Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng

Chương 9: Hàn thiên kỳ


Đọc truyện Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng – Chương 9: Hàn thiên kỳ

Lăng Vũ Huyền đi dạo quanh trường, cô cảm thấy trường học danh tiếng vẫn là trường học danh tiếng.

Mặc dù trước đây không phải cô chưa từng đến những ngôi trường danh tiếng học chỉ là cảm thấy ngôi trường này còn khoa trương hơn cả một khu nghỉ dưỡng nữa.

Đang mãi đi thì nghe có tiếng đánh nhau, lỗ tai Lăng Vũ Huyên hơi động đôi mắt lóe lên sự gia tà, hình như là 6 nam 1 nữ.

Cô gái kia ra chiêu rất tốt nhanh hiểm độc, xem ra mấy ngày đi học của cô thật sự có chuyện vui để chơi rồi thì phải.

Lăng Vũ Huyền lách người núp sau tường nhìn đám người phía trước. Đó là sáu nam một nữ, cô gái kia có mái tóc nâu nhạt được cột lên cao, chiếc áo trắng mặt dù có đánh nhau nhưng không nhàu, dưới lớp váy xòe đen là chiếc quần chuyên dụng trong thể thao màu đen, trên đôi tay trắng không tì vết là một đôi bao tay da đen.

Lăng Vũ Huyền mắt tỏa sáng, cô gái phía trước thật uy vũ nha nhưng mà mặt cô lập tức trầm xuống khi nhìn cách đó không xa là một ả mặc dù trong cứ như tiểu bạch kiểm, mái tóc ngắn ngang vai màu vàng kim đôi con ngươi màu lục dáng người yểu điệu dễ thương hiền lành nhưng đáy mắt cô ta rõ ràng là sự khinh thường và tự đắt.


Chỉ nhìn thôi là đã thấy không ưa nổi rồi, coi cái bộ dạng hóng hách kìa…. Lăng Vũ Huyền đáy mắt lóe lên sự chán ghét ai biết vừa quay qua cô gái đang đánh nhau với đám người kia thì thấy một tên cầm một cây sắc đập lên đầu cô gái kia.

Cô gái kia bị đau nhanh chóng một tên khác đạp lên bụng kiến cô gái ngã xuống. Mấy tên kia đang tính bay vô đánh cô gái kia thì ở đâu một cục đá bay tới.

Một tên đầu gấu to con nhất trong đó lập tức phát uy hét lớn : ” Đứa nào to gan vậy …”

Vậy là tám đôi mắt cùng bắng về một phía, chỉ thấy một cô gái không tình là xinh đẹp đang cầm mấy cục đá ném lên ném xuống trong dáng điệu cợt nhã cực kì – Còn ai ngoài Lăng Vũ Huyền nữa.

” Ai nha, đông như vậy đánh một cô gái chân tay yếu đuối, đáng mặt đàn ông sao?” Lăng Vũ Huyền mâu quang lặng lẻo, đôi mắt xanh dương kia phát lạnh làm cho mọi người chìm trong dòng biển lạnh đến độ không thở nổi.

Một uy áp vô hình tạo ra kiến mấy người ở đây đều lấy tay ôm ngực, vẻ mặt họ xám ngắt, đây chính là uy áp của chúa tể, uy áp này thật đáng sợ.

Chỉ là một đưa ngu ngốc nào đó mặc dù sợ nhưng vẫn to mồm, cô gái tóc vàng kim chỉ tay vào Lăng Vũ Huyền hống hách hét lớn : ” Mày là con nào, dám xen vào việc của tao ”

Lăng Vũ Huyền đưa tay xoa chán cho cô rút lại cái câu tiểu bạch thỏ dùm, cái này mà tiểu bạch thỏ nổi gì.

Thấy hành động của Lăng Vũ Huyền sợ nên đắt ý nói tiếp : ” Cút mau nếu không mày cũng giống tiện nhân kia ” ả chỉ tay về phía cô gái nằm dưới đất toàn thân bụi bặm kia.


Cô ném cục đá sang một bên, mày hơi nhướng lên, đáy mắt không nhìn ra vui buồn, dọng nói không nhanh không chậm theo gió truyền đến :

” Cũng phải xem người cô nói chuyện là ai đã “

” Hừ, đánh nó cho tao ” Ả kia mất kiên nhẫn hét lớn, ả không biết tại sao vừa nhìn thấy Lăng Vũ Huyền mặt dù nhan sắc không bằng ả nhưng khí chất trên người của cô khiến ả không thể nào không ghen tị trong lòng ả kêu gào : Dựa vào cái gì ngay cả con nhỏ xấu xí như vậy cũng có khí chất như thế chứ, đáng ghét.

Sáu nam nhân kia cũng bẻ tay nhìn Lăng Vũ Huyền một tên trong đó còn thèm thuồng liếm môi nhìn cô. Lăng Vũ Huyền nhướng mày, môi khẻ nhếch : ” Tốt nhất là nhanh lên, thời gian của tôi có hạng “

Sáu tên kia nhìn nhau sau đó cũng tiến lên, chỉ là Lăng Vũ Huyền khác cô gái vừa rôi cô chỉ rút ra một chiếc khăn tay trắng bịt một bàn tay còn tay kia bỏ ra phía sau, lưng thẳng tắp nhìn vế phía trước.

Khi sáu tên bay về phía cô, chân cô khẻ động bước chân chưa đầy hai giây cô đã đến chổ cô gái bị ngã, Lăng Vũ Huyền đưa ba ngón tay lên từ từ thu từng ngón, môi mỏng lười biếng phun ra ba chữ ” Ba…. hai … một “

” Rầm ” khi Lăng Vũ Huyền vừa đếm song cả sáu tên nam nhân kia đều ngã xuống.


Nụ cười đắt ý của ả tóc váng cứng ngắt đá, ả sợ ngây người không dám tin vào mắt mình, nhìn Lăng Vũ Huyền giống như quái vật thật lâu sau đó hoảng sợ bỏ chạy.

Còn cô gái dưới đất cũng không tránh khỏi khinh ngạc nhưng rất nhanh liền thu liễm lại kiến cho Lăng Vũ Huyền không khỏi tán thưởng, cô đưa bàn tay ra trước mắt cô gái kia : ” Cậu không sao chứ?”

” Không sao… ” Cô gái cũng túm lấy tay Lăng Vũ Huyền đứng dậy, một tiếng hơi khàn kém theo hơi thở nặng nề có lẽ bị thương không nhẹ.

Lăng Vũ Huyền lướt qua phù hiệu trên ngực trái của cô gái thì ngây người tại chổ : đây chẳng phải chị dâu đại nhân uy vũ – Hàn Thiên Kỳ sao?

Nghĩ vậy Lăng Vũ Huyền lập tức nỡ nụ cười : ” Vết thương của cậu không nhẹ ” Sau đó chưa cho Hàn Thiên Kỳ mở miệng cô đã túm tay Hàn Thiên Kỳ chạy đi : ” Phải đến phòng y tế “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.