hiểu người xem livestream thường thích chủ đề gì, phát hiện đa số tương đối thích nghe nhạc. Cho nên hôm nay Hứa Thanh Ca liền kéo một đoạn của bài “May mắn nhỏ”.
Kéo xong một đoạn, cô ngó xem danh sách thưởng. Ngoài ý muốn, Hứa Thanh Ca thấy mình nhận được một cái tên của quà tặng thuộc hàng phi thường, là quà tặng đắt nhất của hệ thống livestream.
Quả là thổ hào nha!
Vị trí đệ nhất của bảng xếp hạng chính là người này, nicknam thật là phong lưu: Dao Viễn Lão Sư.
Lần đầu tiên, Hứa Thanh Ca nói chuyện trên luồng trực tiếp: “Cảm ơn Dao Viễn Lão Sư đã tặng quà nhé.”
Hứa Thanh Ca nói xong câu đó thì phát hiện người xem trong phòng livestream của mình chợt tăng lên.
Vài người bình luận rằng giọng nói của Điềm Muội thật dễ nghe, lúc nghe cảm giác cô còn hơi nhỏ, cho nên hỏi Điềm Muội bao nhiêu tuổi rồi?
Hứa Thanh Ca không muốn đề cập tới chuyện riêng tư, cho nên không trả lời.
Tiếp theo, trên màn hình xuất hiện mấy bình luận trả lời của thổ hào khi nãy:
Dao Viễn Lão Sư: 【Chị gái nhỏ Điềm Muội giỏi quá! *thả tim*】
Dão Viễn Lão Sư: 【Giọng của chị cũng thật dễ nghe. *thả tim*】
Dão Viễn Lão Sư: 【Chị gái nhỏ Điềm Muội cố lên! *thả tim*】
_____
[1] Đạm nhiên: bình đạm + tự nhiên.
[2] Vô thanh vô tức: không tiếng động.
[3] Thừa giả sinh tồn: hiểu chuyện thì sống lâu. – Ở đây có thể xem như ba Hứa phải thức thời mới có thể ‘bảo toàn tính mạng’ dưới tay mẹ Hứa được.:v