Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon

Chương 1: Ánh mắt đầu tiên


Đọc truyện Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon – Chương 1: Ánh mắt đầu tiên

Edit: Xiao Yi.

Giữa tháng bảy, khí trời mùa hè oi bức khó chịu.

Trong phòng khách, Hứa Thanh Ca nằm trên sofa ngủ trưa.

TV đang phát lại tin tức về anime, manga từ nhiều năm trước. Trên màn hình, con cáo ba đuôi ánh mắt thâm tình, chậm rãi bế Nại Nại thoát khỏi nguy hiểm.

Trong nhà, điều hoà thổi lạnh, Hứa Thanh Ca mặc một cái váy màu trắng, dài ngang đầu gối, rất mỏng. Bởi vì ngủ lạnh, cô cuộn hai chân, thấp thoáng để lộ quần lót.

Mẹ Hứa đem thảm in hình thỏ Tuzki [1] đắp lên người Hứa Thanh Ca, nhỏ giọng gọi cô: “Bảo bối, mẹ đi làm, buổi trưa con kêu cơm hộp nhé.”

Hứa Thanh Ca mơ màng mở mắt, rất nhanh nhắm mắt lại, thanh âm mềm mại đáp ứng bà, còn giang tay ôm lấy cổ bà.

Mẹ Hứa bật cười, cúi người hôn cô, “Ở nhà ngoan ngoãn, mẹ trở về sẽ mua máy ảnh mới cho con [2].”

Hai mắt của Hứa Thanh Ca đột nhiên mở to.

Mẹ cô đồng ý mua máy ảnh cho cô đấy ư?

Hứa Thanh Ca mơ hồ dùi mắt, trên người cũng không có tấm thảm in hình Tuzki nào.

Là nằm mơ sao?

Lúc này, mẹ Hứa từ trong phòng ngủ đi ra, sốt ruột ném điện thoại và chìa khoá vào giỏ xách, nói với cô:

“Bảo bối, mẹ tới bệnh viện, buổi trưa con tự gọi cơm hộp nhé.”

Hứa Thanh Ca phát ngốc, “Mẹ, lúc nãy mẹ đáp ứng con mua máy ảnh đúng không?”

Mẹ Hứa quay đầu nhìn cô, “Nằm mơ.”


“…” Quả nhiên là cô mơ thật.

Điện thoại hết pin, mẹ Hứa vào phòng ngủ tìm dây sạch. Trong giỏ xách không có tiền mặt, bà lại đi kiếm thẻ ngân hàng, còn có vào toilet tìm đôi giày màu trắng đã khô chưa.

Hứa Thanh Ca nhìn bà vội vội vàng vàng, từ đằng sau ôm lấy bà giống như bông hoa tri kỷ. Mẹ Hứa đang bận rộn chợt khựng lại động tác, ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Bảo bối.”

Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn đáp “Dạ”.

Động tác của bà ôn nhu, giây sau liền biết thành vô tình, mẹ Hứa đẩy đôi tay sờ loạn của cô ra, nói:

“Không cần vuốt mông ngựa [3], cũng đừng có mơ mộng, mẹ sẽ không mua máy ảnh cho con đâu.”

Hứa Thanh Ca: “…”

Sau khi thi Đại học, Hứa Thanh Ca đặc biệt ngoan ngoãn, không nói không nháo đòi đi Thái Sơn, Tây Tạng, cũng không làm loạn muốn xuất ngoại đi chơi, chỉ muốn mua một máy ảnh chụp đơn phản [4].

Cô cũng không cần mua một máy ảnh quý giá, chỉ muốn mua một cái khoảng hai vạn tệ [5] mà thôi. Nhưng mà mẹ Hứa sống chết cũng không mua cho cô.

Hiện tại, Hứa Thanh Ca đang dùng iPhone X khoảng tám ngàn tệ mua từ năm ngoái, Macbook Pro một vạn năm tệ, điện thoại do ba cô mua, laptop do mẹ cô mua, không phải là cô muốn.

Hứa Thanh Ca không hiểu vì sao thường ngày bà luôn chiều cô, đột nhiên lại không yêu cô nữa, uỷ khuất rũ mi.

Mẹ Hứa không để bản thân bị lừa, “Ba con quấn lấy mẹ đòi mua bàn bida mới, chỉ ba ngàn tệ mẹ còn chưa cho ông ấy mua. Nếu con muốn mua máy ảnh thì tự kiếm tiền đi. Con muốn đóng học phí thì mẹ còn cho hai vạn tệ này, nhưng nếu mua để chụp chơi, đừng hòng. Không bắt buộc phải có thì mẹ chắc chắn sẽ không cho con tiền đâu.”

Hứa Thanh Ca bắt được lỗ hổng trong câu nói của bà, “Mẹ, con có thể mượn tiền người ta không?”

Mẹ Hứa hứng thú hỏi: “Con muốn tìm ai mượn tiền?”

Hứa Thanh Ca nói thử: “Mượn ba?”

Mẹ Hứa cười nhạt, “Con cứ thử đi.”


Mẹ Hứa hấp tấp ra khỏi cửa, Hứa Thanh Ca đứng đó, trên mặt có chút phát ngốc.

Sau đó, cô gọi một phần cơm đùi gà, cẩn thận ghi chú không tương ớt. Cho dù Hứa Thanh Ca phải chơi một mình, chỉ cần có đùi gà để ăn là được. Bởi vì cô thích nhất là ăn đùi gà và kem.

Hứa Thanh Ca không sợ lạnh, cô tắt điều hoà trong phòng rồi mở cửa sổ ra. Cô lấy trong tủ lạnh vài món ăn vặt, sau đó đem laptop đặt lên đùi, ngồi trên sofa tìm tin tuyển dụng.

KFC và Pizza Hut đều đang cần người, nhưng Hứa Thanh Ca chỉ còn một tháng rưỡi nữa là khai giảng, vẫn chưa biết thời khoá biểu thế nào. Mà muốn kiếm đủ hai vạn tệ, thời gian làm thêm sẽ rất dài.

Làm gia sư thì Hứa Thanh Ca có chút nhát gan. Vừa đọc thấy tin tức gia sư tại nhà bị quấy rối, cô do dự phát sợ.

Hơn nữa, ba mẹ Hứa không có khả năng đồng ý cho cô làm gia sư, chú nhỏ lại không cho cô đi tới chỗ nhiều người bản xứ, họ đều sợ cô bị đàn ông bất hảo theo dõi.

Nếu Hứa Thanh Ca có một người anh trai thì tốt rồi. Anh ấy có thể cho cô mượn tiền để mua máy ảnh, cũng có thời gian đưa đón cô mỗi lần gia sư về.

Thanh xuân thiếu cô một người anh trai a~

Có người gõ cửa, Hứa Thanh Ca nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một dì mặc sườn xám, vóc người rất đẹp.

Dì kia đứng ngoài cửa khoa chân múa tay, nói: “Xin chào, tôi là hàng xóm mới chuyển tới, cho hỏi có ai ở nhà không?”

Thanh âm cũng thật ôn nhu dễ nghe.

Hứa Thanh Ca hé cửa, ló đầu ra hỏi: “Xin chào, dì có việc gì sao ạ?”

Lữ Hỉ Doanh nhìn thấy cái đầu nhỏ ló ra, ánh mắt lập tức thay đổi.


Nha đầu này lớn lên thật xinh đẹp a~

Nha đầu nhỏ cả người mặc một cái váy dài màu trắng, giống như tơ lụa quảng cáo trên TV. Cái đầu nhỏ đáng yêu, trên tay cầm cây kem, đôi môi anh đào còn dính chút bơ, đôi mắt tròn xoe như mắt nai, xinh đẹp cực kỳ!

Lữ Hỉ Doanh cười nói:

“Chào cháu, dì là hàng xóm mới đến, một năm tới có lẽ ở đây, cho nên sang đây biểu hiện chút lễ. Cháu có thể gọi dì là dì Lữ, dì có thể gọi cháu là gì nha?”

Hứa Thanh Ca trong lòng ấn tượng tốt với dì Lữ này, nhà người ta so với mẹ cô thực ôn nhu hơn nhiều.

“Chào dì Lữ ạ, cháu tên là Hứa Thanh Ca, dì gọi cháu là Thanh Ca được rồi.”

Khu Hứa Thanh Ca ở có hai căn hộ liền kề, căn hộ bên cạnh nhà cô đã rất nhiều năm không có người ở. Bây giờ bỗng nhiên có một dì hàng xóm ôn nhu như vậy, trong lòng cô rất cao hứng.

Hứa Thanh Ca trên mặt tươi tỉnh đang ăn kem, bỗng thấy trên mặt dì Lữ có chút khô, “Dì Lữ, dì đợi cháu một chút nha.”

Hứa Thanh Ca chạy vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra một cây kem khác, “Dì Lữ, thời tiết đang nóng, mời dì ăn kem ạ.”

Lữ Hỉ Doanh về phòng, nhỉn thấy con trai cả người lười nhác dựa lên quầy rượu trong nhà. Anh nghiêng đầu nhìn một màn đánh nhau giữa một con chó và một con mèo.

Lữ Hỉ Doanh đi qua, dùng sức nắm bả vai anh, trên mặt không giấu được hưng phấn:

“Con trai này, nhà bên cạnh có một nha đầu rất xinh, ngọt như bơ kem vậy đó!”

Trong nhà, một mèo một chó lúc này chạy tới bên người Tần Tuyển và Lữ Hỉ Doanh, vẫy đuôi.

Tần Tuyển ngồi xổm xuống, cằm bị con mèo nhỏ cào cào lên. Anh vỗ lưng con chó nhỏ bên cạnh, “Đẹp thế nào vậy? Có thể so sánh với hai bảo bối nhà ta không?”

Lữ Hỉ Doanh cũng ngồi xổm xuống, dí nhẹ trán anh.

“Là đặc biệt xinh đẹp! Con không được bắt nạt con bé, cũng không được dạy hư con bé, có nghe thấy không?”

“Từ khi nào mà con không đứng đắn như vậy thế?” Tần Tuyển chơi đùa với mèo nhỏ, cười khẽ.

Lữ Hỉ Doanh ăn kem, nói: “Con tổng thể đều không đứng đắn, anh em trong nhà tốt như vậy, con chẳng có điểm nào giống họ.”


Tầu Tuyển ngồi trên mặt đất, cầm lấy máy ảnh trên bàn, điều chỉnh thông số một chút rồi chụp ảnh hai con vật nhỏ.

“Con trai ruột của mẹ bây giờ cũng không bằng một cô nhóc hàng xóm, chậc chậc.”

Lữ Hỉ Doanh không yên tâm về điệu nói của anh, “Nhưng nha đầu kia lớn lên thật sự khả ái xinh đẹp…”

Tần Tuyển không để ý, chỉnh đúng tiêu cự của máy ảnh, rất nhanh chụp được một bức mèo nhỏ chơi đùa chó nhỏ.

“Con biết rồi, nhất định sẽ không bắt nạt cô ấy, cũng không dạy hư cô ấy.”

Ngừng lại hai giây, Tần Tuyển nhìn bà, “Kem ở đâu ra vậy?”

Lữ Hỉ Doanh nháy mắt, cười với anh: “Thanh Ca mời đó.”

“Chỉ có một cái?”

“Chỉ có một cái.”

Thời tiết oi bức, nhà mới không có điều hoà, tủ lạnh cũng không có kem.

Tần Tuyển nhìn chằm chằm bà, cằm khẽ hất, nói: “Vậy mẹ lại qua đó nữa đi, con cũng muốn một cái.”

_____

[1] Thỏ Tuzki: icon facebook: hình ảnh minh hoạ:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

[2] Raw: 单反 | Convert: Mãi Đan Phản | Edit: máy ảnh (Nam quăng raw lên Google dịch thì nó là máy ảnh DSLR, hình ảnh minh hoạ):

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

[3] Vuốt mông ngựa: lấy lòng người ta.

[4] Đơn phản: đơn giản + độ tương phản tốt.

[5] Hai vạn Nhân dân tệ = 64.800.000 Việt Nam đồng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.